Mở to mắt nhìn trần nhà, Hiểu Diệp vẫn cảm thấy suy nghĩ còn chút lộn xộn, lúc đầu hơi tỉnh táo lại mới hiểu ra ở đây là nhà mình. Quay đầu sang bên cạnh thì thấy Tống Liêm kia đang ngủ. Tống Liêm kia lúc ngủ so với khi tỉnh thoạt nhìn vô hại hơn nhiều. Thấy thời gian vẫn còn sớm, Hiểu Diệp bắt đầu nhàm chán, giơ tay phải lên ở trước mặt Tống Liêm làm động tác cầm kéo đâm vào mắt, nhưng sau đó lại nghĩ như vậy thì tiện nghi cho hắn, nên chuyển thân giơ chân đến trước mặt Tống Liêm, trong lòng kích động một hồi, tự an ủi chính mình, không sao hết, chỉ giẫm nhẹ lên một cái thôi, đại ma đầu sẽ không tỉnh không biết được đâu.

Hiểu Diệp giơ chân quơ qua quơ lại noi nơi trên mặt Tống Liêm để tìm mục tiêu thích hợp nhất, sau đó chuẩn bị để lực đạo nhẹ nhàng giẫm lên một cái cho hả giận rồi sẽ ngay lập tức rời khỏi đây.

“Nếu cậu thật sự dám giẫm xuống, tôi nhất định sẽ bẻ gãy cái bàn chân nhỏ của cậu, rồi dùng xe lăn đẩy cậu quay về H thành.”

“A.” Hiểu Diệp không nghĩ tới từ đầu đến cuối Tống Liêm đều tỉnh, bị dọa sợ nên đột nhiên lùi về phía sau, giữa rối loạn dường như đã giẫm chân lên.

Tống Liêm trở mình một cái đem Hiểu Diệp đặt dưới thân, mặt đối mặt đầy ám muội, cơ thể thì chen vào giữa hai chân Hiểu Diệp, còn dùng tay nắm bàn chân khi nãy muốn bạo lực với hắn nâng lên cao cao, bàn tay to hữu lực niết bàn chân Hiểu Diệp khiến cậu phát đau. Giọng điệu lại vô cùng ôn hòa nói: “Lúc tôi mới gặp cậu tôi đã từng nói cho cậu biết đức tính tốt của nhà tôi, nào, nói cho tôi biết nó là gì đi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiểu Diệp trắng bệch, cười bồi: “Liêm ca, hiểu lầm hiểu lầm, tôi tuyệt đối không phải cố ý.”

“Mỹ đức nhà chúng ta là gì?” Tống Liêm lại hỏi với giọng điệu ôn hòa như cũ, nhưng mà trong mắt tràn đầy nguy hiểm, lực trên tay cũng tăng thêm vài phần, dĩ nhiên Hiểu Diệp còn đang bị vây trong sợ hãi căn bản không nghe ra từ mà Tống Liêm dùng là “Nhà chúng ta”.

“Nói phải giữ lời.” Mẹ nó, Tống Liêm mẹ nó cũng là người thôi, vậy mà một bàn tay đã có thể niết lão tử sinh đau. Bởi vì tư thế không thoải mái, nên Hiểu Diệp thử rụt chân về, kết quả là không thành công.

“Vừa rồi tôi nói gì?”

Hiểu Diệp lập tức luống cuống, nói chuyện cũng thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi, lắp bắp: “Anh anh anh, đây là phạm pháp, lão, lão tử, kiện anh.”

“Chậc chậc, vẫn còn nói tục, nếu cậu van cầu tôi, tôi sẽ thả cậu ra, thế nào. Cậu phải nói, anh Liêm à, người ta cầu anh.” Hơi thả lỏng lực tay, khóe miệng Tống Liêm treo nụ cười xấu xa.

Nhìn Tống Liêm tiểu nhân đắc chí cười, khiến Hiểu Diệp có cảm giác bị sỉ nhục, tính khí bướng bỉnh như lừa lại nổi lên: “Cầu anh, không có cửa đâu, anh thích thì cứ ăn đi, lão tử tuyệt không cầu anh.” Biểu tình anh dũng hi sinh, giọng điệu cương quyết, tâm tư ngang ngạnh nhắm mắt lại.

Kết quả lại là lực trên người nhẹ đi, Tống Liêm thì trơ tráo cười cười, vừa cười vừa nói: “Hiểu Diệp, cậu thật sự rất đáng yêu, rất dễ lừa.”

Hiểu Diệp mở một con mắt, nhìn thấy Tống Liêm đứng dậy mang quần áo, sau đó là một tiếng rống giận của Hiểu Diệp bùng nổ ở trong phòng: “Tống Liêm anh, nha, buổi tối ngủ cư nhiên không mặc quần lót.”

Tống Liêm nhẹ nhàng trả trở về cậu một câu: “Nhiều ngày như vậy, cậu mới phát hiện.”

.

Sau khi ăn sáng, vợ chồng Thái gia bắt đầu chọn những món để cho Hiểu Diệp mang đi, đồ ăn nè đồ uống nè đồ để mặc nè, còn một đống lời dặn dò, đồ này đưa cho ai, đồ kia đưa cho ai, mấy món này ngàn vạn lần không thể quên.

Ba ba Hiểu Diệp kéo Hiểu Diệp tới một bên, nhét vào tay Hiểu Diệp hai ngàn khối (NDT), khiến Hiểu Diệp cả kinh liên tục từ chối có nói gì cũng không nhận, cậu một phân tiền cũng chưa từng mang về nhà, giờ lại lấy tiền đi, thật sự là xấu hổ.

“Hiểu Diệp à, con ở ngoài làm việc vất vả, đừng có tháng nào cũng gửi nhiều tiền như vậy về nhà, ta và mẹ con không cần con nuôi đâu, con cứ để dành đó cho mình, nhớ ăn no ngủ kĩ, đừng ủy khuất bản thân. À, gọi điện về nhà nhiều một chút.” Nói xong cứng rắn nhét tiền vào túi quần Hiểu Diệp.

Hiểu Diệp chớp mắt mấy cái, ngăn nước mắt sắp tràn ra ngoài: “Ba đừng lo lắng, con ở Tống gia rất tốt, ba xem người ta còn cho con đi nhờ xe trở về, ba cùng với mẹ cùng đừng lo lắng vớ vẩn nữa. Ai nha, ba đừng có chơi mấy trò tình cảm nữa, con của người đã lớn rồi mà.”

Lô Yến bên kia cùng Tống Liêm đã sắp xếp đem mấy món đồ đặt lên xe xong xuôi rồi, nhìn Tống Liêm đóng cửa sau xe, trêu chọc nói: “Này, sao lại giống đàn bà thế kia, chậc, thật sự không nỡ.”

Tống Liêm cười cam đoan với Lô Yến: “Con sẽ chăm sóc Hiểu Diệp thật tốt, người cứ yên tâm đi.”

“Lo lắng cái gì, đi nhanh đi thôi, đi giờ này, khi về còn kịp ăn cơm trưa.” Lô Yến khi trẻ vốn hào sảng, từ trước tới nay luôn xem thường hành động tạm biệt mà khóc lóc sướt mướt. Sau cùng Lô Yến ra sức vỗ lên mông Hiểu Diệp mấy cái, miệng còn nhắc đi nhắc lại: “Nhóc con, nếu không gọi điện tới cho lão nương, cậu nhất định phải chết.”

Xe chạy ra khỏi cổng nhà ba mẹ Hiểu Diệp, Hiểu Diệp mới hỏi: “Mấy món quà này đều là tiền anh bỏ ra đúng không.”

“Hừm.” Tống Liêm hừ một tiếng thay câu trả lời.

“Tháng nào anh cũng đem tiền của tôi gửi về nhà, đúng không.”

“Hừm.”

“Thật sự cảm ơn anh.”

“Hừm.”

“Anh hừm hừm cái gì, lão tử đang nói chuyện với anh na, đừng có giả điên với lão tử.” Sau ba tiếng hừm của Tống Liêm, Hiểu Diệp rất không bình tĩnh nổi điên, khi nhìn thấy Tống Liêm cười kiểu gian kế đã thành công, Hiểu Diệp thầm mắng trong lòng một câu: phi, ông nội nó, lại bị cháu nó chơi.

Lúc trở về đến Tống gia, đúng như lời Lô Yến nói vẫn còn kịp ăn cơm trưa, trước khi ăn cơm lão gia tử còn nhớ nhung hỏi Tống Thanh: “Hiểu Diệp này sao còn chưa về nha, nó về nhà mấy ngày rồi.”

“Sáu ngày.”

“Sáu ngày?” Lão gia tử suy xét, gật gật đầu: “Tốt, sắp về rồi.”

Mới vừa nói xong thì cửa mở ra, Tống Liêm và Hiểu Diệp cùng về tới nhà, lão gia tử bỗng chốc vui vẻ, từ sau khi về hưu, chính ông cũng không nói nhiều như vậy. Một bên dặn dò ba đứa con dâu lấy thêm chén đũa, một bên gọi hai người bọn họ qua ăn cơm.

Hiểu Diệp kể cho mọi người về ngày nghỉ của cậu, nga, đương nhiên cậu cũng không quên nói luôn việc quan trọng là Tống Liêm không biết đi xe đạp mà mình phát hiện được. Kết quả là Tống Thanh thực vô tội trả lời giải vây giúp Tống Liêm.

“Bộ kỳ quái lắm sao? Tôi cũng đâu có đi xe đạp.” Tống Thanh nói.

“Không đúng, vậy mọi người hồi còn đi học tới trường kiểu gì.” Hiểu Diệp cảm thấy đi xe đạp giống như đi bộ đều thuộc loại kỹ năng cuộc sống căn bản nhất, bây giờ không ngờ lại gặp được hai người không biết đi xe.

“Nga, hồi đó ba nói phải tôi luyện thể lực của tụi tôi, nên tụi tôi đều phải chạy bộ.”

Hèn gì mình chạy không lại Tống Liêm, Hiểu Diệp chán nản, Hiểu Diệp hậm hực, trong lòng suy tính bây giờ mà bắt đầu tập chạy không biết có đuổi kịp không. Tiểu học sáu năm, sơ trung ba năm, trung học ba năm, tổng cộng là mười hai năm lận đó, nếu mình cũng luyện tập mười hai năm, lúc đó hoa Mặt Trời cũng lạnh.

Hiểu Diệp nghĩ tới đặc sản và quà mà ba mẹ đưa mình nên mang tới giao cho lão gia tử, kết quả lại là lão gia tử chần chừ cả buổi mới nhận mấy món đồ đó. Hiểu Diệp vội hỏi thầm Tống Liêm: “Bác Tống bộ không thích mấy món đó hay sao.”

Tống Liêm lãnh đạm nói: “Khỏi cần quan tâm ổng, không phải ổng không thích, mà là đang suy nghĩ đây có tính là nhận hối lộ không thôi.”

Hiểu Diệp tự nhiên cảm thấy người trong nhà này thực sự đều kỳ quái. . . . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play