Bây giờ nó đang cùng hắn đến nơi chọn nhẫn, nhưng sao hắn lại dừng xe ở công ty nhà hắn nhỉ? Có việc gì sao?

-Sao lại đến đây không phải chúng ta đi chọn nhẫn sao?-Nó bước xuống xe ngước nhìn toà cao ốc trước mắt

-Công ty nhà tôi chuyên về việc thiết kế trang sức đấy-Hắn nắm tay nó bước vào công ty với bao ánh mắt trầm trồ ngưỡng mộ

-Biết. Nhưng sản phẩm của công ty đa phần được đặt ở cửa hàng. Sao chúng ta không đến cửa hàng để chọn đến đây làm gì?- Nó luyên thuyên bên tai hắn

-Vì nhẫn của chúng ta đặc biệt hơn những loại khác-Hắn cười hiền nhìn nó. Rồi kéo nó vào thang máy đi đến phòng ba hắn

*Cốc cốc*

-Vào đi-Tiếng nói trầm trầm của người đàn ông trung niên phát ra. Nó đoán được chủ nhân của căn phòng này là ai rồi. Hắn đẩy cửa bước vào theo sau là nó

-Ba, nhẫn của bọn con đã có chưa?-Hắn ngồi vào ghế đối diện ba mình, nó cũng ngồi cạnh hắn im lặng

-Ta sẽ kêu trợ lí mang lên cho con-Ba hắn nhấn nút gọi cho ai đó. Vài phút sau một người đàn ông tầm 30 tuổi bước vào

-Dạ thưa chủ tịch.....-Người đàn ông có vẻ lo sợ

-Chuyện gì? Anh nói đi-Ba hắn ra lệnh

-Thật ra.... nhẫn của thiếu gia đặt làm.... do sơ xuất của khâu nhập hàng đã được mang đến cửa hàng của công ty vào sáng nay rồi ạ.- Người đàn ông cúi đầu

-Cái gì?Các người làm việc cái kiểu gì vậy hả? Nếu cặp nhẫn đó bị người khác mua mất thì các người chuẩn bị nghĩ việc đi-Hắn tức giận, nắm tay nó đi ra ngoài

-Cửa hàng nào?-Hắn dừng chân trước cánh cửa chờ câu trả lời

-Là cửa hàng Uyên Ương-Người đàn ông nhỏ giọng nói. Chỉ chờ có thế hắn kéo nó bước ra ngoài.

-Khoang đã-Nó kéo tay hắn lại.

-Con chào bác, chào chú con đi ạ-Nó cúi đầu lễ phép sau đó nhanh chân bước theo hắn

-Con bé thật lễ phép-Ba hắn cười hài lòng sau đó quay sang người đàn ông kia

-Đó là sản phẩm đầu tiên của thằng bé thiết kế dành riêng cho vợ nó. Nếu như bị người khác mua mất thì tôi cũng không thể giúp các người

Hắn phóng xe đến cửa hàng

-Sao anh lại giận chỉ cần đến đấy mang về là được mà-Nó là lần đầu tiên thấy cái vẻ mặt tức giận này của hắn thật đáng sợ

-Tôi không thể chấp nhận cái việc làm thiếu trách nhiệm và không cẩn trọng như vậy. Vả lại đó là mẫu thiết kế của tôi, tôi đã phải thức cả đêm để vẽ nó, tôi cũng chỉ muốn nó là của riêng tôi và em-Hắn trút hết cơn giận của bản thân

-Của riêng tôi. Đùa sao? Nói cứ giống như anh yêu tôi lắm ấy! Tự tay thiết kế nhẫn cho tôi-Nó biểu môi nhưng trong lòng lại dân lên một cảm xúc khó tả

-Tuỳ em muốn nghĩ sao cũng được-Hắn chán nản, hắn là nói thật lòng vậy mà nó cứ cho là hắn đang đùa.

Xe dừng lại trước cửa hàng, bước vào trong nó thật sự choáng ngộp. Nơi đây thật rộng, xung quanh toàn là những tủ kính bên trong chứa nào là dây chuyền, nhẫn, lắc tay......

-Anh xem cái này, cái này cả cái kia nữa thật đẹp-Nó kéo tay hắn hết chỉ cái này rồi đến cái khác

-Nhìn em giống như từ bé đến giờ chưa bước vào cửa hàng trang sức lần nào ấy-Hắn nhìn nó giễu cợt

-Đây là lần đầu tiên tôi vào đó-Nó nhìn chằm chằm vào tủ kính

-Tự trước đến giờ không mua trang sức sao?-Một tiểu thư như nó mà bảo lần đầu tiên vào cửa hàng trang sức sao. Ngạc nhiên thật

-Có. Nhiều nữa là đằng khác nhưng mà toàn là ba mẹ hoặc Nam mua tặng thôi.-Nó thành thật trả lời

-Đi theo tôi-Hắn kéo tay nó đến chỗ chị bán hàng

-Chào quý khách-Chị bán hàng cúi chào sao đó ngước nhìn lên có phần hơi đứng hình khi nhìn thấy hắn một ca sĩ được giới trẻ mến mộ trong đó có cô

-Lô hàng sáng nay mang đến được đặc ở đâu?-Hắn lạnh giọng

-Dạ-Chị bán hàng có phần chưa rõ

-Tôi không muốn lặp lại câu hỏi-Vẫn cái chất giọng lạnh lùng

-À nó ở bên kia-Chị bán hàng chỉ tay vào chiếc tủ kính đối diện. Hắn tiến đến lấy đôi nhẫn

-Đưa tay ra-Hắn chìa tay trước mặt nó. Nó ngoan ngoãn đặt tay lên tay hắn. Sau đó hắn lấy một chiếc nhẫn đeo vào tay nó, tấm tắt khen

-Rất đẹp

-Đúng là rất đẹp. Anh thiết kế thật sao?-Nó ngó nghiêng chiếc nhẫn trong tay. Tuy không quá bắt mắt nó chỉ được làm bằng bạch kim, những viên kim cương nhỏ xinh được đính ở trên, bên trong chiếc nhẫn có khắc chữ "P&H" là chữ cái đầu của tên nó và hắn

-Em thích không?-Hắn xoa xoa đầu nó

-Rất thích. Cảm ơn anh-Nó ôm chầm lấy hắn, nó thật sự cảm ơn hắn, nó không biết hắn có yêu nó không nhưng đối với cuộc hôn nhân gượng ép này những đều hắn làm cho nó như vậy là quá đủ

-Em không sợ Fan tôi thấy sao?-Hắn vòng tay đáp trả cái ôm của nó, nói nhỏ với nó

-Về thôi- Nó đẩy hắn ra ngượng ngùng

-Báo với công ty tôi đã lấy nhẫn-Hắn quay sang chị bán hàng từ nảy đến giờ bị xem là vô hình

-Nhưng......-Chị bán hàng có ngập ngừng

-Tôi là thiếu gia của tập đoàn Vũ Nguyễn-Hắn nắm tay nó đi ra xe về nhà. Ở trên xe nó cứ ngấm chiếc nhẫn rồi cười

-Thích đến vậy sao?-Nhìn bộ dáng như trẻ con khi được quà của nó hắn không khỏi bật cười

*Gật gật*

Về đến nhà nó nhận được điện thoại của Diệp Vi, nó vui vẻ nhất máy

-Tao nè!

-...........

-Gì cớ-Nó há hốc mòm

-.......................

-Chết rồi. Làm sao đây?

-........................

-Tao cúp đây. Tối tao gọi lại cho

Nó phi thẳng vào nhà lấy laptop rồi gõ gõ gì đấy vào bàn phím

-Phong ơi! Chết rồi, lần này chết thật rồi-Nó la thất thanh, hắn ở gara xe vội vả chạy vào nhà

-Chuyện gì?

-Lại đây nhanh lên-Nó kéo tay hắn ngồi cạnh, xoay màng hình laptop cho hắn xem

-Rắc rối thật-Hắn vò đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play