Ngay khi trời ngã bóng. Gió thổi về se se, mùa xuân đã gần về bên Hà Nội cổ kính.
Vẫn là căn phòng bệnh D123, Triệu Tử Lâm.
Tử Lâm nay đã không còn nằm trên giường như kẻ bệnh tật hay lười biếng vì mối tình vắt vai vừa đổ vỡ. Hắn đang chỉnh lại cà vạt cho hợp với bộ vest đen lịch lãm trên người. Tóc tung bay, đôi mắt đen mê hoặc và nụ cười nửa miệng đẹp đến mức không thể tả thành lời.
Tiểu Phong thì còn đang say ngủ trên giường, hai tay còn ôm bước vẽ cả gia đình đầm ấm mà ai nhìn vào cũng biết người bố trong bức tranh là Triệu Tử Lâm. Người mẹ là “Cô gái 4 năm trước” và đứa con trai được ba mẹ nắm tay nhau đang cười hạnh phúc là Tiểu Phong.
Ngay lúc ấy, Đản, đàn em của Triệu Tử Lâm bước vào. Cậu ta khá bất ngờ về cách ăn mắc của đại ca mình. Bởi từ sau khi quen Minh Ngọc Tử Lâm thường mặc sơ mi, mặt lúc nào cũng trông rất hiền. Còn bây giờ, với bộ vest đen, nụ cười mỉm lạnh lùng. Như thể Triệu Tử Lâm đã trở lại con người thật, một kẻ máu lạnh, thủ đoạn và…
-Đại ca muốn đi đâu sao ạ?
Tử Lâm không trả lời ngay. Sau khi chỉnh xong cà vạt hắn tiến đến trước giường, bế Tiểu Phpng lên và bước thẳng ra khỏi phòng :
-Về nhà!
Đản ngạc nhiên chạy theo sau :
-Nhà nào vậy đại ca?
Tiếp tục bước đi, trong lòng là Tiểu Phong đang say ngủ:
-Nhà chính!
-Vâng!
Đản chỉ nói vậy rồi cũng im re lẳng lặng theo sau hắn từ phía sau. Bỗng, hắn cất tiếng hỏi :
-Mày có thích chị dâu không?
Nghe vậy, Đản hiểu ngay “ chị dâu” ở đây là Lâm Minh Ngọc. Nhưng cậu cũng biết là Tử Lâm không thích bị lừa, cậu phải nói thật :
-Trước thì có nhưng… nhưng giờ thì… không…
Đản đã nghĩ rằng lông mày đại ca sẽ nheo lại khó chịu. Nhưng Tử Lâm lại luôn làm người khác bất ngờ. Hắn vẫn rửng rưng đi tiếp, giọng rất thản nhiên:
-Tốt, từ giờ đừng bao giờ nhắc đến cái tên ấy nghe chưa! Hãy cho như chưa từng biết nhau ấy. Anh mày không quen ai tên Lâm Minh Ngọc cả!
Thật sự rất mâu thuẫn. Mâu thuẫn đến không thể tin được. Kẻ mới đây còn to mồm kêu yêu, yêu yêu yêu nhiều lắm. Nay lại cho như là người dưng, chạm mặt chưa chắc đã nhận ra nhau. Nhưng đối với Đản lại là chuyện hay. Bởi cậu vốn đã không thích kẻ cầm súng bắn đại ca mình mà.
Tử Lâm bước dần ra cửa bệnh viện thì nhận ngay một cái tát. Đó không phải ai xa lạ, chính là cô gái 4 năm trước với bộ đầm màu đen.
-Cậu nhắn vậy là sao?! – Cô gái 4 năm trước mặt đỏ bừng, tay giơ ra trước mặt hắn dòng tin nhắn trên điện thoại.
Nội dung tin nhắn : “ Từ giờ tôi sẽ sống chung với Tiểu Phong”.
Tử Lâm bỗng cười mỉm:
-Thì là vậy đấy!
-Vậy đấy! Nói nghe mà được à! Cậu thực sự đang có âm mưu gì đây!?
-Chẳng phải chính cô là người tiêm vào đầu thằng bé cái suy nghĩ. Triệu Tử Lâm là Papa thân yêu của mình sao?
Giờ cô đã nhận ra. Nhận ra một con người khác của Triệu Tử Lâm. Không phải Tử Lâm 4 năm trước. Không phải Tử Lâm 24 giờ trước. Mà đây là một con quỷ. Một kẻ có thể bất chấp mọi điều, mọi tổn thương để có được thứ mình muốn.
-Thực ra cậu muốn gì?
Tử Lâm không cười nữa, hắn lạnh lùng liếc nhìn cô, nhìn không lâu nhưng đủ để làm cho ai đó lạnh xương sống, giống như một con mồi không thể thoái lui. Chỉ có thể nằm chờ chết.
Hắn im lặng, bước qua cô. Đản cũng nhanh nhẹn bước theo bóng hắn. Phía sau con quỷ này, Đản có cảm giác nguy hiểm chập chờn, chỉ cần một cử chỉ không phải hay không vừa ý thì… DIE!
Từ bệnh viện Thiên thần áo trắng về nhà chính có tên Rừng Cháy phải mất đến hơn 10 giờ ngồi xe. Qua khung cửa kính trên chiếc xe Lamborghini Reventon . Đản không đi cũng xe với Tử Lâm. Bởi hắn không thích, thế thôi. Tự tay hắn cầm lái, Tiểu Phong ngồi bên cạnh vẫn còn say ngủ.
-Chúng ta chưa từng quen nhau, Lâm Minh Ngọc.
-Bây giờ thì chúng ta chỉ là người dưng!
Tử Lâm nói vậy khi mặt vẫn lạnh băng. Không biết là gió có thổi ngoài kia không. Không biết bầu trời đêm nay có sao không. Và cũng không cần biết đến ai hết. Triệu Tử Lâm đã quyết. Không ai ngăn cản nổi.
Chỉ sợ là sóng gió chưa tan thôi.
>4-7-2015
Chương 105.PD. Chia tay là rất thật
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT