“Ngoan ngoan!” An Nại nhéo hai má Đoàn Đoàn mà nựng, nghĩ đến chiếc di động trong cặp sách của Đoàn Đoàn, cô cúi người ngoắc lấy ngón tay cái bé tí của cu cậu,“Ba ba hỏi con cũng không được kể cho ba nghe nhé.”
“Dạ!” Đoàn Đoàn gật gật đầu chắc nịch.
……
Gọi điện thoại cho An Nại nãy giờ cũng không có người nghe máy, Sở Hà vội vã chạy vào thang máy, thang máy vừa dừng lại anh liền xông tới mở cửa, trong phòng khách vẫn tối đen không bóng người, anh gọi một tiếng Nại Nại không có ai đáp lại, lại gọi tên Sở Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn cũng không lon ton chạy tới cười với anh như mọi ngày.
Sở Hà tìm toàn bộ các phòng một lượt mới nhận ra An Nại và Đoàn Đoàn đều không có ở nhà, nhưng trong nhà lại không thiếu gì cả. Sở Hà hốt hoảng, trời cũng đã khuya thế này, An Nại còn dẫn Đoàn Đoàn đi đâu rồi?
Trong phòng khách trống rỗng lớn như vậy, trong lúc nhất thời Sở Hà có chút không quen lắm.
An Nại không nhận điện thoại, sau khi Sở Hà gọi thêm mấy lần nữa, suýt nữa không kiềm chế được mà muốn đập tan cái điện thoại luôn, đến bây giờ anh mới nhận ra đến một số điện thoại của bạn bè An Nại anh cũng không có!
Đã muộn như vậy rồi, An Nại lại là một cô gái xinh đẹp dẫn theo một đứa bé đi lung tung ngoài đường thì nguy hiểm cỡ nào!
Ngón tay Sở Hà nhanh chóng lướt trong mục danh bạ, trượt được một nửa đột nhiên nhìn thấy hai chữ “Đoàn Đoàn”, anh mới nhớ mấy hôm trước lúc anh đưa Đoàn Đoàn ra ngoài, cả đường Đoàn Đoàn ôm cái máy điện thoại không buông, anh quay sang nhìn con trai anh ôm chiếc điện thoại không có gì trượt lên trượt xuống thật đáng thương, anh liền mua cho Đoàn Đoàn một chiếc thẻ sim, lắp vào di động bảo bối của con trai, còn thuận tay trao đổi số điện thoại với Đoàn Đoàn, kiêm thêm cài đặt phần mềm định vị trong điện thoại của cu cậu.
Sở Hà định vị vị trí của Đoàn Đoàn, lúc đi xuống gara còn tiện thể gọi cho Đoàn Đoàn một cuộc, nhưng sau khi di động được kết nối thì mãi vẫn không có ai nhấc máy, Sở Hà hoài nghi có phải thằng nhóc ngốc nhà anh không biết nhận điện thoại thế nào hay không, lại nhớ tới lần trước lúc An Nại bị ốm Đoàn Đoàn còn có thể gọi xe cứu thương, còn biết lấy di động của An Nại gọi điện cho anh…… Anh kiên nhẫn ngồi đợi một lúc, bên kia bỗng truyền tới giọng nói lén lút của Đoàn Đoàn –“Alo ba ba?”
“Sở Đoàn Đoàn, con đang ở đâu?” Sở Hà hỏi thẳng cu cậu.
“Ba ba……” Đoàn Đoàn nhìn thoáng qua cửa phòng tắm vẫn đang đóng, cẩn thận áp di động đến bên tai, nhỏ giọng nói:“Không nói được đâu, ba ba.”
Sở Hà:“Con ngứa đòn đấy à ?” Thằng nhãi này lại dám tạo phản .
“Không đâu” Đoàn Đoàn rất nghiêm túc lắc lắc đầu,“Đây là bí mật lớn của Đoàn Đoàn và Ma Ma.”
Sở Hà cười nhạt:“Ha ha.” Anh cứ giữ cái bí mật lớn của anh đi, chờ tí nữa ba sẽ xử anh sau.
Anh cúp điện thoại luôn, lái thẳng xe đến nơi chấm nhỏ màu đỏ đang hiển thị khu vực ngoại thành kia, An Nại chạy trốn cũng xa thật.
Sở Hà không mở radio, không khí trong xe thực im lặng, yên tĩnh đến mức dễ dàng khơi gợi con người ta nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Thật ra buổi chiều nay sau khi đọc mấy bình luận ác ý dưới weibo của An Nại, anh cũng không kịp nghĩ nhiều, chỉ là đơn giản tức giận vì mấy lời nói ác ý công kích An Nại mà thôi, bây giờ có thời gian bình tĩnh mới suy nghĩ lại. Nếu năm đó chuyện An Nại mang thai dễ dàng bị bại lộ như vậy, ngoại trừ có Lâm Dao Dao đổ thêm dầu vào lửa, còn có một khả năng khác chính là…… còn có những người khác biết chuyện năm đó nữa.
Sở Hà không dám tưởng tượng nếu năm đó chuyện An Nại mang thai bị cả trường biết, vậy cô ấy đã từng phải chịu đựng những gì……
Đã nhiều năm trôi qua rồi, vẫn còn có người dùng từ ngữ ác độc như vậy lên án cô, thì hẳn là năm đó ở một trường cao trung kỷ luật nghiêm khắc như Tây đại, mấy lời đồn đãi nhảm chỉ trỏ nhòm ngó này nhất định chỉ hơn chứ không kém.
Lúc đến chung cư của An Nại, anh không vội vã đi lên, mà là ngồi trong xe đọc lại từng comment trên Weibo của An Nại chiều nay, lướt xuống xem từng chút một, càng đọc sắc mắt anh lại càng khó coi, cho đến khi đọc được một bình luận “Năm đó hình như An Nại còn định nhảy lầu tự tử, vì thế ban giám hiệu Cao Trung Tây Đại mới phải che dấu chuyện cô ta mang thai, nếu như cô ta không mang thai thì cần gì phải chột dạ muốn đi nhảy lầu chứ ?!” thì anh có cảm giác không khí trong xe cứ bức bối hẳn lên.
Sở Hà lấy một điếu thuốc trong bao thuốc, cầm bật lửa tắt bật vài lần cũng chưa đốt thuốc.
An Nại là một đứa bé vô cùng mạnh mẽ, rất nhiều người luôn nói trẻ con khóc khiến người ta thật đau lòng, còn cô lại rất ít khi khóc. Trong mắt nhiều người, cô là một cô gái độc lập, kiên cường, thông minh, trong bất cứ trường hợp nào cũng sẽ không khiến mình bị mất mặt. Anh cũng đương nhiên mà cho rằng An Nại sẽ xử lý mọi chuyện rất tốt, nên ngay từ đầu anh không hề biết chuyện An Nại mang thai nên đã vội vã ra nước ngoài, thậm chí khi anh biết An Nại mang thai vội vã trở về cũng là cãi nhau với cô, ép cô sinh Đoàn Đoàn bằng được, anh trở về ép cô sinh con khiến An Nại hoang mang cỡ nào, nhưng không ngờ tới cả những áp lực đến từ những kẻ ngoài cuộc kia……
Lúc anh chạy tới bệnh viện thì An Nại vẫn rất bình tĩnh, cô lạnh lùng kiên quyết muốn phá thai, còn anh thì không thể nào bình tĩnh nổi, anh quyết không thể để An Nại xóa sạch đứa nhỏ.
Khi đó anh chỉ nghĩ giải quyết chuyện trước mắt là vấn đề quan trọng nhất, vốn không đứng trên lập trường của An Nại mà nghĩ cho cô, một người con gái chưa kết hôn đã mang thai là chuyện xấu hổ cỡ nào.
Thậm chí, anh đã từng nghĩ anh sẽ chịu trách nhiệm, anh sẽ không để cô bỏ đứa nhỏ, mà anh sẽ gánh trách nhiệm làm ba, tự mình chăm sóc Đoàn Đoàn trưởng thành. Tuy rằng lúc đó quả thật còn có tâm tư khác nữa nhưng……
Nhảy lầu.
Hai từ này giống như tát một cái thật mạnh vào mặt anh.
Cho dù bây giờ biết An Nại không sao nữa, nhưng trong lòng anh vẫn rất bứt rứt, toàn thân như không thể thở nổi, chỉ một chút nữa thôi, đứng giữa hai người họ không còn là khoảng cách tâm hồn nữa mà là hai bờ sống chết.
Sở Hà hung hăng rít mạnh một hơi thuốc, cho đến khi trong hộp thuốc lá không còn điếu thuốc nào, anh mới hạ cửa kính xe xuống, xóa đi mùi thuốc lá nồng nặc đang phảng phất trong không khí xe.
Anh không lên nhà cô, mà lái xe thẳng đến trường cao trung Tây Đại.
Bây giờ đúng là thời gian tự học của cao trung Tây đại, lúc Sở Hà lái xe qua cửa thì bị bảo vệ ngoài cửa chặn hỏi mấy cậu, anh thuận miệng nói tìm Từ Y Y đang trên lớp, bảo vệ kiểm tra có tên con bé mới cho anh đi qua. Sở Hà như ngựa quen đường cũ đến bảng giáo viên tìm kiếm giáo viên chủ nhiệm lớp năm đó của An Nại, cô Lộ vẫn là chủ nhiệm lớp 12 chuyên ban Lý.
Năm đó khi Sở Hà lên cao trung, chủ nhiệm lớp anh cũng là cô Lộ, sau đó đến lượt An Nại học năm ba cao trung, cô Lộ vẫn là giáo viên lớp chuyên, khi đó anh còn nhận vai người lớn của An Nại tới tham gia cuộc họp phụ huynh của lớp, lúc ấy cô Lộ vừa nhìn anh lại quay sang nhìn An Nại, trêu ghẹo nói, thì ra là như vậy, ngay từ đầu cô đã thấy An Nại ngoại trừ vẻ ngoan ngoãn bên ngoài thì chính là phiên bản nữ của anh.
Sở Hà đến khu học của lớp 12 ban thực nghiệm, thì chuông báo hết giờ học vừa vang lên, nhưng đa số học sinh giống như không nghe thấy tiếng chuông tiếp tục vùi đầu học bài, chỉ có tốp năm tốp ba mấy học sinh cầm chai nước đi ra khỏi lớp học, cô Lộ vừa ra khỏi cửa lớp nhìn thấy anh thì có chút ngạc nhiên.
……
Rời khỏi khu nhà thực nghiệm của lớp mười hai, Sở Hà theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên sân thượng của khu nhà.
Sau khi biết chuyện năm đó là do Lâm Dao Dao phát tán lung tung, anh đột nhiên cảm thấy, chỉ mới cô lập Lâm Dao Dao vẫn còn là rất nhẹ!
***
An Nại lau tóc đi ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy Đoàn Đoàn cong mông nằm úp người trên giường không biết đang chơi cái gì, vừa nghe thấy tiếng bước chân của cô, cu cậu cuống quít nhỏm người ngồi dậy, hai tay dấu ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn cô gọi một tiếng “Ma Ma”.
Bé con duỗi một tay từ sau tới xoa xoa mặt, lắp bắp nói:“Ba ba gọi điện cho con nhưng con không nói…… bí mật lớn… của chúng ta đâu.”
“Ngoan.” An Nại gật gật đầu, một tay ôm laptop một tay ôm Đoàn Đoàn bò trên giường, giờ mới hơn tám giờ, nhưng cô lại cảm thấy hơi mệt, không muốn ngồi ngoài phòng khách vì sợ mình sẽ nằm ngủ trên sofa luôn.
Thấy Đoàn Đoàn bên cạnh hoàn toàn không buồn ngủ, An Nại quyết định cùng Đoàn Đoàn ở phòng ngủ xem một bộ phim điện ảnh, lúc mệt thì cứ ngủ luôn cũng được.
Đoàn Đoàn vui vẻ lộn nhào mấy cái trên giường, đêm nay chỉ có cậu và mẹ thôi.
An Nại ra phòng khách cầm bỏng ngô vừa mới mua ở siêu thị dưới khu chung cư chiều nay đặt trên chiếc tủ ở đầu giường trong phòng ngủ, vừa lúc đi vào liền thấy Đoàn Tử đang vui vẻ lăn lộn trên giường. Vừa thấy cô đi vào Đoàn Đoàn liền mau chóng cuộn mông ngồi thẳng người dậy, cố gắng trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn, ra vẻ con là bé ngoan đấy nhé, nhưng lại hoàn toàn không nhận ra mấy sợi tóc trên đầu cũng dựng ngược lên từ bao giờ.
An Nại vươn tay xoa một cái khiến tóc cu cậu bối rù cả lên .
Cô và Đoàn Đoàn cùng nhau ngồi dựa người vào đầu giường xem phim hài, Đoàn Đoàn và cô cười cũng cùng một lúc, hai người xem phim rất vui vẻ, số lần cười cũng hoàn toàn ăn khớp.
Đang xem phim rất hào hứng đột nhiên màn hình hiển thị có tin mới, An Nại liếc mắt nhìn một cái liền đọc hết tiêu đề màu đen —
[Tin mới về gà cưng của Thần Dập – hư hư thật thật về chuyện Lâm Dao Dao chọc giận cấp cao nên bị cô lập ].
An Nại đọc bài báo rất cẩn thận, đọc xong thì tâm trạng đã khá hơn rất nhiều.
Cô vừa đọc xong thì thoát khỏi website tiếp tục xem phim, được một lúc lại thấy xuất hiện một khung chat mới —
Cầm Sắt Hòa Minh: Nại Nại, em sao rồi, tôi thấy lắm kẻ mồm miệng độc địa trên weibo của em .
An Nại cũng không hiểu Cầm Sắt Hòa Minh hỏi cô chuyện này là có ý định gì, cô và Cầm Sắt Hòa Minh cũng không thân nhau lắm, trừ bỏ lần trước cùng nhau thu âm đoạn H văn kia, thì hai người cũng không có quen biết gì nhiều. Cô liếc mắt nhìn Đoàn Đoàn một cái, Đoàn mập đang ôm bịch bỏng ngô, đầu cứ nghiêng qua lắc lại xem chừng cũng đang buồn ngủ rồi.
An Nại đắp chăn mỏng cho cu cậu, rồi tựa lưng vào gối nhanh chóng đánh chữ —
Thách Anh Làm Gì Đấy: Không sao đâu.
Cầm Sắt Hòa Minh như là như đang chầu chực trước khung chat, nên nhanh chóng trả lời lại cô :
Cầm Sắt Hòa Minh: [ Ôm một cái ]
Cầm Sắt Hòa Minh: Còn nữa, mấy hôm nay em không lên diễn đàn, tôi định hỏi em hôm chúng ta thu âm cho đoạn ấy thì xảy ra chuyện gì à ? ……
Cầm Sắt Hòa Minh: Bạn trai em hiểu lầm à ?
Cầm Sắt Hòa Minh: Có cần tôi giải thích hộ không ?
Bạn trai? An Nại dụi dụi mắt rồi nhanh chóng đáp lại —
Thách Anh Làm Gì Đấy: Không phải bạn trai.
Không cần anh giải thích…… Cô vừa đánh được một nửa, bên kia bỗng nhảy lên một câu —
Cầm Sắt Hòa Minh: Vậy anh có thể theo đuổi em không?
An Nại cảm thấy hơi ngạc nhiên…… bây giờ người ta nói chuyện yêu đương đều dễ dàng thế sao?
Cô đang muốn định đáp lại “Không được”, thì bỗng nghe thấy tiếng đập cửa mơ hồ, rất nhanh tiếng đập cửa bỗng ngừng lại.
Chắc là đang gõ cửa phòng đối diện, khu chung cư này trước đây cũng có rất ít người lui tới, An Nại ở tầng này cũng chỉ có ba phòng.
Một lát sau An Nại chợt nghe thấy tiếng đóng cửa “bộp” một cái, tiếp theo tiếng đập cửa lập tức lớn hơn hẳn, lần này là gõ cửa nhà cô, tiếng đập cửa rất lớn, đến mức đánh thức cả Đoàn Đoàn đang say ngủ mà vươn tay dụi dụi mắt tỉnh dậy .
An Nại đặt chiếc laptop thả xuống giường, bước chân trần ra mở cửa.
Nhìn xuyên qua mắt mèo, cô liền thấy Sở Hà đang mặc âu phục màu đen đứng trước cửa nhà.
Anh còn tìm đến được nơi này sao, An Nại đứng lì ở đó, không biết có nên mở cửa cho anh hay không, đằng sau Đoàn Đoàn đang dụi mắt lạch bạch chạy đến, còn mơ mơ màng màng gọi cô một tiếng “Ma Ma”.
Sau đó, tiếng đập cửa bên ngoài lại càng lớn hơn.
An Nại quay đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt mơ màng của kẻ phản bội, cô thở dài một cái vươn tay mở cửa, cửa vừa mở ra trong nháy mắt khi cô còn chưa kịp lui người về phía sau đã bị Sở Hà nhanh chóng ôm lấy, lực tay của anh rất mạnh, giống như đang muốn bóp nát hết xương cốt trên người cô vậy, toàn thân anh còn phảng phất mùi thuốc lá rất nồng, khiến An Nại khó thở mà ho khụ khụ một cái.
“Nại Nại……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT