Những ngày sau đó là những ngày vô cùng bận rộn đối với nó và hắn. Mỗi sáng phải đến công ty luyện tập, những giờ nghĩ trưa phải chạy đến nhà hàng, lễ đường để chuẩn bị cho hôn lễ. Tối lại phải đi diễn, học cùng với giáo viên riêng. Một ngày của nó kết thúc khi đồng hồ điểm 11 giờ. Bình minh lại lên, vẫn là những tia nắng xuyên qua cành lá, vẫn là tiếng chim ríu rít gọi bầy. Nhưng đối với nó bình mình hôm nay thật khác lạ. Vẫn là căn phòng với tong xanh dương dịu mát nhưng không còn gắn liền với hình ảnh cô gái nhỏ nào đấy lười biếng trên giường mà là một thiếu nữ đang diện trên người chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi. Đúng vậy hôm nay là ngày mà nó và hắn kết hôn.

Không biết những người con gái khác khi kết hôn với người mình yêu sẽ như thế nào nhỉ? Đôi với nó thì bây giờ rất hồi hợp, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Nó được đưa đến lễ đường. Ba nó dắt tay nó đi vào lễ đường nơi có hắn đang đứng trên tay nó cầm một bó hoa hồng nhung đỏ thắm. Ba nó đặt tay nó lên tay hắn

-Ta giao con gái của ta cho con

-Con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy-Hắn lễ phép

Bây giờ nó mới để ý bộ comle màu trắng mà hắn đang mặc trên người. Nhìn hắn bây giờ chính chắn hơn rất nhiều so với những lúc đấu võ mòm với nó.

-Em rất đẹp-Hắn nói nhỏ vào tay nó. Làm cho khuôn mặt được trang điểm của nó nửng đỏ rất đáng yêu

Giờ làm lễ chính thức bắt đầu. Một vị cha sứ bước làm đúng vai trò của mình

-Vũ Nguyễn Đình Phong con có đồng ý lấy Nguyễn Bảo Gia Hân làm vợ cho dù có ôm đâu hay bệnh tật........................(Cái này t/g không thuộc hi)

-Con đồng ý.-Hắn nhìn sang nó nở nụ cười hạnh phúc, một nụ cười chứa đựng cả sự yêu thương đối với nó. Nó thoáng ngây người khi nhìn thấy nụ cười của hắn.

Cha sứ tiếp tục hỏi nó. Nó có hơi lưỡng lự nhưng đã chấp nhận bước vào đây, chấp nhận khoát lên người bộ váy cưới cũng đồng nghĩ với việc nó không thể từ chối

-Con đồng ý

-Hai con hãy trao nhẫn cưới cho nhau-Cha sứ.

Sau phần trao nhẫn cưới cha sứ phấn khích nói

-Bây giờ hai con chính thức trở thành vợ chồng. Con được quyền hôn cô dâu

Sau câu nói của vị cha sự là muôn vàng tiếng vỗ tay cả những tiếng reo hò

-HÔN ĐI.... HÔN ĐI

Nó chưa hiểu được vấn đề thì cảm nhận được sự ấm nống, mềm mại và cả cái hơi thở nam tính của hắn. Hắn đang hôn nó, nụ hôn lần này không vội vàng cũng không bất ngờ như lần trước. Lần này nó cảm nhận được sự ngọt ngào, trái tim của nó không tự chủ đập lệch nhịp. Hắn dùng chiếc lưỡi của mình không ngừng luồn lách bên trong khoang miệng của nó, chiếm hết tiện nghi. Nó không tự chủ, vụng về đáo lại cái hôn cuồng nhiệt của hắn. Đôi tay của hắn siết chặt vòng eo nó hơn. Hắn luyến tiếc buông nó ra khi nhận thấy nó không thể thở nổi nữa. Sau khi được hắn buông ra nó không ngần ngại lườm hắn một cái.

-Em cũng đáp lại rồi còn gì-Hắn cười mãn nguyện càng làm cho nó tức hơn

-Không nói với anh-Nó quay đi nơi khác để giấu đi sự ngượng ngùng

Nó cùng mọi người di chuyển đến nhà hàng. Do phải đi lại nhiều trên đôi giày cao gót, chân nó đau buốt hắn nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt nó hỏi

-Sao vậy?

-Đi giày cao gót không quen nên chân tôi đau-Nó chau mài

Hắn không nói gì lấy điện thoại ấn gọi ai đó, rồi bỏ đi. Một lút sau hắn quay lại trên tay còn cầm một đôi giày búp bê mày trắng. Hắn cúi xuống tháo đôi cao gót của nó ra

-Anh đứng lên đi. Mọi người đang nhìn kìa-Nó vội nói với hắn khi nhận thấy mọi người đang hướng ánh mắt về phía nó. Mặc cho nó nói thế nào hắn cũng không đứng dậy cho đến khi thay giày cho nó xong

-Đi giày này sẽ không đau chân-Hắn lấy tay nó khoát vào tay mình

-Tôi có thể tự làm được. Anh làm như vậy ngại chết được-Nó

-Tôi là đang quan tâm vợ của tôi có gì phải ngại-Hắn cười. Hắn thật sự xem nó là vợ sao.

Nó kéo hắn đi đến chiếc bàn mà Nam, Lan Anh, Diệp Vi và Đăng Dương đang ngồi

-Hôm nay mày đẹp lắm-Lan Anh khen nó

-Có muốn đẹp như tao thì mau mau lấy anh tao đi- Nó đá điểu Lan Anh

-Em sẽ hạnh phúc?- Nam kéo nó lại gần

-Nam đừng lo. Em sẽ hạnh phúc

-Ngày đó sắp đến rồi. Em sẽ không như những năm trước chứ. Em hãy buông bỏ quá khứ đi được không? Chuyện đó đã qua lâu rồi. -Nam trầm giọng

-Em xin lỗi-Nó quay lưng đi. Làm sao nó có thể buông đây. Mọi chuyện là do nó, thì làm sao nó có thể

-Hai người nói chuyện gì mà trong căng thẳng vậy?- Hắn quan tâm nó

-Không có gì

Buổi lễ cũng đã kết thúc nó và hắn trở về nhà. Do phải thay nó mời rượu mọi người nên hắn say khướt phải khó khăn lắm nó mới đưa hắn lên phòng được. Thay bộ váy vướng bận kia ra nó đi pha nước giải rượu rồi cả nước ấm để lao người cho hắn.

-Anh uống nước đi cho tĩnh-Nó đưa ly nước cho hắn

-Không uống

-Tôi về phòng đây khi nào muốn uống thì lấy-Nó toang bước đi thì bị hắn kéo lại, mất đà ngã vào người hắn

-Anh định làm gì?-Nó gắt

-Ở lại với tôi

-Không được-Nó cương quyết

-Làm ơn đi-Hắn này nĩ

Bị hắm ôm chặt như thế này có muốn đi cũng chẳng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play