Hạ Đông Ngôn vô cùng khó chịu với công việc hộ lý của mình, nhưng không tới hai ngày anh lại chạy tới bệnh viện. Lần này còn mang theo hai cân đông trùng hạ thảo đến thăm hỏi, với điệu bộ anh mang theo đồ tới em không thể đuổi anh đi.
Lúc Hàn Niệm đi lấy báo cáo kiểm tra, Đường Diệc Thiên không nhịn được hỏi Hạ Đông Ngôn, "Này, Hạ Đông Khôn, có phải ngoại trừ quen với Hàn Niệm cậu không có bạn bè gì không..."
"..." Hạ Đông Ngôn đang vui cười hớn hở ăn chuối trong giỏ trái cây, bị nghẹn đứng, đến mức anh phải vỗ ngực liên tục mới thở nổi, "Hey, ai nói?"
Gần đây Đường Diệc Thiên đã bớt đau, có tinh thần, nói chuyện cũng có sức hơn, "Tôi thấy vậy. Cậu xem cậu ngoại trừ bình thường đến tìm Hàn Niệm, thành phố J lớn như vậy, tôi chưa từng nghe cậu có quan hệ tốt với ai hơn."
"Quan hệ của tôi và Hàn Niệm tốt, đó là vì chúng ta là bạn học! Không có nghĩa là tôi không có bạn bè." Hạ Đông Ngôn lập tức phản bác.
Đường Diệc Thiên nhún vai, ý bảo anh ta đưa ra ví dụ nghe thử.
"Ví dụ như Lâm Trăn, là học muội ở đại học của tôi." Lúc này Hạ Đông Ngôn đưa ra ví dụ. Lúc trước Hàn Niệm kết hôn. Lâm Trăn làm phụ dâu, Hạ Đông Ngôn chịu trách nhiệm cõng cô dâu, quan hệ không tệ!
"Ừ, tiếp tục..." Đường tiên sinh đau bệnh ở trên giường, dù có Hàn Niệm ở chung, nhưng thực ra cũng hơi buồn chán.
"À...Tôi cũng quen Cam Nguyện!" Hạ Đông Ngôn lại báo cáo thêm tên một người nữa, nói tới Cam Nguyện, đó là học muội thời trung học của anh, bọn họ học ở trường trung học J! Không học chung trường trung học với Đường Diệc Thiên và Hàn Niệm! Đường Diệc Thiên biết, lúc học trung học quan hệ của Hạ Đông Ngôn và Cam Nguyện cũng không tệ lắm!
"Còn ngoài con gái ra?" Đường Diệc Thiên lườm anh, "Cậu là bạn của con gái sao?"
"!!!" Hạ Đông Ngôn cảm thấy Đường Diệc Thiên lại khinh thường anh nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Khinh thường thành tích, năng lực của anh thì thôi đi, lần này khinh thường đến việc anh qua lại với ai nữa! Đúng là khinh người quá đáng! "Sao không có nam chứ!" Anh đưa ngón tay ra, chỉ về phía Đường Diệc Thiên, "Không phải có anh à!"
"Tôi?" Đường tiên sinh vô cùng ngạc nhiên, "Cậu và tôi là bạn bè à, sao tôi không biết vậy?"
Cuối cùng lúc này Hạ Đông Ngôn cũng hợp tình hợp lý nói, "Tôi luôn đỡ anh đi toilet đó! Sao không phải là bạn bè! Vào toilet với nhau, chính là bạn bè!"
"Khụ khụ khụ..." Đường Diệc Thiên cười, động đến vết thương, đau nhói. Hạ Đông Ngôn tức tối nhét hết nửa trái chuối còn lại vào miệng. Dám nghi ngờ năng lực xã giao của anh, không phải Hạ đại thiếu gia anh không có bạn bè, mà là anh xem thường việc kết giao với người khác thôi! Có thể được anh coi trọng, là có vinh hạnh bội phần rồi!
Không tranh luật với anh, Đường Diệc Thiên uống một hớp nước, "Đúng rồi, tôi có nghe nói chuyện của Hạ Bồng Bồng..."
Một câu nói đã khiến Hạ Đông Ngôn bị nghẹn trong tít tắc, anh chỉ muốn ăn một trái chuối, sao lại khó khăn như vậy! "Hạ, Hạ Bồng Bồng...Chuyện gì?"
"Chuyện cô ấy không phải em gái ruột của cậu." Lúc lấy tư liệu Tô Hải Mai đã nói với Đường Diệc Thiên, lúc bà ta gả cho Hạ Quan Đào đã thay tên đổi họ, đứa bé được sinh ra cũng là con của chồng trước đã chết. Cả thành phố J đều cho rằng năm đó Hạ Quan Đào và vợ kế có con mới cưới , nên sau khi kết hôn không lâu đã sinh ra thiên kim nhà họ Hạ Hạ Bồng Bồng.
"Sao anh biết?" Hạ Đông Ngôn ném trái chuối đi. Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
"Xem ra cậu cũng biết phải không?" Đường Diệc Thiên hỏi lại. Sau khi biết thân thế của Hạ Bồng Bồng anh đã nói với Hàn Niệm, nhưng Hàn Niệm đã biết từ sớm, người nói với Hàn Niệm chỉ có thể là Hạ Đông Ngôn.
Hạ Đông Ngôn chà mặt đỏ lên, "Tôi biết thì có gì lạ, nhưng tôi cảnh cáo anh không cho anh nói ra đó! Cho dù là anh, nói ra tôi cũng không để yên!"
"Sao cậu lại căng thẳng như vậy?" Đường Diệc Thiên cười khẽ, "Hay là, bản thân Hạ Bồng Bồng còn chưa biết?"
"Đúng, đúng vậy." Hạ Đông Ngôn ngồi trên ghế, dường như có chút buồn bực không vui. Xem ra, tuy rằng quan hệ của anh và Hàn Niệm rất tốt, nhưng chuyện kiểu này mà không giấu, sẽ giống như Diệu Linh, "Ba tôi nghiêm cấm truyền chuyện này ra ngoài! Ông ấy nói sự nghiệp của nhà họ Hạ rất lớn...Chuyện này....Truyền ra ngoài không hay..."
Đường Diệc Thiên suy nghĩ một lúc, gọi anh, "Hạ Đông Ngôn, Hạ Bồng Bồng nhỏ hơn cậu tám tuổi phải không?"
"Đúng..."
"Hiện tại mới 20?"
"Đúng vậy?" Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
"Có phải cậu thích cô ấy không?"
"Đường, Diệc, Thiên! Hôm nay không đỡ anh đi toilet nữa!
* * *
Tuy hệ thống điều hoà trong phòng bệnh không tồi, nhưng cả tuần không tắm, cả bản thân Đường tiên sinh cũng không thể chịu nổi. Lúc anh đưa ra yêu cầu tắm rửa, Hàn Niệm đang dùng máy tính tra về các loại thuốc hữu hiệu và cách trị liệu về phình động mạch trong phòng bệnh. Dù cô không hiểu gì về y học, nhưng vẫn hy vọng mình có thể biết nhiều thêm một chút.
"Vậy em đi tìm hộ lý giúp anh?" Hàn Niệm khép máy tính lại hỏi anh, "Bây giờ phải không?"
"Hộ lý?" Đường tiên sinh nhíu mày, "Kêu hộ lý lau người cho anh?"
"Nếu không thì sao?" Hàn Niệm hỏi lại đưa tay chỉ vào mũi mình, "Em à?"
"Đương nhiên rồi!" Đường Diệc Thiên ôm ngực, dáng vẻ liều chết bảo vệ trinh tiết, "Anh trần truồng! Sao để người khác nhìn thấy được! Chẳng lẽ em muốn chồng mình ở trần cho những người phụ nữ khác thấy sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT