Thiên vô nhai hề địa vô biên, ngã tâm sầu hề diệc phục nhiên. Nhân sinh thúc hốt hề như bạch câu chi quá khích, nhiên bất đắc hoan nhạc hề đương ngã chi thịnh niên.

Oán hề úc vấn thiên, thiên thương thương hề thượng vô duyên….

(Bầu trời rộng lớn khôn cùng, lòng ta cũng lo lắng không yên. Nhân sinh bỗng nhiên như một con ngựa quá khích, nỗi buồn dai dẳng theo năm tháng.

Oán hận hỏi trời xanh, trời xanh không trả lời…)

Giữa Hiển Dương điện rực rỡ ánh sáng, ngoài sân phơi, hai bóng người ngồi đối diện với nhau nói chuyện thật vui vẻ.

“Trẫm cùng ngươi vừa gặp đã thân quen, tối nay có ngươi bồi trẫm, binh pháp cũng trở nên sinh động hơn rất nhiều…”

Thiếu niên thanh nhã đạm bạc trước mắt này, binh tướng thư kế lược giảng thập phần thông thấu, vô cùng nhuần nhuyễn, ngang ngửa với Thạch Hổ thân lâm sa trường đã lâu.

Cười nhạt chậm rãi nói “Trong《 Ma a tăng chích luật 》có câu, trong nháy mắt niệm một câu, hai mươi câu niệm là một cái chớp mắt, hai mươi cái chớp mắt mới có một cái quay đầu, hai mươi cái quay đầu mới gắn kết với nhau, hai mươi cái gắn kết chỉ vì một giây lát, ba mươi giây lát đổi một ngày đêm, hai người gặp thoáng qua trong nháy mắt, là tu hành mười năm, nay có thể cùng Hoàng Thượng tâm tình một đêm, thật không hiểu là ta đã tu mấy đời…”

Thạch Hổ thoải mái mà cười, “Nói như vậy, duyên phận giữa ngươi và trẫm quả là không ngắn… Trẫm e là ngươi đã tu cả ngàn năm, giờ hãy ngủ cùng giường đi…”

Thiếu niên nghe vậy cúi đầu xuống, khuôn mặt đỏ ửng, lan xuống cả cái cổ trắng nõn.

Hé đôi môi tựa cánh hoa, nâng chén trà, nhưng đã không còn nước.

Thạch Hổ bụng dưới căng thẳng, nheo mắt nhìn phía cổ áo y. Dưới lớp vải mỏng manh này, không biết là một cảnh xuân tươi đẹp nhường nào.

Ánh mắt kia cực nóng, nhìn thiếu niên càng lúc càng e lệ, giống như hoa sen nổi trên mặt nước, lại giống như thỏ trắng bị thất kinh, chỉ khiến người ta muốn cường bạo, chà đạp một phen.

Vượn cánh tay, y kinh hãi nhận ra mình đã tựa vào ngực hắn. Thạch Hổ giữ cằm y, hô hấp càng dồn dập.

“Hoàng Thượng! Ta… Ta chỉ là người xuất gia… Hoàng Thượng… Ô… … Ô ân… …”

Không chút chần chừ mà đem lưỡi tiến vào khoang miệng đậm mùi đàn hương, hung hăng gặm cắn đôi môi non nớt, tay tiến vào vạt áo mỏng manh vuốt ve bờ ngực gầy yếu, nắm một hạt huyết châu non mềm, miết nhẹ, đùa giỡn khiến thiếu niên run rẩy không thôi.

Thạch Hổ ôm lấy y, một phen đẩy ngã trên long tháp.

Thiếu niên mặt mày hàm xuân, thẹn thùng không ngớt, trong nét mặt uất ức còn lộ ra hương vị xử nam ngây ngô đơn thuần.

“Tử Dương, trẫm sẽ thật lòng yêu thương ngươi…”

“Hoàng Thượng! Ta… Ta là Tháp Trừng, đã không còn là tiểu Tần vương Tử Dương! Hoàng Không thể… Ân… Ô a… …”

Thạch Hổ xé quần y, bắt được vật nhỏ non nớt kia, thì ra đã có dấu hiệu ngẩng đầu, đầu lưỡi chạm được tới nơi mẫn cảm, hương vị kia, so với trong tưởng tượng càng tuyệt vời hơn…

“Trẫm muốn ngươi là ai thì ngươi là kẻ đó! Hòa thượng cái gì! Tối nay trẫm sẽ khiến ngươi vui sương đến hóa Phật!”

“A… Hoàng Thượng… Không… Ân… Đừng…... A...”

Tiến vào một đầu ngón tay, thiếu niên dựa trong lồng ngực hắn khóc nức nở, quả nhiên vừa chặt vừa ấm, Thạch Hổ lật lại thân thể y, đem cái quần vừa bị xé rách trói tay y vào cột giường, tách hai chân y, để hậu đình đầy nếp nhăn lộ ra trước mắt.

Thoa một ít nước bọt, thiếu niên nhăn nhó không ngừng, một bàn tay Thạch Hổ vỗ mạnh lên bờ mông tuyết trắng, chà xát vài cái, rồi tiến thẳng vào.

Mới đầu bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng kêu khóc, sau lại dần phát ra tiếng rên rỉ hân hoan…

Bên Như Ý cung thật lạnh lùng, một ngọn đèn cũng không thắp.

Thị tỳ mới từ Hiển Dương điện trở về đã bất tỉnh nhân sự, con mắt bị móc xuống, đầu lưỡi cũng bị cắt đi, hai hoạn quan quỳ trên mặt đất thu dọn vết máu, lát nữa còn phải đem nha đầu này ném ra khỏi cung.

Anh Đào tựa trên tháp san hô, tay chân lạnh như băng…

Y sợ, thiếu niên kia khiến tâm y phát lạnh, bất quá mới vào cung, đã có thể cùng bệ hạ qua đêm! Kẻ ấy đến tột cùng là ai? Sống lại từ cõi chết?

Tóm lại y đã thành cái đinh trong mắt Anh Đào.

Y khác với những cung tần nam luyến từng được Thạch Hổ lâm hạnh trước đây, Anh Đào rành mạch hiểu được, y không đơn giản, cũng không có gì tốt đẹp.

“Người đâu! Bãi giá Đông Cung!”

Đêm nay lạnh lùng tịch mịch, Thạch Quý Long, ngươi nghĩ ta là cái gì?

Ngựa đen yên bạc, không thắp đèn, một hàng nữ kỵ đi theo Anh Đào về phía điện Thái tử.

Thị vệ canh cửa chỉ nghe tiếng vó ngựa, liền hưng phấn lên.

“Nhanh đi bẩm báo điện hạ! Hoàng hậu tới!”

Nếu y không đến, Thạch Thúy sẽ róc thịt bọn họ đi ngâm rượu.

Đã nhiều ngày, Anh Đào không gặp hắn, hắn mỗi khi từ Như Ý cung trở về đều phát giận, không đánh những thị thiếp thì sẽ chém chết vài nữ tỳ.

Trong Đông Cung này, mùi máu tươi ngày càng đậm.

Anh Đào vào đại điện, chỉ thấy Thạch Thúy cả người đầy máu đứng giữa một đống nữ nhân, mặc kệ là đứng hay nằm, toàn thân đều trần trụi.

Kiếm trong tay hắn vừa moi ruột nữ nhân mới chết kia, những kẻ chạy loạn hoặc chui vào xó không người, trên người cũng đầy vết máu, thực ghê tởm.

Tiến lên giáng một cái bạt tai, đánh thật mạnh vào mặt Thạch Thúy, hắn dù phát điên, nhưng cũng không ngẩng đầu lên nhìn Anh Đào.

“Ngươi cho là chức vị Thái tử đã ngồi vững sao! Cứ như vậy, không được vài ngày, phụ hoàng ngươi ắt sẽ phế ngươi!”

Thạch Thúy ném kiếm, trừng mắt liếc nhìn y, đi thẳng về phía hậu điện.

Anh Đào hừ một tiếng, gật gật đầu, giỏi lắm, dám giận dỗi ta! Chê ta chịu đựng chưa đủ có phải hay không!

“Người đâu! Đem những nữ nhân này ra ngoài chôn hết cho ta! Không được giữ lại bất cứ kẻ nào!”

“Hoàng hậu tha mạng! Xin người tha cho chúng nô tỳ! Chúng nô tỳ sẽ không nói cái gì hết!! Hoàng hậu khai ân!”

Anh Đào nhìn lướt qua đại điện dơ bẩn, trên tường trên cột đều là máu, thực giống như địa ngục. Tiếng kêu la ồn ào vang lên không ngớt.

Khi những nữ kỵ cùng thị vệ tràn vào, kéo cả người chết lẫn người sống ra ngoài điện, thế nhưng vẫn nghe được tiếng chửi bới nguyền rủa của các nàng.

“Tìm vài người tay chân lanh lẹ, nhanh chóng thu dọn sạch sẽ chỗ nãy, đỡ phải nhìn phát phiền lòng.”

“Vâng…”

Tiểu thái giám tiếp lệnh, chạy nhanh ra khỏi đại điện, nôn thốc nôn tháo. Mỗi ngày đều phải thu dọn huyết ô tạp uế, ban đêm luôn gặp ác mộng không ngừng.

Anh Đào vào hậu điện, Thạch Thúy đã ngủ trong hồ, thân thể tinh tráng chìm trong nước phá lệ mê người, mùi máu phiêu đãng trong không khí, ẩn ẩn gợi lên dục vọng.

Hắn tịch mịch quá… Không thể phủ nhận, một đứa nhỏ mười mấy tuổi, không có mẫu thân yêu thương, lại không thể cả ngày ở bên cạnh phụ thân. Quyền lực cao cũng không thắng được nỗi cô độc.

Anh Đào nói, nếu hắn không thể làm tốt nhất, Thạch Hổ tùy thời có thể lập Thái tử khác, những người thấy hắn không vừa mắt trong cung đâu chỉ có hai người em trai, vương gia các nơi cũng muốn trừ khử hắn. Hắn mệt mỏi, nhưng bên người không một ai có thể tin tưởng, không thể công khai ái mộ tơ vương Anh Đào càng khiến hắn bất an. Giết người, là để che dấu nỗi sợ hãi cùng bất lực trong lòng, kỳ thật, ngoài một Thái tử tàn ác trong mắt người đời, hắn cái gì cũng không có…

Anh Đào lấy khăn bông vắt trên bình phong, tẩm ướt trong nước hồ, nhẹ nhàng giúp hắn lau đi những vết máu trên mặt.

Thạch Thúy gắt gao nhắm mắt, vươn một tay kéo Anh Đào lại.

Hắn vì người nam nhân này, cái gì cũng có thể làm được, hôm nay Anh Đào tại ngự thư phòng sắc mặt không tốt khiến hắn thập phần khổ sở.

Mẫu hậu yêu phụ hoàng sâu đậm đến thế sao? Còn ta là gì?

“Đứng lên đi… Cứ ngâm nữa sẽ choáng váng đấy …”

Khóe môi mỉm cười… Có lẽ, là y thích ta đi… Ngoài Anh Đào, sẽ chẳng có ai quan tâm đến hắn, những nô tài đều khúm núm vâng lời hắn, chỉ có Anh Đào là không như vậy, y sẽ nổi giận với ta, có đôi khi cũng sẽ làm nũng ta…

Chỉ cần y đừng lãnh đạm với ta như hôm nay, ta cái gì cũng nguyện nghe theo…

Thạch Thúy không ngồi trong nước nữa, thân thể trần truồng đứng lên từ trong hồ, ôm lấy Anh Đào đi vào phía trong…

“Mẫu hậu… Con muốn người…”

“Ta sẽ là của ngươi… … … … …”

Thạch Thúy đỏ mặt, trong mắt nồng đượm vị tình, chồm lên thân thể kiều diễm kia mà xé nát quần áo y.

Một đường hôn xuống, Anh Đào thân mình mềm mại nhẵn nhụi, khiến hắn yêu thích đến nỗi không thể buông tay.

Ngậm bảo bối tinh xảo kia, hút liếm chà xát, rất nhanh đã khiến vật nhỏ của y ngẩng đầu.

Anh Đào rên rỉ vài tiếng, ôm lấy Thạch Thúy, khẽ cắn y một cái, tay mân mê trên đầu vú, khiến hắn không chủ động mà rống lên.

Ai ngờ bỗng nhiên khúc thịt dưới thân bị Anh Đào nắm chặt, vỗ về chơi đùa, thắt lưng mềm nhũn, rồi bị Anh Đào xoay người áp chế.

“Người! Không được! A… Mẫu hậu, lần trước… Ân… Đau quá, lần này để con… ban ân cho người… Người nói đi… Ân…”

“Ta sẽ cho ngươi…... đừng gấp…”

“Người! … Ân… …”

Thạch Thúy tự biết mình lỡ lời, lại bị y chiếm thế thượng phong, không khỏi âm thầm ai thán, nhưng trong thâm tâm vẫn thấy một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi… Tuy rằng đau, cứ để y làm một lần nữa cũng không sao… Ai bảo mình thích y cơ chứ…

Cả đêm giằng co ba lượt, tận khi Anh Đào không còn khí lực, gục trên ngực Thạch Thúy nặng nề ngủ.

“Mẫu hậu… Ngưòi tối nay không đi sao…”

Lẩm bẩm vài tiếng, Anh Đào thay đổi một tư thế thoải mái.

“Ừ… Trong cung của ta… rất lạnh… …”

Thạch Thúy cười cười, sao lúc này y có thể đáng yêu đến thế? Thực không tin người này còn lớn hơn hắn vài tuổi… Nếu có thể cho y một cái ôm ấm áp, vậy Thúy nhi nguyện ý tặng nó cho người… Anh Đào…

“Nói cho trẫm! Ngươi đến tột cùng là ai? Tiếp cận trẫm vì mục đích gì!”

Bàn tay như kìm sắt giữ chặt cổ thiếu niên.

Vết thương sâu hoắm còn phảng phất hương vị ái tình ban nãy.

Thiếu niên thản nhiên cười

“Bệ hạ nói ta là Tử Dương, vậy ta chính là Tử Dương của bệ hạ… Nhưng trước mắt người khác, cũng chỉ là một hòa thượng giới luật thanh quy…”

Thạch Hổ cười to, quả nhiên là một người lanh lợi, tuy rằng công phu trên giường còn xa mới đuổi kịp Anh Đào, nhưng cũng có một tư vị khác lạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play