“Đêm này ánh trăng mê người, gió nhẹ mát mẻ, dạ hoa nở rộ, hương khí tứ phía, thật sự là cực kỳ xinh đẹp, đẹp ngây người, ai, đẹp đến khiến người tâm hoa nộ phóng (*), cũng khiến người muốn gảy cầm quá a!”

Ngoài “Hà Phong tiểu trúc”, có một người một mặt tán thưởng cảnh đẹp, một mặt không ngừng gảy cầm, bất quá thanh âm mặc dù nghe được, nhưng tiếng đàn thực chất khiến người cảm thấy ma âm xuyên não.

Cuối cùng tiếng đàn chướng tai đến mức nào?

Chỉ có thể nói người hiểu đàn hận không thể đem cầm mà đập y, người không hiểu sẽ không ngần ngại mà đập đầu mình cầu cho mình té xỉu, tai không còn thể nào nghe được tiếng đàn nữa, giờ thì mọi người có thể hiểu được tiếng đàn khó nghe đến mức nào rồi chứ.

Mà lại chính bản thân người gảy đàn ngay cả tiếng đàn chướng tai thế cũng không biết, lại vừa gảy vừa toát ra vẻ mặt ngây ngất, hay có không khiến người muốn cầm tảng đá bên cạnh mà đánh hắn chết không?

Đúng, không sai, ở ngoài Hà Phong tiểu trúc thanh u có một người như thế, hơn nữa lại là một nam tử tuấn mỹ; mà lại là ngọc thụ lâm phong, tuấn lãng hết sức, vì cái gì mà y gảy cầm khó nghe như vậy, chính mình lại không chút nào hiểu nổi? Chỉ có để dùng bốn từ ” đại sát phong cảnh” (**) mà hình dung.

Tựa hồ mỹ nam tử nghĩ tiếng đàn còn chưa đủ khó nghe hay sao, lại lần nữa cất tiếng thở dài, hơn nữa lại rất khoa trương, không biết là cá tính vốn có hay là khoa trương nư vậy, hay cảnh vật xung quanh thực sự xúc động khiến y phải cầm lòng.

“Thật đẹp, thật sự là rất đẹp, dạ mĩ thật khiến không người nào có thể nhẫn thụ, ta cảm thấy chính là tiếng đàn vẫn không thể bày tỏ được hết rung động trong lòng ta, ta muốn xướng ca mới có thể bày tỏ rung động vô tận trong lòng ta”

Ánh nến bên trong Hà Phong tiểu trúc vẫn chưa tắt, nhưng người bên trong đối với tiếng đàn chướng tai như thế mà không chút phản ứng, cũng thấy được cũng là nhân vật không bình thường.

Cao Dật Vân lại lần nữa thở dài, tin rằng không ít cô nương nghe tiếng thở dài của y mà say mê, chỉ thấy y thập phần vui vẻ đứng cách ngoài Hà Phong tiểu trúc muời thước mà nói chuyện, quả thực là phi thường khó hiểu, cũng không có người trước mặt nói với y, nhưng chính là khẳng định y hướng về Hà Phong tiểu trúc mà nói chuyện, cách biểu cảm lẫn thần thái biểu lộ như có người ngay trước mặt y vậy, lại hết sức là thân thiết, căn bản là người trong Hà Phong tiểu trúc vẫn là lạnh lùng.

“Hà Phong, ta cùng ngươi cũng đã quen biết nhau một trăm tám mươi ngày rồi, để ăn mừng kỷ niệm những ngày quen biết đáng giá này, cũng là vì một buổi tối mỹ lệ này, ta muốn cho ngươi nghe giọng hát của ta, xin ngươi ngàn vạn lần phải nghe kỹ, ta muốn hát bày tỏ lòng mến mộ của ta đối với ngươi.”

Cao Dật Vân bắt đầu cất tiếng, tiếng hát so với tiếng đàn càng khiến người kinh ngạc, cái kinh ngạc không chỉ là thanh âm vang lớn mà thôi, ngoài mức độ khó nghe vượt xa tiếng đàn, chỉ sợ giọng ca kia ngay cả người chết khi nghe cũng phải bịt tai lại, tiếng đàn siêu khó nghe thêm giọng ca dọa người, không phải hình dung ma âm xuyên não, kinh thiên động địa trâu trở người cũng không tạo phản ứng lớn như vậy.

Tiếng đàn cùng giọng hát truyền đi trong đêm, không một tiếng động nào khác ngay cả trong Hà Phong tiểu trúc cũng im ắng không một tiếng động.

Bỗng, từ trong Hà Phong tiểu trúc phóng ra hai cây tế châm, tế châm trong đêm lóe sáng, cho thấy hai cây châm này thập phần độc, tuyệt đối là độc Huyết Phong Hầu, độc châm hướng yết hầu Cao Dật Vân bay đến, đủ thấy người phát châm thủ đoạn cay độc.

Cao Dật Vân đang hát rất thoải mái, mà lại vừa vặn hát đến “Ta thật là yêu ngươi rất nhiều” bảy chữ, hắn nhịn không được nhắm mắt lại, ngây ngất ca những lời từ trái tim, căn bản không phát giác hai cây châm độc đang bay tới phía y, vẫn là sau sưa cao giọng xướng.

Trong bóng đêm, một hắc ảnh phóng ra, hai tay tiếp nhận hai châm độc, võ công vô cùng thượng thừa, ngoài võ công cùng thân thủ người này có thể nói là phi phàm.

Sai khi tiếp tiếp nhận châm, hắn quỳ xuống trước mặt Cao Dật Vân.

Người này tuổi tác so với Cao Dật Vân tương đương, giương mặt cũng vô cùng tuấn mỹ.

“Chủ thượng, Hà Phong công tử hình như muốn nghĩ ngơi.”

Mặc quần áo đen, khuôn mặt tuấn mỹ, chẳng qua cũng chỉ là tùy tùng của Cao Dật Vân; bởi hắn gọi Cao Dật Vân là chủ thượng với vẻ mặt tôn kính, không khó nhìn ra hắn đối với y một lòng khâm phục.

“A? Đêm nay là độc châm a!” Cao Dật Vân không để ý đến tiếp nhận độc châm, biểu cảm ngây ngất trên mặt không chút thay đổi, quay về Hà Phong tiểu trúc hô to, hơn nữa lại lộ nét mặt cười si mê. Vẻ mặt này thật sự có chút ngu ngốc, có thể thấy Cao Dật Vân đã say sưa tới cực điểm. “Hà Phong, hôm nay ngươi đưa ta vật đích ước là hai cây châm độc, ta nhận.”

Ngửi vị đạo trên hai cây châm độc, Cao Dật Vân càng cười ngây ngất hơn.

“Oa! Vật tối nay so với độc phấn hôm qua còn độc hơn! Vả lại là cực phầm ngàn năm, thành phần chính là độc ô trầm hương trăm năm, thu trùng thảo cùng linh diệp làm nguyên liệu phụ, mùi thơm nổi lên giữa mùi tanh, giữa mùi tanh truyền mùi thơm, có thể thấy ngươi đối với ta tràn ngập tình yêu mãnh liệt cùng ham muốn. Ngươi vậy mà lại tăng ta độc châm quý báu thế này, Hà Phong, ta thật sự quá là cảm động!”

Ngoài Hà Phong tiểu trúc chỉ có hắc nhân cùng Cao Dật Vân, không còn ai khác, Sở dị một người như Cao Dật Vân ngửi độc châm đã biết thành phần thật cảm thấy bất khả tư nghị(***); bất quá miễn là đối với người có chút nguyên cứu độc dược, có thể ngửi qua độc châm mà biết thành phần thì quả thật ít lại càng ít, đủ thấy Cao Dật Vân không phải là người tầm thường.

Tuổi Cao Dật Vân không lớn, nhiều lắm cũng chỉ hai năm, hai sáu, thế nhưng vẻ mặt khôi ngô của y lại khiến người ta mơ hồ về tuổi tác, nói không chừng tuổi của y cũng không chắc là nhiều hơn.

Mà vô luận thế nào, tuổi còn trẻ liền đã học dược độc mà lại tu vi cao như thế, đủ thấy người này nếu không phải sau khi xuất vu danh sư, tiện là thiên phú y rất cao, khả năng sánh người phi thường.

Ánh nến Hà Phong tiểu trúc đã tắt, không một tiếng động, dĩ nhiên là lời bình của Cao Dật Vân cũng không có bất cứ hưởng ứng gì, chớ nói đến loạn ngôn của y có bất luận thái độ gì.

“Hà Phong, ta vĩnh viễn yêu ngươi, hy vọng đêm nay ngươi có giấc ngủ ngon, ngày mai lúc mặt trời mọc, ta sẽ cùng ngươi đi xem cảnh mặt trời mọc tuyệt đẹp”

Trong Hà Phong tiểu trúc vẫn không có một tiếng động nào truyền ra.

Cao Dật Vân trao một cái hôn gió ác tâm (tỡm lỡm) cho người bên trong. “Hà Phong, ta yêu ngươi, ta vĩnh viễn nhớ đêm hôm đó của chúng ta; lõa thể xinh đẹp của ngươi, nga, còn có đôi môi xinh đẹp của ngươi, dĩ nhiên, còn có lời nói của ngươi khó mà diễn tả, tình cảm mãnh liệt vô cùng tuyệt vời…”

Câu nói cuối cùng, rốt cuộc cũng khiến người bên trong Hà Phong tiểu trúc có phản ứng.

***

Từ bên trong Hà Phong tiểu trúc truyền ra một âm thanh, theo thanh âm truyền đến, căn bản sắc mặt hắc y nhân đang quỳ dưới đất kia lập tức thay đổi, nhưng Cao Dật Vân lại không như thế dường như thập phần vui vẻ.

Thanh âm kia là thanh âm phá không của bột phấn, trong đêm dưới ánh trăng lộ ra một luồng bột phấn rất đẹp, tiếp theo bột phấn xinh đẹp tản ra sau, trong nháy mắt sự cố khủng khiếp nhất phát sinh.

Phàm là bị bột phấn dính đến, lá cây khô héo, ngay cả đất đai cũng biến thành huyết sắc, cá trong ao hồ tất cả đều bị ăn mòn đến xương, cuối cùng đến xương cũng mất.

“Chủ thượng…” Hắc y nhân đảo trừu kinh hãi nói, nhưng bởi sợ hút độc phấn, ngay lập tức bế khí ngưng thần, biết chỉ cần hít một chút độc phấn, chính bản thân sẽ mất tính mạng.

“Hắc Ảnh, đêm nay không khí rất tốt, so với đêm qua tốt, ngươi không cảm thấy a?”

Cao Dật Vân chẳng những không tránh, thậm chí còn liên tục cười mãnh liệt, làm cho người ta nhịn không được thay cho y lo lắng.

Y quay về phía hắc y nhân đang quỳ trên đât nói: ” Có phải hay không trong không khí cũng truyền đến ái ý của Hà Phong đối với ta, sở dĩ bầu không khí mới tốt như vậy?”

Hắc Ảnh không hề hít phải độc phấn, cũng đã cảm thấy cơ thể có chút không khỏe.

Hai nhãn cầu Cao Dật Vân hiện lên màu thâm u, màu sắc kia không ngừng thay đổi, hơn nữa toát ra cái vẻ thâm trầm không phù hợp với cái tuổi của y.

Chỉ thấy y như hài nhi vỗ hai tay chơi đùa, ngay lập tức độc phấn dính trên người Hắc Ảnh tán đi, một chút cũng không lưu.

“Đa tạ chủ thượng!” Hắc Ảnh lộ ra những lời sùng bái cùng tôn kính, đương nhiên còn có cảm kích thật sâu.

Cao Dật Vân lại cười lấy tay thẳng tới thiên phong, đối Hà Phong tiểu trúc la lớn:” Hà Phong, hương phấn này tản chưa đủ nhiều, ngươi tốt nhất tản ra nhiều một chút, xem có hay không mê đảo ta, bất quả cũng không cần dùng hương phấn, ngươi chỉ cần hôn nhiệt tình, liền đủ làm cho ta toàn thân nóng lên; ta còn nhớ rất rõ cuồn nhiệt của ngươi đêm hôm đó, khi ta tiến vào cơ thể ngươi, điệu bộ diễm lệ của ngươi, nga, quả thực là rất đẹp, ta lần đầu tiên gặp người đáng yêu cuồng nhiệt như vậy.”

Đoạn nói này khiến trong Hà Phong tiểu trúc tản độc phấn nhiều hơn, trên không trung cơ hồ hình thành lốc xoáy, có thể thấy đoạn nói này khiến người trong Hà Phong tiểu trúc không vui tới cực điểm.

Nhưng Cao Dật Vân lại càng cười đùa bỡn, y lại ngưỡng đầu hướng độc phấn hạ xuống trong không trung hít một hơi thật sâu, bộ mặt biểu cảm đùa cợt không dứt, quả thực giống một hài tử nhận được đồ chơi yêu thích.

“Hà Phong, ngươi được xưng [ Hà Phong nhất chiêu ], giết người chỉ cần một chiêu, hôm nay ngươi tâm tình hình như đặc biệt tốt, dùng nhiều chiêu như vậy, ngươi đối với ta lánh nhãn khán đãi, ta thật sự quá cảm động, ta ở ngoài nhà đợi một trăm hai mươi ngày hai canh giờ cũng không quá là uổng phí.”

Vừa nói xong, lập tức truyền đến một đạo thanh âm, thanh âm kia rất quỷ dị, hơn nữa lại thập phần khó nghe, như tiếng đập cánh của một loại côn trùng đang đạp cánh rất nhanh.

Khi Cao Dật Vân nghe thanh âm này, chỉ ngoái tai, lộ vẻ mặt ” Ngươi thật sự rất là đáng yêu”

Biểu cảm ấy, kiều sủng nói:” Ngay cả sủng vật của phóng ra rồi! Được rồi, sủng vật của ngươi chính là sủng vật của ta, sẽ hảo hảo chiếu cố, thương yêu chúng nó.”

Một trận tiếng vo ve truyền trong không trung, một bầy hồng phong huyết sắc bay về phía Cao Dật Vân, màu sắc kỳ dị cùng âm thanh quỷ dị, khiến người ta phải run sợ.

“Chủ thượng, xin ngài mai tránh.”

Lời khuyên của Hắc Ảnh khiến Cao Dật Vân càng cười khoái trá: “Thật vất vả, ta chờ một trăm tám mươi ngày hai canh giờ, cuối cùng Hà Phong đối với ta lánh nhãn khán đãi, tại sao lại đi chứ? Hơn nữa những tiểu phong này rất đáng yêu, ta biết là Hà Phong chỉ dưỡng những con vật đáng yêu nhất.”

“Chủ thượng, ngài đề cập chuyện năm trước, Hà Phong công tử nhất định không thừa nhận bị thua lúc đó, hiện giờ nhất định là Hà Phong công tử rất nổi giận.”

“Ta chỉ sợ hắn lạnh băng với ta không chút phản ứng, không sợ hắn nổi giận! Hắc Ảnh, ngươi che tầm nhìn của ta, khiến ta không thấy những con vật đáng yêu mà Hà Phong nuôi, ngươi đứng đằng sau ta đi.”

Hắc Ảnh khuyên y không được, đành phải đứng ở đằng sau.

Cao Dật Vân vỗ nhẹ dưới chân, đàn trên đùi y lập tức bật đứng thẳng; khí đạo tuy nhỏ, nhưng có thế khiến đàn bật thẳng, hơn nữa độ cao vừa đúng, có thể thấy võ công của y hơn cả Hắc Ảnh.

Người này thật khiến người ta khó nắm bắt, bởi một người có khiếu độc dược, cuối cùng cả đời cũng chưa chắn có thể tu vi cao hơn; mà người cả đời nguyên cứu dược độc chi học, hẳn là không đủ thời gian cùng tinh lực lại đi nguyên cứu tuyệt học khác, thế nhưng võ công người này vô cùng cao, Cao Dật Vân chẳng những tu vi sâu dược độc, lại có võ công sâu không lường.

Nếu người này là một kẻ vô cùng độc ác, chỉ sợ chốn võ lâm sẽ dấy lên tinh phong huyết vũ; nếu là chính nhân quân tử, cũng đủ hô phong hoán vũ trong chốn võ lâm.

Nhưng lúc này, y vẫn lộ vẻ mặt vui vẻ nhưng lại có thêm vẻ khoa trương, thực sự nhìn không ra y có chỗ hơn người.

Cao Dật Vân lại càng thêm sung sướng.

“Hà Phong, ngay cả sủng vật cũng tống xuất tới, lần này tâm ý thật khiến ta vui vẻ cực kỳ, sao ta lại không cùng ngươi gảy một ca khúc vui vẻ nhỉ!”

Nói xong, ngón tay y nhẹ nhàng gảy huyền cầm, liền phát ra sóng âm mãnh liệt hướng phía hồng phong, hồng phong bị khí lưu đánh tới, không lùi mà tiến tới, càng thêm dũng mãnh, cho thấy nó so với độc phấn ứng phó càng khó.

“Quai quai! Xem ra thứ này không dễ bảo. Hà Phong, nhân gia có nói cá tính sủng vật như chủ nhân, ngươi dưỡng cái gì cá tính quả nhiên cũng quật cường như ngươi; nhưng ta thích nhất bộ dạng quật cường không chịu thua thật đáng yêu, Hà Phong, là ngươi bức ra, đừng trách ta đối với sủng vật của người không lưu tình.”

Vừa dứt lời, chỉ thấy Cao Dật Vân trở tay thuận, ngón tay không hề nhẹ nhàng, mà là lấy nội lực cao thâm gảy huyền cầm, tiếng đàn cao vọt nháy mắt có trận mưa hồng phong rơi xuống đất không một con còn sống.

Võ công người này chỉ có thể lấy thâm bất khả trắc(****) để hình dung.

Ngay lúc hồng phong rơi xuống, bên trong Hà Phòng tiểu trúc truyền đến một tiếng vang thấp, rõ là tiếng tách trà vỡ nát.

Chỉ thấy thân thể Cao Dật Vân vụt đi, người đã tới bên cửa sổ Hà Phong tiểu trúc.

“Ngươi có khỏe không? Hà Phong.” Hắn trầm giọng hỏi, nghe không ra là đùa giỡn hay là quan tâm.

“Không được tới gần ta trong vòng ba thước.”

Thanh âm lạnh lùng kèm ý dọa dẫm, phút chốc, bên trong phát ra tiếng nôn mữa.

Cao Dật Vân khẽ vuốt trán, không ngừng lắc đầu, thuyết giáo người bên trong như một hài tử không được dạy bảo: “Ngươi nôn ra máu a? Ai dạy ngươi dùng nội lực khống chế hồng phong, với ta nhiệt tình như lửa có hay không tống xuất lễ vật nhiệt tình như vậy, ngươi thật là làm bậy rồi, xem ngươi kìa, hiện tại đã làm tổn thương chính mình rồi!”

“Đi ra ngoài!” Một tiếng quát thật to.

“Được rồi, như ngươi mong muốn. Nhưng ta dù sao cũng phải đi vào, mới có thể đi ra a!”

Không đợi trả lời, Cao Dật Vân liền kéo cửa sổ, bên trong tối như mực, Cao Dật Vân không chút suy nghĩ nhảy vào bên trong.

Thoáng chốc, vũ khí sắc bén lạnh lẽo đã chặn ngay trên cổ Cao Dật Vân, cảm xúc lãnh lẽo, đủ để đưa người tới cái chết lạnh lẽo.

“Độc đối với ngươi vô hiệu, không có nghĩa đao kiếm cũng vô dụng.”

“Ngươi không phải là nghiêm túc chứ? Hà Phong. Ngươi nhớ lại đi, đêm hôm đó chúng cũng đã là một đêm phu thê, mặc dù chưa bái đường thành thân, chỉ là ta đã nói với lão thiên gia không phải ngươi ta không cưới; nếu chúng ta đã có duyên số, hơn nữa ở trên giường phối hợp như thiên y vô phùng(*****), có thể thấy thượng thiên cũng muốn chuyện tốt được thành, ngươi ngàn vạn lần không được mưu sát chồng a!”

“Ngươi nói là ta không dám!” Thanh âm thoáng đề cao, chứng tỏ trong lòng Lãnh Hà Phong phẫn nộ mãnh liệt bao nhiêu, nếu không hắn trời sinh lạnh lùng, người bình thường gặp phải người vô liêm sĩ như Cao Dật Vân e rằng đã sớm nổi trận lôi đình.

Lãnh Hà Phong không chút do dự vung kiếm dồn sức đâm về phía y, Cao Dật Vân than nhẹ một tiếng, đưa khuỷu tay ra sau đẩy, Lãnh Hà Phong lập tức khí lực vận kình cũng bị mất, cũng lùi về sau.

Cao Dật Vân xoay người, đem thân thể hắn ôm chặt lấy, Lãnh Hà Phong giơ tay lên đâm về phía y lần nữa, Cao Dật Vân liền ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của hắn, một tay chế trụ tay cầm kiếm của hắn, không cho hắn nhúc nhính, cúi đầu dùng môi lấp kín môi Lãnh Hà Phong.

“Buông ta ra! Cao Dật Vân.”

“Hôn không được tốt phải không? Ta sẽ cố gắng, Hà Phong. Ta yêu ngươi, yêu ngươi thiên thiên vạn vạn năm, ta vĩnh viễn cũng không quên được phản ứng nhiệt tình như lửa của ngươi đối với ta đêm hôm đó, cơ thể ta nhanh chóng bị ngươi nuốt chửng, tiếng kêu khàn khàn mê người của ngươi, vẻ mặt không thể khống chế hỏa nhiệt… Ngươi có nhớ khi ta hôn nơi mẫn cảm nhất của ngươi, ngươi phát ra âm thanh ngây ngất lòng ngươi như thế nào không? Ta cả đời cũng không quên được thanh âm khi đó của ngươi…”

Thanh âm của Cao Dật Vân phi thường ám muội, nhất là khi kêu danh tự Lãnh Hà Phong, lại càng tràn ngập nhiệt tình.

Hơn nữa vẻ mặt kia nhìn đến ánh mắt của y khiến người bắt đầu nóng lên, toàn thân chỗ nào cũng nóng, ánh mắt tà mị khiến người không thể kháng cự, lại thập phần nguy hiểm.

Bất luận kẻ nào chứng kiến khuôn mặt tuấn tú lại vừa tà vừa mê mị như tế, đều hiểu người ngày rất nguy hiểm, y còn nguy hiểm hơn cả mãnh thú.

Bởi người như vậy không biết sẽ làm ra chuyện gì, có thể là tốt, có thể là xấu, cũng có thể tùy tâm tình, ngươi không thể nắm bắt được.

Người như vậy… tột cùng kinh khủng!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

(*) tâm hoa nộ phóng: lòng như  mở hội. (ta còn kiếm được một nữa mà cho ra có khả năng rất chi là đúng ” dâm ý cuồng nộ phóng ra” =)))

(**)”đại sát phong cảnh”: mất hứng đến cực điểm.

(***)bất khả tư nghị: không thể suy nghĩ bàn luận ra được.

(****)thâm bất khả trắc: cao sâu không lường được.

(*****)thiên y vô phùng: trời không thấy đường may  –  tức là tranh khéo với thiên nhiên, và nghệ thuật chỉ có một ông thầy, đó là Tự Nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play