Lăng trù lắp bắp: “Anh, anh, anh, anh, anh, anh, anh, anh nhìn, nhìn, nhìn nhìn cái, cái gì….”
Blouse Trắng không để ý tới cậu, đứng dậy đi lấy thuốc. “Mười tệ.” Y đưa thuốc cho Lăng Trù.
Lăng Trù nhận lấy, ánh mắt đảo qua tay y, nghĩ bàn tay đó là bàn tay có khí chất nghệ thuật nhất mà cậu từng gặp, thon dài trắng trẻo, móng tay gọn gàng, chỉ có điều màu da hơi tái, thiếu chút hồng hào.
Đôi tay này nếu mà vác cây nỏ hoàng kim của Đường Môn thì…
Blouse Trắng nói: “Uống nhiều nước, đừng ăn đồ cay nóng, kiêng rượu bỏ thuốc tăng cường vận động.
Lăng Trù đỏ mặt, bên tai nóng bừng: “Cũng đâu phải lão tử uống.” Blouse Trắng thờ ơ nhìn cậu một cái, phất phất tay: “Cút đi.”
Lăng Trù: “F*ck!”
“Đợi đã.” Đột nhiên Blouse Trắng gọi cậu lại.
Chỉ thấy Blouse Trắng vô cảm chỉ vào cà vạt mới trên áo mình, vô cảm nói: “Trông ổn chứ?”
Lăng Trù: “Anh đẹp như thế… đẹp như thế…”
Lăng Trù chạy về phòng, nhét hộp thuốc trĩ vào đầu giường đứa bạn, mở máy vi tính, bắt đầu phẫn nộ cắm cờ ở Trường An. Cậu là buff, rất ít người chịu chơi cùng cậu, vì vậy cậu mệt mỏi ngồi xuống đầu cầu, đờ đẫn buồn chán nhìn người ta cắm cờ.
Có một tiểu loli Ngũ Độc thu hút sự chú ý của cậu. Đó là môt loli Độc Kinh trang bị 255, liên tục tìm người cắm cờ, ngã xuống lại nhanh chóng bật đậy, rồi lại nài nỉ, lại mời luận bàn, không ngừng kiên trì, không hề bỏ cuộc. Hai bím tóc lắc qua lắc lại, cứ thế… lắc vào tim Lăng Trù.
Loli đi tới, chọn luận bàn với cậu. Lăng Trù ấn đồng ý.
Đương nhiên tiểu loli không đánh chết được cậu, các loại cổ độc ném tùm lum lên người Lăng Trù, pet cũng đánh lộn xộn, cả buổi không chỉ không đánh chết được Lăng Trù, mà bản thân thì hết mana. Vì vậy Lăng Trù liền tổ đội với cô, kết thúc trận luận bàn này, sau đó đem chút kinh nghiệm thời còn chơi Độc Kinh truyền lại cho cô bé: “Tuy Độc Kinh là kiểu ấn phím 1 2 3, nhưng cũng không phải theo kiểu ngốc nghếch như em đâu.”
Tiểu loli: “Em mới chơi, không rành lắm.”
Lăng Trù: “Đừng phóng cổ lung tung, cũng đừng cho pet đánh loạn lên. Cẩn thận nhìn kỹ năng.”
Tiểu loli: “Hik, em xem không hiểu.”
Lăng Trù: “Mê tâm + Hiết tâm, choáng liền ba lần. Mê Tâm + Thiềm Khiếu, khóa nội bốn giây, có thể đánh Thiên Sách rớt xuống ngựa, Mê Tâm + Bách Túc, khóa chân. Mê Tâm + Thiên Ti, khóa khinh công ba giây. Nói tóm lại, Độc Kinh chính là ba cổ năm độc mười lăm hiệu quả.”
Tiểu loli: “Chóng mặt @@”
Lăng Trù: “Vậy đi, để anh dạy em đánh Cá voi trước.”
Tiểu loli: “Sao lại đánh Cá voi ạ, em ghét nhất là đại hòa thượng, bị bắt một cái liền bị đánh bầm dập.”
Lăng Trù: “Cá voi càng đáng ghét hơn, một cái Truy Mệnh liền cho em đi gặp Mạnh bà rồi. Học đánh Cá Voi trước.”
Tiểu loli: “Được rồi, vậy đại ca ca dạy em đi.”
Sau đó, Lăng Trù bắt đầu dạy cô Độc Kinh phải đánh Cá Voi thế nào.
(= A = Cá Voi (Kình Ngư) là để chỉ Đường Môn, Đường Môn Kinh Vũ, cùng đọc là Jing Yu)
Bổ Thiên của nông dân tuy không sắc bén lắm, nhưng Độc Kinh thì cũng tạm, dù sao cũng là con trai, trước cũng chơi một số game online, thao tác không tệ. Theo Ma đầu lâu như thế, dù có dốt nát thế nào cũng có chút tài năng, nhất là nỗi “hận” đối với Ma đầu, khiến cậu vô cùng quen thuộc các kỹ năng của Đường Môn Cá Voi. (T_T ây gù sao cứ gọi Cá Voi mãi vậy)
Tiểu loli được cậu dạy dỗ, tiến bộ rất nhanh, trang bị 255 cũng có thể đánh bại Đường Môn cùng loại trang bị 255.
Tiểu loli hưng phấn, hai bím tóc lúc lắc chạy tung tăng quanh cậu, nũng nịu nói: “Anh giỏi quá đi à.”
Lăng Trù cười hí hí: “Cũng thường thường mà thôi.”
“Đại ca ca anh có đồ đệ chưa? Em bái anh làm sư phụ được không?” “Ách…”
Đối với chuyện thu đồ đệ, trong lòng Lăng Trù luôn khát vọng. Nhưng có ma đầu ở đây, cậu căn bản đến tâm tư thu đồ đệ cũng không dám có. Hơn nữa có tấm gương của Nhị Biểu Muội, cậu rất sợ tiểu loli này là trai giả gái.
Đương nhiên, không phải là cậu kỳ thị gay, chỉ là trong lòng cậu khát vọng thu được một đồ đệ nữ dịu dàng đáng yêu.
Vì vậy Lăng Trù nói: “Em có YY không? Lên YY đi.” “Được được.”
Tiểu loli đi tới phòng của Lăng Trù và Diệp Nhị, mở mic. Trong nháy mắt Lăng Trù liền kích động!
Trời ạ! Thật sự là con gái! Lại còn là một cô bé giọng trẻ con cực kỳ đáng yêu!
Giọng tiểu loli cực kỳ dễ thương, không phải cái loại cố giả vờ cho ngọt ngào, tiếng gọi sư phụ đó khiến lòng Lăng Trù nở hoa, xuân thủy nhộn nhạo.
“Tốt, tốt lắm, đồ đệ ngoan! Từ nay trở đi, em thành đồ đệ ngoan của sư phụ rồi!” Nông dân kích động đến độ líu lưỡi, “Ừm, sư phụ, anh sẽ đối tốt với em.”
“Đồ đệ bảo bối!” “Sư phụ!”
Diệp Nhị cũng cực kỳ cực kỳ thích đồ tôn này, nguyên nhân đương nhiên cũng giống như Lăng Trù, thích con gái. Hắn với Lăng Trù không chỉ mua ngựa mua thuốc kéo cô em đi phó bản đi chiến trường, còn thường lúc rảnh rỗi liền nắm tay tiểu loli đi dạo khắp Trường An, gặp ai cũng nói:
“Đây là đồ đệ của mình đó! Đáng yêu nhờ?” “Đây là đồ tôn của mình đó! Đáng yêu hông?”
Đại Biểu Ca nhanh chóng nghe được tin tức này, kéo Nhị Biểu Muội vào phòng YY biệt lập nói có việc bàn gấp. Một giờ sau, Nhị Biểu Muội khóc lóc đi ra, nói với Lăng Trù: “Sau này sư phụ không thể giúp đỡ đồ tôn nữa, đồ đệ, con chăm cô bé cho tốt nhé.” Lăng Trù hỏi nguyên nhân, Nhị Biểu Muội cũng không nói, vừa khóc sướt mướt vừa bị Đại Biểu Ca lôi vào phó bản.
Không có Nhị Biểu Muội, Lăng Trù lại càng thêm hài lòng. Vì cái gì á?
Đương nhiên là vì thế giới còn hai người a! Nhị Biểu Muội đúng là một con kỳ đà cản mũi hàng xịn.
Lăng Trù mang theo đồ đệ đáng yêu đi ngắm phong cảnh, ngoại trừ dã ngoại thì chỗ nào cũng đi không biết bao nhiêu lần. Tiểu đồ đệ vô cùng sùng bái cậu khiến cậu cực kỳ hưởng thụ, tiểu đồ đệ ngọt ngào, từng tiếng dịu dàng sư phụ phụ phụ phụ, mỗi lần gọi là một lần tim cậu tan chảy. Trước mặt tiểu loli, Lăng Trù có một cảm giác đặc biệt, cậu chính là đế vương, là chúa tể của trò chơi này, cậu chính là Quách Vĩ Vĩ, chính là đại hiệp tuyệt thế đứng trên đỉnh núi đón gió!
Những ngày như vậy cứ chậm rãi trôi qua, có thể khiến nông dân chậm rãi quên một sự thật hung tàn: Ma đầu mấy nay không login… lại đột nhiên login rồi, đồng thời bám theo cậu và tiểu loli, đã lâu.
Hôm đó là một ngày trời trong nắng ấm. Không có đánh nhau, không có cãi vã.
Kênh thế giới hiếm khi hòa bình như vậy.
Lăng Trù mang theo đồ đệ đáng yêu của mình đi xong đại chiến, lượn lờ quanh Bạch Long Khẩu. Lăng Trù vừa hưởng thụ sự sùng bái của tiểu loli với mình, vừa đánh chữ trên kênh lân cận chém gió: “Nhớ năm xưa sư phụ còn chưa max cấp, đã giết chết được đệ nhất ma đầu của server rồi. Đồ đệ thấy sư phụ có lợi hại không?”
Tiểu loli mắt lấp lánh sao: “Sư phụ thật lợi hai!!!”
Lăng Trù hất tóc, dương dương tự đắc: “Đó là đương nhiên. Hừ, tên ma đầu biến thái đó, lợi hại tới đâu chẳng phải đã bò lăn ra xin tha thứ sao.”
Tiểu loli: “Em nghe người ta nói anh với Ma đầu là tình duyên.”
“Tình duyên? Anh khinh!” Lăng Trù nhổ nước bọt, ra vẻ coi thường: “Là tự hắn không biết xấu hổ, cứ sống chết bám lấy sư phụ. Sư phụ căn bản là chướng mắt hắn.”
“Sư phụ à, sức quyến rũ của anh khủng bố quá.”
“Đương nhiên.”
“Vậy sư phụ bây giờ còn liên hệ với hắn không?”
“Không từ lâu rồi. Tên kia lần trước bị anh cự tuyệt liền bỏ game, có lẽ không còn cách nào đối mặt với anh. Haiz, kỳ thực sư phụ cũng mềm lòng lắm, không muốn thương tổn người khác như thế. Nhưng hắn ta là nam mà! Sư phụ sao có thể thích nam được.” Lăng Trù cúi đầu, thâm tình chân thành nhìn tiểu loli nhà mình, dịu dàng nói: “Sư phụ thích chính là thiếu nữ như đồ đệ đó.”
Tiểu loli cúi đầu e thẹn không nói. Tán gẫu mật vang lên.
[Nhị Biểu Muội]: Đồ đệ con còn ở Bạch Long Khẩu à? [Lăng Trù]: Đúng vậy, sao thế?
[Nhị Biểu Muội]: Sư phụ vừa thấy Ma đầu ở Bạch Long Khẩu, hình như là đi theo con, tưởng con phát hiện rồi chứ. Con không thấy hắn à?’
[Lăng Trù]: …
Lăng Trù quay đầu lại. Quả nhiên, phía sau cách đó không xa, có một Pháo ca đã đổi trang phục thành một thân đồ đen.
Y nhìn Lăng Trù, thật lâu không nói gì.
[Lăng Trù] nói với [Nhị Biểu Muội]: Cạn chén này, để chúng ta tay trong tay đón chào năm 2012 đang tới!
~*~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT