Kênh thế giới:
[Bệ Hạ]: Tình huống gì đây?
[Người Ta Hông Ngạo Kiều]: Quả nhiên là yêu thật, cái gì mà cún con nhà tôi chỉ có tôi có thể lấy, hoa cúc của em chỉ có tôi có thể đâm, dưa chuột của anh chỉ có em có thể hoạn. Nguyên Phương thấy sao?
[Nguyên Phương]: Ngài cứ như thần vậy! Tầm nhìn sánh ngang rắm thúi! [Thải Cúc Đông Ly Hạ]: ai daaa Ma đầu đang thổ lộ sao?
[Ngươi Thúi Lắm]: Ma đầu mi thúi lắm, con cún nhà mi rõ ràng là của lão tử cơ mà. Không phục? Một mình tới đây! SM cho mi lăn vòng luôn!
[Phốc Phốc Phốc]: [Ngươi Thúi Lắm] chết chắc rồi! Ma đầu có đứa tranh vợ với anh kìa!
[Bà Xã Của Vạn Hoa]: [Đào Hại] NMGLB (câu chửi), dám giết chồng của ông, chuẩn bị ăn đấm đi!
[Ông Xã Của Thuần Dương]: Bà xã, hiu hiu hiu, nhất định phải báo thù cho người ta nha, hiu hiu hiu ~
[Nụ Hoa Đợi Cắm]: Ma đầu thật là đê tiện! Hóa ra nuôi một Độc ca là để về nhà XXX.
[Cổn Đồng Vương Tử]: XXX, XXX, bà xã à người ta cũng muốn XXX. [Cổn Đồng Công Chúa]: XXX XXX, tướng công người ta cũng muốn XXX. [Nguyên Phương]: Cùng một chỗ! XXX!
[Người Ta Hông Ngạo Kiều]: Cùng một chỗ! XXX! [Khu Cước Nhuyễn Muội]: Cùng một chỗ! XXX!
[Diệp Nhị]: Trò lớn gả chồng, đồ đệ, chúc con XXX hạnh phúc. [Bùi Nguyên]: XXX!!! XXX!!!
…
…
XXX kéo dài vô tận, có một tiếng kêu gào yếu ớt bị tất cả lờ đi.
[Lăng Trù]: Mọi người đừng như vậy… Mình xấu hổ lắm. Côn Lôn.
Giữa mênh mang băng tuyết, chỉ còn lại hai vị diễn viên chính, đang nhìn nhau.
Ma đầu vẫn lạnh lẽo như cũ, ánh mắt nhìn về phía Lăng Trù thêm vài phần trào phúng. Nhưng Lăng Trù lại nghĩ, ánh mắt y nhìn về phía mình… đa tình vô cùng.
Nông dân mở hình thức thiếu nữ, trong mắt nở rộ hoa đào, không quan tâm N cái PM Diệp Nhị phát tới, run rẩy gõ chữ: “Đằng ấy… Đằng ấy… Đằng ấy là… là đang, đang cùng đằng này, này, thổ thổ thổ thổ thổ thổ lộ sao!”
Ma đầu: …
Lăng Trù: Kỳ thực đằng ấy là con gái đúng không! Ma đầu: …
Lăng Trù: Nếu đằng ấy đã yêu mình như thế, mình cũng không ngại tình duyên đâu. Cô em à ~
Ma đầu: …
Lăng Trù: Kỳ thực mình cũng không phải người cứng nhắc lắm đâu, tuy không ủng hộ yêu ảo, nhưng, nếu như là đằng ấy, mình cũng… cũng có thể đón nhận.
Ma đầu: …
Lăng Trù: Mình biết đằng ấy là con gái nên da mặt mỏng không tiện mở lời, vậy để mình nói là được!
Ma đầu: …
Lăng Trù: Chúng ta yêu nhau đi. Nhất thời, thiên địa đều yên tĩnh.
Ma đầu không nhúc nhích, cũng không đáp lại, Lăng Trù ngượng ngùng chờ đợi.
Thời gian chờ đợi sao mà gian nan, nhưng cậu tin tưởng vững chắc, Ma đầu muội tử cuối cùng sẽ cho cậu một câu “Vâng” đầy e thẹn, từ đó về sau cùng cậu sánh vai đi khắp giang hồ, cười xem võ lâm.
Cậu đợi thật lâu, lâu tới mức cho rằng Ma đầu căn bản không còn ngồi trước máy tính nữa, thì Ma đầu rốt cuộc lên tiếng.
Ma đầu nói: “Vào YY7424994″
Lăng Trù dùng tốc độ nhanh nhất mở YY, rồi lập tức vào kênh 7424994 Tên của kênh là: Thù này không báo không phải quân tử.
= =||| Quả nhiên phù hợp tác phong trước sau như một của Ma đầu. Trên kênh không có ai, chỉ có một con ngựa tím đang treo đàng kia. ID của ngựa tím chỉ độc nhất một chữ “Hại”.
Tim của Lăng Trù nhất thời nhảy lên bình bịch, thầm nói hồi hộp quá lần đầu tiên thổ lộ trực tiếp với con gái mà. Đợi lát nữa nếu cô bé nũng nịu nói “Em thích anh Ngũ Độc đại ca” thì mình nên trả lời thế nào? Trả lời “Anh cũng thích em đó Ma đầu đại ca”? A nhầm, là Ma đầu muội tử.
Không được, trả lời vậy thô tục quá. Ừm, nói là “Tiểu Hại Hại, em không cần nói, để anh nói với em, anh, thích em.”
Ài, vẫn không được, như thế lại sến rện.
Không được, cứ thẳng thắn nói một câu “Đôi ta bên nhau đi.”? Vài giây ngắn ngủi, tâm tư của nông dân đã đi một vòng trái đất.
Cuối cùng, cậu quyết định, nên hát một bài cho cô bé để làm mở màn thổ lộ.
Hát bài nào được nhỉ? hình như khá là triền miên nhu tình. Được, quyết định!.
Thấy Ngựa tím sáng lên, Lăng Trù nghĩ là cô nàng định nói gì, liền mở mic: “Tiểu Hại Hại đừng nói, để anh nói đã!”
“Anh, trước tiên muốn hát một bài cho em nghe. Được chứ?”
“Em không nói gì tức là đồng ý. Anh hát đây.” Nhạc đệm bắt đầu.
Giọng nam hùng hồn vang lên: Người là gió ta là cát, triền triền miên miên tới tận chân trời…
Thật lâu sau đó, có người hỏi Đào Hại có đánh giá gì về bài hát mà lần đầu Lăng Trù hát trên YY, y suy nghĩ thật lâu, trầm giọng nói một câu:
Ngày X tháng X năm 20XX, tôi hôn mê ba tháng bởi một vụ tai nạn xe cộ thảm khốc. Có một ngày, hộ sĩ của tôi mở radio, bên trong là Lăng Trù hát, vì vậy tôi tỉnh dậy tắt radio.
Một khúc kết thúc.
Lăng Trù nuốt nước bọt, khẩn trương chờ đợi đáp án của cô gái.
Trong ấn tượng của cậu, bài này mình hát có thể nói là thâm tình chân thành lại êm tai, ca thần Trương Học Hữu cũng khó mà hơn. Hơn nữa hôm nay cậu lại phát huy vượt mức bình thường, chọn bài cũng chuẩn, cái gì mà triền miên tới chân trời, thật rất phù hợp với tình cảnh game này! Ma đầu muội tử nếu không động tâm, cậu sẽ chặt đầu xuống cho Diệp Nhị làm bóng đá.
Thật lâu sau đó, có người ở Trường An, thấy một con gà luộc đá một cái đầu người Miêu Cương, nhắm ngay cửa thành Trường An, hét lớn một tiếng: sút!
Ấy là chuyện về sau.
Chúng ta tới xem phản ứng của Ma đầu đã.
Sau khi bài hát kết thúc, trong YY im ắng như tờ, mãi lâu mà không ai lên tiếng. Lăng Trù bụm mặt chờ, tim đập bình bịch.
Đợi rồi đợi, đợi lại đợi…
Trong YY mãi vẫn không có âm thanh.
Mười phút trôi qua, Ma đầu vẫn không có động tĩnh.
Lăng Trù thấy có chút không thích hợp, nếu như là ngượng ngùng, thì mệ nó cũng ngượng hơi lâu quá rồi đấy? Vì vậy cậu mở mic, dè dặt lên tiếng: “Em à, còn ở đó không?”
Trên cửa sổ YY, Ma đầu đánh một chữ: Còn.
Vẫn còn đó là được rồi. Lăng Trù thở phào, thầm nghĩ Ma đầu quả nhiên là con gái, không phải cứng rắn sẽ không tsun e thẹn đáng yêu như thế, đến bây giờ còn chưa mở mic để nói nữa. Có điều, có điều người ta rất thích như thế đó nha. Còn hơn đám con gái thích giả vờ dễ thương hơi tí lại léo nhéo trên YY!
Trong lòng càng lúc càng thích Ma đầu, Lăng Trù càng lúc càng xuân tâm nhộn nhạo.
Em ơi, em à.
Ngạo kiều e thẹn sắc sảo đáng yêu!
Em à mau gả cho anh! Mau vào bát của anh đi!
Lăng Trù nói: “Vậy thì, Tiểu Hại Hại, em đừng xấu hổ, anh đã biết tâm ý của em rồi, em không cần lo lắng anh sẽ cự tuyệt đâu.” Dừng một chút lại nói, “Vậy, giờ em có gì muốn nói với anh không?”
Ma đầu vẫn gõ chữ: “Có.” “Vậy em mau nói đi!” “Thật sự muốn nghe?”
“Ừ, thật sự muốn!”
Hơn mười giây sau, YY của Ma đầu lóe sáng.
Trong lòng Lăng Trù căng thẳng, như là đã nghe được xa xôi bên ngoài YY, có một giọng nói dễ thương mềm mại yêu kiều truyền tới, nói với mình, “Ông xã à, người ta… người ta đồng ý!”
Hiện thực luôn tàn khốc.
Mỗi chuyện xảy ra tất có báo ứng, không phải chưa báo, mà là chưa tới thời điểm.
Ma đầu mở mic.
Một giọng nam trầm thấp lại cuốn hút như là nam chính phát trên radio lúc nửa đêm, chậm rãi vang lên bên tai:
“Cậu là muốn chết, hay không muốn sống?”
Lăng Trù:
~*~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT