Linh ngồi trong phòng bệnh, cô đã túc trực được 1 tuần, ngày nào cũng nói chuyện với anh dù không nhận được sự hồi đáp nào.Lúc cô đến bệnh viện trong đêm đó khi nghe tin anh nhập viện và có nguy cơ sống thực vật cả đời, trái tim cô dường như ngừng đập,khi bước vào phòng bệnh, thấy anh nằm đó, không phải dáng vẻ hàng ngày yêu cô, dáng vẻ chiều chuộng cô nữa mà thay vào đó anh chỉ nằm bất động cùng bộ quần áo bệnh nhân,lúc đó Linh đã ngã khuỵu, cô ngất khiến bọn nó cùng bọn hắn vô cùng hoang mang,cả ngày hôm sau đó cô khóc rất nhiều đến nỗi đôi mắt đỏ au nếu cứ khóc tiếp sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tuyến lệ theo như bác sĩ nói.

Linh lấy khăn ướt lau mặt cho Phong, cô khẽ cười dịu dàng:

- Phong,anh có nghe thấy em nói chuyện không?Hôm nào em cũng nói chuyện với anh mà anh không thèm trả lời như vậy hả?Chồng thân yêu của em vẫn đang giận em vì lần đó khiến anh đau lòng sao?Em cũng giận lắm đó...anh là chồng em mà, là người em yêu, còn dám cưới người khác...

Cô hôn nhẹ lên trán anh, rồi đến má, cầm lấy đôi tay của anh áp vào má mình mà khóc nức nở, tiếng khóc đầy bi thương, cô đã nhờ Hoài Thịnh khám cho anh, nhưng câu trả lời cũng như bác sĩ ở đây nói...anh không muốn tỉnh lại nữa sao?Vì cô khiến anh đau lòng sao?Anh mang vẻ mặt đau thương đến tận cùng nhìn cô rồi lại chạy đi nhưng cô vẫn mặc kệ để cuối cùng anh trở thành người thực vật như bây giờ...nhìn người cô yêu đang nằm đó, cô chua xót vô cùng,tiếng khóc càng lớn nhưng cô vẫn nói, vẫn đầy cưng chiều nhìn anh:

- Phong...anh tỉnh lại đi mà!Em chưa bao giờ buông bỏ anh...em rất yêu anh, sao em có thể từ bỏ anh được chứ?Chúng ta quen nhau từ bé, yêu nhau đã tính bằng năm...trải qua bao khó khăn với nhau...sao em có thể thành toàn cho anh cùng người khác chứ?Ngay từ đầu đã không muốn giao anh cho bất kì người con gái nào ngoài em, em yêu anh...Phong à...

Bà Trịnh đứng bên cửa nhìn mà đau đớn thay, nhìn cô khóc bà cũng đau, bà xem Linh như con gái ruột mình...Phong-con trai bà đã thành người thực vật...bác sĩ nói trong 1 tuần nếu ý thức của Phong còn, và anh muốn tỉnh lại thì sẽ tỉnh còn nếu qua 1 tuần...mọi chuyện sẽ khó khăn hơn rất nhiều...có thể không bao giờ tỉnh lại nữa...bà không muốn huỷ hoại hạnh phúc của Linh:

- Linh...con đừng khóc...cũng đừng quá buồn lòng.Giờ Phong đã như vậy rồi,con đến lúc quên nó để tìm hạnh phúc mới rồi...

Linh bất ngờ, quay lại nhìn, vội lắc đầu lịa lịa, quỳ rạp đau đớn bên chân bà Trịnh:

- Bác gái...con không thể!Con rất yêu Phong!Anh ấy là cả sinh mệnh của con...con không từ bỏ.Con tin anh ấy sẽ tỉnh lại mà...

Bà Trịnh ôm lấy cô vào lòng, nhìn đầy chua xót, bà biết Linh yêu Phong như thế nào,Bà biết tình cảm của hai đứa ra sao nhưng làm vợ của một người thực vật sẽ ra sao đây?Họ mới chỉ đính hôn, giờ cũng là lúc giải thoát cho cô:

- Nhưng con à...con cần nghĩ cho hạnh phúc của mình...con hãy rời khỏi nó đi...cũng là giải thoát cho cả hai.Con xứng đáng có được hạnh phúc mới,con yêu!

Linh lắc đầu, cơ thể bắt đầu vì xúc động mà run rẩy nhìn Phong:

- Không...bác gái...con xin bác...con không thể...

Bà Trịnh lau nước mắt cho cô đúng lúc bọn nó cùng bọn hắn đi vào, trên tay ai cũng cầm đồ ăn cho cô, bà Trịnh thở dài:

- Hãy nghĩ đến cho cả ba mẹ con...1 tháng...ta để con thời hạn 1 tháng chăm sóc Phong...nếu nó không tỉnh...ta xin con hãy nghĩ cho chính mình,tìm hạnh phúc mới!

Bà Trịnh xem tình hình của con trai, đầy đau đớn rồi đứng dậy đi ra ngoài, đôi mắt đỏ hoe của người mẹ nặng lòng cho hạnh phúc con mình, Linh vẫn ngồi sụp ở đó lắc lắc đầu lẩm bẩm:

- Không...không....con không muốn!

Băng thấy cô như thế, một người con gái năng động, cuốn hút lại đa đoan, mê hoặc như cô giờ đây đang rất yếu ớt, khuôn mặt tiều tuỵ vì luôn túc trực bên giường bệnh mà quên ăn quên ngủ:

- Linh...mẹ tao nói đúng!Tao biết tình yêu của mày và Phong...nhưng anh ấy đã 1 tuần không có dấu hiệu tỉnh...mày cũng nên giải thoát cho mình rồi!

Cả đám nhìn Linh rồi quay sang nhìn nhau không biết nên nói gì, chỉ biết lắc đầu, lời nó nói cô không để lọt vào tai, chỉ thất thần ngồi bên cạnh chăm sóc Phong, cứ nhìn anh mỉm cười đầy ngọt ngào, cứ nói chuyện dù không được phản hồi...Vi nhìn Nhi và Băng "liếc mắt hiểu ý", Vi ghé tai nói:

- Nếu cứ như vậy...tao sợ nó cũng bị ảnh hưởng tâm lý mất...

Nhi gật đầu, buồn bã, không ai mong những chuyện như vậy sẽ đến:

- Nó không ăn uống gì cả tuần nay rồi...nhìn gầy gò xanh xao quá...Giờ phải kéo nó thoát khỏi hố sâu này đã...để nó trở lại bình thường trước đã...

Băng thương cho cả người bạn thân cùng người anh hai của mình, tình yêu của họ lớn lao đến nỗi bi thương,nó không nhịn được, lên tiếng:

- Linh...mai mày hãy đến trường với bọn tao đi...ở đây có vú Mai và ba mẹ tao lo rồi với cả ba mẹ của chúng ta đều đến chăm sóc anh ấy, mày đừng lo!

Linh im lặng một hồi, rồi đáp:

- Không, tao sẽ ở đây...tao....

Băng phát cáu, nó cáu vì thương, càng đau càng thương càng bực, nhìn Linh như vậy nó không quen:

- Mày muốn Phong nhìn thấy mày trong bộ dạng này sao?Mày nhìn đi...lại đây..._Nó kéo cô đến chiếc gương trong phòng bệnh vip rồi chỉ vào đôi mắt thâm quầng hoen đỏ của Linh cùng bộ dạng nhếch nhác không giống thường ngày, đôi môi tím tái, nứt nẻ

- Mày nhìn đi...mày có đáng thương không?Có đúng là mày không?Mày nếu cứ như vậy sao có thể khiến anh ấy bớt lo chứ?Anh ấy đang bệnh mày muốn anh ấy càng lo lắng hơn khi biết mày ra nông nỗi này sao?Linh mà bọn tao biết chưa bao giờ như thế này!Dù có như thế nào thì vẫn có bọn tao bên cạnh mày mà...Phong sẽ tỉnh thôi...

Linh quay phắt sang ôm Băng, Vi và Nhi cũng tiến lại ôm chầm lấy cô mà Minh, Bảo cùng Phi đều im lặng nhìn họ, vì biết hiện tại cảm xúc ai cũng đang hỗn loạn, Linh lau nhẹ nước mắt nói:

- Đúng...tao phải mạnh mẽ...phải cố gắng hơn nữa...anh ấy mới không lo lắng, mới mau chóng khỏi bệnh và tỉnh lại...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play