Vẫn khung cảnh ấy nhưng chỉ khác một chút xíu thôi. Đó là anh đang giận. Và anh thấy thật hối hận. Tại sao anh lại không mang theo súng?
- Minh Ngọc, có muốn đi chơi với mình không, chúng ta hẹn hò!
Thằng oát con đó không hề biết trên biết dưới. Rồi có ngày nó sẽ phải khóc, khóc rất nhiều đấy. Chỉ là cần một chút thời gian thôi. Vì giờ không phải lúc nghĩ đến điều vớ vẩn đó. Bây giờ là lúc em quyết định. Nó hay anh.
- Xin lỗi,mình muốn về nhà, anh!
Xin chúc mừng ngài đã chiến thắng!
Liệu trong giây phút vinh quang này ngài muốn nói điều gì với mọi người và cô ấy?
“Anh yêu em”
Và thế là chúng ta cùng về nhà để mặc con “khỉ mốc” đứng hình ở đó. Nhưng ngay khi về đến nhà em lại tỏ ra lo lẵng cho hắn.
- Anh ơi, Hạo Thiên có sao không? Em làm vậy đúng chứ?
Anh vỗ về :
- Tất nhiên, em làm vậy là rất đúng! Mà cứ cho là cậu ta sẽ bị tổn thương đi, nhưng rồi cậu ta sẽ tìm được một người khác và sẽ quên mau thôi.
Và em cũng đã an tâm hơn một chút, chỉ một chút thôi. Nhưng đây mới là thười khắc nghẹn thở đây.
- Anh, mai em định đi khám thai định kì, anh đi với em không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT