Đường Tiểu Hiên ấp úng, mặt lại đỏ bừng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
“Ngoan, làm sao vậy?” Tô Ngọc lại nhẹ giọng hỏi một câu.
“... Khó chịu.” Đường Tiểu Hiên lúng túng đến phát khóc.
“Sao lại khó chịu?” Tô Ngọc đưa tay sờ trán của y, cảm thấy có chút nóng: “Cảm lạnh rồi hả?”
“Không phải.” Đường Hiên ôm lấy cổ Tô Ngọc, mặt liều mạng vùi ở vai hắn, thẹn thùng đến mức hận không thể ngất đi: “... Nơi đó khó chịu.”
“Hả?” Tô Ngọc nhíu mày, kéo y từ trong lồng ngực mình ra, tỉ mỉ nhìn nhìn, chỉ thấy thủy quang trong đôi mắt mê ly của Đường Tiểu Hiên, khuôn mặt cũng phiếm hồng bất thường.
Trong lòng Tô Ngọc cả kinh: “Có người hạ dược ngươi?”
“Không phải.” Đường Hiên thiếu chút nữa là khóc, toàn thân nóng muốn chết, lại không biết nên nói như thế nào, vì thế ôm Tô Ngọc liều mạng cọ cọ: “Đại Hùng, Đại Hùng, ta khó chịu.”
Tô Ngọc nhìn Đường Tiểu Hiên trên người mình, có chút dở khóc dở cười ôm y trở về phòng ngủ.
Thật sự là con mèo con sao? Sao lại còn động tình?
Trở về phòng cởi y phục, toàn thân Đường Tiểu Hiên là màu hồng nhạt đáng yêu, dùng cả tay chân quấn lấy Tô Ngọc làm nũng.
Tuy tiểu bảo bối nhà mình ở trên giường luôn luôn không được tự nhiên, nhưng chủ động cầu hoan giống như lần này là lần đầu tiên, tuy trong lòng Tô Ngọc cực kỳ lạ lùng nhưng trước đồ ăn ngon, ai còn có tâm chú ý đến cái này, ăn trước nói sau.
Gã sai vặt chuẩn bị tốt nước tắm vừa mát vừa ấm, mãi đến sau nửa đêm, mới nghe thấy Tô Ngọc nói muốn dùng.
Sau khi thay nước xong, bọn sai vặt nhao nhao nháy mắt ra hiệu, Tô lão bản thật lợi hại, cơm chiều cũng chưa ăn, lại có thể lăn qua lăn lại cho tới bây giờ.
Tô Ngọc ôm Đường Hiên đặt vào trong thùng tắm, thật cẩn thận chà lau thân thể cho y.
Tình dục qua đi, tinh thần Đường Tiểu Hiên từ từ thanh tỉnh, nhớ lại bộ dáng vừa rồi của mình, hận không thể chết đuối trong nước.
Không còn mặt mũi nào gặp người nữa rồi...
“Sao lại thế?” Sau khi Tô Ngọc giúp y rửa sạch thân thể xong, dùng khăn bao lại rồi đặt trên giường.
“Không biết.” Đường Hiên vùi đầu vào gối giả chết.
“Nghe lời.” Tô Ngọc lật y lại: “Ngoan, nói cho ta biết chuyện này là sao?”
“...Thì... Cái kia... Sau đó...” Đường Hiên chớp chớp mắt.
“Nói rõ!” Tô Ngọc nhíu mày: “Bằng không ta tức giận.”
“Ta nói, không cho ngươi cười ta.” Mặt Đường Tiểu Hiên đỏ bừng.
“Được.” Tô Ngọc gật đầu.
“Cũng không cho tức giận.” Đường Hiên vẫn thấy bất an.
“Được.” Tô Ngọc nhéo mũi y: “Nói đi.”
“Thì... Mấy ngày trước ta mua sách ở chỗ Điền lão bản.” Đường Hiên túm chăn qua che khuất hơn phân nửa mặt mình, chỉ để lại ánh mắt ở bên ngoài.
“Là sách vốn bị ta ném đi?” Tô Ngọc nhíu mày.
“Ừm.” Đường Hiên cọ cọ trong chăn: “Sau đó trên sách ghi một loại... dược, sau đó ta tò mò, liền...”
“Rồi sao?” Tô Ngọc vừa bực mình vừa buồn cười.
“Kêu người đến Nam Phong quán tìm một lọ về cho ta... ” Cả người Đường Tiểu Hiên rốt cục cũng lui vào trong chăn.
“Sau đó ngươi uống vào?” Tô Ngọc vỗ vỗ y qua chăn.
“... Ta tò mò, liền liếm một chút xíu.” Đường Hiên cọ ở trong chăn, tính cuốn mình thành một cái quả cầu nho nhỏ, lại thình lình bị Tô Ngọc xốc chăn lên.
“Ngươi đã nói ngươi không tức giận!” Đường Hiên khẩn trương.
“... Ta không tức giận mới là lạ.” Tô Ngọc ôm y ngồi dậy: “Ta không phải đã từng nói với ngươi, đừng lén lút xem mấy thứ này nữa sao?”
“... Ta sai rồi, được chưa?” Đường Tiểu Hiên ủ rũ, đưa tay ra cho Tô Ngọc: “Cho ngươi đánh.”
Tô Ngọc lắc đầu cười cười, đưa tay kéo y vào trong lồng ngực mình.
“Đại Hùng...” Cái mũi Đường Hiên cay cay, sao mình luôn làm loại chuyện mất mặt xấu hổ này?
“Lần này tha cho ngươi, sau này không cho phép đến cửa hàng sách của lão Điền kia nữa.” Tô Ngọc nhéo mũi y: “Biết chưa?”
“Ừm.” Đường Hiên ngoan ngoãn gật đầu, bị Đại Hùng ôm trở về ổ chăn ấm áp.
Lại qua mấy ngày, hôm nay Đường Hiên đang luyện võ ở nhà, đột nhiên thấy ngoài cửa có gã sai vặt tiến vào.
“Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia.” Gã sai vặt thần thần bí bí nói: “Ta nghe nói Điền lão có sách mới.”
“Thật?” Hai mắt Đường Tiểu Hiên tỏa sáng, sách cũ của mình đều bị Đại Hùng tịch thu, vừa lúc định đi mua cái mới.
“Thiếu gia, người yên tâm, sáng sớm Tô lão bản đã đi ra ngoài, đến tối mới trở về.” Gã sai vặt cực kỳ cơ trí.
Đường Hiên mở cờ trong bụng, lấy bạc ra thưởng cho gã sai vặt, còn mình thì đi bộ ra ngoài.
Cẩn thận quan sát cửa hàng trước mặt một chút, sau khi xác định chung quanh không có người quen, Đường Tiểu Hiên tiến vào nhà sách như trộm.
“A, Đường thiếu gia.” Lão bản râu dài như cá trê thật nhiệt tình chào đón: “Có thời gian tới đi dạo?”
“Ừm.” Đường Hiên gật đầu, dù sao mình mua không chỉ một lần, cũng không cần xấu hổ, vì thế đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Nghe nói ngươi có sách... mới?”
“Có, có, nhưng buổi sáng hôm nay vừa đến đã bị người mua hết sạch rồi.” Điền lão bản xua tay: “Đừng nói sách mới, ngay cả sách cũ cũng không còn!”
“Ai mua?” Đường Tiểu Hiên tức giận, sao lại có người thiếu đạo đức như vậy, cũng không để lại cho người ta một cuốn, mua sách nhiều như vậy, không sợ xem đến tinh tẫn nhân vong?
“Ta mua.” Chẳng biết lúc nào có một người đứng trong cửa tiệm.
“... Đại Hùng.” Đường Tiểu Hiên chột dạ.
“Muốn xem? Về nhà ta đưa cho ngươi.” Tô Ngọc tiến lên kéo bả vai Đường Tiểu Hiên qua, sau khi ra ngoài thì nhét vào cái kiệu.
Điền lão bản lắc đầu cảm khái, tình cảm với vợ thật tốt.
Bên trong kiệu, Đường Hiên ôm cánh tay Đại Hùng cọ tới cọ lui, nhưng Tô Ngọc giống như đã quyết tâm, không nhìn y.
“Đại Hùng, ta sai rồi.” Đường Tiểu Hiên nước mắt lưng tròng.
“Những lời này người đã từng nói vào mấy ngày trước.” Tô Ngọc đẩy tay y ra.
“Sau này ta không xem nữa.” Đường Tiểu Hiên giơ tay đảm bảo.
Cái kiệu dừng trước cổng nhà, Tô Ngọc cũng không quay đầu lại mà đi vào, để Đường Tiểu Hiên một mình trong kiệu rơi nước mắt.
Làm sao bây giờ? Đại Hùng tức giận thật rồi.
Buổi tối ăn cơm, Đường Hiên một mình ngồi trong nhà ăn đợi Tô Ngọc, sau đó mới nghe hạ nhân nói, Tô lão bản đã ăn trong thư phòng rồi.
Hu hu hu, khẩu vị Đường Tiểu Hiên mất hết, đứng trước thư phòng gõ cửa.
“Có việc gì?” Tô Ngọc mở cửa, mặt không chút thay đổi nhìn y.
“Đại Hùng, ta sai rồi...” Đường Hiên cực kỳ đáng thương.
“Trở về nghỉ ngơi đi, ta còn có việc.” Sau khi nói xong, Tô Ngọc đóng cửa.
Nhìn cửa bằng gỗ lim lạnh như băng trước mặt mình, nước mắt Đường Hiên rơi xuống, ôm đầu gối ngồi bên cạnh cửa ngẩn người.
“Tiểu thiếu gia, trở về đi.” Có hạ nhân dè dặt qua đây khuyên.
Đường Tiểu Hiên cắn môi lắc đầu, nước mắt rơi xuống.
“Tô lão bản.” Hạ nhân bất đắc dĩ, đành phải gõ cửa kêu Tô Ngọc.
Thời tiết mùa đông khắc nghiệt, bên ngoài lạnh lẽo có thể làm nước đóng băng, Tô Ngọc thở dài, mở cửa ôm Đường Hiên vào phòng.
“Đại Hùng, ngươi đừng tức giận nữa...” Đường Hiên khóc đến nước mắt, nước mũi rơi xuống.
Bình thường là người ngoan ngoãn nghe lời với mình, sao lúc tức giận lại khủng bố như vậy? Hu hu hu...
“Ngoan, đừng khóc.” Tô Ngọc hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh của y: “Ta không tức giận.”
“Sau này ta không xem loại sách đó nữa, thật sự không xem.” Cái mũi Đường Hiên đỏ bừng.
“Không phải không cho ngươi xem, nhưng ngươi không thể như trước kia, suốt ngày xem thứ kia.” Tô Ngọc để tay y tiến vào trong lồng ngực ấm của mình: “Cả ngày nghĩ lung tung, lại uống những loại dược dược lung tung này, đối với thân thể cũng không tốt, đúng không?”
“Ừm.” Đường Hiên cuộn người trong lòng hắn.
Giọng nói của Đại Hùng thực dịu dàng.
“Thời gian không còn sớm nữa.” Đại Hùng lấy áo choàng của mình bao lấy y: “Ôm ngươi về phòng, được không?”
Hốc mắt Đường Tiểu Hiên hồng giống con thỏ nhỏ, nhìn Tô Ngọc cười ngốc nghếch đáng yêu.
Sau đó, Tô lão bản nghĩ lại một chút, cảm thấy tiểu bảo bối của mình sở dĩ luôn nghĩ lung tung, chủ yếu là là bởi vì mình bình thường quá bận, bận đến mức không có thời gian ở bên cạnh y.
Nghĩ vậy, Tô Ngọc đặt cho mình quy củ, dù vội vàng bao nhiêu, mỗi ngày phải rút thời gian để về nhà ăn cơm với Tiểu Hiên.
Tiền bạc kiếm được nhiều, nhưng Tiểu Hiên chỉ có một, cái nào quan trọng hơn, ngốc tử cũng có thể biết.
Đường Tiểu Hiên thật vui vẻ, ôm Đại Hùng ra sức hôn.
“Sau này muốn ngươi ở bên cạnh ta nhiều hơn.” Đường Hiên nhéo mũi hắn.
“Được.” Tô Ngọc cưng chiều tiểu bảo bối của mình.
“Nếu buổi tối ngươi ngủ trong hiệu buôn, ta liền đi đến chỗ Điền lão bản mua sách!” Đường Tiểu Hiên ngạo kiều ngẩng đầu.
“Không mua được nữa.” Tô Ngọc nén cười.
“Vì sao?” Đường Hiên nghi hoặc.
“Ta đã mua cửa hàng của lão Điền rồi.” Tô Ngọc cười nhìn y.
“...”
“Ta cũng mua Nam Phong quán, cho nên sau này ngươi mua không được những loại dược lung tung.” Tô Ngọc nói tiếp.
“Nam Phong quán?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Hiên vốn sửng sốt, sau đó đen lại: “Còn những Tiểu quan thì sao?! Nói!”
“Ai muốn nhìn bọn hắn! Cũng không cho ngươi nhìn!” Đường Hiên đưa tay hung hăng bóp chặt quai hàm của hắn: “Đã đi xem chưa?! Không được gạt ta!”
“Có ngươi ở đây,ta còn có thời gian nhìn người khác sao?” Tô Ngọc thu lại vẻ trêu đùa: “Đã sớm cho nghỉ việc hết rồi, cho mỗi người chút bạc rồi để bọn họ về nhà.”
“Ưm...” Đường Hiên mím môi, ôm Đại Hùng cọ cọ.
Nửa tháng sau, các cậu ấm tìm đến Nam Phong quán đều đứng trên đường trợn mắt há hốc mồm, đây là cái gì đây là cái tình hình gì?
Lão Điền vốn bán xuân cung đồ đang đoan trang bưng ấm trà, ngồi ở cửa cười hề hề phơi nắng, hương khí son phấn nồng hậu ban đầu đã bị hương mực nhàn nhạt che dấu, đàn sáo quản huyền mềm giọng và mềm giọng cười nhỏ cũng bị tiếng đọc sách oang oang thay thế, cây cối che trời và rừng trúc dày đặc ở trong sân tạo ra một nơi mát mẻ, một đám hài tử bảy tám tuổi ngay ngắn chỉnh tề ngồi trong sân, rung đùi đắc ý đi theo phu tử đọc 《 Quan Sư 》.
Tất cả mọi người trong Vân Nam thành đều nói, Tô lão bản là người tốt, quân tử yêu tài cũng không tham tài, quả nhiên là làm cho người ta kính nể.
Đường Tiểu Hiên chắp tay sau lưng đi bộ trên đường, cái đuôi sắp vểnh lên trời.
Người mà mọi người khen ngợi là Tô lão bản, là người của mình!
Ai cũng tin, hắn vốn chỉ là tên mập ngu dốt muốn chết, không có tiền, không võ công, cái gì cũng không có!
Nhưng khi đó, mình đã cực kỳ thích hắn rồi.
Tương lai còn có đường rất dài phải đi, nhưng Đường Tiểu Hiên biết, mình vẫn thích hắn, như hắn cũng thích mình.
Cả đời cũng không đổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT