Hạ Đông Ngôn liếc sang nhìn cô, ánh trăng lờ mờ chiếu vào trên khuôn mặt trắng trẻo mộc mạc của cô, giống như nhuộm một lớp ánh sáng màu bạc, ấm áp và động lòng người, "Tiểu Niệm, em lúc đó, còn có em của hiện tại, đều rất đẹp." Anh ca ngợi một câu tự đáy lòng, "Bởi vì rất hạnh phúc."
"Cảm ơn anh." Hàn Niệm khiêm nhường nói lời cảm ơn, thở dài, "Hạ Đông Ngôn, thực ra thì em sắp quên mất cảm giác hạnh phúc là thế nào rồi. Giống như đột nhiên, nó cách em rất xa, như có như không, cũng rất khó nắm giữ. Nhưng bây giờ em phát hiện, hoàn toàn không thể nắm nó trong tay, nó giống như bong bóng bay trước mắt, chúng ta đi về phía trước, nó mãi mãi ở trước mắt chúng ta. Chúng ta lùi về sau, thì sẽ cách nó ngày càng xa."
"Em và Đường Diệc Thiên ở chung với nhau là đúng." Hạ Đông Ngôn mỉm cười, "Em luôn yêu anh ta, trên thế giới này, hai người có thể ở chung là chuyện hoàn hảo nhất."
"Ừ..." Hàn Niệm nghiêng đầu chậc chậc miệng, "Sao anh không nói những lời này trước mặt Đường Diệc Thiên?"
"Trước mặt? Vậy không phải anh ta đắc ý đến tận trời sao!" Hạ Đông Ngôn trề môi xem thường, "Anh sẽ không để anh ta đắc ý đâu! Hơn nữa, mấy lời này của anh, là anh hy vọng em hạnh phúc. Tối thiểu...anh cảm thấy bọn anh là bạn bè."
"Đâu chỉ là bạn bè." Hàn Niệm cười sang sảng, "Là Gay nữa!"
* * *
Ngày Hàn Niệm và Đường Diệc Thiên đến cục dân chính lấy giấy chứng nhận kết hôn, sau khi kết thúc ngày đầu tiên của kỳ nghỉ dài hạn. Sau kỳ nghỉ dài hạn tất nhiên có rất nhiều người, Đường Diệc Thiên xếp hàng lấy số, Hàn Niệm liếc sang..."59."
"Em đã nói đừng đến đây hôm nay mà! Đông người lắm." Cô quở trách.
"Anh không muốn đợi nữa." Đường tiên sinh tìm một chỗ ở phía sau, kéo cô ngồi xuống.
Nhìn đám người xếp hàng trước mặt bọn họ, Hàn Niệm kéo cổ tay anh, nhìn lên cổ tay của anh, "Cho một người năm phút đi, cũng phải chờ đến năm tiếng lận!"
"Vậy..." Đường Diệc Thiên cười xấu xa, "Anh lên trao đổi với người đằng trước, nói vợ anh không chờ kịp muốn kết hôn với anh, năm tiếng cũng không chờ được?"
"Đi chết đi." Hàn Niệm phản bác lại. Nhưng tay nắm cổ tay anh lại không buông ra, tay của anh nở nang và ấm áp, ngón tay cầm bút có vết chai cứng, cô sờ lên chiếc đồng hồ đeo tay Royal Oak cũ, cũ cỡ năm năm trước, lần đầu tiên Hàn Niệm làm việc, góp hết một năm tiền lương mua quà sinh nhật tặng anh.
Không coi là quá xa xỉ và đắt tiền, nhưng anh vẫn đeo năm năm nay. Bất luận là sau đó bọn họ trải qua thăng trầm gì, anh cũng chưa bao giờ tháo chiếc đồng hồ này xuống, giống như từ trước đến nay anh chưa từng quên cô.
"Năm nay sinh nhật anh, em tặng anh thêm một cái đồng hồ nữa nhé?" Cô ngẩng mặt hỏi anh, "Nhìn cũ rồi."
Hàn Niệm híp mắt quan sát anh, Đường Diệc Thiên tự xưng là đẹp trai, lúc này có chút đắc ý lộ ra từ trong đáy mắt, không ngờ lại bị chậu nước lạnh hắt xuống đầu.
"Anh thích cái cũ?" Hàn Niệm yếu ớt hỏi.
"Đúng vậy." Anh nghiêm túc gật đầu, đàn ông lưu luyến cái cũ mới là đàn ông tốt!
Đôi mắt của Hàn Niệm lập tức lạnh như băng, cười lạnh, "Vậy ý anh là em cũng cũ rồi phải không? Hoa tàn ít bướm?"
"!!!" Đường Diệc Thiên sợ hãi, tình huống thay đổi trong nháy mắt không hề có chút phòng bị. Dưới sự hoảng loạn, anh ra vẻ bình tĩnh nói, "Đương nhiên là không, vậy hay là em đổi lại cho anh một cái mới đi! Cái này hơi cũ rồi!
"Đổi cái mới?" Hàn Niệm liếc mắt, "Có phải cẩn thận suy nghĩ lại cảm thấy cái mới tốt hơn cái cũ không? Đàn ông đúng là có mới nới cũ mà!"
"..." Đường tiên sinh đỡ trán, không có cách để chống đỡ với người phụ nữ hay thay đổi thái độ này, "Bà xã, vậy em nói cho anh biết đi, anh phải trả lời thế nào?"
"Ngay cả chuyện này mà cũng không có suy nghĩ riêng của mình sao?" Hàn Niệm cười giễu, trong mắt hiện lên sự gian trá, nhưng anh đang trong cơn hoảng loạn không bắt được vẻ gian trá này,"Đường Diệc Thiên, cho nên anh kết hôn với em cũng có do dự phải không?"
Việc khác Đường tiên sinh không dám đảm bảo, nhưng quyết tâm ở chung với cô, anh chưa từng dao động.
Nấm hương nhỏ của anh, là tình yêu trong máu thịt của anh, không, thậm chí chính là máu thịt của anh! Quen biết lúc còn trẻ, bọn họ cùng nhau bước tới, đã từng có kỷ niệm đẹp đẽ nhất, cũng có quá khứ tàn khốc nhất, đã từng trời nam đất bắc, nhưng cuối cùng lại về với nhau.
Từng hận nhau đến khắc cốt ghi tâm nhưng không thể tránh được chuyện nhớ nhau điên cuồng, bất cứ lúc nào, bọn họ cũng chắc chắn cả đời chỉ yêu một người, cho dù sau ngày xa nhau vì thù hận, cũng tuyệt đối sẽ không có người khác thay thế.
Lúc bọn họ khắc tình yêu và thù hận vào trong xương, sự sâu đậm có thể vượt qua mọi tình cảm đã dạy bọn họ, không nhớ tới quá khứ, không quên tình yêu trong trái tim.
"Tiểu Niệm, anh muốn ở chung với em, chưa bao giờ do dự." Đường Diệc Thiên nắm tay cô, nắm rất chặt, nắm đến mức xương cô đau nhói, cũng không buông ra.
Thực ra Hàn Niệm không có, hoặc có thể nói Đường Diệc Thiên không cho cô có cơ hội để nghi ngờ, cô chỉ thuận miệng đùa anh một câu, nhưng không ngờ đổi lấy lại là câu trả lời nghiêm túc của anh. Có lẽ đối với Đường Diệc Thiên, đây vốn là chuyện nghiêm túc, từ trước đến nay đều không muốn nói đùa tí nào.
Anh muốn ở chung với cô, bên nhau đến già, nhìn con của bọn họ lớn lên, trọn đời chỉ có một người này.
Anh chưa từng do dự. Cũng không hy vọng cô nghi ngờ.
Một câu nói đùa, đổi lấy câu trả lời nghiêm túc của anh. Hàn Niệm vốn nên cười anh ngốc, nhưng không tự chủ được đỏ hốc mắt, càng giống con ngốc hơn. Có thể nói bọn họ đều là đồ ngốc, mới chấp nhận như vậy, bất luận chịu bao nhiêu tổn thương, vẫn hết lần này đến lần khác đến gần, đó là ngốc nhất.
"Ừ." Cô gật đầu, "Em tin anh."
--- ------ Hoàn chính văn --- -------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT