Thích đến độ dù biết anh đã thay đổi, không còn là anh của ngày xưa nữa nhưng vẫn nguyện vì anh mà bất chấp hết thảy để quên mình một lần.
Phùng Nhất Nhất không về nhà, một là vì Tạ Gia Thụ ở đây, cô không rời đi
được, hai là sợ về nhà, mẹ Phùng sẽ không cho cô ra ngoài nữa. Tạ Gia
Vân gọi người mang đầy đủ vật dụng hằng ngày đến, còn dặn dò y tá trưởng chăm sóc cho cô.
Y tá trưởng tràn đầy nhiệt huyết,. Phùng Nhất
Nhất xin chỉ bảo hướng dẫn, y tá trưởng đã giảng giải kỹ càng, tỉ mỉ cho cô cách lau người cho bệnh nhân sau khi phẫu thuật, bao gồm cả cách vệ
sinh ….”tiểu ma vương”.
Mặc dù, Phùng Nhất Nhất là người được chọn lựa duy nhất để làm công việc này, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng lúng túng.
Cô đỏ mặt, cúi gằm ra khỏi phòng của y tá trưởng, rảo bước về phòng bệnh
của Tạ Gia Thụ, đi ngang qua một hành lang dài, bỗng nghe thấy tiếng
huýt sáo.
Áo blouse trắng anh tuấn dựa vào tường, hai tay đút vào túi áo, nhướng mày mỉm cười với cô, tư thế và tiếng huýt sao của anh
đều đẹp như nhau.
Phùng Nhất Nhất dừng bước, ngượng ngùng nở nụ cười.
“Lão Đại nói hết với em rồi!”, nhìn bàn tay của Thẩm Hiên, dù anh đút tay
vào túi áo, cô vẫn thoáng trông thấy băng gạc được quấn trên cánh tay
anh, “Cám ơn anh rất nhiều vì đã cứu em!”.
Thịnh Thừa Quang còn
nói với cô rằng, để điều tra băng ghi hình lúc cô rời đi, Thẩm Hiên đã
đến chỗ của công tử Tào gia lấy thiết bị giám sát lịch trình xe. Công tử Tào gia ngái ngủ cấp độ nặng, dây dưa tận một tiếng đồng hồ. Cuối cùng, bác sĩ Thẩm, người xưa nay vốn tao nhã lịch sự đã cầm viên gạch đập nát xe của người ta, sau đó tay không luồn vào để lấy thiết bị giám sát
lịch trình của xe.
Đó chính là bàn tay của bác sĩ ngoại khoa đấy! Thời gian này, Thẩm Hiên không thể thực hiện mấy ca phẫu thuật được rồi.
Từ lúc quay về đến giờ, Phùng Nhất Nhất chỉ quay quanh Tạ Gia Thụ, lúc này mới nhớ tới việc cảm ơn Thẩm Hiên, nhất thời trong lòng áy náy không
thôi. Đương nhiên là Thẩm Hiên nhìn ra được tâm ý của cô, chẳng những
thế, anh còn cố ý giơ tay, tiếc nuối thở dài, “Hiện tại, em biết rồi
chứ? Lúc Tạ Gia Thụ cứu em, chiêu tay không đập vỡ cửa kính thủy tinh là bắt chước anh đấy”.
Anh cố ý đùa giỡn, nhưng Phùng Nhất Nhất lại chẳng thể cười nổi.
Thẩm Hiên cũng gượng gạo, bỗng chốc, cả hai không biết nói gì, biểu cảm của anh cũng trầm xuống, cụp mắt nhìn xuống đất.
“Được rồi, quay về đi, một lát mà không thấy em đâu, cậu ta lại hét toáng lên cho mà xem… Cuối cùng, người chịu khổ vẫn là em”.
Phùng Nhất Nhất không phủ nhận, chỉ chân thành cảm ơn Thẩm Hiên một lần nữa.
Cô khách sáo như vậy khiến lòng Thẩm Hiên càng chua chát. Anh không biết
vì sao mình lại đứng đợi cô ở đây, biết rõ lúc này, đầu óc cô chỉ ngập
tràn hình ảnh Tạ Gia Thụ, không có thời gian cũng chẳng có tâm tư dành
cho anh.
Hơn nữa, rõ ràng, anh thừa nhận bản thân không yêu điên
cuồng như họ, thậm chí giống như Tạ Gia Thụ nói, tình cảm mà anh dành
cho Phùng Nhất Nhất có lẽ không xứng được gọi là yêu… Vậy thì rốt cuộc
là điều gì đây? Vừa nghe y tá nói bạn gái của bệnh nhân trong phòng bệnh đặc biệt đến chỗ y tá trưởng, rút kim truyền dịch xong, anh liền chạy
đến đợi cô.
Lẽ nào là vì cô nên mới huýt sáo, giống như điều anh
từng làm khi cánh cửa tình yêu được hé mở ra ở rất nhiều năm về trước?
Lẽ nào là vì muốn cô phải cảm ơn mình? Vậy tại sao không khoe mu bàn tay đầy lỗ kim châm vẫn còn tím xanh trong túi áo ra?
Thẩm Hiên thầm hỏi bản thân, có phải mình chạy đến đây chỉ để nhìn thấy cô ấy không?
Lòng anh đang dậy bao sóng gió to lớn, Phùng Nhất Nhất lại chẳng hề hay biết.
Cô cười nói với anh, rồi nhẹ nhàng bước qua.
Thẩm Hiên không nhúc nhích, không nhìn cô rời khỏi . Mãi đến khi bóng hình
cô khuất nơi hành lang một lúc, anh mới từ từ đặt tay lên trái tim mình, ấn chặt vào nơi ấy.
Để lại Thẩm Hiên ở phía sau, Phùng Nhất Nhất nhanh chóng trở về phòng bệnh. Tạ Gia Thụ đã ngủ.
Tiến hành ca phẫu thuật lớn như vậy, dù tuổi còn trẻ, cơ thể có khỏe mạnh
đến mấy thì sinh lực cũng bị hao tổn, hơn nữa, sau khi thuốc tê hết tác
dụng, vết mổ sẽ đau. Thật ra, Tạ Gia Thụ đang cố kìm nén. Lần này, mặc
dù đã ngủ nhưng hàng lông mày của anh vẫn hơi nhíu lại. Phùng Nhất Nhất
đau lòng đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn ấy cho anh. Tay cô vừa chạm vào,
dường như anh phát hiện ra, miệng lẩm bẩm một tiếng mơ hồ.
Không cần mở mắt, anh cũng biết cô đã trở về.
Trong không gian trầm lặng, ngón tay Phùng Nhất Nhất nhẹ nhàng vuốt ve trán
anh, cái vuốt ve chan chứa yêu thương. Theo động tác nhẹ nhàng của cô,
Tạ Gia Thụ dần chìm sâu vào giấc ngủ, thần sắc buông lỏng, an bình.
Phùng Nhất Nhất chỉ mỉm cười, rồi lặng lẽ rơi nước mắt.
Lòng cô thầm nói với anh: Tạ Gia Thụ, em thật sự rất yêu anh, yêu đến mức… chỉ xếp ngay sau bản thân em.
Yêu đến mức, dối lừa cả lòng mình, ngốc nghếch mà kiên định chờ đợi anh suốt những năm qua.
Yêu đến mức để bản thân chìm vào trạng thái ngủ vùi, cho đến khi anh quay về mới như sống lại.
Yêu đến mức dù biết anh đã thay đổi, không còn là của ngày xưa nữa, nhưng vẫn nguyện vì anh bất chấp tất cả, quên mình một lần.
Yêu đến mức dù bị anh lừa gạt, xảy ra nhiều chuyện như vậy, vẫn cảm thấy
mối tình này có ý nghĩa biết bao, không phụ cuộc đời này của em.
Yêu đến mức… muốn dũng cảm đối mặt với tương lai, đưa ra sự chọn lựa khó khăn.
Có cô ở bên, không lâu sau, Tạ Gia Thụ đã chìm sâu vào giấc ngủ. Hàng lông mày, khóe miệng của anh đều giãn ra, nét mặt an bình, thản nhiên hệt
như một đứa trẻ.
Phùng Nhất Nhất khẽ thu tay về, anh cũng không phát hiện ra.
Ngày thứ hai, tại Phùng gia.
Sau khi được cứu thoát trở về, Phùng Nhất Nhất luôn ở trong bệnh viện, không mang theo chìa khóa nhà, cô đành phải gõ cừa.
Chẳng ngờ, người mở cửa cho cô lại là Trịnh Phiên Phiên.
Trịnh Phiên Phiên vẫn trẻ trung, xinh đẹp như thế, nhưng dáng vẻ lại không
giống với mấy lần trước Phùng Nhất Nhất đã gặp. Hiện giờ, Trịnh Phiên
Phiên đang ,ặc một chiếc váy chấm hoa bình dị, tóc dài ngang lưng được
buộc thành đuôi ngựa nhẹ nhàng, đơn giản, ngay cả lớp trang điểm trên
khuôn mặt cũng rất nhạt nhòa, trông như cô hàng xóm nhà bên.
“Chị về rồi ạ!”, không ngờ Trịnh Phiên Phiên còn chủ động cầm dép đi trong
nhà đưa cho Phùng Nhất Nhất, như rất thân quen, “Bác trai, bác gái, Nhất Phàm, chị Nhất Nhất về rồi!”.
Đây là lần đầu tiên Phùng Nhất
Nhất được hưởng đãi ngộ có người cầm dép đi trong nhà đưa sẵn cho mình,
quả thật là thụ sủng nhược kinh1. Trịnh Phiên Phiên rất nhanh nhẹn, thấy Phùng Nhất Nhất tỏ vẻ cảm động, lại càng thêm vồn vã, cầm túi cho Phùng Nhất Nhất rồi lại đỡ tay cô vào trong nhà, giọng nói vô cùng ngọt ngào.
Phùng Nhất Phàm cũng nhanh chóng chạy đến đón chị gái nhà mình, nhưng câu đầu tiên hỏi lại là, “Anh Gia Thụ của em thế nào rồi? Đã tỉnh lại chưa?
Khỏe hơn rồi chứ? Vết mổ có đau không?”.
“Tỉnh tồi. Ồ, sau đó lại ngủ rồi. Vừa rồi chị tranh thủ lúc anh ấy ngủ nên quay về”. Phùng Nhất
Nhất không hiểu tình hình trước mắt cho lắm. Cô nhìn Trịnh Phiên Phiên
rồi lại nhìn em trai nhà mình, nói năng lộn xộn.
1 Thụ sủng nhược kinh: Bỗng dưng được sủng ái, được thương yêu nên thấy lo sợ.
Phùng Nhất Phàm thấy thế bèn tỏ ra bất mãn, nói với Trịnh Phiên Phiên, “Sao cô còn chưa về hả?”.
Khuôn mặt của Trịnh Phiên Phiên đỏ ửng khi bị ánh mắt của Nhất Phàm quét một
vòng, vẻ ngượng ngùng lan đầy gương mặt, nhưng nghe lời cậu nói, sắc mặt cô ấy lại trở nên buồn bã.
May mà lúc này mẹ Phùng từ nhà bếp lau tay đi ra, Phiên Phiên mang theo vẻ mặt đáng thương gọi một tiếng, “Bác gái…”
Vừa rồi, mẹ Phùng đã nghe thấy cả.
Chẳng dám trèo cao, mẹ Phùng có phần e dè với kiểu gia đình giàu có như Trịnh gia, Tạ gia. Ngay cả cô con gái Phùng Nhất Nhất này nà cũng không muốn
gả cho nhà giàu sang quyền thế, chứ đừng nói đến cậu con trai bảo bối
của bà. Muốn con trai bảo bối của bà đi ở rể? Đừng có mơ!
Nhưng
cô gái Trịnh Phiên Phiên này, xinh đẹp ngọt ngào, lại thể hiện sự yêu
thích đối với Phùng Nhất Phàm rõ ràng như vậy, trong lòng mẹ Phùng vừa
tự hào, vừa đắc ý, cũng không tiện thể hiện thái độ với cô ấy.
“Cái đó… cô Trịnh có muốn ở lại ăn bữa cơm rau dưa không?”, mẹ Phùng khách sáo mời.
Ai ngờ Trịnh Phiên Phiên lập tức cười híp mắt, nói, “Được ạ, cháu cảm ơn bác gái!”.
Giọng nói yểu điệu của cô gái như tiếng chim hoàng anh khiến mẹ Phùng khẽ
rùng mình, nếu so sánh như vậy, con gái nhà bà vẫn tốt hơn, ít ra thì
giọng điệu khi nói chuyện của Nhất Nhất vẫn rất bình thường.
“Con có cần tắm rửa trước không?”, mẹ Phùng bị kích thích bởi giọng nói chim hoàng anh, hiếm khi quan tâm con gái, “Tầm nửa tiếng nữa là dọn cơm,
cha con đang nấu rồi”.
Phùng Nhất Nhất cảm động nhìn mẹ mình.
Bữa cơm này, cha Phùng và mẹ Phùng cùng nhau vào bếp, bởi vì trước đó,
Phùng Nhất Nhất có gọi điện nói là sẽ về nhà, cha Phùng, mẹ Phùng cố
tình làm một bàn đầy thức ăn.
Đều là những món Phùng Nhất Phàm thích ăn.
Vừa dọn cơm, Phùng Nhất Phàm đã cầm hộp giữ nhiệt chọn các món cậu cho là
ngon nhất, giữ lại, ròi bảo Phùng Nhất Nhất lát mang đến cho anh Gia Thụ nhà mình.
Sau đó, cậu bắt đầu vùi đầu ăn cơm.
Phùng Nhất
Nhất đã nghe Thịnh Thừa Quang nói về câu chuyện hai người mắc “hội chứng tuổi teen” cấp độ nặng này kề vai tác chiến trong mấy ngày qua, sau
những tiếc nuối , cô cũng có phần cảm thấy vui mừng.
Cha Phùng thấy con trai ăn ngon lành, lại nhìn con gái đang ngẩn người, bèn phá lệ gắp cho con gái một miếng đùi gà.
Đùi gà to tướng nóng hôi hổi đặt ngang bát, thơm lừng nức mũi, Phùng Nhất
Nhất lại càng ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn đùi gà rồi lại ngẩng đầu nhìn cha
mình.
Trịnh Phiên Phiên ngồi bên cạnh Phùng Nhất Phàm, nhìn thấy
cảnh tượng này, trong lòng vui mừng thầm nghĩ: Phùng gia thương con gái
thế này, sau này mình gả vào đây, cuộc sống nhất định sẽ rất tốt.
Phùng Nhất Nhất nhìn cha bằng ánh mắt không dám tin. Cha Phùng vốn không có ý gì, bị ánh mắt hết hồn của con gái nhìn chằm chằm, cảm thấy không được
tự nhiên, bèn uống hớp rượu, chỉ vào đùi gà, nghiêm túc nói, “Ăn cơm!”.
Phùng Nhất Nhất nghe lời cắn một miếng, vô cùng thơm ngon, cô cúi đầu, thấy
hốc mắt vừa nóng vừa cay, trong lòng càng không biết đang dâng lên cảm
xúc gì.
Nước mắt bất giác rơi xuống.
Mấy ngày này, nước mắt cô rơi còn nhiều hơn cả ba năm qua cộng lại.
Mẹ Phùng không chú ý, cha Phùng lại mở mắt trừng trừng nhìn con gái đang
khóc. Người đàn ông cục cằn đã sống hơn nửa đời người nhất thời bối rối, hồi lâu mới nghĩ ra, vội vàng lấy hộp giấy ăn đưa cho con gái.
Thế là mọi người trên bàn ăn đều chú ý đến Phùng Nhất Nhất đang sụt sùi.
Người nahf họ Phùng không biết phải nói gì, Trịnh Phiên Phiên đành mở miệng
phá tan bầu không khí trầm lặng, “Chị rất cảm động sao? Đúng là cơm nhà
vẫn ngon hơn đúng không ạ?”.
Phùng Nhất Nhất cảm thấy cô gái này
thật đáng yêu, liền lau nước mắt, hết khóc lại cười, “Thật ra… mấy ngày
vừa rồi, đồ ăn đều rất ngon!”.
Trịnh Phiên Phiên chạm vào Phùng Nhất Phàm, nói dí dỏm, “Chị Nhất Nhất thật hài hước, ha ha!”.
Phùng Nhất Phàm đau lòng, lơ đãng nhếch khóe miệng với Trịnh Phiên Phiên. Trịnh Phiên Phiên ngây ngẩn, bỗng chốc cười như hoa.
Mẹ Phùng cũng khẽ chạm vào cha Phùng, ra hiệu ông đừng quá chú ý đến con gái, khiên cho con gái áp lực, để cô ăn cơm.
Cha Phùng đâu lĩnh hội được điều này, bị người bạn già chọc một cái, tưởng
bà không vui, ông cũng không vui, nói, “ Chẳng phải vẫn còn một miếng
đùi nữa sao? Nhất Phàm nó cũng không thích ăn đùi, bà gắp cho nó hai
miếng cánh ấy”.
Đâu phải là ý này cơ chứ! Mẹ Phùng vô cùng tức giận.
Giây phút này, Phùng Nhất Nhất bỗng cảm thấy ngôi nhà này không còn là dáng vẻ như trong tưởng tượng của cô trước đây.
Hơn hai mươi năm qua, cô đem nỗi oán hận trong lòng xây thành một chiếc
lồng. Trái tim cô sống trong chiếc lồng ấy. Cô chỉ bỏ vào trong đó những ấm ức và bất công, còn bao ấm áp cùng sự quan tâm của gia đình đều bị
cô cố ý nhốt lại bên ngoài.
Nếu không phải gặp được Tạ Gia Thụ,
nếu không phải đạt được tình yêu mà cô tự cho là duy nhất từ anh, có lẽ, cô sẽ mặc cho bản thân ngày càng xa cách với gia đình này, với những
khúc mắc khó giải, không biết, rồi cô sẽ trở thành con người bất hạnh
đến mức nào?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT