“Chúng ta đã gặp nhau chưa nhỉ?” Nữ tử áo hồng nghiêng đầu nhìn về phía người con gái y phục màu tím xinh đẹp, vừa mới xuất hiện, nàng đã có một cảm giác vô cùng đặc biệt, nhưng lại không nói ra được là loại cảm giác gì. Theo tính tình của mình, nàng ta vừa mới ngăn ngựa của mình, dù không bị mình đá bay thì cũng sẽ chịu một chưởng. Nhưng không hề giống mình, chẳng những không làm cái gì, lại còn thoải mái ở đây nói chuyện phiếm cùng nàng ta, điều này hình như không phải kỳ quái bình thường? Chẳng lẽ nữ nhân này có ma lực hay sao?

Nghe xong lời của nàng…, Tiểu Giới và Lạp Lạp cùng nhìn nhau: “Không đúng, không phải Tứ Đại Hộ Pháp mang theo trí nhớ của họ luân hồi sao? Sao lại không cảm nhận được hơi thở của Vũ Nhạc? Chẳng lẽ bên trong lại có sai lầm gì? Dù sao Lạp Lạp cũng chính là một ngoại lệ, những Linh thú khác chưa tỉnh lại, chỉ có nó thức tỉnh…” Nghĩ như vậy, Tiểu Giới không tự giác hiện ra giữa Vũ Nhạc và Qủa Nhiễm, tươi cười nhìn về phía Qủa Nhiễm: “Đại tỷ tỷ, vòng tay của người nhìn thật đẹp nha, ta có thể nhìn xem một chút được không?”

Qủa Nhiễm ngạc nhiên nhìn đứa bé có đôi mắt màu tím trước mắt, nhíu mày hỏi Vũ Nhạc: “Nữ nhi của ngươi?”

Khóe miệng Vũ Nhạc run rẩy quay lại trừng nàng một cái: “Ngươi đã lớn như vậy sao, có cả đứa nhỏ nữa?” Người ta mới mười một tuổi thôi, được không? Cho dù có trưởng thành sớm cũng không thể mười hai tuổi đã làm mẹ? Nha đầu kia có bình thường không vậy? Kinh nguyệt còn chưa có nữa, có đứa nhỏ cái rắm à?

Qủa nhiễm trố mắt, ngượng ngùng nói: “Ha ha, cũng đúng nhỉ, chúng ta cùng mười hai tuổi, làm sao có thể là nữ nhi của ngươi? Nha đầu kia thật sự đáng yêu nha, muội thích vòng tay này sao? Tỷ tỷ tặng cho muội, được không?”

Linh Tiểu Giới vừa nghe Qủa Nhiễm nói, bộc lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Đa tạ tỷ tỷ, muội chỉ xem một chút thôi, được không?”

Qủa Nhiễm mỉm cười: “Đương nhiên có thể, muội xem đi?” Nói xong, nàng giơ cánh tay của mình ra. Linh Tiểu Giới giả vờ xem xét vòng tay, quả thực đã xem tới mạch đập của người ta. Một lát sau, nàng buông tay, tươi cười với Qủa Nhiễm: “Đa tạ tỷ tỷ, muội đã xem xong.” Nói xong, mắt nó có vẻ không bình thường, lùi lại phía sau. Giọng nói của Đồ Lạp Lạp cũng theo đó mà vang lên: “Thế nào? Có gì khác lạ không?”

Tiểu Giới cúi xuống không nhìn ra cảm xúc, chỉ là khóe miệng hình như hơi gợn lên vẻ trào phúng: “Qủa nhiên là có vấn đề, Hồng Y hộ pháp bị người phong ấn trí nhớ, ngay cả thực lực cũng bị hạn chế, xem ra…Mặt khác ba Hộ Pháp kia cũng như thế, nham hiểm, đúng là hắn ta có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào nhỉ?”

“Vậy bây giờ phải làm sao? Linh lực của Vũ nhi còn cần các nàng khôi phục chứ? Bây giờ trí nhớ của các nàng bị khóa lại, thực lực bị hạn chế, chẳng phải là… Vô vọng?” Giọng nói ảo não của Đồ Lạp Lạp luẩn quẩn trong đầu Tiểu Giới. Tiểu Giới hơi ngẩng lên, con ngươi lóe lên châm chọc, nặng nề nói: “Ngươi gấp cái lông à? Bây giờ có người so với chúng ta còn muốn sốt ruột hơn đấy, ta tin tưởng, hắn…. Đương nhiên sẽ có biện pháp!”

“Đúng vậy, sao ta lại quên mất hắn chứ? Lần này đi tới học viện…” Những lời tiếp theo Lạp Lạp không nói ra, nhưng nhìn theo con ngươi của Tiểu Giới mang ý cười cũng có thể xác định, trên có kế sách, hạ có đối sách. Kẻ đó chặn lại trí nhớ và thực lực của các nàng, nhưng lại không chặn được lòng trung thành bừng bừng như lửa.

“Ngươi đã không còn bản đồ, vậy không bằng chúng ta cùng đi?” Qủa Nhiễm nhìn sắc trời, dựa trên thân cây, vẻ mặt lười biếng hỏi Vũ Nhạc.

Vũ Nhạc bất đắc dĩ nhún vai: “Cũng tốt, lúc này mới chỉ có hai ngày đã trải qua hai đợt thi, ta cảm thấy kì quái một tháng kế tiếp, còn có cái khảo nghiệm tàn khốc nào đang chờ đợi chúng ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play