Ngón tay của bé thực mềm mại, cọ cọ trong lòng bàn tay An Nại khiến cô có chút ngứa. Cô không biết Sở Hà đã nói chuyện của bọn họ với Đoàn Đoàn thế nào, nhưng trước đây cô không ở bên chăm sóc cho Đoàn Đoàn, nhưng bây giờ Đoàn Đoàn lại vẫn thích cô không rõ lý do.
An Nại đang muốn trả lời, Đoàn Đoàn liền vươn một ngón tay nhỏ bé hươ hươ trước mặt cô:“Con chỉ gọi một lần thôi.”
Cậu bé cong cong ngón tay mũm mĩm của mình, chờ mong nhìn cô, với ánh mắt kỳ vọng của cậu An Nại quyết định nói được, nhưng giọng nói trầm thấp của Sở Hà vang lên đồng thời với lúc cô nói, hơn nữa còn lấn át giọng nói của cô:“Này, con có vẻ tự hào với nó quá nhỉ!”
Đoàn Đoàn còn rất nghiêm túc gật đầu:“Dạ.”
Sở Hà khoát tay lên vô lăng chờ đèn đỏ, nhẹ giọng nói:“Nói con béo con còn thể hiện cho người ta xem.”
“Con không béo.” Sở Đoàn Đoàn phồng hai cái má bánh bao, rất nghiêm túc mà phản đối Sở Hà, An Nại ngồi xem bên cạnh cũng thiếu chút nữa cười ra thành tiếng.
Sở Hà ho nhẹ một tiếng:“…… Còn muốn chơi không Sở Đoàn Đoàn?”
Đoàn Đoàn mở miệng đang định trả lời, chợt nghe ba cậu nói,“Được rồi, con có thể im lặng.”
Sở Đoàn Đoàn ngoan ngoãn im lặng, còn cúi đầu mân mê ngón tay béo tròn mũm mĩm của mình.
Sở Hà không mở radio, Đoàn Đoàn không nói gì, không khí trong xe lập tức trở nên yên tĩnh lại, An Nại hắng cổ họng, nói lại một lần nữa:“Được.”
Cô vừa dứt lời, liền nhìn thấy Sở Đoàn Đoàn như lao mình thoát khỏi ghế an toàn mà nhào vào lòng cô, chỉ sau câu nói “Ngồi” của Sở Hà”, Đoàn Đoàn mới ngoan ngoãn ngồi đúng vị trí, lắc lư người nhìn An Nại, chỉ kém mọc ra cái đuôi dài đong đưa đong đưa phía sau lưng.
An Nại cúi đầu cong cong khóe môi, nhéo ngón tay mềm của Đoàn Đoàn một chút, Đoàn Đoàn cũng đáp tương tự bằng cách nhéo ngón tay cô.
Nhà trẻ Sở Hà tìm cho Đoàn Đoàn cách căn hộ của An Nại không xa, khoảng chừng mười phút đi xe, khi xe đỗ lại trước cửa nhà trẻ, An Nại nhìn tên trường màu trắng trên bảng hiệu thì hơi ngạc nhiên một chút, vì đây là nhà trẻ cô đã từng học.
Dù sao trời sinh trẻ con thường có chút chống đối với việc đi nhà trẻ, ngoài cổng nhà trẻ đám con nít với các tư thế muôn hình hình vạn trạng níu kéo ăn vạ ba mẹ không chịu đi vào. Đoàn Đoàn được Sở Hà bế trên tay, thì có chút cảm giác mới mẻ khi nhìn đám bạn khóc lóc sụt sịt. Vừa làm xong thủ tục nhập trường, An Nại và Sở Hà dẫn Đoàn Đoàn đi qua dãy hành lang đến phòng học đầu tiên, tám giờ chính là thời điểm ba mẹ đưa con mình đến vườn trẻ đông nhất, hai người vừa đến cửa lớp liền nhìn thấy một bé gái bị mẹ mình đặt xuống đất thì khóc lớn, vừa khóc vừa chạy đến ôm chân mẹ, tiếng khóc vang cả lớp.
Vài cô giáo vừa dỗ xong em này, em kia lại khóc, vừa quay sang ôm em này, em kia lại chạy ra khỏi lớp.
An Nại nhìn thoáng qua Đoàn Đoàn rất bình tĩnh, Đoàn Đoàn đeo cặp sách nhỏ trên lưng tự mình đi vào lớp, vừa đi đến chỗ xếp hình bé đột nhiên xoay người nhìn cô gọi lớn một tiếng “Mẹ…mẹ”, giọng to tới mức trực tiếp át đi tiếng khóc của vài bé gái, chấn động đến mức mấy cậu bé cũng ngừng khóc.
“Ừm” An Nại gật gật đầu, nhìn Đoàn Đoàn vẫy vẫy tay, Đoàn Đoàn lại gọi một tiếng “Ba ba”, Sở Hà đang tựa lưng vào cửa cũng vẫy tay với cậu nói,“Ba mẹ đi làm nhé?”
Đoàn Đoàn ngoan ngoãn gật đầu, ngồi xuống chỗ của mình vẫy tay với ba mẹ.
An Nại thấp giọng nói “Thằng bé rất ngoan”, dù sao cũng là ngày đầu tiên đi nhà trẻ, rất ít có đứa trẻ nào mà không khóc lóc ăn vạ đòi về.
Sở Hà gật gật đầu, bâng quơ nhẹ nhàng nói:“Là do anh giáo dục tốt.”
An Nại đen mặt, anh mới chính là người nói anh béo thì anh sẽ vỗ tay khen hay thì có.
Đáng tiếc mọi chuyện cũng không thuận lợi vậy, sau khi An Nại và Sở Hà vừa quay lưng đi Đoàn Đoàn liền chạy thật nhanh ra ôm lấy chân Sở Hà, há miệng giống là muốn khóc, Sở Hà phản ứng cực nhanh, trước khi cu cậu định ăn vạ liền mở miệng nói:“Ai khóc người đó là cún.”
Sở Đoàn Đoàn nấc một cái, cố gắng kéo tiếng rên rỉ nghẹn trong miệng trở về.
An Nại:“……”
Các phụ huynh và cô giáo đang định lấy cậu bé làm tấm gương tiêu chuẩn giáo dục đám trẻ còn lại:“……”
Lúc ra khỏi nhà trẻ, An Nại thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô đứng ở lề đường đang định gọi xe taxi, Sở Hà liền trực tiếp lái xe tới đây, hạ tấm cửa sổ thủy tinh ra hiệu ý bảo cô lên xe.
An Nại mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, chợt Sở Hà dướn người qua ghế của cô, An Nại lập tức vươn tay tự minh thắt dây an toàn, người bình thường nhìn thấy người khác tự thắt dây an toàn thì sẽ lùi người về, cùng lắm là có chút xấu hổ. Nhưng tất nhiên Sở Hà không phải người bình thường, An Nại nhìn bàn tay Sở Hà đang chùm lên bàn tay cô từng khớp xương thực rõ ràng, cô quyết định sẽ dụt tay về, nhưng Sở Hà lại rất kiên quyết nắm lấy tay cô, từ từ cầm tay cô thắt dây an toàn.
Tay anh rất đẹp, từng ngón tay thon dài, lòng bàn tay ấm áp, cầm tay cô vô cùng chắc chắn.
Lúc cô học lớp ba tiểu học, cô giáo đã bắt đầu dạy viết bút máy, có một hôm khi cô đang cầm bút máy viết bảng chữ mẫu thì Sở Hà vừa đi đá bóng về, anh đứng sau lưng cô quan sát cô thật lâu, anh cứ im lặng nhìn cô không nói gì khiến An Nại lại càng khẩn trương, cứ có cảm giác mấy phút sau anh nhất định sẽ cười nhạo cô, cô căng thẳng đến mức ngón tay run lên “xoẹt” một cái trên trang giấy trắng xuất hiện một vạch ngang, nét mực màu xanh in đậm trên tờ giấy trắng toát.
“Này, tư thế em cầm bút không đúng.” Sở Hà cúi người một tay đặt ghế dựa của cô, một tay từ sau lưng cô vòng qua cầm bàn tay cô đang nắm bút, anh vừa chơi bóng về đã đi tắm gội, tóc vẫn còn đang ướt, cả người đều mang theo hơi thở mát lạnh dễ chịu, An Nại bị anh ôm vòng trong ngực có chút không thoải mái nên dướn người về phía trước, Sở Hà dường như chơi bóng về mệt nên trực tiếp rút ghế của cô ra mà ngồi xuống, rồi rất tự nhiên anh kéo cô ngồi trên đùi mình, mở bàn tay đang cầm bút của cô, giúp cô đặt vị trí cho từng ngón tay cầm bút sao cho chuẩn, rồi nắm lấy tay cô viết từng chữ,“Phải dùng sức, từng ngón tay không được mềm oặt như vậy.”
Rồi anh thoáng buông tay ra, rất kiên nhẫn nói:“Đó em viết thử đi…em run cái gì mà run!”
An Nại mím môi rất nghiêm túc viết chữ, cô muốn nói là do em sợ anh nhưng lại không dám mở lời, bởi vì trong căn nhà này, Sở Hà là người duy nhất đối xử tốt với cô. Sở Hà lại không biết mệt cầm tay cô dạy cô viết chữ cả đêm, từ hôm ấy cô hoàn toàn bỏ được tư thế cầm bút không đúng trước đó.
Một tiếng cộp vang lên, sau khi thắt dây an toàn giúp cô xong Sở Hà thu tay về, chuyện đó chỉ diễn ra trong vài giây nhưng An Nại lại cảm thấy khoảnh khắc đó trôi qua thật lâu thật lâu.
“Chiều nay em phỏng vấn ở đâu?” Sở Hà đang lái xe đột nhiên hỏi cô.
“Tòa nhà Nhật Báo,” An Nại mặt không chút thay đổi nói địa điểm rồi lại bổ sung một chút,“Tạp chí E.A.”
Sở Hà nhẹ nhàng bâng quơ đáp ừ một tiếng, tòa nhà Nhật Báo nằm đối diện bên kia đường tòa nhà làm việc của công ty anh, anh vừa lòng đổi đề tài:“Bây giờ Đoàn Đoàn còn nhỏ, bên cạnh cần phải có mẹ.” Anh nói xong, liếc mặt nhìn sang An Nại, rồi nhẹ nhàng bâng quơ bổ sung,“Ví dụ như anh, sau khi mẹ anh bỏ đi, anh liền trở thành một đại long phun lửa hỉ nộ bất thường.”
An Nại mở miệng định nói nhưng rồi lại thôi. Đại long hỉ nộ vô thường là một cụm từ trong bài tập làm văn của cô, An Nại nhớ rõ đề bài hôm đó là –[ xx của bạn], phần lớn mọi người đều viết về ba của tôi, mẹ của tôi, An Nại vốn cũng định viết [ ba tôi ], nhưng cô vừa đặt bút viết về ba thì sẽ khóc như mưa, sau đó quyết định đổi thành [ anh trai tôi ].
“Anh hai tôi có lúc rất tốt với tôi, có đôi khi lại trêu chọc tôi, giống như đại long phun lửa hỉ nộ bất thường.
Có lúc tôi rất thích anh ấy, có đôi khi lại không thích, haiz, nếu anh ấy luôn đối xử tốt với tôi thì vui quá…”
Không biết cô giáo nghĩ như thế nào mà bài văn đó cô được điêm rất cao, còn được dán trên bảng thông báo để triển lãm trong ngày hội trường năm ấy. Từ đó, Sở Hà có thêm một biệt danh là Đại long hỉ nộ bất thường, tối hôm kỷ niệm ngày thành lập trường, cô cũng bị Sở Hà xạc cho một trận no đòn.
An Nại lấy lại tinh thần, chợt nghe thấy Sở Hà nói –“Như vậy, ba năm bảy em trông con đi, hai tư sáu anh sẽ tới đón con, chủ nhật chúng ta cùng nhau đưa con đi chơi, thế nào?”
Có vẻ không ổn lắm, An Nại chau mày, vì sao không phải từ thứ hai đến thứ tư cô trông con, từ thứ năm đến thứ bảy con qua chỗ Sở Hà?
Cô không nói gì, Sở Hà dường như là đọc được suy nghĩ của cô liền mở miệng nói:“Mỗt người trông con xen kẽ nhau, lúc bình thường đến đón con, người khác cũng sẽ không nhận ra hôn nhân của ba mẹ Đoàn Đoàn có vấn đề gì.”
An Nại có chút kháng cự khi nhắc tới chuyện này, cô quyết định nhắm mắt giả bộ ngủ, đêm qua cô ngủ không ngon giấc, tựa lưng vào ghế da thật thoải mái nên lúc này có chút buồn ngủ. Sau khi trong xe yên tĩnh, toàn thân cô thả lỏng đi vào giấc ngủ.
Lúc nửa tỉnh nửa mê An Nại cảm giác được có thứ gì đó vừa chạm nhẹ vào môi mình, thực mềm lại mang theo chút cảm giác mát lạnh.
An Nại kéo mí mắt đang nặng ngàn cân, vừa mở mắt thì cảm xúc trên môi cũng biến mất, kỳ thật cô không hiểu sao mình lại tỉnh giấc, theo phản xạ có chút ngu ngơ vươn tay chạm nhẹ vào môi, nhìn xung quanh một lượt mới nhận ra mình vẫn đang ngồi trong xe Sở Hà, chỉ là ghế lái phụ đã được kéo ngả người về sau, nên dù vừa ngủ dậy nhưng cô lại cảm thấy thật thoải mái.
Vì Sở Hà đang hút thuốc lá nên cô kéo cửa kính xe xuống, trong màn sương khói lượn lờ cô chỉ nhìn thấy sườn mặt anh nghiêm nghị mà gợi cảm, mùi thuốc lá nồng nặc tức thời lan tỏa khắp không gian.
An Nại duỗi người ngồi dậy đang chuẩn bị xuống xe, đột nhiên động tác tay hơi dừng lại một chút, cô có chút kỳ quái nhìn sườn mặt Sở Hà.
“Nhìn gì vậy, trên mặt anh có gì à?” Như cảm giác được ánh mắt của cô, Sở Hà lạnh lùng hỏi.
“Không có”, An Nại lắc đầu,“…… Khóe môi anh có…”
“Cái gì?” Sở Hà chau mày nhìn về phía An Nại, bất chợt trên môi đã bị chặn bởi ngón giữa của ai đó, đầu ngón tay An Nại chạm nhẹ vòng theo vành môi của anh, sau đó cô cúi đầu nhìn màu đỏ trên ngón tay mình rồi chậm chạp nói,“Dấu son môi.”
Cô vừa dứt lời, liền nhìn thấy vành tai Sở Hà chợt đỏ, hầu kết anh hơi động một chút, buồn bực duỗi tay dí tắt thuốc lá……
An Nại đang chờ anh nhảy dựng lên tấn công, lại bất thình lình bị Sở Hà kéo một cái đẩy ngã nằm trên ghế lái phụ, đầu gối anh mạnh mẽ đè chặt đùi cô, An Nại muốn nâng gối đá anh cũng không kịp.
Hai tay Sở Hà đặt ngang eo cô, cúi người hôn mạnh lên môi cô. Dường như muốn phá vỡ phòng tuyến vốn có giữa hai người nên anh dùng sức rất mạnh, An Nại cảm thấy môi cô cũng sắp bị răng nanh của Sở Hà cắn cho chảy máu rồi, Sở Hà không hề có kinh nghiệm gặm cắn môi cô một hồi rồi mới buông, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của An Nại, anh vươn tay nới lỏng cà vạt, cảm thấy cả người đều khô nóng khó chịu.
An Nại vươn tay xoa xoa môi mình, một hồi lâu sau mới phản ứng lại:“Anh vừa hôn tôi?”
“Đúng” Sở Hà ném cà vạt sang một bên, từ trên cao nhìn cô:“Anh hôn em thì sao chứ?”
Không khí trong xe thực quái dị, không biết vì sao trong đầu An Nại đột nhiên hiện ra đoạn hội thoại ngắn đó – Nhìn tôi làm gì, tự trách mình đi ……
Chợt giọng nói trầm thấp của Sở Hà vang lên trên đỉnh đầu khiến cô muốn bùng nổ:“Không phải anh đã nói rồi sao, anh thích em.”
Anh thích em……
Anh thích em nhất……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT