Ánh trăng treo cao cao, Vu Tử Thạc dừng lại bên hòm thư cạnh đường, mở ra, lấy chìa khóa xe và một lá thư bằng da bò ra. Y mở lá thư đọc lướt một chút, rồi mới gấp lại bỏ vào ngực, bước về rừng cây.
Giang Hằng và Ngụy Lĩnh ngồi trong xe ấm áp, một màn vừa rồi kích thích Ngụy Lĩnh quá mức, hiện tại tay hắn đang nắm chặt cổ áo Giang Hằng. “Tên khốn Lục Thiên Thành này! Nếu anh dám làm em trai tôi đau khổ tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”
“Khi anh và Ngụy Phong vừa chia tay tôi đã từng muốn tìm anh tính toán, nhưng mẹ nó anh mất tích hoàn toàn, ngay cả bóng dáng cũng không tìm thấy!” Giọng điệu đề cao dần, Ngụy Lĩnh nghiến răng nghiến lợi chỉ trích. “Sau đó tôi nghĩ, nếu anh thật sự gặp được người anh muốn ở bên cả đời, thì thôi bỏ qua vậy! Nhưng mà! Anh lại cùng một sát thủ! Nói cho tôi biết đây chỉ là trò đùa đi!”
“Không phải trò đùa.” Giang Hằng phủ định vô cùng dứt khoát, vẻ mặt hắn bình tĩnh, thản nhiên. “Anh hỏi tôi tại sao lại ở cùng một sát thủ, vì tôi yêu sát thủ này, yêu đến mức không thể tự thoát khỏi.”
Thừa nhận thẳng thừng như vậy, người đàn ông này thừa nhận bản thân bị một sát thủ tay dính đầy máu tanh mê hoặc hơn nữa còn không thể tự thoát khỏi… Ngụy Lĩnh lại ngây người lần nữa, tay nắm cổ áo đối phương cũng cứng lại, hắn lắc đầu, giọng nói yếu ớt run rẩy. “Tôi… tôi không hiểu, em trai của tôi rốt cuộc chỗ nào không bằng anh ta?”
“Đây là hai chuyện khác nhau, Ngụy Lĩnh.” Trên gương mặt cứng rắn của Giang Hằng không lộ ra bất cứ cảm xúc nào, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn đang nghĩ sát thủ đó sao còn chưa trở về?
Cuối cùng, một tia đèn xe rọi lên hàng ghế sau đã chìm vào bóng tối, khóe miệng Giang Hằng hơi cong lên, cả gương mặt đều trở nên nhu hòa. Ngụy Lĩnh bừng tỉnh buông tay ra, cúi đầu: “Tôi hiểu rồi, anh chưa từng yêu Ngụy Phong, đúng không?” Trước lúc này, hắn vẫn cho rằng Lục Thiên Thần là người không biết cười.
Giang Hằng không trả lời, xuống xe đi tới chỗ Vu Tử Thạc. Bọn họ cùng mở cốp xe, xách hai bình dầu ra, tưới lên chiếc xe đã gần thành phế liệu đó, hiển nhiên, vì tiêu hủy tất cả dấu vết, bọn họ phải đốt nó.
Vu Tử Thạc lấy bật lửa ra, thản nhiên ném vào, ngọn lửa bùng lên lập tức rọi sáng rực nơi đó. Giang Hằng kéo đầu Vu Tử Thạc, hôn lên môi y.
Gương mặt anh tuấn mê người, biểu tình gợi cảm khi hôn không thể bỏ qua, Ngụy Lĩnh không thể nào phủ nhận mê lực độc đáo thu hút sự chú ý của người này. Hắn quay đầu đi không nhìn cảnh này nữa, mở cửa xe sau, ngồi vào trong.
“Còn chưa đi hả? Chiếc xe này sắp bị cảnh sát phát hiện rồi.” Vu Tử Thạc đẩy Giang Hằng ra, tuy cũng không nỡ, nhưng phải phân rõ nặng nhẹ khẩn cấp.
May mà Giang Hằng cũng là người lý trí, ngồi lên ghế phụ lái, hắn vẫn nắm một tay Vu Tử Thạc, hai bàn tay giao hòa. Bọn họ có cùng nhận thức, nếu không phải suy nghĩ đến Ngụy Lĩnh đang ngồi ở ghế sau, thì không cần nghi ngờ hai người sẽ trực tiếp làm luôn.
Ban đêm tối đen, kéo dài như một sự giày vò.
Bầu trời đêm trên đỉnh đầu bao la sâu thẳm, bao trùm thành phố New York. Đối với một vài người mà nói, lại là một đêm không ngủ.
Levi Ansel ngồi trước cửa sổ, giống như một con mèo đen ưu nhã, từ trên cao ngắm nhìn thành phố sáng đèn, mái tóc ngắn suông mượt rũ xuống trước trán, cửa thủy tinh phản chiếu lại đôi mắt màu ngọc lục bảo, một tay hắn cầm chiếc ly cổ cao, bên trong là rượu sâm banh, mùi thơm lan ra tứ phía, sau lưng là chiếc radio đang phát ra tiếng nhạc nhẹ nhàng lưu chuyển.
Vốn dĩ hắn vì giám sát hành tung của một vị nghị viên mà thiết kế camera cỡ nhỏ, nhưng không ngờ lại quay được toàn bộ những gì mà sát thủ Mũ Đen Fay và người đàn ông đó làm trong phòng, hắn không ngờ được cho dù là một sát thủ khắc nghiệt vô tình, khi ở trên giường cũng sẽ có được biểu hiện nhiệt hỏa như vậy, những cảnh tượng đó, mỗi vẻ mặt đều như viên đạn bắn vào tim.
Những cảnh tượng khó quên khiến hắn thân thể hắn vô thức nóng lên. Cười lạnh uống một hớp rượu, tay Levi ấn lên công tắc, đèn tắt ngúm, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Bóng tối có khi đại biểu cho tử vong và tĩnh mịch, có lúc lại mang ý nghĩa của một quyền uy gì đó.
Miller Volland bị hai người khống chế hai tay khuỵu trước mặt Nohn Iglesias, đế vương của thế giới bóng tối cúi đầu nhìn thủ hạ từng là người đắc lực nhất. Khóe miệng Miller chảy máu, hắn ngẩng đầu lên, nhìn Nohn. “Đại ca, anh quá mềm lòng, Scarter đang đi xuống, nhưng anh lại không thấy.”
“Không sai, tôi đã làm nhiều chuyện không dám cho ai biết.”
Sấp văn kiện dày cộm bay đến dưới chân Miller, vẻ mặt Nohn không có gì biến hóa, “Chẳng hạn như tài khoản giả của anh, chứng cứ giết người, lén lút bán tình báo…” Lướt qua vài cái, Nohn không định kể hết ra. “Vì anh rất có tài, Volland.”
“Tất cả những gì tôi làm đều là vì anh thôi!” Miller mất khống chế hét lớn, hắn muốn đứng lên, nhưng bị hai tên to con sau lưng khống chế.
“Nếu là vậy, hại chết Karina, cũng là vì tôi?” Nohn nhướng mày, đánh giá Miller, trong giọng nói mang theo chế giễu rõ rệt.
“Anh không hiểu!!” Miller căm hận siết chặt tay. “Những gì chúng tôi đã làm anh toàn bộ không thấy, trong mắt anh chỉ có Fay!! Vĩnh viễn chỉ có anh ta!!”
Vậy bảo sao Miller không ghen tỵ, hắn toàn tâm toàn ý, cố hết tâm sức muốn lấy lòng người này, nhưng người ta lại chưa bao giờ nhìn tới nỗ lực của hắn!
Nohn không muốn nghe nữa, cầm súng lên, nhắm vào đầu Miller. “Fay vĩnh viễn sẽ không mất khống chế như anh, người như chúng ta, nếu không thể khống chế cảm xúc của bản thân, thì sớm muộn cũng có một ngày tự hủy chính mình.” Ngón tay bóp cò. “Tạm biệt, Miller Volland.”
Nohn nói không sai, có lẽ chuyện của Nohn vốn không cần hắn lo lắng, chuyện đến mức này cũng là do hắn tự làm tự chịu, hắn bị ghen tỵ và căm hận của mình hủy diệt. Miller nhìn cò súng chậm rãi ép xuống, nhăn mày cười khổ, ít nhất cuối cùng, Nohn vẫn nhớ được toàn tên của hắn.”
Pằng.
“Thủ lĩnh, xử lý thi thể thế nào?” Qua rất lâu, một trong hai người kia cẩn thận hỏi, dù sao đại ca Miller từ nhỏ đã đi theo Nohn, người đàn ông này không hề niệm tình cũ, trình độ đáng sợ không nghĩ cũng biết.
“Chôn đi.” Để lại hai chữ, Nohn ra khỏi phòng. Đứng trước cửa, trong mắt phủ mờ bóng nước, hắn hạ thấp giọng, nói tiếp. “Nói với đám ở dưới, nếu còn có ai dám to gan tự tiện hành động, hậu quả sẽ giống anh ta.”
Tất cả mọi người ở đó không thể không dùng ánh mắt kính sợ nhìn Nohn bỏ đi, sau khi hắn đi mười mấy phút mới có người mở miệng. “Càng lúc càng không hiểu đại ca nữa…”
“Có lẽ đại ca căn bản không cần chúng ta hiểu.” Một người khác đổ mồ hôi lạnh tiếp lời.
Nohn trở về phòng làm việc riêng, mở ngăn kéo lấy ra một chai rượu, trút rượu whisky nồng độ cao, uống một phát tới hết. Mùi vị gay gắt đâm vào từng sợi thần kinh, hắn đứng trước cửa sổ chạm đất nhìn cảnh thành phố, âm thầm thở dài.
Người đứng trên cao, vẫn biết lạnh lẽo.
Ba giờ sáng, người đàn ông đi vào phòng thẩm vấn gác áo khoác lên móc, “Anh hết giận rồi?” Tóc của hắn vẫn còn chưa khô.
Người đàn ông tóc vàng ngồi trên ghế đối diện nghi hoặc ngẩng đầu lên. “Charlie, anh bỏ tôi một mình đi tắm suối nước nóng hả?”
Khôngren không muốn nhớ lại thất bại vừa rồi, tuy chỉ xê xích một chút, nhưng thua chính là thua, hắn mở còng cho Damon, kéo ra ngoài. Rời khỏi cục cảnh sát, bọn họ đi trên đường, có thể nhìn ra tâm tư Khôngren không đặt ở đây, Damon không mở miệng nói gì.
Lúc này, Khôngren đột nhiên kéo Damon vào một con hẻm, biển hiệu đã tắt đèn ngăn cản mọi ánh mắt. Hắn hôn môi Damon, ánh mắt giao nhau, tất cả không cần phải nói.
Trên con đường Miami, bình minh chiếu sáng, cảm thấy chiếc xe dừng lại, Ngụy Lĩnh mơ hồ mở mắt. “Chỗ này là?”
“Miami, nơi thích hợp để khởi hành.” Vu Tử Thạc nhìn Giang Hằng và Ngụy Lĩnh xuống xe, ấn chốt màu đen cạnh tay, xạch một tiếng, bốn chốt cửa đều hạ xuống, xe bị khóa chết.
Giang Hằng lập tức phát giác bất thường, lao tới trước cửa sổ xe chưa hoàn toàn nâng lên, hắn nhíu mày, nghiêm giọng hỏi: “Anh có ý gì đây?”
Vu Tử Thạc ngồi trong xe đốt một điếu thuốc, bình tĩnh đáp. “Anh đưa anh ta đi đi, tôi phải về ngủ rồi.”
“Tôi cho rằng chúng ta đã hòa giải rồi.” Giang Hằng dộng mạnh tay lên cửa kính, giống như muốn đạp nát nó, nếu điều kiện cho phép, nói không chừng hắn sẽ gỡ cái xe này ra tại chỗ.
“Chúng ta đều biết không có khả năng, trở lại quá khứ, chúng ta vẫn phải trải qua chuyện tương tự, tranh cãi vì chuyện tương tự, không có ý nghĩa, Giang Hằng, người không phải là trình tự, không thể viết lại.” Phả ra một làn khói, vị khói đắng ngắt bay ra khỏi cửa sổ, len vào khứu giác của con người, chân Vu Tử Thạc dần thả lỏng bộ ly hợp, cuối cùng y nhìn Giang Hằng một lần, bình tĩnh nói, “Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ rời khỏi New York, chúng ta từ nay về sau vĩnh viễn không gặp lại.”
Ngôn ngữ của loài người có lúc so với bất cứ vũ khí nào đều có lực sát thương mạnh hơn, Giang Hằng ngây người, buông thõng tay xuống, cửa sổ xe đóng lại. Vu Tử Thạc ngồi bên trong nhẹ nhàng làm thế tạm biệt với hắn, cười đạp chân ga.
Bánh xe quay nhanh, giống như không muốn bị đuổi kịp, chiếc xe màu đen dùng tốc độ lôi đình cuối bụi lao đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT