Uke viết thư cho Seme đấy!

Vì đôi mắt không thể nhìn thấy gì nữa, em chỉ thấy sợ, sợ cứ nhìn thấy bóng đêm mãi mãi. Không thể nhìn thấy nụ cười của anh, dù anh chẳng bao giờ cười với em cả.

Theo kế hoạch của Tử Lâm, em chỉ cần bảo vệ Minh Ngọc khỏi anh mà thôi.

Hôm nay cũng vậy, em ở trong phòng mà anh nhốt Minh Ngọc, giờ thì có thêm bố mẹ cô ấy nữa. Thường thì họ cứ chạy dong cả ngày trong biệt thự, chẳng ngôi yên bao giờ.

Ngày nào cũng vậy, anh chạy vào, lôi em đi. Nhưng lần này, khi anh chạy vào, anh tính đánh Minh Ngọc, em đã ngăn lại :

-Vu Chính! Em xin anh đấy!

Anh đã đẩy em ra :

-Im đi!!!

-Hồng Duyên! – Em hét lên và có vẻ như là anh đã dừng lại.

-Đừng có lúc nào cũng lôi em gái tao ra!!!

Hình như anh tiến đến chỗ em, lôi em lên.

-Hạo Thiên, cậu nói Hồng Duyên là thế nào? – Minh Ngọc bỗng lên tiếng.

-Không, đó là một bí mật liên quan đến Hồng Duyên thôi! – Em cố giải thích trước khi bị anh lôi đi.

-Vậy bao giờ anh Lâm… - Minh Ngọc tiếp tục hỏi trong vộ vọng.

-Cô sẽ ở đây cả đời, bị giam lỏng cả đời! – Anh lạnh lùng nói trong khi đóng của phòng, tiếng đóng cửa mạnh, gợi cái gì đó đáng sợ.

Anh tiếp tục lôi em đi, một nơi khá xa, đến khi dừng lại, em lai nghe thấy tiếng đóng cửa.

-Mày có vẻ là rất thích làm tao bực mình! – Anh lạnh lùng.

-Em không có!

-Thế sao?

Em biết, chuyện ấy lại đến, như thể chưa bao giờ kết thúc. Làm sao mà anh có thể nhẫn tâm đến thế, dù không có tình cảm, dù chẳng coi em là gì thì mong anh cũng có thể một lần nhẹ nhàng.

Đừng làm em đánh mất nụ cười của anh lúc chúng ta lần đầu gặp gỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play