Qua một lát, Trình Mộc Phong vỗ vỗ Phương Hử: “Ra đây.”

Phương Hử hé mắt ra ngoài, nhìn lướt qua người Trình Mộc Phong.

“Xem đủ chưa?” Trình Mộc Phong buồn cười nhìn y: “Ta mặc quần áo.”

Phương Hử giấu đầu trong chăn, không hé răng.

“Làm sao vậy?” Trình Mộc Phong có phần khó hiểu.

“Không có gì.” Giọng nói của Phương Hử có chút nghẹn ngào.

Trình Mộc Phong càng khó hiểu, tiểu hài tử trong chăn như đang run rẩy, đành chui vào chăn.

“Ngươi làm gì vậy?” Phương Hử liều mạng lùi vào tường: “Ra ngoài!”

Trình Mộc Phong đưa tay kéo tiểu hài tử vào trong lồng ngực mình, cảm thấy thân thể y có biến hóa nho nhỏ, lắc đầu cười nhẹ.

Phương Hử lúng túng, suýt khóc thành tiếng, cái gì cũng chưa xem, nơi đó của mình lại có phản ứng!

“Ngoan.” Trình Mộc Phong thương tiếc ôm chặt thân thể nhỏ đang run rẩy. Hắn xoay người y lại, rồi dịu dàng hôn y.

“Mộc Phong…” Phương Hử khẩn trương không biết làm sao: “Ngươi làm gì vậy?”

Làm gì còn phải hỏi sao? Trình Mộc Phong có phần buồn cười, lại có chút vui mừng vì sự ngây ngô và mẫn cảm của Phương Hử. Vì thế miệng hắn càng ra sức hoạt động.

“Thoải mái không?”

Sau khi xong việc, Trình Mộc Phong nhẹ giọng hỏi bên tai Phương Hử.

Mặt Phương Hử đỏ lên, hận không thể ngất đi, người nọ vẫn không biết xấu hổ mà cọ xát mình.

“Là ngươi câu dẫn ta.” Trình Mộc Phong lôi kéo tay y dò xét xuống phía dưới: “Tự mình châm lửa thì tự mình dập tắt.”

Trên tay truyền đến xúc cảm khủng bố, Phương Hử rốt cục  không nhịn được mà khóc “Oa” một tiếng.

“Đừng khóc.” Trình Mộc Phong bị dọa sợ, nghĩ thầm, mình không bắt nạt y, lại không kêu y dùng miệng, mượn tay mà thôi, sao lại khóc như vậy?

Nơi đó của Phương Hử vừa mới bị hôn, cảm thấy vừa xấu hổ vừa mất mặt, hắng giọng, càng khóc thảm thiết.

Ngoài phòng, mấy hắc y nhân núp trong bóng tối mắt to trừng mắt nhỏ, Thiếu Cung Chủ khi dễ người ta như vậy?

Sát vách, có khách nhân bất mãn, đập tường: “Tiểu hài tử nhà ai khóc đấy? Không cho người khác ngủ hả?!”

Ở trong phòng, Trình Mộc Phong vừa dỗ dành vừa khuyên nhủ, rốt cục đã vỗ yên được tiểu hài tử.

Trình Mộc Phong ôm lấy Phương Hử, quyết định giáo dục tiểu hài tử này một phen: “Ngoan, chuyện này cực kỳ bình thường, về sau…”

“Ngươi câm miệng.” Phương Hử bịt miệng hắn lại: “Không được nói việc này nữa!”

“Nhưng sau này chúng ta thành thân thì làm sao?” Vẻ mặt Trình Mộc Phong cực kỳ vô tội.

“Lúc thành thân, ta đã trưởng thành.” Phương Hử lau nước mũi, nghĩ thầm, khi đó da mặt của ta cũng có thể dày như ngươi.

Trong lòng Trình Mộc Phong than khóc, thì ra bề ngoài tiểu hài tử của mình cực kỳ lưu manh nhưng bên trong lại thẹn thùng, chủ động ôm, hôn nhẹ, hơi quá giới hạn sẽ xù lông.

Lúc thay quần áo, Phương Hử nhìn dấu vết màu hồng nhạt trên người mình, cực kỳ hoảng sợ: “Đây là cái gì? Ngươi cắn ta hồi nào vậy?”

“Đó là hôn, không phải cắn.” Trình Mộc Phong đỡ trán.

“Gạt người! Phụ thân ta cũng hôn ta, sao không thấy cái này?” Phương Hử bi phẫn: “Ta ghét ngươi!”

“Hay ta hôn lại cho ngươi xem?” Trình Mộc Phong đề nghị.

“Được!” Phương Hử giơ chân trước mặt hắn, vẻ mặt vừa khờ khạo vừa ngây thơ.

Trình Mộc Phong khóc không ra nước mắt, đừng câu dẫn người như vậy, tiểu hài tử kia không ngừng thúc giục, ngón chân khẽ chuyển động. Vì thế Trình thiếu hiệp bi phẫn cắn răng, giữ chặt mắt cá chân tinh tế của tiểu hài tử, hôn vài cái trên chân y.

Hôn ngân màu hồng phấn ở khắp nơi trên da thịt trắng nõn, xinh đẹp như hoa anh đào rơi trên tuyết mùa đông. Cuối cùng Phương Hử đã xác định đây là hôn nên bắt đầu mặc quần áo.

Trình Mộc Phong nuốt nước miếng, thầm tính kế trong lòng. Trong đầu hắn hiện lên hơn mười cảnh tượng hung hăng khi dễ tiểu hài tử sau khi thành thân.

Ăn cơm trưa xong, Phương Hử lười biếng bò lên giường ngủ, Trình Mộc Phong ngồi lau nhẹ bội kiếm của mình.

Một cái phi tiêu bay vào qua cửa sổ, mang theo một tờ giấy, cắm chặt trên bàn.

Sau khi Trình Mộc Phong đọc sơ qua, liền ném tờ giấy vào chậu than ở góc tường.

“Sao Thiếu Cung Chủ không tức giận?” Ngoài phòng, Hắc y nhân buồn bực.

“Nhiều chuyện!” Một hắc y nhân khác khinh bỉ nhìn gã một cái, vừa nhìn đã biết gã này là người mới.

Ngày hôm sau là Đại hội Võ lâm, hai người thức dậy sớm, cưỡi ngựa từ từ đi dạo.

Đại hội Võ lâm được tổ chức ở Đường gia. Mấy gia đinh đứng trước cửa phụ trách kiểm tra thiệp mời để tránh có người không liên quan trà trộn vào.

Một nhóm người chậm rãi từ đằng xa đi tới, phía trước là tám người nâng một cái kiệu lớn, còn có ít nhất chín mười người hầu ở phía sau, diễu võ dương oai (1), nhìn cực kỳ uy phong.

“Ai vậy?” Phương Hử rướn cổ lên nhìn.

“Tô Ngọc của Uy Đường ở Thiểm Tây.” Trình Mộc Phong cười lạnh, đã sớm nghe nói vị Thiếu chủ này cả ngày không có việc gì làm, hôm nay xem ra quả nhiên là không có suy nghĩ. Đại hội Võ lâm là chuyện lớn nhất của giang hồ, có bao nhiêu chưởng môn của danh môn đại phái đến, một cái sơn trại nho nhỏ, lại không biết xấu hổ phô trương lớn như vậy.

Sau khi kiệu hạ xuống, một cái tay béo cầm ngọc phiến (2) vươn ra, vừa bảo thủ hạ đi đưa thiệp mời, vừa đùa giỡn ngọc phiến trong tay, cảm thấy mình khá phong độ.

“Người này thật chướng mắt.’’ Từ nhỏ đến lớn, Phương Hử luôn trông mặt mà bắt hình dong, mặc kệ hai phụ thân giáo dục như thế nào cũng không thay đổi: “Mộc Phong, chúng ta đến nhìn kỹ hắn đi.”

“Ngươi gặp hắn ta làm gì?” Trình Mộc Phong bất mãn.

“Đùa giỡn một chút.” Phương khoa tay múa chân: “Cái bụng béo như vậy, đến gần nhìn mới kỹ.”

Trình Mộc Phong bật cười, dẫn y tới, lấy thiệp mời của mình ra.

Gia đinh vừa thấy nhất thời kính cẩn lễ phép hành lễ với Mộc Phong: “Xin Trình thiếu hiệp chờ chút.”

Trình Mộc Phong gật đầu, nhìn gia đinh chạy vào nhà.

Phương Hử thừa dịp này, lén lút nhìn cái bụng của hắn ta, thầm cảm khái, ăn bao nhiêu mới được cái bụng này? Y đang nhìn, đột nhiên cảm thấy cái bụng co lại. Y ngẩng đầu lên, phát hiện tên béo kia đang trừng mình.

“Í…” Phương Hử biết mình đuối lý, vì thế y vội vàng thu hồi ánh mắt, cười xin lỗi hắn ta.

Tô Ngọc vốn định nổi giận nhưng nhìn thấy nụ cười của Phương Hử, cơn giận bỗng xẹp lép,miệng cũng nở nụ cười.

Trình Mộc Phong bình tĩnh kéo Phương Hử đến bên người mình, giúp y mặc áo choàng, đội mũ. Sao tiểu hài tử này có thể cười với người khác cơ chứ? Chẳng lẽ y không biết khi mình cười lên thì rất xinh đẹp?

Tô Ngọc bị Trình Mộc Phong chặn tầm mắt, âm thầm tiếc hận trong lòng. hắn ta nghĩ thầm, đây là thiếu gia nhà ai, bộ dáng thật sự rất đẹp.

“Trình thiếu hiệp.” Một ông già vội vàng chay ra: “Đường mỗ không tiếp đón từ xa. Thứ tội, thứ tội.”

Tô Ngọc hoảng sợ, Đường Môn ở Tây Nam đứng thứ ba trên giang hồ, hai người này rốt cuộc là ai, sao có thể làm cho Đường gia chủ Đường Ngạo Thiên nhiệt tình chào đón như vậy?

“Đường chưởng môn khách khí rồi.” Trình Mộc Phong ôm quyền với ông ta.

“Vị này là…?” Đường Ngạo Thiên có chút do dự nhìn Phương Hử.

“Y là……bằng hữu của ta.” Trình Mộc Phong cười: “Tiểu thiếu gia của Chu gia ở thành Tinh Mộ.”

“Thì ra là Chu tiểu thiếu gia.” Đường Ngạo Thiên gật đầu với Phương Hử, Chu gia ở Tây Bắc là nhà giàu hạng nhất hạng nhì, thiên hạ không ai không biết.

“Ta không phải họ Chu, ta theo họ ông nội,  họ Phương.” Phương Hử chưa từng bị người ta kêu là Chu thiếu gia, cảm thấy có chút khó chịu.

Vào Đường Môn, đoàn người đến một mảnh đất trống lớn, đằng trước dựng một đài hơi cao, bốn phía là bàn ghế. Các môn phái tới sớm đã ngồi xuống, đang nói chuyện phiếm hoặc cãi nhau.

Đai hội Võ lâm lần này muốn chọn một Minh Chủ mới, vì vậy mà các môn phái đều khá xem trọng sự kiện này. Phái nào cũng phái ít nhất mười mấy người đến đây. Bất luận là tài lực hay võ công, Vân Sát Bảo vẫn là đệ nhất trên giang hồ. Vì vậy, Đường gia cố ý dành khu vực lớn cho Vân Sát Bảo, lại không ngờ Dạ Lan San chỉ phái một mình Trình Mộc Phong đi, lại thêm một Phương Hử, hai người ngồi đây thì khó tránh khỏi  bị người khác chú ý.

“Lạnh quá!.” Phương Hử hà hơi vào tay: “Sao không mở Đại hội Võ lâm trong phòng?” Trong lòng có một câu chưa nói ra, mùa đông mà cứ ở bên ngoài chịu lạnh, không bệnh hết sao?

“Muốn luận võ, không thể đánh trong phòng.” Trình Mộc Phong đau lòng vì tiểu hài tử, nhìn khuôn mặt bị đông lạnh đến đỏ ửng của y, đừng sinh bệnh nữa nha.

“Hắt xì!” Phương Hử hắt xì hơi.

“Nếu không thì ta kêu Đường chưởng môn chuẩn bị phòng cho ngươi, ngươi ở đó chờ ta?”

“Không cần!” Phương Hử lắc đầu, cực kỳ bướng bỉnh: “Ta muốn xem luận võ.”

Trình Mộc Phong bất đắc dĩ, đành phải cầm tay Phương Hử, từ từ truyền nội lực  cho y.

Người chung quanh thấy thế đều giật mình. Tuy tuyết không lớn, nhưng cũng không nhỏ, lại không có tuyết rơi trên người bọn họ, nội lực thâm sâu tới mức nào mới làm được?

Trình Mộc Phong nghe những người xung quanh bàn tán, khóe miệng cong lên, không dừng hành động này lại. Dù sao thì sư phụ từng nói, lần này gây ra động tĩnh càng lớn càng tốt.

“Trình thiếu hiệp.” Tên béo vừa đụng hai người ở cửa đột nhiên đi tới trước mặt hai người.

“Có việc?” Trình Mộc Phong nâng mắt.

“Ta thấy nơi này còn chỗ trống, không biết chúng ta có thể ngồi không?” Tô Ngọc có chút xấu hổ mở miệng, vừa đến đây mới phát hiện, Đường gia chỉ sắp xếp một bàn ba ghế cho môn phái lớn.

Người xung quanh nghe thấy, khinh thường hừ lạnh. Vị trí này được chủ nhà sắp xếp. muốn ngồi thì ngồi sao?

“Được, các ngươi ngồi đi.” Phương Hử không coi trọng, cảm thấy nếu để ghế trống nhiều như vậy, không bằng để người khác ngồi.

“Đa tạ công tử, Trình thiếu hiệp…” Tô Ngọc vẫn có chút do dự.

“Ngồi đi.” Trình Mộc Phong gật đầu, vài người tới ngồi thêm cũng được, thân hình to lớn như vậy, có thể chắn gió cho vợ ta.


(1)   Diễu võ dương oai: Thể hiện ta đây

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play