"Hàn Niệm, em thật
tàn nhẫn!" Ánh mắt của Đường Diệc Thiên sắc bén như dao, hung ác ép về
phía cô, "Là tôi đã quá dịu dàng với em phải không? Để em cảm thấy bất
cứ lúc nào em cũng có thể rời khỏi tôi, cảm thấy tôi không có giá trị gì phải không hả?"
"Sự dịu dàng của anh giống như tôi cho anh một
cái mền sao?" Hàn Niệm cười khẽ, giống như nghe được một câu nói buồn
cười, "Anh không thèm quan tâm đến tôi, sau đó lại bố thí cho tôi những
thứ anh nghĩ là dịu dàng?"
Cô vùng vẫy cổ tay, anh càng nắm chặt hơn, mi tâm cô giãn ra, nở nụ cười lạnh, "Hoá ra, đây là cách dịu dàng của anh?"
"Em còn chưa trả lời tôi câu hỏi tối qua." Đường Diệc Thiên siết chặt tay, kéo cô không buông.
Hàn Niệm dùng tay kia giật chìa khóa ra bỏ vào trong túi xách, đi tới gần
anh hai bước, "Không có. Đường Diệc Thiên, tôi đã từng yêu anh, nhưng
bây giờ thì không, tôi từng yêu thương, từng do dự, nhưng trước khi tôi
cho anh câu trả lời, anh đã cho tôi câu trả lời trước rồi. Anh không
quan tâm đến tôi, nên tôi cũng không thể yêu anh. Cho dù bây giờ tôi hai bàn tay trắng, tôi cũng sẽ không quay về bên cạnh anh, bởi vì tôi biết, anh không cho tôi được thứ gì. Đã không cho được, thì đừng chơi trò
chơi ngây thơ nữa."
Nụ cười của cô lạnh như băng, trong vắt đẹp
đẽ, nhưng cũng giống như lưỡi dao sắc bén có thể cắm vào trái tim, "Trò
chơi yêu hay không yêu quá buồn cười, chúng ta còn mười tám tuổi như năm đó sao? Có nhiều thứ, đã bỏ lỡ thì không thể tìm trở về được."
Hàn Niệm nhớ rõ những lời mà sáng nay ba đã nói với cô, cô là hy vọng duy
nhất của Hàn Phục Chu. Sự lãng mạn đó, tình yêu điên cuồng đó, bọc đường bên ngoài tình yêu đó, lột ra chính là thù hận đẫm máu, chỉ có những
chàng trai cô gái hồn nhiên chưa biết đến đau khổ mới cảm thấy xúc động
và kích thích. Cô đã sớm không thể quay lại thời thanh xuân, cũng không
hồn nhiên được nữa.
Tình yêu dũng cảm quên mình, nói đi là đi,
người nghe không thể ngăn cản. Ở trên cô còn có ba, ở dưới còn có con
trai, cô hoàn toàn không có tư cách hưởng thụ.
Khi cô phát hiện
trái tim cứng rắn của mình tê dại, lúc cảm giác được, Hàn Niệm rất nóng
nảy, rất lo lắng. Cô phải dùng một con dao, dứt khoát chặt đứt hết mọi
ràng buộc giữa cô và Đường Diệc Thiên, cô trở về thế nào, phải đi như
vậy, mang theo thù hận mà đến, mang theo thù hận mà đi, không nên dao
động.
Đường Diệc Thiên và cô, đã sớm bỏ lỡ, trên thế giới này, dễ lỡ mất nhất, là cảnh vật đẹp nhất, tổn thương sâu nhất, còn có tình yêu chân thành nhất. Bọn họ đã bỏ lỡ những năm tháng đẹp đẽ nhất, hao phí
tình yêu say đắm tha thiết nhất, chẳng bằng hận hết mình, ngược lại sẽ
thoải mái hơn.
Hai
bên tránh không nói thêm gì nữa, không đau không nhớ không phiền. Hàn
Niệm rất sợ cảm giác đó giống như mầm độc lan tràn ra, cắn nuốt cô.
Cô trầm tĩnh nói rõ từng chữ, đôi môi giống như cánh hoa động lòng người,
nói ra những lời lạnh lùng vô tình nhất, "Lúc đầu tôi chỉ lợi dụng anh,
chưa bao giờ có tình cảm cả."
Ánh mắt của anh chợt lạnh xuống 0
độ, cô đón nhận ánh mắt của anh, lại nhìn thấy trong chỗ sâu thẳm lạnh
lẽo nhất của anh là sự không muốn tin.
"Tôi hy vọng đây là lần
cuối cùng tôi trả lời câu hỏi này, bởi vì tôi nhớ, anh đã từng hỏi tôi
rất nhiều câu hỏi giống thế này." Cô cười mỉa, đạp hết toàn bộ tôn
nghiêm cuối cùng của anh vào trong bùn, mà cô thì xem thường không thèm
nhìn một cái.
"Được!" Đường Diệc Thiên mạnh mẽ buông tay cô ra,
nụ cười ở khóe miệng khiến người ta sợ hãi, "Không phải không? Nhưng tôi vẫn còn chút lưu luyến người xưa, nên tôi muốn để em xem, lúc trước tôi dịu dàng thế nào, bây giờ, không dịu dàng ra sao."
Hàn Niệm mỉm
cười, vào nhà đóng cửa lại, cô không tin Đường Diệc Thiên đã từng dịu
dàng với cô. Nếu thế này là dịu dàng, vậy không dịu dàng sẽ thế nào?
Đuổi cùng giết tận? Như lời anh nói, anh mong ba mình chết hơn bất cứ
ai, cô từng khổ sở cầu xin, đến giờ vẫn không ngừng cầu xin anh, anh
cũng không nhả ra một chút.
Có lẽ anh đã từng dịu dàng với cô, nhưng trong chuyện này, anh chỉ có lòng dạ độc ác.
* * *
Một tuần sau, Hàn Niệm phát hiện mình đã sai.
"Sự kiện bộ trưởng Hàn tham ô ngày xưa đã bị khơi ra."
"Vụ tai tiếng của cầu lớn Tinh Giang lại vén lên bàn luận nóng hổi."
"Nghi ngờ Hàn Phục Chu liên quan đến sự kiện đen tối, sợ lại tăng thêm hình phạt tù chung thân."
(Hình như chị Niệm đã giúp ba chị giảm án nhưng bây giờ án lại tăng lên nữa.)
...
Tuy Hàn Niệm đã cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng khi đối mặt với
tin tức đó, cô vẫn không có cách nào kìm được sự run rẩy, lấy điện thoại ra gọi cho Đường Diệc Thiên, đầu ngón tay luôn bấm sai số, bấm ba lần
mới gọi được.
Điện thoại kết nối, giọng của cô khàn khàn, "Đó là những thứ anh muốn cho tôi xem sao?"
Đường Diệc Thiên dựa vào ghế trong phòng làm việc, dường như rất vui mừng vì
cuối cùng cô cũng gọi đến, ngắm nghía phong thư tố giác chưa gửi đi
trong tay, anh cười phá lên, giọng nói cũng trôi chảy thoải mái, "Lần
này em đã tin trước kia tôi đã từng quá dịu dàng rồi phải không?"
Hàn Niệm không nói nên lời nào. Đường Diệc Thiên rút lại nụ cười, lạnh lùng nói, "Trong tay tôi còn có một lá thư, gửi ra ngoài, tội của ông ta sẽ
lập tức tăng lên, không biết sẽ tăng lên bao nhiêu? Chắc em hiểu rất
rõ."
"Đường,
Diệc, Thiên..." Hàn Niệm gần như không cầm được điện thoại, dùng hai tay nắm thật chặt, mới có thể duy trì cuộc trò chuyện với anh.
"Bây
giờ tôi đã thực sự tin em không không có một chút xíu tình cảm nào, bởi
vì em quen tôi lâu như vậy rồi, lại không hiểu được tôi. Tôi sẽ không
đánh những trận mà mình không nắm chắc, nếu ban đầu không nắm chắc có
thể đưa ông ta vào chỗ chết, tôi sẽ không ra tay." Giọng nói của anh vô
cùng lạnh, giống như đã hoàn toàn cắt đứt lưu luyến với cô, trọng tâm đề tài nói vô cùng nhẹ nhàng nhưng làm lòng cô sợ hãi.
"Có chuyện
của ba tôi hay không, thì Hàn Phục Chu cũng phải chết. Lúc ấy tôi vì em, để ông ta sống, nhưng em không cảm ơn, một khi đã vậy, không phải tôi
cũng không cần nhẹ nhàng nữa sao?" Hình như anh có thể tưởng tượng được
dáng vẻ run rẩy của cô, bất an và sợ hãi, thút thít giống như nấm hương
nhỏ của trước kia, bất lực lại đáng thương.
Cô từng nói không thể quay trở lại, nhìn xem! Không phải anh đang làm thời gian lùi lại sao?
Trở lại trước kia lúc cô chưa rời xa mình.
"Anh muốn gì?" Hàn
Niệm biết đây là lúc bàn điều kiện. Bất luận Thẩm Du có lấy tư liệu
trong tay Phương Lượng cho mình hay không, cô nhất định phải ổn định bên Đường Diệc Thiên trước.
"Dẫn theo con trai, trước ba giờ chiều
nay, đến nhà tôi." Anh nói gọn gàng lưu loát, "Nhưng tôi không rảnh đến
đón em, dù sao em cũng biết đường mà."
Cuối cùng anh còn nói thêm một câu, "Sớm biết em không có tình cảm với tôi, tôi sẽ không chơi trò chơi ngây thơ với em."
Nếu yêu và không yêu là hoang đường, vậy không bằng đừng nói tới tình cảm, chỉ chiếm giữ là được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT