Trước khi Hiểu Diệp đến Tống gia thì cũng đã từng làm thuê làm mướn vài lần, lúc ấy Hiểu Diệp còn đang học đại học, làm trong một quán phở khá nhỏ, quán phở đó nằm tận ở nơi hẻo lánh, hơn nữa tổng cộng chỉ có 6 cái bàn, toàn bộ đều do Hiểu Diệp phụ trách. Sau khi bạn bè và bạn học cùng lớp nghe Hiểu Diệp nói xong, đều tự giác hợp thành nhóm chạy đến quán phở nhỏ vây xung quanh Hiểu Diệp tiêu khiển.

“Phục vụ, tới đây một lát.”

“Phục vụ, cho thêm nước.”

“Phục vụ, có giấy ăn không.”

“. . . . . .”

Cứ như thế như thế, nhiều không đếm xuể, doanh thu của quán phở nhỏ đã tăng gấp đôi trong tháng đó, Hiểu Diệp có công lao không thể xóa nhòa. Nhưng kết quả vào tháng thứ hai, cháu gái của ông chủ quán phở từ trong thôn tới đây, Hiểu Diệp vinh quang nghỉ việc.

Hiểu Diệp còn làm công việc dọn dẹp nữa, cũng là vào thời gian học đại học. Lúc ấy nơi này có mở một triển lãm xe quy mô lớn, tục ngữ nói: “Sinh viên là những lão động giá rẻ nhất.” Ắc, đương nhiên Hiểu Diệp không biết là vị nào đã nói ra câu tục ngữ đó, nhưng Hiểu Diệp thấy rằng, những lời này thực con mẹ nó có đạo lý, một đám sinh viên đại học quét dọn vệ sinh cả ngày mới được mỗi người 50 nguyên, cũng không phải một ngày làm 8 tiếng, mà là một ngày 10 tiếng. Hoạt động kết thúc liền bị đá đi, nhưng cũng bởi vì một số lý do linh tinh nơi này kiếm một chút nơi kia có một ít, cho nên tiền vào tay cũng không ít.

Hiểu Diệp cũng từng phát tờ rơi, bán chào hàng, vẽ tranh tường, vẽ hình minh họa. Nói một cách hợp lý là thân kinh bách chiến biết co biết duỗi, nhưng mà sau này khi gặp Tống Liêm cậu mới biết được, những việc cậu đã trải qua không đáng kể chút nào, cậu vừa nhìn thấy Tống Liêm thì ngay cả thở cũng không dám, muốn đối đầu với hắn, nhưng tiếc là lần nào cũng đều bại dưới tay Tống Liêm.

Hiểu Diệp tổng kết một chút kinh nghiệm, cảm thấy không phải mình đấu trí không lại Tống Liêm, mà vấn đề quan trọng là thể lực. Tống Liêm có thể dễ dàng chế ngự được mình, mà mình thì chỉ có thể chiếm chút tiện nghi ngoài miệng, vừa quay đầu lại thì mình liền bị Tống Liêm chỉnh đến thảm thương. Buổi tối Hiểu Diệp một mình ngồi trước bàn học, ghi ghi vẽ vẽ sách lược đối địch, nhưng bởi vì thiếu thực tế nên hủy bỏ.

.

Tống Liêm tựa vào đầu giường, cầm trong tay bức tranh của Hiểu Diệp, bĩu môi coi thường nói: “Ngây thơ.” Tiếng ngây thơ vang lên trong đêm này không biết là nói cho Hiểu Diệp nghe hay là nói cho chính mình nghe nữa.

Nói thế nào về Hiểu Diệp kia đây, giống như một con mèo hoang, cho dù biết rõ đấu không lại, nhưng khí thế tuyệt đối sẽ không thua. Thỉnh thoảng còn lộ ra răng nanh và móng vuốt nhỏ của mình hướng về phía bạn, nhưng thực ra lúc bạn hoàn toàn áp đảo nó, nó sẽ dùng cặp mắt giống y như mèo kia đáng thương nhìn bạn, nếu như nhìn vào nó thì sẽ khiến tim bạn đập mạnh và loạn nhịp.

.

Lúc sáng, Hiểu Diệp tiêm thuốc cho lão gia tử xong, sau đó đi dạo cùng lão gia tử. Lão gia tử giống như đi tuần tra lãnh địa của mình, vừa di vừa nói chuyện: “Mảnh đất này là nơi lão chiến hữu năm đó của ta. . . . . . Aiiii, Hiểu Diệp cậu có đang nghe hay không đó.”

Hiểu Diệp lấy lại tinh thần: “Có có có, thật lợi hại, không hổ là một bậc lãnh đạo trung tâm, dù cho tuổi trẻ bây giờ cũng không thể so với năm xưa.” Tôi nghe ông thì làm được gì chứ, nếu bây giờ có người có thể giúp tôi trừng trị Tống Liêm, thì có gọi hắn ông nội tôi cũng bằng lòng.

Lão gia tử thực vừa lòng câu trả lời của Hiểu Diệp, làm bộ khiêm tốn nói: “Không thể nói vậy được, thế hệ tuổi trẻ bây giờ vẫn rất có tinh thần đó chứ, ha ha ha.”

Hiểu Diệp ở trong lòng đảo mắt khinh bỉ, tiếp tục nghe lão gia tử nhớ lại những năm tháng tài hoa.

“Bác Tống, chủ nhật tới chính là lễ quốc khánh, con muốn về nhà.” Hiểu Diệp thừa dịp lão gia tử tâm tình tốt, liền đưa ra yêu cầu.

Thành quả là lão gia tử đặc biệt tán thành yêu cầu của Hiểu Diệp: “Này cậu nhỏ, mặc dù sự nghiệp quan trọng hơn nhưng thường xuyên đến thăm cha mẹ cũng nhất thiết phải làm, cậu ở nhà chúng tôi lâu như vậy, cũng nên trở về thăm hỏi.” Lão gia tử đi được vài bước thì ngừng lại không biết đang nghĩ tới cái gì: “Nga, đúng rồi, thằng tư ngày quốc khánh nó không nghỉ mà đến thành phố B làm việc, thuận đường thì để nó đưa cậu trở về, hết ngày nghỉ thì quay lại.”

Không phải như vậy mà, Hiểu Diệp vẻ mặt đau khổ, cậu vốn định khi trở về được thì có đánh chết cũng không đến đây nữa, tới lúc đó gọi điện thoại xin từ chức công việc này. Kết quả lão gia tử lại kêu Tống Liêm đưa mình trở về, như thế, thì không phải tự đem phiền phức tới cho mình hay sao. Nếu thật sự để Tống Liêm đưa mình đi, vậy thì kế hoạch mà mình suy nghĩ mấy tối nay đều hoàn toàn ngâm nước nóng hết (bị nhỡ).

“Không cần, rất phiền phức, con có thể tự về nhà mà, bây giờ đi tàu rất thuận tiện.” Hiểu Diệp vội nói.

“Sao lại không cần, nghỉ quốc khánh dài hạn nên người đi tàu cũng nhiều hơn, gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ, nghĩ lại đi, dù sao thằng tư nó cũng phải đi thành phố B, lái xe đi một mình cũng là đi, mà đi hai người cũng là đi, đây gọi là bảo vệ tư nguyên (tư = tư nhân =))).” Năng lực của lão gia tử chính là cái này, việc nhỏ hóa to, việc to hóa nhỏ. Nói một hồi làm Hiểu Diệp có cảm giác nếu mình không ngồi xe Tống Liêm trở về thì mình quả thực chính là tội phạm. Chỉ có thể tạm thời đồng ý, trong lòng thì vẫn tính toàn làm cách nào mới có thể chạy ra khỏi ma chưởng của Tống Liêm để tìm đường sống.

.

Ngày về nhà, Tống Liêm đem đại đội đồ bổ và đặc sản bỏ vào cốp sau, Hiểu Diệp đoán qua loa, khoảng chừng đến mấy ngàn nguyên. Những món tốt đều thu dọn bỏ ở băng sau, Hiểu Diệp thì ngồi ghế phó lái. Cài dây an toàn xong, Hiểu Diệp hỏi: “Liêm ca, anh mang nhiều quà như vậy đi B thành làm gì? Thăm bạn bè?”

“Nga, cậu hỏi cái này à.” Tống Liêm nhìn con đường phía trước, hắn luôn nghiêm túc khi lái xe, không giống với Hiểu Diệp, khi lái xe thì hận đầu không thể lộn ngược ra sau mà nhìn. Tống Liêm diện vô biểu tình nói: “Mấy cái đó không phải tôi mua để dùng, mà là mua cho ba mẹ cậu.”

“Ba mẹ tôi?” Hiểu Diệp nghe xong, gãi đầu ha ha cười: “Liêm ca anh thực khách khí, anh đưa tôi về nhà mà còn mua thêm mấy món đồ kia nữa, nhiều đồ như vậy chắc anh tốn không ít tiền đâu nhỉ.” Không nghĩ tới Tống Liêm còn nghĩ tới việc này.

“Không tốn bao nhiêu, tiền này cũng đâu phải do tôi bỏ ra, tiền lương của cậu không phải còn nằm trong thẻ của tôi hay sao.” Tống Liêm thoải mái nói xong, liền hướng về phía khác không nhìn Hiểu Diệp bên cạnh. Nếu không phải Hiểu Diệp đã cài dây an toàn thì đã sớm giương nanh múa vuốt mà nhào lên người Tống Liêm, bóp cổ Tống Liêm mà rống lên với hắn.

“Anh dựa vào cái gì mà quyết định thay tôi, còn mua nhiều đồ như vậy.” Hiểu Diệp đau lòng nói, Hiểu Diệp tính toán nếu trừ bỏ mấy đám đồ này ra, tiền lương đáng thương của mình còn dư lại bao nhiêu. Biểu tình trên mặt kia gọi là thống khổ.

“Chẳng lẽ không nên mua? Lâu như thế mới trở về nhà, mà khi về hai tay lại trống trơn thì trông giống cái gì. Cái mặt đau lòng của cậu là sao, ba mẹ cậu nuôi cậu giúp ăn học lên tới đại học cũng không đau lòng như vậy.” Tống Liêm chỉ nói mấy câu liền đem tâm tư muốn khởi nghĩa của Hiểu Diệp trấn áp xuống.

Dọc đường đi Hiểu Diệp đều suy nghĩ lại chuyện đã qua, lúc trước khi mình muốn về nhà, đều thầm nghĩ khi trở về ba mẹ sẽ chuẩn bị cho mình cái gì, thật sự chưa hề nghĩ tới việc mang về món gì về tặng cho ba mẹ. Tống Liêm tuy rất đáng ghét, nhưng trên phương diện này thì xử lý rất tốt.

Trong xe yên tĩnh quỷ dị một thời gian dài, Hiểu Diệp rốt cuộc quyết định không tranh cãi chuyện trước kia nên nhìn về phía ma đầu nói lời xin lỗi: “Liêm ca, cám ơn nha.”

Tống Liêm còn thoải mái nói: “Biết rồi.”

A, Hiểu Diệp nổi cáu: “Chẳng lẽ anh không nói ra câu không cần cám ơn được hay sao.”

“Bởi vì trong chuyện này thì cậu là người vốn nên cám ơn tôi mà, sao tôi lại phải nói câu không cần cám ơn kia làm gì. Nghe được một câu cám ơn của cậu đúng là quá khó khăn nha. Chậc chậc.” Tống Liêm cảm khái nói.

Hiểu Diệp ngồi trên ghế ôm đầu, mình ăn ở ra sao mà lại đụng phải một tên đàn ông cực phẩm như thế này, ông trời ơi, người đừng đùa tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play