-Hức…tại sao vậy?…gức tại sao trên…hức…đời này…hức…không ai là thật lòng với em vậy…hức….
-Em nói gì vậy? Còn anh đây mà…
-Hức…em biết…hức…chỉ có anh…mới tốt với em thôi…hức…
-Bảo Ánh này,anh hứa,cho dù thế giới này có ra sao thì
anh sẽ chỉ yêu và bảo vệ một mình em thôi. Vậy nên em đừng
khóc nữa,búp bê mà khóc là xấu lắm.
-Hức hức…
-Thôi mà….
-Hức hức….
-Nghe lời anh nín đi….
-Hức hức….
-Để anh đưa em đi chơi nhé…
-Hức…
-Vậy chúng ta đi ăn nhé…
-Vâng. Ăn ở đâu ạ?
Hắn nhìn nó ngao ngán,thế hóa ra lời nói của hắn không quan trọng bằng đồ ăn à?
-Này Bảo Ánh,thái độ của em như thế là sao đây?
-Sao là sao? Anh bảo đi ăn mà…
-Thế đối với em,đồ ăn với anh cái gì quan trọng hơn?
-Sao anh lại hỏi một câu mà ai cũng biết đáp án thế?
-Vậy sao? Hahahahahaha…
-Tất nhiên là em chọn đồ ăn rồi.
-Haha…Hả? Em nói cái gì?
-Em chọn đồ ăn…
Vâng,câu đó đã làm vị giám đốc ATSM của chúng ta té ngửa. Đời người luôn phũ phàng mà,tác giả thông cảm với hắn,nhất
là khi mà có một con búp bê ham ăn như nỏ. Ừ thì đi ăn cái
đã,mọi chuyện để sau rồi tính.
Nó đang gặm cái đùi gà với tâm trạng mà không thể nào vui hơn thì có người bước đến bàn nó. Ngọc Huyền! Cô ta diện một chiếc váy xẻ lưng và xẻ cả đùi nữa,bó sát người tôi lên
đường cong quyến rũ của cô ta. Bước đến bên và ngồi xuống cạnh hắn. Hắn tức giận nắm chặt tay cô ta và đẩy cô ta xuống đất.
Cô ta nhìn lên,vẻ mặt cực kì hốt hoảng:
-Anh làm gì vậy?
-Cô còn hỏi câu ấy được ư?
-Nhưng em đã làm gì chứ?
-Thật nực cười. Cô bày ra đủ trò còn nói là không làm gì ư? Vậy Ngọc Linh tại sao lại xuất hiện ở nhà của tôi hả?
-Con nhỏ đó nó đến thì liên quan gì đến em chứ?
-Cô còn nói như vậy nữa sao? Vậy còn vụ bắt cóc cô ấy thì sao?-Hắn tức giận hét lên.
-Cái đó…Nhưng đó là vì em yêu anh. Em rất yêu anh anh có
biết không? Làm sao em có thể chấp nhận chồng sắp cưới của
mình đi với một con nhỏ khác chứ?
-Ngọc Huyền…tôi không ngờ,cô lại là con người như vậy,thật quá bỉ ổi.
-Phải,em là người như vậy bởi vì em quá yêu anh,vì anh em có thể làm tất cả.
-Cô…Bảo Ánh chúng ta đi thôi…
Hắn nắm lấy tay nó kéo đi nhưng cô ta nắm lấy tay còn lại của nó,sẵn tay cầm ly nước hắt vào mặt nó.
-Bảo Ánh! Rốt cuộc là cô đang làm cái gì vậy hả?
Hắn tức giận,tát cô ta một cái. Cô ta bất ngờ,ôm má đỏ ửng:
-Anh tát em ư? Anh vì cô ta mà tát em ư? Được,vậy bây
giờ,mọi điều mà em có thể làm để dành anh về,em sẽ làm,nên
anh hãy lo mà giữ cô ta cho cẩn thận. Em đi trước.
Cô ta đứng dậy,tức giận đi ra ngoài. Còn hắn thì vẻ mặt
không còn một ánh nắng mặt trời,mây đen sấm chớp giăng đầy trên đầu,tay nắm chặt khiến gân xanh nổi lên,nghiến răng mà nói:
-Nếu cô dám động vào cô ấy,dù chỉ là một cọng tóc,tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT