Nó vào phòng làm việc nhưng không thấy hắn. Có lẽ ở trong phòng nghĩ, nó bước vào đúng thật hắn đang ngủ. Nó cũng không làm ồn, yên lặng đi đến chiếc ghế gần đấy ngồi

-Hôm nay đã đi đâu?-Hắn vẫn nhắm mắt, vẻ mặt bất cần hỏi nó

-Em đi chụp hình quảng cáo.

-Đi đâu nữa?-Hắn vẫn tiếp tục chất vấn nó

-Xong việc em đến đây ngay-Nó tròn mắt nói dối, nếu nói cho hắn biết nó đi dùng cơm với Hoài Bảo hắn sẽ làm ầm lên cho xem

-Nói dối. Em đã đến nhà hàng-Hắn ngồi bật dậy nhìn châm châm nó. Vì chuyện lần trước, hắn đã âm thầm gắn chíp định vị vào sợi dây chuyền. Hắn thừa biết nó đã đi đâu nhưng vẫn hỏi nó không ngờ nó lại dám nói dối hắn.

-Sao.....sao anh biết?-Bị phát hiện nó ấp a ấp úng, cúi gầm mặt không dám nhìn hắn

-Em biết anh không thích em đi cùng anh Hoài Bảo nhưng vẫn đồng ý dùng cơm cùng anh ta. Em thật sự xin lỗi. Em hứa sẽ không có lần sao- Nó sợ hắn sẽ nổi giận nên dịu giọng xoa dịu

Hắn nghe nó nói đi cùng Hoài Bảo thì lửa giận lại dâng lên. Không thương tiếc mang nó ném lên giường. Áp môi mình lên môi nó hôn mạnh bạo, đã vậy còn cắn nhẹ vào môi nó. Hắn dần dần hôn xuống cổ rồi xương vai xanh của nó. Tay không tự chủ mơn trớn khắp người nó. Nó thấy hành đồng của hắn như thế rất sợ. Hắn chưa bao giờ đối với nó như thế, hắn chưa từng vượt quá giới hạng mà nó đã đặt ra. Nó chỉ biết khóc, những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má nó

-Dừng lại đi. Xin anh

Hắn chẳn mãi mai quan tâm đến lời vang xin của nó. Mạnh bạo tháo hai cút áo của nó

-Phong em xin anh. Dừng lại đi em rất sợ- Nó như buông xuông, không thể chóng cự nồi hắn, nước mắt rơi càng nhiều

Lửa giận trong lòng hắn đã vơi đi một nữa, nhẹ nhàng hôn lên trán nó, thận trọng cài lại hai cái cút áo giúp nó

-Đã thấy hậu quả khi nói dối anh chưa?-Hắn lấy lại sự dịu dàng ôn nhu như mọi ngày nhìn nó.

Bây giờ có cho vàng nó cũng không dám lắc đầu, mím chặt môi nó nhẹ gật đầu.

-Đừng bao giờ nghĩ đến việc lừa dối hay rời bỏ anh. Nếu để anh biết được, anh không đảm bảo sẽ nhẹ tay với em-Ôm nó vào lòng, vuốt lại mái tóc rối của nó, buông lời cảnh cáo nhẹ nhàng nhưng rất có uy lực.

Nó bị hắn doạ một phen vẫn còn sợ, không dám nói một lời, im lặng lắng nghe và ghi nhớ những gì hắn nói. Con người này thật khó hiểu vừa nảy còn hung hăn muốn chiếm đoạt nó giờ lại ấm áp, dịu dàng với nó. So với cái vẻ mặt đầy lửa giận gần như thiêu đốt mọi thứ kia thì nó thích cái vẻ ôn nhu yêu chìu nó như lúc này của hắn.

-Anh đừng như thế, em rất sợ

-Nếu em biết nghe lời anh sẽ không như thế?

************************************

Nó ngoan ngoãn ngồi đọc báo, chờ hắn giải quyết xong hồ sơ rồi cùng nhau về

-Anh, xem này.-Nó đưa tờ báo trước mặt hắn

-Chị ấy là ngôi sao mới hiện nay được rất nhiều người yêu mến đấy. Cuối cùng chị ấy cũng về nước sau nhiều năm hoạt động nghệ thuật bên Mỹ-Nó chỉ tay vào tờ báo có in hình người con gái sắc xảo cùng nụ cười quyến rũ trên môi, hào hứng nói.

Mặt hắn đanh lại khi nhìn thấy hình của người con gái ấy. Như Nguyệt người con gái đã rời bỏ hắn nhiều năm trước, cô ta vẫn xinh đẹp như ngày nào nhưng sao lại xa lạ đến thế

-Mang nó vức đi-Hắn lạnh giọng, hắn sợ bản thân sẽ động lòng nếu tiếp tục nhìn vào tờ báo đó.

Nó nhận thấy vẻ khác thường trên khuôn mặt hắn, mới vừa nảy còn vui vẻ kia mà sao giờ lại như thế. Tâm tình của hắn cứ thay đổi như chong chóng ấy, không thể nào suy đoán được

-Anh sao thế?

-Không nghe anh nói?

-Vâng. Em mang vức liền đây-Nó không cam nhưng vẫn mang đi vức

Cả buổi chiều, hắn gần như không nói một lời nào với nó. Đối với con người vốn dĩ ồn ào như nó thì thật khó chịu

-Nè! Anh sao đây từ chiều đến giờ không nói lời nào cả. Bị ốm sao?-Nó đặt tay lên trán hắn. Nhiệt độ vẫn bình thường kia mà

-Để anh yên- Hắn gạt tay nó sang một bên

Bị hắn cho ăn bơ nó đâm ra dỗi chẳng màng quan tâm đến hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play