Lại nói, Hoàng Y Thiếu Nữ ở trong lữ điếm, sau khi tỉnh
lại không thấy Tần Lãm Phong. Nàng kiên nhẫn chờ đợi một lúc lâu, vẫn
không thấy chàng quay trở lại, trong lòng nóng như lửa đốt, vội vã rời
khỏi lữ điếm, nhằm hướng Sáp Vân Phong phóng đi.
Trên đỉnh Sáp Vân Phong quần hùng đã tề tựu đông đủ, các môn các phái,
nhân vật trong hai phe Hắc Bạch cũng đều đã đến, ước khoảng ngàn người.
Bởi chưa đến giờ nên hai bên sườn núi vẫn thấy thấp thoáng từng tốp,
từng tốp người tiến lên núi.
Hoàng Y Thiếu Nữ lên đến đỉnh núi đưa mắt nhìn bốn phía, vẫn không thấy
bóng dáng của Thần Châu Tam Tuyệt, liền đưa mắt nhìn đám người đang lục
tục lên núi trông xem có thấy người quen hay không!
Lúc này trong đám người trên đỉnh núi, cũng có một vị cô nương đang dáo dác nhìn xung quanh.
Bỗng nàng trông thấy dáng của Hoàng Y Thiếu Nữ, liền mừng rỡ chạy lại, miệng kêu lớn:
- Bành muội muội!
Hoàng Y Thiếu Nữ quay đầu lại, vừa trông thấy người gọi tên mình, cũng mừng rỡ không kém, miệng thốt lên:
- Ủa, Đường tỷ tỷ, tỷ tỷ sao đến được đây?
Đường Hiểu Văn đem chuyện trông thấy tối hôm qua thuật lại một lượt, rồi hỏi:
- Bành muội! Muội sao lại đi có một mình?
- Tối hôm qua, muội vẫn còn nói chuyện với Phong ca, nhưng lúc tinh mơ thì không thấy nữa!
- À!
Đường Hiểu Văn lại nói:
- Theo tỷ thấy, sư huynh chắc có nguyên do gì đấy, nên mới không đến gặp chúng ta! Nàng nói đến đây, đột nhiên chỉ sườn núi trước mặt nói:
- Sư muội! Phong bá bá và mọi người đã đến rồi!
Nàng vừa dứt lời thì Thần Châu Tam Tuyệt và mọi người đã lục tục kéo lên đỉnh núi. Đường Hiểu Văn nhìn thấy Phong Tăng như trông thấy chính phụ
thân mình vậy, nỗi đau lại trỗi dậy, chỉ kịp kêu một tiếng:
- “Phong Bá Bá!” đã nghẹn ngào không tiếp được, sà vào lòng lão! Phong Tăng cũng rơi lệ trùng phùng, và vuốt ve an ủi nàng.
Chính lúc này xung quanh, tiếng reo nhao nhao của quần hùng vang lên.
Thì ra Đệ tử Ngũ Âm Giáo do một nhóm cầm đầu đang tiến về phía bãi đất trống trước mặt mọi người.
Những kẻ cầm đầu, ngoại trừ Hoàng Bào Lão Nhân, Ngọc Diện La Sát, mấy lão già mặc hoàng bào ra, còn có một lão già rất lạ mặt.
Lão già này thân hình khô đét như que củi mục, mặt mày hung ác, giữa đôi chân mày có một vết sẹo dài giống như hình một con mắt, mọi người lúc
này cũng đoán ra được phần nào, lão già này chính là Chủ Đường chủ Nội
Tam Đường củ Ngũ Âm Giáo, tên gọi là Tam Nhỡn Độc Kiên Vu Tuấn.
Tam Nhỡn Độc Kiên Vu Tuấn điệu bộ rất ngạo mạn, bước ra bãi đất trống,
đưa mắt quét một vòng xung quanh. Hắn nhìn thấy Đường Hiểu Văn đứng lẫn
trong đám quần hùng võ lâm, cũng ngạc nhiên, rồi lại hướng về phía quần
hùng cao giọng nói:
- Hôm nay giáo chủ của bổn giáo sẽ so tài với tên bại hoại võ lâm Tần Lãm Phong...
- Câm miệng!
Tam Nhỡn Độc Kiên Vu Tuấn chưa nói dứt, bỗng một tiếng quát lớn ngắt lời lão lại!
Lão chỉ thấy một bóng vàng hoa lên trước mặt, một vị cô nương xinh đẹp
như hoa, lông mày chau lại, trợn mắt đứng sững trước mặt tức giận nhìn
lão!
Tam Nhỡn Độc Kiên Vu Tuấn lạnh lùng hỏi:
- Con nhóc kia, sao dám ngắt lời lão phu?
- Bởi vì ngươi nói không phải tiếng người!
- Tầm bậy! Lão phu sao lại không phải nói tiếng người?
Hoàng Y Thiếu Nữ trề môi hỏi:
- Ta hỏi ngươi, ngươi tại sao nói Phong ca của ta là kẻ bại hoại võ lâm?
- Giết sư nghịch đồ, sát hại đồng môn, mười mấy cái án mạng hái hoa khắp đại giang hồ Nam Bắc... đủ chưa!
- Hoang đường, những việc này đều do giáo chủ của ngươi Khưu Tuấn Nhân vu oan giá họa mà thôi.
- Sao ngươi biết?
- Bởi vì ta... ta tự nhận biết!
Hoàng Y Thiếu Nữ trong lúc bối rối, nói ra những lời ngây thơ này, khiến những người có mặt quanh đó, cười ầm lên!
Hoàng Y Thiếu Nữ tức giận đỏ mặt tía tai, nói không nên lời! Tam Nhỡn Độc Kiên Vu Tuấn cười hiểm độc nói:
- Nhóc con kia! Bây giờ tạm thời không nhắc đến chuyện này nữa, đợi sau khi quyết đấu xong sẽ tính!
Lão nói đến đây, lại quay về phía quần hùng, lớn tiếng nói:
- Còn ba khắc nữa mới đến chính ngọ, chư vị ở đây, nếu vị nào có chỗ
không phục bổn giáo, xin bước ra cho, bổn giáo đây sẽ thỏa mãn mong muốn của người đó!
Quần hùng nghe đến đây, xôn xao hẳn lên!
- Hừ! Cô nương ta vốn rất căm ghét Ngũ Âm Giáo, nay muốn thanh toán với
ngươi đây! Tam Nhỡn Độc Kiên Vu Tuấn đưa mắt nhìn kẻ vừa nói, nhận ra
chính là Hoàng Y Thiếu Nữ đang đứng trước mặt mình, bèn “hừ!” nhạt quát:
- Nhóc con, ngươi có mối thù gì với bổn giáo, nói mau! Hoàng Y Thiếu Nữ căm giận nói:
- Ta hỏi ngươi, Đông Hải Bồng Lai Đảo trong một đêm trở thành bình địa, việc này ai sai khiến?
- Chính giáo Chủ của bổn giáo đích thân truyền lệnh.
- Đêm hôm đó kẻ nào cầm đầu đệ tử Ngũ Âm Giáo?
- Ngươi hỏi kỹ như vậy để làm gì, ngươi và Đông Hải Bồng Lai Đảo có quan hệ gì?
- Đông Hải Bồng Lai Đảo là nơi sinh ra của cô nương, đương nhiên ta phải quan tâm?
- Ngươi tên họ là gì?
- Bành Tiểu Thanh.
- Thần Long Vương Bành Thế Tuyền là gì của ngươi?
- Gia phụ!
Mọi người trong đấu trường nghe đến đây, bất giác “Ồ!” cả lên, quay sang bàn tán về chuyện này, tiếng thì thầm to nhỏ vang lên không ngớt!
Tam Nhỡn Độc Kiên Vu Tuấn nghe đến đây bất giác giật mình, nhưng vẫn nở nụ cười nham hiểm nói:
- Ngươi hỏi người cầm đầu đệ tử Ngũ Âm Giáo, tấn công Bồng Lai đảo để làm gì?
- Nợ máu trả máu, hôm nay ta sẽ đích thân báo thù!
- Ngươi cho rằng mình có bản lãnh này sao?
- Không có liên can gì đến ngươi, chỉ cần ngươi dám nói ra kẻ cầm đầu... Tam Nhỡn Độc Kiên Vu Tuấn suy nghĩ một lát, rồi gật đầu nói:
- Được! Nói cho ngươi biết cũng được, để tránh cho ngươi chết mà không nhắm mắt!
- Nói mau!
- Chính là bổn tọa đây!
Hoàng Y Thiếu Nữ nghe đến đây kích động tột độ, nàng cất tiếng lẩm bẩm:
- Cha, Mẹ, Thanh Nhi hôm nay sẽ báo thù cho cha mẹ!
Nàng nói đến đây, trợn mắt xạ hai luồng nhỡn tuyến kinh người, lửa thù ngùn ngụt, trầm giọng nói:
- Ngươi dám đơn thân độc đấu để giải quyết chuyện này với bổn cô nương không? Tam Nhỡn Độc Kiên Vu Tuấn cười nhạt đáp:
- Người đã muốn vậy, bổn tọa xin chiều theo ý ngươi.
- Ngươi dám bảo đảm, đệ tử của giáo phái mi, không được ra tay trợ giúp?
- Trước mặt quần hùng, thiên hạ ngươi muốn bổn tọa bêu xấu mình hay sao?
- Tốt lắm!
Hoàng Y Thiếu Nữ quay một vòng quanh đấu trường nói:
- Những lời vừa rồi của Chủ đường chủ Nội Tam đường Ngũ Âm Giáo, chắc
các vị có mặt ở đây đã nghe rõ cả, xin các vị làm chứng cho!
Xã Đạo đứng bên ngoài thét lớn:
- Thanh Nhi, yên tâm đi, nếu kẻ nào dám ra tay đánh lén, đạo gia ta sẽ đập cho nát đầu hắn mới thôi!
Hoàng Y Thiếu Nữ không đợi Xã Đạo dứt lời, thân hình đã tiến về phía
trước ba thước, ngọc thủ giơ lên, nhanh như chớp phóng ra sáu chưởng,
quét về phía ngực của Tam Nhỡn Độc Kiên Vu Tuấn!
Hoàng Y Thiếu Nữ vừa xuất thủ, những người có mặt quanh đó lập tức thay
đổi cách nhìn đối với nàng, nhưng vẫn còn một số ít người cũng lo lắng
cho nàng không phải đối thủ của Tam Nhỡn Độc Kiên Vu Tuấn!
Tam Nhỡn Độc Kiên bị chưởng pháp ảo diệu của nàng, bức thối lùi liền ba
bước, trong lòng thất kinh, không dám khinh địch nữa, lão tả thủ hoa lên trước mặt nàng, hữu thủ đưa lên quét ra một chưởng về phía bụng nàng!
Hoàng Y Thiếu Nữ không thèm đón đỡ, lách người tránh qua bảy thước!
Tam Nhỡn Độc Kiên như hình với bóng, bám theo nàng, ngũ trảo cong lại
như móng vuốt chim ưng, nhanh như điện xẹt, chụp lấy mặt nàng!
Hoàng Y Thiếu Nữ lách người né tránh, đưa tay điểm qua Mạch Môn củ Tam Nhỡn Độc Kiên.
Tam Nhỡn Độc Kiên vội thu hữu thủ lại giả vờ quát lớn:
- Nhóc con, cẩn thận!
Dứt lời, lão vũ động song chưởng, chưởng phong phát ra che kín đất trời, như thể ba đào cuồng nộ, phủ chụp xuống đầu Hoàng Y Thiếu Nữ.
- Hay lắm!
Hoàng Y Thiếu Nữ hét lên một tiếng, chưởng pháp thay đổi, quái chiêu
xuất hiện, đem tuyệt học của Đông Hải Bồng Lai Đảo ra ứng chiến với thế
công mãnh liệt vừa rồi!
Quần hùng bên ngoài quan sát, trong lòng thấp thỏm lo âu, ai cũng cho
rằng Tam Nhỡn Độc Kiên chỉ trong một đêm đã có thể san bằng Đông Hải
Bồng Lai Đảo thành bình địa, ngay cả Đảo chủ Thần Long Vương Bành Thế
Tuyền cũng phải bỏ mạng dưới tay lão, thì nay
Hoàng Y Thiếu Nữ lại sử dụng tuyệt học Đông Hải, có khác chi trứng chọi với đá!
Đặc biệt Lão Hóa Tử và những người thân của nàng, tim đập “Bình! Bịch!” lo sợ, chăm chú theo dõi trận đấu không chớp mắt.
Chớp mắt hai người đã đấu được ba mươi chiêu, Hoàng Y Thiếu Nữ như Hồ
Điệp Xuyên Hoa, đan qua đan lại trong bóng chưởng của lão, vừa công vừa
thủ, phối hợp nhuần nhuyễn, đẹp mắt, có lúc Tam Nhỡn Độc Kiên phải thối
lui mấy bước mới tránh thoát được các thế công kỳ ảo của nàng, hiện
tượng ngoài dự đoán này, khiến mọi người không sao hiểu nổi!
Nên biết công lực của Hoàng Y Thiếu Nữ đã hơn hẳn bất cứ ai trong Thần
Châu Tam Tuyệt, sau đó nàng lại còn được truyền cho ba mươi năm công lực và dạy cho mười tuyệt học cái thế Tiếu Thiên Lục gồm ba mươi chiêu
Thiên Đẳng Kiếm và một trăm lẻ tám đường Chấn Thiên chưởng do đó công
lực tăng tiến không ngừng, nên mới có thể dễ dàng đối phó với Tam Nhỡn
Độc Kiên. Về điểm này người ngoài không biết được, hỏi sao không ngạc
nhiên.
Hai người qua lại như bay trong vòng chiến, đã qua bảy mươi chiêu, Tam
Nhỡn Độc Kiên vừa đánh vừa sợ, càng đánh càng tức, tự nghĩ với thân phận là Chủ Nội Tam đường Ngũ Âm Giáo, công lực chỉ thua kém giáo chủ, không ngờ hôm nay không đánh lại một con bé miệng còn hôi sữa, trước mặt quần hùng thiên hạ, sao lão không tức cho được!
Tam Nhỡn Độc Kiên nghĩ đến đây, lửa giận xung thiên, lão rít lên một tràng cười ghê rợn, chấn động không trung!
- Nhóc con, ngươi dám tiếp một chưởng của bổn tọa không?
- Lẽ nào bản cô nương lại sợ ngươi?
Hoàng Y Thiếu Nữ nói đến đây, biết lão định dùng nội công để thủ thắng, bất giác tự mỉm cười nghĩ thầm:
- Phong ca đã dạy cho ta Tiếu Thiên Lục và đã truyền cho mình ba mươi
năm công lực, lão già này muốn tỷ đấu nội công, chắc tự tìm cái chết
rồi!
Nàng nghĩ xong, thì đã thấy Tam Nhỡn Độc Kiên miệng nở nụ cười hung ác, song chưởng để trước ngực, đang tiến lại phía mình.
Hoàng Y Thiếu Nữ cũng không dám sơ suất, vội vận hết toàn bộ công lực dồn vào song chưởng, chờ đợi ngọn chưởng của lão.
Nói thì chậm, làm thì nhanh!
Tam Nhỡn Độc Kiên góc trán lộ gân xanh, mặt đầy sát khí, bước về phía
nàng, khi còn cách nàng chưa đầy ba thước, song chưởng đẩy ra nhanh như
điện chớp!
Hoàng Y Thiếu Nữ liền đưa ngọc chưởng lên đỡ!
- “Bùng!” một tiếng chấn động mặt đất.
Hai luồng kình lực chạm nhau, khí chưởng thành gió, cuốn tung cát đi xung quanh đấu trường.
Hoàng Y Thiếu Nữ bị chưởng phong dồn ép, lắc lư mấy cái, lát sau mới
đứng yên lại. Tam Nhỡn Độc Kiên trái lại không nhẹ nhàng như vậy, chỉ
thấy tóc tai dựng ngược, sắc mặt trắng nhợt “Bịch! Bịch! Bịch!” thối lui ba bước, máu huyết nhộn nhạo, hơi thở nặng nhọc!
Hoàng Y Thiếu Nữ lửa thù ngùn ngụt, sao lại để cho lão kịp định thần, hét lên một tiếng:
- Ác tặc, trả mạng cha, mẹ, lại cho ta!
Nàng chưa dứt lời, lắc người lướt đến trước mặt Tam Nhỡn Độc Kiên nhằm
ngực lão quét ra một chưởng trong Tiếu Thiên Lục chính là Đại Địa Vân
Dũng.
Tam Nhỡn Độc Kiên hồn bay phách tán, không kịp tránh né, miễn cưỡng nghiến răng giơ chưởng lên đỡ!
Tam Nhỡn Độc Kiên không chịu nổi ngọn chưởng mãnh liệt vô biên này, thân hình bi văng bắn ra ngoài một trượng, khỏe miệng rỉ máu, hiển nhiên đã
bị nội thương trầm trọng!
- Đối với lú Ác ma này, còn khoan hồng gì nữa!
Hoàng Y Thiếu Nữ nghĩ đến đây, ngọn lửa căm thù rừng rực trong lòng
nàng, quần hùng chưa kịp lên tiếng, thì bóng nàng đã lướt đến chỗ Tam
Nhỡn Độc Kiên, giơ chưởng vỗ xuống ngực lão!
- “Rắc! Rắc! Rắc!...” một chuỗi âm thanh khô khốc vang lên, gân cốt
trước ngực Tam Nhỡn Độc Kiên đã bị đánh gãy nát, đến nỗi lão rú lên một
tràng thê thảm, miệng phun máu có vòi, ngã phịch xuống đất tắt thở!
Tam Nhỡn Độc Kiên vừa chết, tiếng ồn ào lập tức vang lên, quần hùng bàn tán xôn xao về thủ đoạn của nàng.
Đệ tử Ngũ Âm Giáo thì cho rằng nàng ra tay quá tàn độc!
Còn những người trong phe Bạch đạo vốn sẵn căm ghét nhưng tên ma đầu
gian ác nên đều tán đồng cách xử trí của nàng, hơn nữa nàng và Tam Nhỡn
Độc Kiên lại có một mối huyết hải thâm cừu, âu cũng là lẽ đương nhiên mà thôi!
Hoàng Y Thiếu Nữ lúc này miệng điểm nụ cười, để lộ hai cái lúm đồng tiền, ngửa mặt lên trời khấn niệm:
- Cha, mẹ, hôm nay Thanh Nhi đã báo thù được cho cha mẹ, cha mẹ nói chín suối có thể ngậm cười được rồi!
Nàng khấn nguyện đến đây, thì nghẹn ngào, không tiếp được nữa.
Bỗng! Một đám người nhảy đến chận ngay trước mặt Hoàng Y Thiếu Nữ.
Những tên này đều là những tên có địa vị rất cao trong Ngũ Âm Giáo, Ngọc Diện La Sát, Hoàng Bào Lão Nhân và bốn tên lão già mặc hoàng bào.
Hoàng Bào Lão Nhân đang định mở miệng, thì Thần Châu Tam Tuyệt và Đường Hiểu Văn cũng bước đến bên Hoàng Y Thiếu Nữ.
Đường Hiểu Văn đưa tay chỉ sau người Ngọc Diện La Sát, quát hỏi:
- Sao? Các ngươi định ỷ đông hiếp đáp một mình Hoàng Y Thiếu Nữ đây sao? Ngọc Diện La Sát lạnh lùng nói:
- Phu nhân không nên can dự vào chuyện này!
- Ngươi gọi ai là Phu Nhân, muốn chết chắc!
Đường Hiểu Văn dứt lời, song chưởng quét nhanh về phía gã!
Ngọc Diện La Sát lách người tránh khỏi ngọn chưởng vừa rồi, đang định trả đòn...
- Hai bên hãy dừng tay lại!
Thanh âm phát ra trên một tảng đá lớn gần đó, mọi người đưa mắt nhìn... Thì ra là Ngũ Âm Giáo Hộ Pháp tổng đàn Vũ Văn Báo.
Vũ Văn Báo rời khỏi tảng đá, cao giọng tiếp:
- Giờ này đã ngọ ba khắc, các vị xin trở về chỗ cho, tất cả mọi ân oán hãy chờ sau khi trận quyết đấu kết thúc sẽ giải quyết!
Ngọc Diện La Sát nghe đến đây, tức giận trợn mắt nhìn Hoàng Y Thiếu Nữ
các người một cái, rồi cùng Hoàng Bào Lão Nhân và đám người còn lại,
quay về chỗ cũ!
Đường Hiểu Văn năm lấy tay Hoàng Y Thiếu Nữ rồi bước theo Thần Châu Tam Tuyệt ra khỏi trường đấu.
Chính lúc này quần hùng chợt đưa mắt về phía sườn núi, chỉ thấy hai bóng đen lướt đi như bay, phóng lên bãi đất trống nơi đỉnh núi.
Mọi người chỉ kịp chớp mắt một cái, hai cái bóng nọ đã đứng sững cùng lúc ngay giữ trường đấu!
Hai người vừa xuất hiện khiến tất cả những người có mặt xung quanh đó “Ồ!” lên một tiếng!
Vốn là hai người này thân mặc hắc y, mặt mũi giống nhau như đúc, kích
thước tương đồng, khiến mọi người không sao phân biệt được đâu là Ngũ Âm Giáo chủ, đâu là Tần Lãm Phong!
Hoàng Y Thiếu Nữ vừa Đường Hiểu Văn càng kinh ngạc bội phần, cả hai tập
trung nhãn lực, nhìn đăm đăm hai vị Ngân Phát Lão Nhân, hy vọng có thể
nhận ra người yêu, nhưng nhìn đi nhìn lại, vẫn không sao phân biệt được, đành thấp thỏm chờ đợi những diễn biến tiếp theo!
Một trong hai lão nhân nọ, đưa mắt nhìn cái xác của Tam Nhỡn Độc Kiên “hừ!” một tiếng, đưa chân đá vào cái xác nọ...
Xác của Tam Nhỡn Độc Kiên giống như diều đứt dây, bị đá bay bổng lên không, rơi xuống núi.
Lúc này xung quanh trường đấu hơn một ngàn người, lặng im như tờ, nhìn hai Ngân Phát Lão Nhân không chớp mắt.
Hai Ngân Phát Lão Nhân đều đưa mắt nhìn một lượt xung quanh, nhưng không chút biểu lộ tình cảm!
Hai người lúc này đối mặt, quan sát lẫn nhau, Ngân Phát Lão Nhân mé
đông, dùng truyền âm nhập mật nhỏ nhẹ như tiếng muỗi mòng rót vào tai
Ngân Phát Lão Nhân ở mé Tây:
- Đại sư huynh, người nhìn kìa, sư muội đang đứng ở đằng kia!
- Không cần ngươi bận tâm!
- Người mà ngươi quan tâm nhất là nàng, nhưng ta báo cho ngươi biết, đến chính ngọ nàng sẽ hóa thành vũng máu mà chết!
- Hừ! Sợ rằng không giống như ngươi nghĩ đâu!
- Ngươi không tin?
- Bây giờ đã qua giờ ngọ, ngươi nhìn xem, nàng vẫn không hề hấn gì!
Ngân Phát Lão Nhân mé Đông nghe đến đây, ngạc nhiên im lặng một lúc, lát sau mới tỉnh ngộ nói:
- Có phải ngươi đã cứu nàng?
- Không sai! Làm ngươi uổng phí tâm huyết để thực hiện âm mưu tàn độc, xin lỗi nhé!
- Khà! Khà! Ngươi đừng vội mừng, giải quyết ngươi xong, dù ả có chắp cánh cũng không thể thoát!
- Ngươi tin chắc có thể thắng được ta?
- Đương nhiên?
- Ta cũng tin như vậy, chỉ còn một cách là dùng hành động để chứng minh!
- Đúng? Chúng ta bắt đầu quyết đấu đi!
- Ngươi muốn đấu bằng cách nào?
- Chúng ta so kiếm trước, không có kẻ chết thì không ngừng tay!
Đôi bên tuy căm hận nhau đến thấu xương nhưng cố gắng dằn cơn thịnh nộ
lại, sợ rằng nóng nảy, sẽ phạm vào điểm tối kỵ của người võ lâm, cho nên lời nói không đến nỗi gay gắt lắm!
Ngân Phát Lão Nhân mé Tây tuy dùng truyền âm nhập mật để đối đáp, nhưng vẫn có chút không tự chủ được, buột miệng:
- Được! Sư đệ ngươi xuất kiếm trước đi!
- Chúng ta cùng ra tay một lượt!
- Sự đệ! Mời!
- Sư Huynh! Mời!
Hai người dứt lời đồng thời lui một trượng, đưa tay ra sau lưng.
- Koong! Koong! Hai tiếng kêu lanh lảnh vang lên, hai thanh bảo kiếm đã
rút khỏi bao, quần hùng bên ngoài, mặt lộ vẻ rất hồi hộp!
Đường Hiểu Văn và Hoàng Y Thiếu Nữ tim đập thình thịch, không dám thở mạnh!
Hai Ngân Phát Lão Nhân tay cầm bảo kiếm, thủ thế, chợt Ngân Phát Lão
Nhân mé Đông xuất thủ nhanh nhẹn tuyệt luân, kiếm quang lóe lên xanh lè, phóng liền mười tám chiêu về phía Ngân Phát Lão Nhân bên Tây!
Kỳ lạ kiếm của Ngân Phát Lão Nhân mé Tây cũng phát ra ánh sáng xanh lè,
chỉ thấy lão vũ động trường kiếm, tạo ra một màn kiếm ảnh chặn lấy chiêu thức của đối phương, đồng thời cũng phóng luôn mười tám chiêu kiếm!
Hai người đều là tay cao thủ thượng thừa, càng đánh càng nhanh, ánh kiếm loang loáng, đan chéo qua lại, kiếm ảnh bao trùm chu vi năm trượng, hàn khí phát ra rợn người!
Ngân Phát Lão Nhân mé tây, chiêu thức rất quang minh chánh đại, chỉ sử dụng công phu tuyệt học để uy hiếp đối phương!
Ngân Phát Lão Nhân mé đông ra tay vừa độc vừa ác, chiêu thức quái dị, làm cho đối phương dễ bị mắc lừa!
Nhưng lão đã gặp phải đối thủ cao cường, cho nên quỷ kế cũng không làm
gì được! Chớp mắt đã qua năm mươi chiêu, Ngân Phát Lão Nhân mé Tây lúc
này vũ động thần uy, càng đánh càng mạnh, chỉ thấy chưởng phong của lão
như đảo hải di sơn, kiếm ảnh như thần sầu quỷ khốc, Thủ, Nhỡn, Thân
pháp, Bộ đã hòa vào làm một, càng đánh càng chiếm được thượng phong,
kiếm bay đến đâu, gió lạnh thấu xương, thấu cốt đến đó, chiêu thức kỳ ảo vô song cổ kim hiếm thấy, khiến người xem hoa mắt, đầu choáng, không
thể phân biệt được là chiêu thức gì!
Ngân Phát Lão Nhân mé đông thấy kiếm pháp đối phương quá lợi hại, bèn
thay đổi chiêu thức, chân khí dồn vào thân kiếm, vũ động trường kiếm,
phát ra một màn kiếm ảnh dày đặc, bao phủ khắp thân mình, đồng thời thi
triển thân pháp ảo diệu, tránh né như chớp, vừa công vừa thủ, quả là tám lạng, nửa cân!
Qua một trăm chiêu, hai người càng đánh càng gần, thân hình như quấn vào nhau, không làm sao phân biệt được đâu là Ngân Phát Lão Nhân mé đông,
đâu là Ngân Phát Lão Nhân mé tây, kiếm ảnh bao trùm xung quanh, thậm chí không thấy được bóng người!
Quần hùng võ lâm đứng bên ngoài quan sát, miệng tấm tắc khen, cho rằng
võ lâm hơn một trăm năm nay, chưa từng có trận giao đấu nào kinh thiên
động địa như vậy!
Đường Hiểu Văn và Hoàng Y Thiếu Nữ chỉ cảm thây tim đập “Bình Bịch” như
muốn nhảy khỏi lồng ngực, hồi hộp mười phần, trong lòng không ngớt cầu
nguyện cho Phong ca sớm giành được thắng lợi!
Bỗng đấu trường xôn xao hẳn lên, lúc này hai thanh trường kiếm như bị
một mãnh lực vô hình hút vào nhau không sao rút ra được, hai Ngân Phát
Lão Nhân đang tập trung tinh thần, dồn hết công lực vào đầu mũi kiếm để
thi đấu nội lực xem ai có thể giữ được lâu, chỉ cần một trong hai người
công lực hơi thấp kém hơn đối phương, tức khắc sẽ bị mũi kiếm của đối
phương xuyên suốt qua thân.
Cho nên trước cửa ngõ sinh tử này, cả hai đã vận đến mười thành công lực... mười một thành... mười hai thành... rồi...
- “Cách! Cách!” hai tiếng khô khan vang lên!
Hai thanh trường kiếm không chịu nổi lực dồn ép của nội lực, gãy làm đôi, bị kình lực đẩy bắn lên không!
Bỗng đấu trường vang lên hai tiếng thảm thiết, thê lương!
Vốn là hai mũi kiếm gãy bay đi, cắm ngập vào tim hai lão già mặc Hoàng
Bào đứng gần đó, hai thân hình ngã phạch xuống đất, giãy giụa một lúc
rồi nằm im!
Hai Ngân Phát Lão Nhân đang tập trung toàn lực quyết đấu, hơi đâu để ý
đến chuyện này, chỉ thấy hai lão vừa bỏ chuôi kiếm này trong tay, bốn
chưởng đưa lên áp chặt vào nhau!
Phương pháp tỷ thí nội lực này, xem hai bên ai nội công thâm hậu, có thể giữ được lâu, thì người đó là kẻ thẳng cuộc, kẻ nào thua sẽ bị chưởng
lực của đối phương đánh nát lục phủ ngũ tạng mà chết!
Người của Ngũ Âm Giáo và Thần Châu Tam Tuyệt không một ai dám xuất thủ
tương trợ, sợ rằng hai người phân tâm, sẽ dẫn đến Tẩu Hỏa Nhập Ma, lại
nữa do hai người cải trang giống nhau, không biết đâu là bạn, đâu là
thù, nên chỉ đành đứng ngoài lặng câm nhìn trận đấu kinh hồn này mà
thôi!
Hai Ngân Phát Lão Nhân cứ đứng bất động như vậy hơn nữa canh giờ, quần
hùng đứng quan sát, chỉ thấy chân của hai người đã lún sâu xuống đất hai tấc, hiển nhiên trận đấu đang đến hồi sinh tử!
Bỗng cả đấu trường đều “Ồ!” lên một tiếng tất cả đều nhốn nháo cả lên vì hai lão nhân miệng đều phun máu tươi. Cả hai Ngân Phát Lão Nhân đều
dùng hết nội lực còn lại để dẫn vào chưởng phong, tạo thành cuồng phong
chao đảo và xoáy mạnh làm cho đấu trường chìm vào trong cơn xoáy lốc,
hai thân ảnh chỉ còn lại hai chấm đen quay cuồng trong ảo ảnh mờ nhạt.
Những người đứng chung quanh đều bị một lực hút vô song như muốn xô ngã
bật té về phía trước, áo quần phần phật theo gió nhảy tung bay cùng
chưởng phong...
Bỗng hai tiếng “Ầm! Ầm!” vang lên một lão nhân bị chưởng phong cuốn tung lên trên không trung một lão nhân đang đứng trụ trên mặt đất mặt hướng
lên lão nhân kia thuận đà tả hữu xuất chưởng một trong một trăm lẻ tám
thức Chấn Thiên chưởng miệng không ngớt đọc khẩu quyết nội công tâm pháp thượng thừa.
Lão nhân kia vừa rời xuống đúng tầm chưởng phong Chấn Thiên chưởng người bật lên không trung một lần nữa xoay tít như chong chóng hồn lìa khỏi
xác rơi ngay xuống bọn Ngũ Âm Giáo.
Lão nhân còn lại vẫn đứng trong tư thế cũ!
Cuộc tỷ thí đã phân rõ thắng bại chỉ không biết phần thắng nghiêng về
bên ai. Thần Châu Tam Tuyệt và lũ đệ tử Ngũ Âm Giáo là những người nóng
ruột nhất. Hoàng Y Thiếu Nữ cũng không kém phần lắc mình nhảy vào đấu
trường cúi xuống đưa ngọc thủ gỡ tấm mặt nạ của Ngân Phát Lão Nhân đang
nằm trên đất rồi dõi mắt nhìn...
Bất chợt nàng vui mừng hét toáng lên. Thì ra bộ mặt hiện lên dưới tấm
mặt nạ Ngân Phát Lão Nhân là của giáo chủ Ngũ Âm Giáo miệng đầy máu tươi hơi thở đã tắt!
Nàng quay lại quần hùng thông báo tin tức này!
Lũ người Ngũ Âm Giáo thấy giáo chủ đã chết sợ rằng lưu lại sẽ bất lợi nên len lén rời khỏi đấu trường.
Thần Châu Tam Tuyệt và mọi người mặt mày rạng rỡ đặc biệt là Đường Hiểu Văn và Hoàng Y Thiếu Nữ mặt mày tươi cười la lớn!
- Phong ca đã thắng!
Mọi người đều hớn hở đổ dồn về Tần Lãm Phong. Đường Hiểu Văn và Hoàng Y Thiếu Nữ hỏi dồn dập:
- Phong ca có sao không? Chàng khẽ đáp:
- Không sao đâu may nhờ Đà Long Đảm, Hỏa Linh Chi dược, nội lực Ngân
Phát Lão Nhân... chỉ cần điều tức trong một thời gian ngắn là khỏi.
Tay trong tay Tần Lãm Phong, Đường Hiểu Văn và Hoàng Y Thiếu Nữ cùng nhau đi quãng đường còn lại.
Hết
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT