Tôi không biết mình nên mặc gì trong bữa tiệc của Giselle. Bộ váy Luke gợi ý có lẽ quá sang trọng, mà tôi thì không muốn ăn mặc qúa cầu kì. Tôi đang cuống lên tưởng sắp khóc đến nơi thì Marguerite gõ cửa, rồi đi vào phòng:
– Luke nói cô cũng giống tôi, không biết phải mặc gì trong bữa tiệc. cậu ấy bảo tôi đến xem có thể giúp được gì không. Đàn ông... Chị ấy lắc đầu:
– Không hiểu chúng ta cảm thấy thế nào về những thứ chúng ta sẽ mặc? Marguerite đến tủ quần áo, xem xét rồi lấy ra một bộ váy:
– Bộ này được đấy. Chị quyết định và đưa bộ váy cho tôi:
– Màu của nó không chê vào đâu được.Màu váy thay đổi theo ánh sáng giống như mắt cô vậy, từ màu xanh da trời chuyển sang màu xanh lá cây, rồi thành màu xám. Bộ này kiểu dáng cũng rất được, loại lụa bóng này cũng đang mốt. Chị ấy nghiêng đầu nhìn tôi tò mò:
– Có phải nó được mua trong tuần trăng mật không?
Tôi ngượng ngịu lắc đầu:
– Luke chọn cho em đấy. Anh ấy muốn em mặc trong tối nay, nhưng em e là nó hơi sang quá.
– Lisa, đêm nay la đêm của cô mà.Ai cũng nghĩ cô sẽ là trung tâm chú ý của mọi con mắt và chắc chắn cô sẽ như thế. Marguerite tiếp tục nói trong khi giúp tôi kéo chiếc áo qua vai.
Chị ấy giúp tôi cài cái móc ở sau lưng bởi các ngón tay của tôi run quá, không làm nổi. Sau đó chị ấy chau mày nhìn kiểu tóc đơn giản của tôi và quyết định sẽ giúp tôi sửa sang lại. Rất khéo léo, chị ấy vấn tóc tôi lên trên đỉnh đầu, khiến tôi trông có vẻ cao thêm, đồng thời cũng làm lộ rõ cái cổ cao thon thả.
Sau đó chị ấy lấy trong búi tóc mấy lọn tóc quăn để tạo dáng. Xong xuôi, Marguerite đứng ra phía sau ngắm tôi và gật đầu vẻ hài lòng.
Tôi định đứng dậy nhưng chị ấy không cho. Chị ấy trang điểm lại cho tôi, quét lên thêm mí mắt một ít nhũ màu xanh da trời. Khi trang điểm xong, chị ấy bảo tôi nhìn vào gương.
Tôi hầu như không nhận ra người phụ nữ trẻ đang nhìn tôi lại chính là tôi.
– Có đẹp không? Marguerite hỏi.
– Tuyệt lắm! tôi kêu lên vui sướng:
– Cám ơn chị Marguerite, chị đã giúp em thật nhiều.
– Chỉ là sự đáp lại cho những gì cô đã giúp tôi. Marguerite nhẹ nhàng:
– Cô có lẽ biết rằng nếu Luke không gặp cô và không thuyết phục cô lấy cậu ấy thì có lẽ tôi và Edouard sẽ còn bất đồng mãi. Có lẽ chúng tôi cũng sắp cưới.
Chúng tôi quyết định sẽ làm đám cưới vào tháng sáu, Lisa ạ. Tôi thật hạnh phúc! Chị ấy cúi xuống hôn lên má tôi, rồi khoác tay tôi bảo:
– Nào, bây giờ thì đi thôi. Hãy đến với Luke kẻo cậu ấy sốt ruột.Cậu ấy cứ đi đi lại lại, làm mòn cả tấm thảm phòng khách mất.
Nếu thực sự tôi cần một chút khích lệ để có đủ tự tin cho bữa tiệc thì Luke đã dành cho tôi điều đó. Khi Marguerite đểy tôi vào giữa phòng có Luke đang đợi, tôi thấy ánh mắt anh ánh lên vẻ ngưỡng mộ.
– Đẹp lắm,anh ấy cười khen tôi:
– Thực sự em đẹp lắm... mà lại còn đúng giờ nữa. Giọng Luke đầy ngạc nhiên.
Trong lúc đưa tôi xuống cần thang lớn, Marguerite thì thào vào tai tôi:
– Lisa, đáng lẽ cô phải biết điều này sớm hơn. Giselle không biết tiếng Anh.
Tôi Edouard là cả tối nay, cô phải nói tiếng Pháp. Tôi hy vọng cô không cảm thấy quá khó khăn.
Bà Giselle De La Haie quả giống như người mà Marguerite giúp tôi hình dung ra. Bà ấy cao, mảnh mai, có màu tóc nâu sẫm và nước da trắng ngà mịn màng. Trong bộ váy nhung đen, bà ấy trông thật xứng với vai bà chủ từng ly từng tý.
Khi Luke giớn thiệu tôi, bà Giselle chìa bàn tay xinh xắn với những móng tay được sơn sửa cẩn thận ra bắt tay tôi và nói rắng bà ấy rất vui vì cuối cùng cũng đã được gặp tôi.
Bà ấy hướng đôi mắt đen pha màu mận nhìn tôi chăm chú có vẻ như rất hài lòng, rồi bà giới thiệu tôi với con trai của mình – Jean Claude – một anh chàng cực kì đẹp trai với mái tóc quăn đen và nước da rám nắng rất đẹp. Jean Claude nở một nụ cười rất khéo, đủ để lộ hàm răng trắng đều đặn của mình rồi bắt tay tôi:
– Rất vui được gặp chị Lisa.Giọng nói nhỏ nhẹ, ấm áp cùng cá liếc lấy lòng của cậu ta khiến cho mấy lời xã giao bằng tiếng Pháp tăng thêm ý nghĩa.
Cậu ta có vẻ không muốn buông tay tôi ra, nhưng rồi cũng buộc phải làm thế vì Luke đã chìa tay về phía cậu ta chào, rồi ngay sau đó lại hướng cậu ta đến Marguerite, người nãy giờ vẫn đang chứng kiến màn chà hỏi đang tủm tỉm cười.
– Thật may mắn là Luke và li đã đến kịp. Chị ấy kéo Jean vào câu chuyện.
– Cậu có biết vì bão tuyết mà sân bay buộc phải đóng cửa không? Chuyến bay của Lisa và Luke là chuyến bay cuối cùng được phép hạ cánh đấy. Tôi nghe đài nói thế.
– Nếu hai người không đến kịp tối nay thì thật là tệ. Giselle có vẻ ngạc nhiên vì tin Marguerite thông báo:
– Tôi sẽ khó mà báo hoãn buổi tiệc mừng với tất cả mọi người.
Jean Claude ranh mãnh nói:
– Khách khứa của mẹ có thể cũng chẳng đến được đâu, tuyết rơi dày mà.
– Vớ vẩn, mẹ cậu ta chau mày:
– nếu họ không tới được thì họ đã gọi điện rồi.
Bà ấy quay sang tôi:
– Con trai tôi luôn thích trêu chọc người khác. Cô đừng tin những gì nó nói. Bà ấy ném cho con trai một cái nhìn quở trách rồi nói:
– Nào, cứ để anh em họ nói chuyện, cô đi ra đằng này với tôi. Bà Giselle dẫn tôi tới một chiếc đi văng có nệm bọc lụa được kê dưới một lò sưởi toả ra mùi gỗ thông.
– Tôi rất tò mò về cô, Lisa ạ. Bà ta thật thà thừa nhận:
– Tất cả chúng tôi đều bất ngờ khi Luke nói rằng cậu ấy sẽ lấy một cô gái mà cậu ấy chỉ mới quen ít ngày. Chúng tôi không thể tưởng tượng được Luke lại như vậy.
Tôi cũng thừa nhận:
– Gia đình cháu cũng cảm thấy như thế. Mọi người đều lo lắng đến tận phút cuối trước khi gặp Luke.
– Đúng là một chuyện tình lãng mạn. Giselle cười:
– Người ta vẫn có thể hy vọng tìm được một chuyện tình lãng mạn ở Paris đúng không? Đó là thành phố của những người yêu nhau mà. Bà ấy thở dài!
Đã lâu rồi nhưng tôi vẫn nhớ cuộc sống ở Paris. Tôi là người Paris ch1nh gốc. Tôi cũng là một người lãng mạn. Chúng ta có nhiều điểm chung đấy, tôi và cô, Lisa ạ. Bà ấy nói rất nhẹ nhàng và mỉm cười với tôi suốt, dường như cố làm tôi thoải mái. Bà ấy đã thánh công vì tôi cảm thấy bà ấy thân mật hơn nhiều so với những gì tôi, Lisa và Marguerite tưởng tượng ra.
– Đúng, giọng bà ấy líu lo khiến tôi nhớ đến những con chim sẻ ở quê hương bà ấy:
– Người ta nghĩ rằng cuộc hôn nhân của tôi không phải vì tình. Chỉ trong ít ngày mà tôi đã bị người đàn ông đẹp trai nhà Haie làm mê mẩn, tôi được đưa về Cécile và phải sống xa gia đình. Tôi cũng... bà Giselle nói chậm rãi hơn:
– Tôi cũng đã phải gánh vác một trách nhiệm là chăm sóc một đứa trẻ của nhà này ngay khi từ lúc bước chân về, mặc dầu đối với tôi điều ấy thật lạ lẫm. Chắc cô biết Luke là người bảo hộ của Jami. Chắc cô cũng biết, cô phải gánh vác những gì. Còn tôi khi cưới Henri, một không biết tôi lại trở thành mẹ kế của một đứa con trai chỉ ít hơn tôi có vài tuổi. Henri thật ngang bướng, không chịu nói với tôi về Alain trước khi chúng tôi cưới nhau. Dù sao tôi cũng yêu Alain như con đẻ của mình, và cũng yêu Jami như cháu ruột của tôi. Tôi cũng ngạc nhiên lắm vì tôi yêu thằng bé như vậy mà Alain lại không chỉ định tôi là người giám hộ cho Jami. Luke và Marguerite dù sao cũng chỉ là anh em họ. Jean Claude Marguerite mới thật sự là chú ruột của Jami.
– Nhưng Jami thích họ hơn là bà và Jean. Suýt nữa thì tôi đã bật ra câu đó và lần đầu tiên kể từ khi bà Giselle hướng tôi vào câu chuyện, tôi bắt đầu thấy nghi ngờ điều bà ấy nói.
Nếu bà Giselle yêu Jami như lời bà ấy nói thì tại sao Jami không thích bà ấy.
Vì bà ấy vồ vập qúa nên nó ngại, hay tại bà ấy yêu nó mà trở nên quá nghiêm khắc đối với thằng bé. Dù sao bà ấy cũng nên phá lệ cho thằng bé tham dự bữa tiệc một chút. Đó hẳn sẽ là một cách đối xử đặc biệt với thằng bé và thế nào nó cũng thích lắm.
Thằng bé tội nghiệp, Giselle lắc đầu:
– Tôi thấy rất thương nó, nó mất cả bố lẫn mẹ trong một vụ tai nạn khủng khiếp. Nó không thể trở thành tay trượt tuyết hàng đầu như những người khác trong gia đình được nữa. Bà ấy thở dài:
– Nó sẽ là người duy nhất trong dòng họ De La Haie không được khắc tên trên các giải thưởng.
Bà ấy không nói thêm được nữa vì lúc đó ông giúp việc Maurin bước vào phòng, thông báo rằng những chiếc xe chở các vị khách đầu tiên đang tiến vào cổng.
Bằng một động tác uyển chuyển duyên dáng, bà Giselle đứng dậy khỏi đi văng:
– Ơn Chúa! Tôi đang băn khoăn không biết liệu Jean nói có đúng không, liệu có đúng là tuyết rơi làm mọi người không ra khỏi nhà được hay không? Bà Giselle reo lên rồi ra hiệu cho tôi:
– Lisa và cả cậu nữa Luke. Bà nhìn về phía chồng tôi:
– Hai người phải đứng đón khách cùng tôi, đi nào. Bà ấy lên giọng chỉ huy. Vai bà chủ cho phép bà ấy ra lệnh. Tôi cố giấu nụ cười khi trong đầu tôi chợt nảy ra một sự so sánh giữa bà Giselle đang giữ vai trò bà chủ và bà Giselle vừa mới vài giây trước thôi còn là một phụ nữ dễ gần, ngồi kể chuyện tình của mình và bộc lộ những tình cảm mà bà ấy dành cho” Jami bé bỏng tội nghiệp”.
Luke đứng sau bà Giselle và nháy mắt với tôi như thể muốn hỏi tôi đã thấy bà Giselle vào vai bà chủ như thế nào chưa. Bỗng nhiên, bao nhiêu căng thẳng lo âu của tôi dường nhu tan biến. Nếu bà Giselle đã thể hiện vai mình một cách điệu nghệ thì tại sao tôi lại không nhỉ? Suy cho cùng thì chính bà ấy đã đưa tôi lê vị trí ngôi sao của tối hôm nay, vậy tại sao tôi không dám nhận thách thức ấy chứ? Tôi nghĩ thề và mỉm cười, khoác tay Luke đi theo bà Giselle vào phòng tiệc.
Có vẻ khách khứa được mời dự tiệc là khách của bà Giselle hơn là khách của chị em Luke. Hầu hết họ đều là những người trung tuổi trừ Arlletther con gái của một vị bác sỹ, Pierre và cô vợ Eloise của anh ta. Arlletther thì suốt bữ tiệc không rời mắt khỏi Jean Claude. Còn vợ chồng Piezze Duval thì được Luke đón tiếp rất nhiệt tình. Tôi nhận ra Duval. Tôi thường thấy ảnh anh ta trên báo thể thao và trên truyền hình trong phần tin về những vận động viên trượt tuyết tài năng. Hầu hết khách khứa đều là những người có máu mặt trong vùng. Luke thì thầm với tôi trong vài giây ít ỏi chúng tôi xoay sở được ở gần đủ để nói riêng với nhau:
– Họ là những người mà Giselle cho là quan trọng. Nhưng thật ra họ chỉ là một lũ chán ngắt, dĩ nhiên là trừ bác sỹ Vigny và vợ chồng Piezze. Em sẽ thích họ cho mà xem. Đấy là những người bạn cũ của anh. Hãy đến với họ nào!
Luke dẫn tôi đến chỗ vợ chồng Piezze đang nói chuyện với Marguerite trong khi bà Giselle đang mải thể hiện vai trò của mình với những vị khách lớn tuổi ở cuối phòng.
Eloise Duval nhìn tôi với vẻ tò mò không che giấu. Cô ấy bảo tôi:
– Chúng tôi cứ tự hỏi không biết trông cô như thế nào, cô đứng ngạc nhiên về sự tò mò của chúng tôi. Chuyện tình của cô và Luke khiến cho mọi người xôn xao suốt mấy tuần nay. Luke vốn khéo léo không để vướng vào bẫy hôn nhân, chúng tôi nghĩ anh ấy không bao giờ bị sa bẫy kia. Cô ấy liếc về phía Luke cười.
– Nào! bây giờ thì chị gặp Lisa rồi nhé. Jean Claude cùng với con gái vị bác sỹ đi đến chỗ chúng tôi tham gia vào câu chuyện. Chị đã hiểu tại sao anh ấy bị sa bẫy. Tôi ước mình gặp Lisa trước anh ấy. Đôi mắt Jean nhìn tôi nịnh nọt.
Luke bước đến đứng giữa tôi và cậu em họ nói:
– Dù tôi có cưới ai đi nữa thì cậu ấy vẫn nói thế. Hãy để anh nhắc nhở em Lisa, Jean Claude là kẻ tán tỉnh giỏi nhất trong nhà, và còn là một tay đua tốc độ, vậy hãy cảnh giác với cậu ấy.
– Lại nói đến chuyện tốc độ. Luke quay sang Jean hỏi chuyện khác:
– Cậu không đi dự đám cưới của bọn mình vì cuộc thi dành cúp vô địch, vậy tại cuộc thi đó, cậu chơi ra sao?
Mỗi lần thi diễn rất nhanh, kỷ lục cũ cũng bị phá, nhưng rồi em cũng về được thứ ba. Jean nói vẻ rất hài lòng. Duval gật đầu:
– Cậu chơi tốt lắm. Nếu cậu cứ tiếp tục tiến bộ như mùa giải này thì tôi sẽ chẳng ngạc nhiên khi cậu trở thành thành viên tiếp theo của gia đình được mời đại diện cho nước Pháp tham dự Olympic mùa đông.
Giselle đã đến chỗ chúng tôi, bà ấy nhập cuộc:
– Có lẽ nó không thực hiện được điều đó đâu. Khi chúng tôi phải rời nơi này đến sống ở Cannes chắc Jean không luyện tập được nhiều như bây giờ.
– Vớ vẩn! Luke nói:
– Cannes chỉ cách đây gần hai giờ lái xe. Dù sao thì Jean lúc nào cũng được hoan nghênh khi cậu ấy muốn đến.
Bà Giselle vẫn tiếp tục:
– Sẽ không còn được như bây giờ. Nó nsẽ nhớ cuộc sống ở đây, cũng như tôi vậy. Nó đã sinh ra ở đây và lớn lên ở đây.
Piezze an ủi:
– Jean sẽ tiếp tục cuộc sống của mình ở Cannes, đặc biệt khi liên hoan phim diễn ra sẽ có bao nhiêu cô gái xinh đẹp đến đó.Tôi ghen với cậu ta đấy.
Jean khoác tay Duval nói:
– Nhắc đến các cô gái đẹp, tôi chợt nhớ đến nhiệm vụ của mình. Đã đến lúc chúng ta uống mừng cô dâu của Lisa và mừng chị ấy trở thành thành viên của gia đình. Nào Piezze, hãy đi cùng tôi, hãy giúp tôi mở Champage và mời mọi người.
Họ rót rượu và truyền các ly tới các vị khách, những người đang đứng nhìn về phía tôi và Luke. Chúng tôi đứng sát bên nhau. Luke vòng tay ôm nhẹ eo lưng tôi mỉm cười với mọi người. Vừa lúc đó, cánh cửa phòng mở, Maurin bước vào báo có một vị khách nữa đang tới.
Những con mắt đổ dồn về tôi bỗng dồn ra phía cửa. Khi người khách đó bước vào phòng mỉm cười tiến đến chỗ bà Giselle, tôi thấy những ngón tay Luke trên eo tôi bỗng xiết chặt, thấy Marguerite đang đứng cạnh tôi thở dồn dập, thậm chí Eloise trông cũng rất sửng sốt.
– Thứ lỗi cho cháu vì đến muộn. Người phụ nữ vừa đến hôn lên má bà Giselle nói:
– Cháu phải tránh thời tiết. Đường quanh đèo đã khó đi, rồi lại còn tuyết nữa.Cô ta rùng mình:
– Cháu may mà đến được đây an toàn. Cô biết cháu ghét lái xe trong thời tiết như thế này lắm.
Bà chủ bữa tiệc khoác tay người phụ nữ và dẫn cô ta đến chỗ tôi. Bà ta nói:
– Lisa, cô đã gặp Frederique rồi, cô ấy là một trong những người đến dự đám cưới của hai người.
– Không phải đâu cô Giselle ạ. Người phụ nữ trong chiếc váy thun đen nói:
– Cháu chưa gặp vợ anh Luke. Khi cháu ở Scotland cháu còn phải kết hợp lo công việc. Cháu đến nhà thờ dự cưới họ nhưng lạy Chúa! Cháu lại không đến buổi tiệc mừng sau đó, vì thế cháu chưa có dịp gặp cô dâu.
– Ồ! Vậy thì để tôi giới thiệu hai người. Lisa, đây là Frederique Legrand. Tôi chắc là cô đã nghe Luke và Marguerite nhắc tới.Cô ấy là một người bạn thân của gia đình, và là bạn làm ăn của Marguerite. – Frederique, đây là vợ Luke, cô Lisa.
Người phụ nữ ấy đưa tay ra. Diễn xuất của tôi lúc ấy phải xứng đáng nhận giải Oscar vì tôi đã đưa tay không hề run sợ. Cùng với nụ cười trên môi, tôi bắt tay người phụ nữ ấy mặc dầu lúc đó, tôi cảm thấy lạnh băng từ bên trong, còn tóc gáy thì dựng ngược lên. Khi ấy tôi nhận ra người phụ nữ đang đứng trước mặt tôi chình là người đã ngồi cạnh Marguerite trong nhà thờ hôm cưới tôi, là người đã nhìn tôi đầy ác ý. Luke ấy tôi đã hiểu nụ cười hiểm ác ấy là thật, chứ không phải do tôi tưởng tượng ra. Người đàn bà ấy nói cười với mọi người có vẻ thân thiện đấy, nhưng cô ta không thể giấu nổi tâm địa thực của mình lộ từ ánh mắt. tôi thấy người phụ nữ ấy không thích tôi, còn lý do thì tôi không biết.
Mấy giây sau, khi người phụ nữ ấy bước qua Luke hôn anh ấy một nụ hôn dài để chúc mừng thì tôi đã hiểu. Cô ta yêu chồng tôi. Cô ta có lẽ đã hy vọng một ngày nào đó Luke sẽ cưới mình, nhưng sự xuất hiện của tôi đã làm hỏng tất cả.
Tôi cố gắng giữ vẻ mặt vui vẻ, Jean hân hoan đi đến:
– Frederique, chị đến đúng lúc lắm, của chị đây. Cậu ta đưa cho Frederique một ly Champage, rồi một ly khác từ trong khay nâng lên ngang tôi và mìm cười:
– Chúc mừng Lisa.
Các vị khách khác hoà theo và cùng uống mừng, chỉ riêng Frederique nâng ly lên môi nhưng không uống lấy một giọt.
Ngón tay tôi cứ bấu chặt trên chiếc ly, nhưng rồi tôi quyết định thư giãn. Tôi không thể để người phụ nữ ấy làm tôi bực mình được.Quan trọng hơn không thể để người phụ nữ ấy đạt được mục đích. Khi cô ta nắm lấy tay Luke thì thầm điều gì đó khiến anh ấy mỉm cười. Lúc ấy tôi làm ra vẻ vui vẻ lên tiếng:
– Tôi nghĩ chúng ta cũng nên uống mừng Luke. Tôi muốn anh ấy cùng hưởng sức khoẻ và hạnh phúc với tôi.
Khách khứa cười vui vẻ ủng hộ. Tôi nâng ly rượu cho Luke và từ từ nhấp từng ngụm, để cho vị rượu nồng nhắc cho tôi về ngày cưới, về đêm tân hôn của chúng tôi va thế là sự căng thẳng của tôi tan đi. Không người đàn bá nào có thể phá vỡ hạnh phúc của tôi và Luke. Tôi không thể ghen tuông, không thể giữ bo bo những gì mình sở hữu – những đức tính ấy tôi vốn không ưa.
Chẳng dễ dàng cho tôi khi tôi vẫn phải cười trong khi Frederique vẫn bám lấy cánh tay chồng tôi líu lo:
– Em rất vui vì anh đã không đi nghỉ quá lâu. Nếu anh đi quá lâu thì anh sẽ không còn nhiều thời gian để luyện tập cho đội đua của Cécile, anh đã đăng ký rồi đúng không?
Không đợi câu trả lời của Luke, cô ta liếc sang tôi hỏi:
– Cô cũng thích trượt tuyết như Luke phải không? Tôi hy vọng cô cũng giống anh ấy. Cô ta cười khéo:
– Anh ấy thích dành tất cả thời gian rảnh rỗi cho những đường trượt. Chính sự hiến dâng ấy giúp anh ấy giữ được danh hiệu vô địch lâu đến thế.
– Ở Scotland chúng tôi không có cơ hội luyện môn thể thao ấy như ở đây.
Tôi không muốn trước một nhà vô địch tầm cỡ thế giới tôi lại khoe khoang rằng mình đã đạt danh hiệu vô địch trượt tuyết dành cho nữ cấp câu lạc bộ của các trường đại học. Vì tôi biết rằng ngay cả những tay trượt tuyết cừ nhất của Anh cũng kém các đối thủ Paris một trời một vực.
Những lời nói sau của Frederique khiến tôi nhạc nhiên, cô ấy bảo:
– Nếu cô thích tôi sẽ dạy cô. Cô ta đề nghị vẻ kể cả, như mong tôi sẽ trả lời tôi không biết trượt tuyết. - ở đây cô sẽ cảm thấy bị đứng ngoài cuộc nếu cô không biết trượt tuyết.
– Frederique thật tốt – Luke trả lời thay tôi. Nhưng tôi nghĩ chính tôi sẽ dạy Lisa. Em có muốn học không em yêu, Luke nghiêng đầu sang tôi hỏi:
– Em thích trượt tuyết lắm. Tôi gật đầu đáp.
– Vậy thì mai chúng ta sẽ tới trung tâm để mua đồ trượt tuyết cho em.
Chúng tôi đang nói đến đó thì bà Giselle bắt đầu dẫn khách vào phòng ăn.
Tôi để ý thấy có gì đó chuyển động ở đầu cầu thang. Tôi nhìn lên chợt thấy khuôn mặt Jami đang lấp ló sau những thành vịn được chạm trổ. Tiếng chuông đã đánh thức thằng bé vì tò mò nó đã tới để nhìn trộm các vị khách.
Tôi huých tay Luke, anh ấy cũng đang nhìn lên chỗ thằng bé và mỉm cười.
Jami vẫy ta đáp lại chúng tôi thể hiện vẻ hài lòng vì đã xem được những gì nó muốn xem, sau đó, nó luồn khỏi thang gác.
Chúng tôi đi vào phòng ăn. Đó là một căn phòng dài có trang trí hai dàn đèn chùm bằng thủy tinh phản chiếu lấp lánh qua những tấm khăn trắng muốt, những cái nĩa ăn bằng bạc và những chiếc ly sang trọng.
Giselle dừng lại ở một đầu bàn và hướng dẫn khách ngồi, vừa lúc ấy có ai đó hét lên một tiếng khiếp sợ khiến tất cả giật mình.
– Đó là Jami, Luke kêu lên, tìm lối chạy ra khỏi phòng để xem Jami gặp chuyện gì, những Giselle đã đưa tay ra giữ Luke lại. Bà ấy nói:
– Đừng để ý đến nó, Jami có lẽ lại ngủ mê, nếu thế đã có Nana rồi hoặc có thể nó đang muốn chọc giận tôi. Nó tức khi tôi bảo nó còn quá nhỏ nên không thể ngồi ăn với chúng ta tối nay được.Tiếng hét ấy có lẽ là tiếng trả thù tôi đó. Anh biết rõ nó như thế nào mà.
– Không, tôi không tin. Tôi không muốn có bất cứ rắc rối nào đối với thằng bé.lu đẩy cánh tay bà Giselle ra, khi sắp sửa tới cửa ra vào thì Jami mở cửa bước vào rất nhanh.
– Luke! Nó nắm cánh tay chú mình. Vừa nãy cháu bước vào phòng thì thấy có một người đàn ông ở trong ấy. Ông ấy cúi xuống giường, tay cầm cái gì đó to lắm. Cháu sợ quá và đã kêu lên không kìm được.
– Tất nhiên, thôi được rồi. Luke đặt tay lên vai thằng bé.
Bà Giselle can thiệp gay gắt:
– Đừng ngốc thế Jami. Làm sao lại có một người đàn ông trong phòng cháu cơ chứ. Cháu mơ đấy thôi.
– Không, không, cháu không mơ. Thằng bé nhìn Giselle chằm chằm:
– Có một người đàn ông rất to lớn, nghe tiếng cháu kêu, hắn sợ và nhảy ra ngoài theo lối cửa sổ.
– Thật ư? Bà Giselle không nén được vẻ bực bội. Giờ thì bà biết cháu đang bịa chuyện.
– Không, cháu không bịa đâu. Cháu rất sợ. Khi cháu kêu lên, cô Nana đến, nhưng cháu không muốn cô ấy, cháu muốn... Thằng bé nghẹn ngào và ôm ghì lấy Luke.
Tôi nghĩ thằng bé muốn mẹ, cũng giống hôm nó bị bắt nạt ở công viên và bây giờ nó nhớ ra là mẹ nó đã chết. Tôi cũng muốn khóc theo thằng bé, thế mà bà Giselle tỏ ra khá lạnh lùng. Bà ấy bảo Jami:
– Tỉnh táo lại đi Jami, cháu biết đó chỉ là một giấc mơ thôi mà.Hãy về giường ngủ đi. Nana đang đợi cháu đấy.
– Không! Luke kiên quyết nói:
– Cháu cứ ở lại đây Jami ạ. Cô Lisa sẽ chăm sóc cháu. Anh đẩy thằng bé vào tay tôi:
– Còn tôi sẽ lên kiểm tra xem sao.
Họ đi chừng mười phút thì trở lại cùng Nana – Đi nào chàng trai. Nana nói với Jami bằng tiếng Anh:
– Đến giờ ngủ rồi!
Bây giờ chẳng còn ai trên gác đâu mà sợ.
Cô ấy quả quyết với thằng bé:
– Nếu cháu lại mơ như thế thì cô sẽ kê một chiếc giường trong phòng cô để cháu không phải sợ nữa. Jami ngước nhìn mọi người vẻ cầu cứu:
– Đó không phải là mơ đâu. Chuyện có thật đấy.
Nana nắm tay Jami:
– Thôi nào nhóc. Khi cháu mệt hoặc quá vui thì khó biết được cháu thức hay ngủ Frederique tỏ ra là người biết tiếng Anh chen vào:
– Cô đúng đó Giselle ạ! Nana cũng bảo là thằng bé nằm mơ.
– Nó không ngủ mơ đâu. Luke trầm ngâm nói:
– Có ai đó đã vào phòng nó.
Chúng tôi lên thấy cửa sổ mở toang, nhìn ra ngoài thấy rõ vết giầy in dưới tuyết bên dưới cửa sổ.
– Chúng ta có nên gọi cành sát không? Bác sĩ Vigny gợi ý. Luke lắc đầu:
– Không cần đâu. Tôi không muốn Jami phải liên quan đến vụ điều tra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT