Flynn kiểm tra đông hồ. Một lần nữa. Đã quá hai giờ, tài xế của cô lẽ ra phải đến gặp cô, ở cổng này, hồi một giờ ba mươi. Toàn bộ hành khách cùng xuống Schentown, cả ba người, đều đã lên đường. Người của họ đã đến, đúng giờ, để đón họ đi. Giờ thì trong ga tàu này, ngoại trừ đám thợ thuyền, chỉ có cô và hắn.

Flynn liếc trộm một cái; hắn vẫn đang ngồi trên chiếc ghế dìa đối diện và đọc một tờ báo. Khi cô mới bước xuống tàu, hắn đã mỉm cười và nói, "xin lỗi cô..." nhưng lúc ấy cô còn đang bận tìm một anh chàng ra dáng tài xế riêng cầm một tấm bảng trắng in tên cô trên đấy, nên chẳng để ý. Kia không thể nào là tài xế riêng được; hắn mặc một chiếc áo bằng vài flanen màu hạt dẻ bên ngoài một chiếc áo thun đen in logo AC/DC và quần jeans; trời ạ! Thêm nữa, việc lớn lên ở Boston đã dạy cô một điều là không bao giờ cười với người lạ.

Không bao giờ.

Tuy vậy, sau khi tha chiếc túi du lịch cả một vòng sân ga mà chẳng thấy dấu hiệu của bất cứ một loại tài xế chính hiệu nào, Flynn bắt đầu nghi rằng có thể hắn chính là lái xe của cô. Thế là cô quay trở vào trong, nhưng lúc đó hắn đã yên vị ngồi đọc một tờ báo. Điều này là Flynn nghĩ có khi hắn đúng không phải lái xe của cô thật, nếu đúng thì hắn sẽ phaira tiếp cận cô và cô cũng ngồi xuống.

Nhưng hắn chẳng làm gì cả. Hắn chỉ ngồi đó đọc báo, vẻ thích thú thoáng trên khuôn mặt. Vì thế, cô nghĩ, có khi hắn không phải tài xế thật rồi. có thể hắn chỉ là một tên vô gia cư cầu bơ cầu bất vẫn mọc lên từ các kẽ nứt vỉa hè ở những nơi như Scheintown này.

Tuy nhiên trông hắn lại chẳng giống một kẻ vô công rồi nghề. Quả có hơi lôi thôi, nhưng theo kiểu cố là ra vậy như một trong số anh chàng vẫn làm vậy, thành ra cuối cùng lại trông khá... gọn gàng. Tóc hắn nâu và bù xù, nhưng sạch sẽ. mặt hắn có chút râu lún phún, nhưng không quá lởm chởm. Đôi mắt, trong giây phút ngắn ngủi chạm mắt nhau khi Flynn vừa bước xuống tàu, có vẻ sang và tinh nhanh. Hắn cũng không chen lấn xô đẩy kiểu đám vô gia cư vẫn thường lam, chẳng hỏi xin tiền hay dòm ngang liếc dọc xem có ai vứt ra cái gì còn dùng được hay không.

Thật lòng mà nói, hắn trông giống một người bình thường.

Sửa: Hắn trông giống một người bình thường đang ngồi thi gan với cô.

Flynn lại kiểm tra đông hồ. Cô đã ngồi đó – cách hắn không quá hai mét – đến hơn hai mười phút rồi. Gừ. Cô thôi bắt chéo chân; hôm nay là một ngày tháng Mười ấm áp, và đôi ống quần bằng vải lục xô của bộ vest mà Freya cho mượn đang trở nên dinh dính. Cô gõ gõ những mũi nhọn của đôi bốt – cũng Freya cho mượn – lên mặt sàn bằng đá. Âm thanh vang lên trong sân ga trống trơn thật gắt.

Hắn giở trang báo. Flynn có thể thấy đôi môi đang mím lại một nụ cười.

Ôi, quỷ tha ma bắt.

Flynn đứng dậy, lộc cộc bước sang chỗ hắn ngồi, đứng trước mặt hắn, tay khoanh lại.

" Được rồi, " cô nói, chẳng buồn che giấu sự khó chịu trong giọng nói. " Tôi xin lỗi. Tôi nhầm. Chị tôi lo hết chuyện này mà chị ấy là loại người phải kiếm cho được một chiếc limo có tài xế mặc tux(*). "

Hắn ngước nhìn cô. Đôi mắt nâu anh vàng trông quá đỗi hứng thú trong tình huống này, nhưng vẫn dễ chịu. Mặc dù đang bực mình nhưng ấn tượng ban đầu của cô về hắn là tốt.

" Gì cơ ? " hắn nói, gần như không kìm được nụ cười đắc chí.

Flynn đảo mắt một vòng, chủ yếu là tức mình. Sao chuyện này lại có thể hỏng bét nhanh như vậy được ? Thế mà được à ?

" Anh đến đây là để đón tôi. Nhưng tôi lơ anh. Tôi nghĩ họ sẽ cử một tài xế tử tế... Rõ ràng anh tử tế. Ý tôi là... Gừ ! " Cô cong tay cáu kỉnh. " Tôi xin lỗi nếu có xúc phạm đến anh. Giờ ta đi được chưa ? "

Hắn gập báo và đặt xuống ghế. " Điều gì khiến cô nghĩ tôi đến đây để đón cô ? "

Flynn nhíu mắt. Hắn lại còn đùa mình đấy hả ?

" Anh ở đây. Tôi ở đây. Không ai khác ở đây. "

Hắn nhướn mày về phía cô. " Với một câu như vậy, nghe như chính cô đang cố đón tôi thì đúng hơn. "

Cô thõng tay xuống. " Tôi không có ý nói về cái kiểu đưa đón đó. Nào, có phải anh ở Goodhouse Arms hay không ? "

Hắn cười khùng khục, đứng dậy, và bước về phía hành lý của Flynn.

" Rõ ràng tôi đã cố gắng nói chuyện với cô khi cô bước xuống tàu, " hắn nói. " Và cô lướt qua tôi như thể tôi đang cầm một tờ The Watchtower(**)vậy. "

" Tôi tưởng họ sẽ cử đến một tài xế thực thụ. Anh biết đấy. Có mũ áo và một cái bảng có tên tôi trên đó. Làm sao tôi biết họ sẽ cử đến một... ? "

*****

(*) Tux : viết tắt của 'tuxedo' – áo lễ phục đuôi tôm.

(**) The Watchtower : Sách truyền đạo mà các tu sĩ hay các nhà thuyết giáo thường mang theo để rao giáng các giáo điều Cơ đốc cho bất cứ ai họ gặp

Flynn bỏ lửng câu nói. Cô không biết tên này thì có thể làm trò gì ở một khách sạn đây. Nhân viên bảo trì chăng ? "

Tuy vậy hắn đã cứu cô một bàn, vì có vẻ hắn chẳng để tai nghe mà chỉ dòm quanh, tay cầm chiếc túi duy nhất của cô.

" Đám còn lại đâu rồi ? " Anh hỏi.

" Còn lại cái gì ? "

" Hành lí của cô. "

" Có thế thôi. "

Hắn nhấc chiếc túi như thể nó chỉ nhẹ bằng một cái hộp đựng giầy, dù cô biết không phải là vậy. Cô đã nhét đồ nhiều đến nỗi suýt nữa thì nó nứt bung ra.

" Có thế này thôi à ? " Hắn hỏi vẻ nghi ngờ.

" Đúng, thế thôi. " Flynn vuốt vuốt tay áo khoác. " Sao ? "

" Tôi lớn lên trong một gia đình toàn phụ nữ. Để ra khỏi cửa nhận thư thôi họ đã phải mất ít nhất bốn va li quần áo rồi. Không thể nào đây lại là toàn bộ quần áo mà cô có.

" Anh biết không, một số phụ nữ biết xếp đồ hơi bị giỏi đấy. " Mà cô thế thật. Hai ngàn đô la quần áo hàng hiệu đang được chuyển đến cho Flynn vào ngày hôm sau chính là công sức của Freya, còn flynn thì đã có mọi thứ mình cần – chủ yếu là quần jeans, áo len, quần mặc ở nhà bằng vài flanen, và bộ dầu gội đầu ưa thích của mình – trong cái túi đó. Nhưng dẫu sao, cái nhìn hạ cố của gã dàn ông đang cầm nó cũng làm cô nỏi cáu.

" Tôi có cần phải nhắc cho anh nhớ rằng gia đình tôi giờ đang sở hữu Goodhouse Arms không nhỉ ? Cũng có nghĩa tôi là sếp của anh ? "

Flynn kéo áo cho thằng thớm và cố đứng cào hơn một chút nữa. sao Freya có thể làm được chuyện này suốt nhỉ ? Chả trách chị mình đồng bóng thế. Chưa gì Flynn đã phát mệt vì phải diễn cái vai một bà doanh nhân cớ lớn và tệ hại này rôi,mà chỉ mới có năm phút chứ mấy. Freya thì làm quanh năm suốt tháng.

Vậy mà tệ hơn nữa là cái tên này chẳng e dè chút nào. Hắn cứ đứng đó với một nụ cười nhếch trên môi, anh mắt lướt qua mặt cô rồi lướt nhanh xuống dưới như để ước lượng kẻ thù ; và khi ánh mắt hắn chạm lại mắt cô, tràn trề tự tin, cô biết hắn chẳng sợ cô một chút xíu nào, dù cô là sếp của hắn đi chăng nữa.

" Các cô sắp bán nó phải không ? " Cuối cùng hắn nói, giọng trầm trầm.

Flynn thấy cổ họng se lại, cô vội đằng hắng. " Cái gì ? "

" Khách sạn, " hắn nói. " Các cô sẽ bán nó. "

" Không. " Giọng cô hơi rít lên khi nói ra từ đấy, vì thế cô lại đằng hắng. " Điều gì khiến anh nói vậy ? "

" Vậy là các cô sẽ không bán ? "

Cô trừng mắt. Tại sao gã nhân viên bảo trì này lại dám chất vẫn cô ? " Tôi vừa mới tới đây ! "

" Thì các cô chẳng phải đã nhận được tin cũng một hai ngày rồi sao ? Thời gian để suy nghĩ cũng đã có rồi. Tưởng những người như cô thường vẫn kế hoạch cho những thứ như thế này chứ hả ? "

" Những người như tôi ? nói thế ý gì ? "

" Người giàu. Người có tiền. Người kiếm tiền bằng cách mua và bán người khác. "

Cô nhíu mày và để giọng mình trầm xuống một tông hăm dọa. " Cái gì ? "

" Cha cô làm trong ngành bất động sản, đúng không ? Chẳng phải đấy là việc ông ta vẫn làm sao, bán bất động sản cho người trả giá cao nhất ? "

Cô đặt tay lên tim, giờ đang đập thình thịch. " Anh điều tra gia đình tôi ? "

Hắn cười khẩy. "Một thị trấn nhỏ lại có kết nối internet là một thứ rất nguy hiểm. Chúng tôi biết mọi thứ trừ cỡ áo lót và cung hoàng đạo của cô, mặc dù tôi đang đoán là Song Ngư. Đến đây là cô phải gánh rất nhiều áp lực đấy." Hắn chỉ tay vào vai cô, rồi nghiêng người tới gần hơn. "Tôi sẽ không đoán cỡ áo lót của cô đâu. Tôi nghĩ như thế sẽ không đàng hoàng."

"Hôm nay anh quên uống thuốc hả?" cô hỏi.

"Tôi thấy cô vẫn chưa trả lời câu hỏi. Các cô có bán hay là không?"

Chúa ơi, gã này thật là đang gờm. "Điều gì khiến anh hỏi một câu hỏi như vậy?"

"À, đầu tiên là cô lảng tránh trả lời câu hỏi." Hắn khoát tay về phía chiếc túi. "Hai, hành lý tối thiểu, tức là cô không định ở đây lâu. Cô ăn mặc như sắp đi trình diễn thời trang chứ không phải đi làm." Hắn liếc chiếc túi Kate Spade thửa lại của Freya đang lủng lẳng trên mấy ngón tay Flynn. "Không valy, không laptop, chỉ một cái túi. Trông cô không giống như đến đây để làm việc."

Flynn thấy bụng mình thắt lại. "Thế chính xác trông tôi đến đây để làm cái gì?"

Hắn ngoẹo đầu qua một bên, "nghiên cứu" cô một lúc. "Cô trông có vẻ như đến đây để dỗ dành đám dần đen chờ đến khi cuộc mua bán trót lọt."

Flynn thấy miệng mình há ra, còn não thì đóng băng. Cô chắc chắn có khoảng một triệu cách trả lời đang hoàng, hợp lẽ cho những lời cay độc của hắn, nhưng "Anh bị đuổi việc!" là điều duy nhất hiện lên trong đầu cô.

Không may, Freya đã cấm tiệt cô không được sa thải bất cứ ai trong tuần đầu tiên.

Sa thải nhầm người, Freya vẫn nói, là em kích vào ngòi nổ đấy. Rồi người ta sẽ tìm thấy cái thi thể bầm dập, tả tơi của em dưới một nghìn lá thư xin thôi việc.

"Này, ông..."

"Tucker. Nhưng cô có thể gọi tôi là Jake." Hắn ta lại che răng cười. Làm thế nào hắn có thể xấu tính đến thế mà lại trông thân thiện đến thế ? hắn như con gấu bắc cực, một trong mấy con thú trông rất chi là dễ thương trong vườn bách thú sẵn sàng xé xác ta ra làm bữa tối nếu không vì có mấy cái chấn song.

" Ừm, ông Tucker... "

" Thế tức không gọi là Jake hử ? " Hắn gật đầu. " Cố giữ khoảng cách trong công việc. Tôi hoàn toàn thông cảm. Tuy nhiên tôi cảnh báo cho cô biết, ai cũng gọi tôi là Jake. Cô sẽ phải chống chọi với rất nhiều sức ép từ các bạn đồng liêu đấy. " Mắt hắn đầy sự thích thú, đến độ chúng thực sự lấp lánh khi nhìn cô. " Tôi nói đúng, phải không nào ? các cô sẽ bán ? "

Hắn mỉm cười, mắt vẫn nhìn cô, và cô có thể thấy bên dưới tất cả cái chuyện ta-đây-thông-thái này, có một thứ gì đó còn hơn thế nữa đang diễn ra. Rồi cuối cùng cô cũng phát hiện được cái lấp lánh đó ở đâu mà có.

Hắn đang cố tình nhử cô.

Và đang rất thích thú về điều đó.

Tên khốn.

" Ông Tucker, tôi vừa có năm tiếng đồng hồ trên tàu, và tôi mệt. Tôi muốn quay về Goodhouse Arms, ổn định, và bắt đầu làm việc. Giờ ông có thể đưa tôi đến đó, hoặc tôi gọi taxi, nhưng tóm lại là, cuộc thảo luận này kết thúc. "

Hắn vẫn nhìn Flynn, nhưng cô không có chút ý niệm nào về những gì đang diễn ra đằng sau đôi mắt hấp háy ấy. quỷ thật. Mới tới nơi chưa đầy nửa tiếng mà đã có một kẻ thù. Hừ, cũng được thôi. Cô không đến để người ta yêu thích. Cô đến để làm một việc. Và cuối cùng, cô chắc chắn biết công việc đó sẽ kéo theo những việc gì. Còn trong lúc này, giá cô có thể bắt gã bảo trì kia thôi nhìn cô như vậy...

Flynn vô thức lùi một bước như để tăng khoảng cách giữa hai người, và cái gót nhọn của chiếc bốt bên trái của Freya đã phản thùng, nó xoay dưới chân cô và dúi cô ngã sang một bên. Cô chới với hai tay dù biết là chẳng ích gì. Flynn thấy mình đang ngã, cô nhắm mắt chuẩn bị cho một cú trời giáng không thể tránh giữa mông mình và sàn đã lạnh.

Rồi đột nhiên, cô thấy mình được đỡ đứng thẳng dậy. cô mở mắt để rồi thấy mặt Jake chỉ cách mặt mình có vài phân, tay hắn ấm và nắm chắc cánh tay cô. Cô ngước mắt nhìn, khó nhọc nuốt khan. Cô không muốn nói " Cảm ơn, " vì như thế đồng nghĩa với biết ơn và mang nợ, mà cô vẫn còn cáu lấm, nhưng không biết nói gì khác bây giờ. Khá lắm ? Giỏi ghê ?

Anh thả tôi ra được chưa ?

Hắn đột ngột thả Flynn ra, như thể nhận ra mình đang giữ cô hơi lâu. Hắn cười ngượng nghịu và ra hiệu về phía đôi bốt.

" Tôi không bao giờ hiểu vì sao phụ nữ các cô giữ thăng bằng được trên mấy thứ ấy. " hắn nói.

" Thì, " Flynn nói, " rõ ràng không phải ai trong chúng tôi cũng làm được. "

Mắt họ lại gặp nhau và lại có một khoảnh khắc...kì lạ. Flynn không biết đấy là gì, nhưng nó làm cô chóng mặt và cô không thích thế. Có thể bị dị ứng chăng ? Có thể nào bị dị ứng với một ai đó không nhỉ ?

Ừm, nếu sự có mặt của cô ở Scheintown này đã kịp dạy cô điều gì, thì đó chính là điều : cái gì cũng có thể xảy ra.

" Sẵn sàng chưa ? " cô hỏi.

Jake Tucker gật đầu. " Chưa bao giờ sẵn sàng hơn. "

Hắn quay người hướng ra cửa ga, mang theo hành lý của Flynn, cô không còn lựa chọn nào khác là phải đi theo hắn, bước còn dài hơn cô nhiều, ngay cả nếu không mang đôi bốt nhọn thì Flynn cũng phải quày quả chạy theo thì mới kịp. Cuối cùng cô cũng bắt kịp Jake Tucker lúc hắn đang đặt túi của cô vào phía sau một chiếc xe tải chở hàng màu đỏ to tướng, trông rõ là bị mưa dập vùi tả tơi, mà một người tốt bụng hơn cô sẽ gọi là 'phong trần'. Hắn mở cửa xe và đưa tay ra đỡ, nhưng cô phớt lờ, mặc dù có một khắc suýt nữa cô đã đưa tay ra rôi. Đồ cái thứ bốt ngu xuẩn ! Khi Flynn đã yên vị bên trong, hắn đóng cửa và bước sang phía ghế lái.

Họ tận hưởng cuộc đình chiến đấu khẩu trong một chốc. Flynn không có gì để nói với hắn, mà rõ ràng hắn chỉ thích trêu cô, thế là cô nhìn ra cửa sổ và họ lái xe trong im lặng. Con đường từ ga về làng lộng gió và xanh mát, thấp thoáng nông trại, cây cối và những bức tường đã thấp uốn lượn lười biếng quanh những sườn đôi. Cô biết thế này người ta cho là quyến rũ nhưng nó chỉ làm cô rùng mình.

" Thiên nhiên, " cô lẩm bẩm, tưởng tượng ra những đám sâu bọ, bọn gặm nhấm và nhưng loài trơn tuột bé xíu đang lẩn khuất trong mớ cỏ cây xanh mỡ màng kia. Eo.

" Hử ? " Jake Tucker hỏi.

" Không có gì, " Flynn trả lời.

Họ băng qua làng, và Flynn bắt đầu cảm thấy đỡ hơn. Scheintown không hẳn là cái nôi văn mình nhưng ít ra cũng có vỉa hè đi bộ, những cửa hàng thời trang nhỏ xinh, đèn đường thuộc địa quyến rũ, một bưu điện bằng gạch và một cửa hàng tạp hóa đàng hoàng tử tế ở góc đường. Cũng còn khá nhiều cây, nhưng chúng mọc lên từ những rẻo đất giữa vỉa hè và lòng đường, theo cách Chúa muốn. Flynn thở phào.

Cô làm được việc này.

Có lẽ.

Rồi chiếc xe tài đỗ lại trước tòa nhà lớn nhất, trắng nhất, và đường bệ một cách ngạo nghễ nhất mà Flynn từng thấy, cô thề là tòa nhà đang đưa mắt nhìn xuống cô với một sự chán ghét rõ ràng. Chiếc bảng hai mặt bằng gỗ ta đùng phía trước đề dòng chữ Goodhouse Arms được sơn bằng tay với những nét màu đen bay bướm – cả nó cũng có vẻ như đang phán xét cô. Bên dưới đó là dòng chữ tương tự nhưng nhỏ hơi, Nhà trọ - Nhà hàng – Quán rượu. Và ở dưới nữa, được ghi nhỏ tí xíu mà chỉ mỗi Flynn đọc được, là dòng chữ nghệch ngoạc: Mày sao kham nổi. Về nhà đi.

" Ôi Chúa ơi ! Flynn than thầm.

Lối đi dẫn đến cửa chính được lát những phiến đá có lẽ đã tồn tại từ thời thuộc địa, ở hai bên là nhưng bụi cây xanh mướt điểm những bông hoa hồng. Flynn đờ người, trân trối nhìn cái bảng đồng hồ. Cô không thể làm được. Không cách nào làm được. Cô có biết gì về lịch sử, hay khách sạn, hay quản lý, hay cái quái gì đâu. Cô đã kinh qua ít nhất mười bốn công việc trong tám năm qua, nhưng những kĩ năng tung bột bánh pizza, đọc bản tin thời tiết trên đài hay mặc đồ con gà phát tờ rơi đều chẳng chuần bị cho cô được gì để đương đầu với vụ này. Những nơi như thế này phải được điều hành bởi những người nghiêm túc mặc những bộ vest đắt tiền, có thể giả vờ hạ mình với những du khách kiêu kì cứ muốn ngủ đúng cái giường của George Washinhton cơ, chứ không phải là loại tài tử thất nghiệp không giữ nổi công việc mà ông bố đã dí cho tận tay tận miệng như cô.

Flynn đang mải phát hoảng đến độ không nhận thấy Jake Tucker đã nhảy ra khỏi xe, mãi đến khi hắn mở cửa xe bên cạnh cho cô cùng với chiếc túi trong tay.

" Chà, " cô nói không sao dứt nổi mắt ra khổi những cây cột vĩ đại mang vẻ bất mãn chắn hai bên những cánh cửa kiểu Pháp ở ngay miệng cái nhà trọ quái vật này. Một giọt mồ hôi chảy xuống thắt lưng Flynn.

" Mừng cô về nhà. " Giọng hắn dịu hơn lúc ở ga, Flynn phải nhìn để chắc chắn vẫn là hắn đang đứng đấy. Đúng là hắn. Dù vẻ mặt đã bớt vẻ chiếu cố, gần như là ...thông cảm, ra tốt bụng. Cô chưa hạ giáp với hắn đâu, nhưng để ngỏ khả năng có thể thằng cha này cũng không hoàn toàn tệ hại. Chỉ thời gian mới có thể trả lời.

" Ô, và... " Hắn lục túi, lấy ra một chùm chìa khóa. " Đây. Của cô. "

Flynn liếc xuống. Là chìa khóa xe tải. Cô ngước lên nhìn hắn. " anh đưa tôi mấy thứ này làm gì ? "

" Cái xe là của cô. Một hành động nho nhỏ bày tỏ thiện chí mà khách sạn dành cho cô, để cô có thể độclập trong công việc đi lại. "

Cô cười lớn. " Anh đang đùa phải không ? "

" Lúc này thì không. Sao vậy ? "

" Không phải anh mong tôi lái cái thứ kia thật đấy chứ, phải không ? "

Mắt hắn tối sầm, và vẻ cao ngạo trở lại. " Xin lỗi, thưa cô Hilton. Xe limo còn ỏ hàng hiệu. Cô sẽ phải đi cái thứ tồn tàn này một thời gian thôi. "

Flynn siết chặt chùm chìa khóa trong tay và nhìn thẳng vào mặt hắn, lửa giận bừng bừng. Cô đang nghiêng lại về khả năng rằng thằng cha này hoàn toàn tệ hại. " Xin lỗi ? "

Mắt hắn gặp mắt cô, và chúng chẳng có chút nào tỏ ý xin lỗi. " Bà Esther không có xe, và đây là chiếc còn dư từ bộ phận bảo trì. Cô muốn xe xịn và lái xe riêng thì sẽ phải tự sắp xếp lấy thôi. "

" Không phải thế, " Flynn nói sin sít. " Tôi chỉ... " Cô đưa chìa khóa lại cho hắn. " Tôi không lái xe. "

Hắn chớp mặt, vẻ choáng váng hiển hiện trên mặt. " Cô ba mươi tuổi rồi mà không biết lái xe ? "

" Hai chín. " cô nhảy khỏi xe. " Và tôi lớn lên ở Boston. Bất cứ nơi nào tôi muốn đi thì đều có hoặc taxi, hoặc T, không thì đi bộ. "

Một chút bối rối thoáng qua trên mặt hắn, Flynn nghĩ rằng việc đó cũng tương đương với một lời xin lỗi mà cô có thể nhận từ gã này.

" Chà, đó không phải là cách ở đây, " hắn nói. " Có một số thứ cơ bản có thể tự đi bộ được, nhưng không sớm thì muộn cô cũng sẽ cần cái xe tải đó thôi. "

Flynn thở hắt ra, và nhét chúm chìa khóa vào ví. " Rồi, cảm ơn. "

Hắn gật đầu, xách cái túi của cô lên, và bắt đầu đi dọc lối đi bộ, xa khỏi tòa nhà.

" Ta không vào trong sao ? " Flynn hỏi và lật đật đuổi theo hắn.

"Cô sẽ sống trong căn nhà bên ngoài," hắn vừa nói vừa dẫn cô theo một lỗi mòn rải sỏi vòng quanh một bên tòa nhà. "Đấy là nơi Esther từng sống. chỉ vòng qua chái đông..."

"Chái đông?" Flynn nói, cô vừa nhận ra khi họ đi bộ, là chái đông nhà này trải dài dễ phải ba mươi mét. Freya nói là một cái khách sạn nho nhỏ mà?

"Có một chái đông và một chái tây. Ba tầng, ba mươi phòng, hai dãy buồng mỗi chái, nối với nhau bằng sảnh, bar và nhà hàng. Sân trải giữa hai bên, dẫn ra sau vườn hồng. và ở rìa góc phía đông của sân là..."

Hắn nói nhỏ dần khi họ tiến đến một căn nhà nhỏ, sơn trắng, với cửa chớp màu lục. Đá sỏi lát đường lượn quanh căn nhà, dẫn thẳng đến cái cửa chính nhỏ xíu, cũng sơn màu lục. Hành lang có hai cái xích đu; cây cối xung quanh nhà chuyển giữa những sắc đỏ và vàng, trừ rặng thường xuân khổng lồ rủ bóng xuống hiên trước. Vài chiếc lá đã bắt đầu rơi êm dưới bước chân khi họ tiến đến bên căn nhà nhỏ.

Họ bước đến bậc thềm đầu tiên và Flynn đặt tay lên ngực, phía trên trái tim đang đập loạn. bản thân căn nhà như vừa mới nhảy khỏi bìa tờ Saturday Evening Port, rất dễ thương và đủ thứ hay ho, nhưng đám cây cối và cái mùi ngai ngái của đám là rụng làm da Flynn ngứa ran. Mấy người này, chẳng lẽ có tí xi măng thì họ sẽ chết hay sao chứ? Thật tình.

Tucker ra hiệu về phía con đường phủ đầy lá. "Herman không hay cào lá ở chỗ này. Esther thích đám lá. Tôi có thể bảo Annabelle cử anh ta đến dọn vào sáng mai nếu cô không thích."

"Không." Flynn nuốt nước bọt, không muốn thừa nhận điều đó làm cô khó chịu. Cô có thể sống được với vài cái lá. "Không sao. Dễ thương mà. Nó...ờ..."

Flynn ngước lên và thấy hắn đang quan sát cô, một nụ cười thích thú trên môi. Hắn biết mình đang phát hoảng. làm sao hắn biết nhỉ? Mình trong suốt thế sao? Cô quay mặt đi, đằng hắng, và đanh giọng lại. "Đây là nhà bà cô Esther của tôi?"

Hắn gật đầu. "Đây là chỗ của quản lý viên hồi xưa, nhưng bà Esther đã ở đây lâu lắm rồi. Mercy – chị ấy là đầu bếp – đã để một ít nhu yếu phẩm vào bếp cho cô, nhưng nếu cô cần thêm gì, chỉ cần báo cho chị ấy biết là chị ấy sẽ lấy cho cô."

Jake vừa nói vừa mở cửa chính, rôi đưa chìa khóa cho Flynn và dịch qua một bên để nhường chỗ cho cô vào. Cô bước vào trong và...

"Ôi, lạy Chúa," cô buột miệng nói. "Trong này có mùi như bà già ấy."

Cái túi cô rơi đánh phịch xuống cạnh cửa chính và cô biết khi ngoái lại nhìn, rằng Jake sẽ không đánh giá cao nhận xét trên.

"Anh biết đây, kiểu như... mùi bạc hà ấy. Không phải hôi. Tôi không..."

Hắn chỉ nhìn cô chằm chằm, ra cái vẻ đạo đức bị tổn thương đầy mình, làm như hắn chưa từng nói một triệu lời cay cú với cô từ hồi đón cô ở ga đến giờ vậy. Cô hít lại một hơi, và quyết định cũng chẳng chết ai nếu chìa ra một nhành ô liu be bé. Gì thì gì, cô cũng không thể đuổi việc anh ta trong ít nhất là bảy ngày nữa.

"Ý tôi là, nó rất đẹp." Cô liếc quanh căn phòng khách nhỏ. Đăng ten khắp nơi. Khắp nơi. Nhưng không gian thì dễ chịu, và cô chắc chắn là một khi cô mở các cửa sổ và dọn dẹp một số thứ lung tung đi là sẽ ok ngay. Cô bước một bước lại gần bức tường và chớp chớp mắt trong ánh sáng mờ mờ để xem có đúng là mình đang nhìn cái mà mình tưởng mình thấy hay không.

Đúng chóc. Cả một cái kệ dài dành riêng cho một bộ những cái bình đựng đựng sữa bằng sứ hình con bò.

Cô bước ngang qua phòng và thò đầu vào buồng tắm. Buồng tắm được lát gạch men màu hồng đào, phải tập quen thôi, nhưng có một chiếc bồn tắm có chân đế tuyệt vời, một bệ rửa mặt kiểu cách, và một cánh cửa dẫn trực tiếp đến một nơi cô đoán là buồng ngủ. Flynn vừa bước đến cửa buồng ngủ vừa ngoái đầu lại hỏi :

" Thế là, họ, ừm... họ chưa dọn hết đồ của bà cô tôi đi à ? "

Hắn nhún vai. " Quần áp và đồ đạc cá nhân của bà ấy đã được đóng gói chuyển đi rôi, nhưng chúng tôi chưa thật sự có thời gian bài trí lại. "

Flynn gật gật, thò đầu vào phòng ngủ. Một chiếc giường bốn cọc rộng rãi, một tủ áo bằng gỗ đào lớn, hai bàn ngủ cạnh giường chạm trổ hoa văn, tấm trỉa giường lớn viền đăng ten, rèm cửa đăng ten. Một hỗn hợp khá đồng đều giữa dễ thương và gớm chết. Cô bước ra lại phòng khách và thấy Jake Tucker vẫn đứng cạnh cửa sổ nhìn cô. Sao hắn không đi đi ? "

" Ô, xin lỗi ! Dĩ nhiên rôi ! " cô rút một tờ 20 đô ra khỏi ví lúc băng ngang phòng về phía hắn, rồi dúi vào tay hắn. " Cảm ơn nhá. Bye. "

Hắn dựa vào cạnh cửa, tay khoanh trước ngực và nhìn cô chằm chằm. Cái gì ? hấn còn định đòi 40 sao ? đồ tham lam chết tiệt.

" Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi về việc cô có bán hay không, " hắn nói.

Flynn đặt tay lên hai thái dương đang bắt đầu đanh uỳnh uỳnh. " Ai trong thị trân này cũng thẳng thừng như vậy sao ? bởi vì nếu mà như thế thì tôi sắp phải tìm ngay một hiệu thuốc đây. "

" Cô chưa bao giờ sống trong một thị trấn nhỏ phải không nào " hắn hỏi, nhưng không chờ câu trả lời. " Mọi người đều biết tôi đi đón cô. Ngay lúc tôi rời khỏi cái nhà này ra về họ sẽ bâu vào tôi như châu chấu và hỏi liệu tôi có nghĩ cô sẽ bán chỗ này đi không. "

" Anh đùa. "

" Ước gì là thế, " hắn nói. " Và ngay lúc này, theo cách cô lẩn tránh câu hỏi của tôi, tôi đang nghĩ chắc chắn cô sẽ bán. "

" Không ! " Flynn nói. " Trời ạ, không. Đừng nói với họ như thế. "

" Có đúng thế không ? "

" Ừm. " cô cố làm mặt tỉnh khi nhại lại cái câu mà Freya đã mớm cho mình. " chúng tôi vẫn chưa đưa ra quyết định nào. Chính vì lẽ đó tôi mới có mặt ở đây. Dể giúp đi đến quyết định. "

" Được rồi. " Hắn vẫn nhìn cô, với nụ cười phớt ranh mãnh, và trái tim ranh mãnh tự mãn, và trái tim phản bội ngu xuẩn của cô đập điên cuồng dưới cái nhìn đó.

Thôi đi nào, cô tự nhủ. Quyến rũ và đẹp trai không bù được mất dạy đâu.

" Ông Tucker... "

Hắn mỉm cười. Lần đầu tiên, cô nhận ra răng cửa của hắn mọc hơi xô. " Jake. "

" Tôi không gọi anh là Jake được. "

Đôi mày hắn nhíu lại. " Tại sao không ? "

Sao với trăng. " Bởi vì thế là coi như anh đã thắng. "

Sự ngớ ngẩn tuyệt đối của chuyện này có vẻ như cùng lúc vỗ về vào cả hai. Họ chia một nụ cườ, và một lần nữa, Flynn thấy trong người nháo nhào. Cô hít một hơi thật sâu và âm thầm hình dung mình đanh xịt chết bọn côn trùng lạo nhạo đó bằng thuốc diệt cô trùng.

" Ok, " hắn nói, cắt ngang ý nghĩ của cô. " ta thỏa hiệp nhé. Cô có thể gọi tôi là Tucker. "

" Được, Tucker. Cảm ơn vì chuyến xe, nhưng nếu ta xong xuôi rồi, tôi thật sự rất muốn xếp đồ, đi đái và đi ngủ. "

Hắn nín cười. Cô nhướn mày và nhìn ra cửa đầy ngụ ý.

" Ok, " hắn nói, gật đầu. " Được rôi. "

Hắn quẳng 20 đô lên chiếc bàn bán nguyệt cạnh cửa và bỏ đi. Sự nhẹ nhóm chiếm lĩnh cả cơ thể cô. Tuy nhiên, nó sẽ không kéo dài được bao lâu, cô biết. Chắng mấy chốc cô sẽ phải triệu tập một cuộc họp nhân viên, nhìn vào mắt họ và nói dối xoen xoét. Nhưng ngay lúc này, cô an toàn.

Đột nhiên tóc gáy cô dựng ngước, cô có cảm giác mơ hồ là mình đang bị theo dõi. Xô nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt đậu lại mấy con bò sứ. Cô tiến đến bên kệ và nhìn chúng.

" Chúng mà hả ? Chúng mà sẽ phải biến đầu tiên. "

Cảm thấy khá khẩm hơn chút chút, cô quay lại và hướng và phía buồng tắm, rất cố gấng xua đi cái cảm giác là, đằng sau mình, mấy con bò đang cười ngặt nghẽo.


Có ba tin nhắn chờ Jake lúc anh bước vào cửa căn hộ của mình. Tin thú nhất, dễ dàng đoán được, từ Mercy, dạy dỗ anh phải đối xử tốt với cô cháu gái, lỡ cô ta bán chỗ này đi và sa thải cả lũ, vân vân và mây mây...

... và vân vân. Chị gái anh rõ đã thửa hưởng bộ gen nhà Tucker về khoản lắm chuyện quá mức.

Xì, anh nghĩ thầm lúc Mercy tiếp tục lải nhải. Đối xử tốt với cô cháu gái. Làm như anh còn cần phải căn dặn. Lúc nào anh chả tốt. Và anh đã cư xử tốt nhất với cô cháu gái rồi đấy chứ, nếu không tính đoạn trêu chọc, mà anh cũng nào có trêu. Chỉ là một mánh nhỏ cần thiết để biết phải đối phó với cái gì trong cái cô Flynn Daly này. Nếu cô này đang toa rập với Chase, Jake cần phải biết. Nếu điều đó có nghĩa là trêu tức cô cháu gái, thì cũng đành chịu vậy.

Vấn đề là, ngay cả sau vụ châm chọc đó, anh cũng không chắc mình đang đối phó với cái gì. Lòng anh tự nhủ cô này cũng được, và phán đoán của anh thường là đúng, nhưng rõ ràng có cái gì đó rất quái dị ở cô gái này. Các nghiên cứu của anh đã vẽ ra một bức tranh có vẻ khá rõ ràng về những gì cần mong đợi ; tóm lại là dạng gái giàu có hư hỏng chưa phải làm việc kiếm tiền một ngày nào trong đời. Cô nàng học đại học Boston, có bằng Khoa học nhân văn ngành Sân khấu, đã đi làm diễn viên một thời gian, tên tuổi thi thoảng được rắc tiêu trên các báo địa phương ngoài Boston. Vài năm gần đây, cô nàng lặn tăm không sủi bọt, trừ một vài lần được nhắc đến thoáng qua trong các mục về xã hội ở Boston, thường vì tham dự một số các sự kiện từ thiện do ông bố tổ chức. Dựa vào những yếu tố trên, Jake đã phỏng đoán sẽ gặp một cô nàng thượng lưu hư hỏng đến đây để quyến rũ dân địa phương trong khi ông bố già ở nhà dàn xếp một thỏa thuận tại Tổng hành dinh Ông Nhà Giàu.

Thay vào đó, anh lại được một mớ mâu thuẫn, lại cả xúc động. Cô ấy vừa tự tin vừa bấp bênh. Cô ấy đứng thẳng những bước đi lại ngập ngừng, như một cô gái nhỏ trong đôi giày của mẹ. Cô ấy đanh đá, nhưng vẫn dễ bị lừa khi không để ý. Cô ấy có một mái tóc điên rồ, vừa thuần vừa hoang dại, cặp mắt nâu nhạt có vẻ như ẩn chứa nhiều thứ hơn là những gì chúng bộc lộ ra, và một nụ cười nhắc anh nhớ đến một nhân vật chính trong phim hoạt hình của Disney – rộng, nhiều răng, với một khả năng kì lạ luôn khiến con tàu ý nghĩa của anh trật khỏi đường ray.

Cô ấy... khác thường.

Và Jake khá chắc chắn rằng cô chỉ là một cái nan trong bánh xe mà thôi ; anh thật sự không nghĩ cô có kiên quan gì đến Gordon Chase. Dĩ nhiên, vẫn cần để mắt đến Chase – Jake nghĩ chỉ chưa đầy 24 tiếng đồng hồ là gã sẽ mò đến đây, sẵn sàng lợi dụng Flynn Daly để thò bàn tay nhám của mình vào cuộc mua bán. Và cô ấy sẽ mắc bẫy gã. Hầu hết phụ nữ đều vô vọng trước những gã đàn ông như Gordon Chase. Mà cũng có thể điều này sẽ giúp ích cho Jake ; nếu anh dính Flynn Daly đủ lâu, có khi cô sẽ là cách để đánh bại gã mất dạy kia.

Chiếc máy cuối cùng cũng bíp – chuyện gì đã xảy ra cho những ngày xưa yêu dấu khi mà máy móc tự động ngắt sau vài phút ? – và tin nhắn thứ hai bắt đầu. Mercy, lại chị ấy, tuyên bố ai đó hình như đang chôm chỉa giấy toilet từ tủ chính, và chị sẵn sàng vui vẻ trả tiền cho một thám tử tư chuyên nghiệp để điều tra, nếu mà, trời ơi, có một thám tử như thế trong thị trấn.

" Thật đáng xấu hổ, " anh lầm bầm khi nhấn nút xóa.

Rồi anh nghe tin thứ ba. Từ một giọng nói anh không nhận ra, một giọng phụ nữ nhỏ và lí nhí đến độ anh lấy làm ngạc nhiên là cái máy của anh vẫn bắt được tiếng.

"Xin chào? ừm, ông Tucker đấy ạ? Tôi là Rhonda Bacon, thư kí của Gordon Chase, và tôi gọi là vì..." có một quãng ngừng rất dài, và có thể thoáng nghe giọng một người đàn ông đang nói. Cuối cùng, có tiếng đóng cửa và cô ta quay lại, giọng còn nhỏ hơn trước. "Tôi gọi là vì tôi có thông tin mà tôi nghĩ ông sẽ muốn nghe." Cô ta đằng hắng và hạ giọng. "Thông tin về ông Chase. Về những gì ông ta đang làm." Lại có tiếng cửa mở. Jake nghĩ mình nhận ra cái giọng trầm, thớ lợ của Gordon Chase và đường dây tắt ngóm. Giọng báo giờ tự động thông báo cuộc gọi thực hiện lúc 3.13 phút sáng thứ ba, dĩ nhiên là không phải thế, bởi vì hôm nay là thứ Hai; Jake đã không buồn cài đặt lại cái máy từ hồi cơn bão trước làm tắt nguồn điện. cũng đã một tháng rồi. Nhưng dựa vào những ước đoán của anh khi Mercy gọi điện, anh đoán cuộc gọi đến lúc hai rưỡi chiều hôm đó, đúng lúc anh đang đưa Flynn Daly vào nhà của bà Esther.

Jake trừng mắt nhìn cái máy một lúc sau khi tin nhắn của Rhonda kết thúc, rồi bước đến tủ lạnh lấy một chái bia. Anh không phải loại hay uống bia ban ngày – thật ra là không phải loại uống nhiều – nhưng đây là một dịp cần đến một chai bia.

Có vẻ đây là một ngày may mắn của anh. Mấy khi thư kí riêng của kẻ thù không đội trời chung lại gọi đến ngỏ ý dâng bằng chứng trên một chiếc cái đĩa bạc? Jake không rành về thống kê cho lắm, nhưng anh cũng biết, chuyện ấy không phải thường xuyên.

Anh nhấp một ngụm bia và nhìn cái máy, não bắt đầu hoạt động để giải quyết những điều khó hiểu. một là, tại sao Rhonda lại gọi anh? Nếu cô ta biết Chase có tội gì đó, sao không đến thẳng cảnh sát có phải có lý hơn không? Sao lại gọi một thằng cảnh sát mới tò te bị ghét bỏ, phải về hưu non như anh? Thậm chí nếu anh vẫn còn trong quân ngũ, anh cũng chẳng là gì hơn một tên lính quèn có mỗi việc bấm vé phạt về khoản vượt tốc độ và khoe hàng thiếu đứng đắn. anh chỉ là một thằng tầm thường, có xoay ngang xoay ngửa thì vẫn vậy, vì thế chẳng có lý do gì Rhonda lại đến gõ cửa nhà anh.

Trừ khi cô ta đang bị lôi kéo. Có thể Chase đã làm cách nào đó dụ dỗ được cô ta phá luật mà không nhận ra điều đó. Jake biết rất ít về Rhonda Bacon, nhưng trong những tháng sau khi bị đình chỉ công tác khỏi đội Cảnh sát Scheintown, anh đã tiến hành điều tra tất cả những người có liên quan đến Chase. từ những thông tin anh thu thập được về Rhonda, cô ta là một người ít nói và nhát gan, và Chase thì đúng vào loại mất dạy sẽ dùng cô ta như một tấm lá chắn bằng xương bằng thịt nếu tình huống bắt buộc.

Jake đặt chai bia xuống bàn nước và xoa xoa tay lên mắt. anh có thể cảm nhận sự hăng hái đang hình thành với năng lượng rần rật dưới chân mình. Đây rồi. đây là cơ hội của anh. Anh có thể tóm lấy nó, cố phế truất Chase, và cuối cùng cũng kết thúc được vụ này. điều đó sẽ không mang bố anh về lại được. Cũng không trả lại cho anh công việc. Thậm chí nó cũng không khiến anh cảm thấy khá hơn về cái đêm anh theo Elaine Placie, cái bình rượu nhỏ đính hạt và đôi chân chết người của cô ta, ra bãi đỗ xe của sở cảnh sát khi cái laptop đó biến mất.

Nhưng cảm giác sẽ rất, rất tuyệt

Mặt khác, đây là cũng là cơ hội để lắng nghe lời khuyên ai oán của Mercy, ba người chị gái khác của anh, mẹ anh, mà sống tiếp. Trưởng thành. Bước đi. Lấy 200 đô. Đây là thời khắc mà chị cả của anh, Liv, thích gọi là "thời khắc quyết định", một thời điểm mà ta có một lựa chọn, và ta có thể chọn hoắc con đường đưa đến trưởng thành và giác ngộ, hoặc tiếp tục phá hỏng bét mọi thứ như mọi khi.

Liv sẽ thất vọng, nhưng anh không hứng thú lắm với trưởng thành và giác ngộ. Anh thích tìm cho ra cái laptop kia hơi – một điều bất khả thi. Chắc chắn nó đã bị xóa sạch hoặc vứt đi, hoặc bị bán. Nhưng đấy chính là vẻ đẹp của trí tưởng tượng, không cần thực hiện, và trong trí tưởng tượng của mình, Jake sẽ mang cái laptop đó thẳng đến Gerald Levy, quẳng nó cho ông ta và để công lý "chăm sóc" Gordon. Rồi cả thị trấn sẽ tổ chức một buổi rước lễ linh đình, trao cho anh chìa khóa của thành phố (*), và nài nỉ anh quay lại làm việc. Có tăng lương.

Và cũng tiện đường đang mơ mộng, anh cũng muốn Elaine Placie quay lại. Không phải vì cái trò sexy lừa đảo mà cô ta đã dùng để đánh đắm sự nghiệp của anh, mà quay lại để ăn năn, cầu-xin-tha-thứ. Jake dựa ra sau và nhắm mắt lại, hình dung cô ta trong bộ quần áo liền quần màu da cam (**), mái tóc vàng xộc xệch, cổ tay bị còng, phấn mắt chảy nhoe nhoét, và van xin quan tòa đừng khiển trách Jake.

"Không phải lỗi của anh ấy," cô ta sẽ nói. "Các người có thấy cặp chân này không? Anh ấy cũng chỉ là con người, thưa quan tòa. Và em rất, rất, rất,..."đến đây cô ta sẽ hướng đôi mắt giàn giụa nước về phía Jake," ... rất xin lỗi. Em đã sai. Và rất hư. Rất, rất hư."

Điều đó, dĩ nhiên, cũng sẽ không bao giờ xảy ra. Chưa đầy một tuần sau khi Jake đánh đổi cả sự nghiệp của mình cho đôi chân mịn màng và cái bình rượu nhỏ đính hạt, Elaine Placie đã dọn dẹp căn hộ của mình và lẳng lặng biến mất. jake cũng đã đi tìm cô ả một thời gian với hy vọng hão huyền là cô ả sẽ làm chứng để giúp hạ gục Chase, nhưng mọi dấu vết đã bị xóa sạch trước khi anh kịp tìm thấy. Phỏng đoán tốt nhất anh có là cô ả đang ở đâu đó, sống dưới danh tính giả và ngủ trên một cái nệm đầy tiền thù lao của Gordon Chase. danh tính giả có vẻ là quá thừa đối với Jake, nhưng nếu cô ta đã là loại gái đánh lạc hướng một cảnh sát đang trực vì tiền, ai biết được cô ta còn làm những gì nữa? và họ tên giả là cách duy nhất để giải thích vì sao mà cho đến giờ vẫn bặt chẳng có âm tín gì trên tất cả các mạng lưới mà anh đã giăng ra. Tới chừng mà cái bộ máy quan liêu của cuộc đời này chịu rờ tới thì ả cũng chẳng còn tồn tại nữa rồi.

Hừm, anh nghĩ, nâng chai bia thầm chào mừng Rhonda Bacon, mà ai cần đến cô ta chứ?

*****

(*) Một hành động mang tính biểu tượng, nhằm vinh danh công dân có đóng góp nổi bật cho cộng đồng.

(*) Quần áo tù nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play