Hai người bước vào Vĩnh Yên cung, Uý Oản dự định đẩy hai tay Cốc Lương Văn Hiên đang đỡ cánh tay mình ra, bị đôi mắt đẹp như làn nước mùa thu lạnh lùng quét qua một cái, đành phải ngượng ngùng buông tay, mặc hắn dìu đỡ.

Trong Vĩnh Yên cung thái giám dọn giường đã sớm rời đi, có một người đứng ở cửa đại điện Thọ Nhân hết nhìn đông đến nhìn tây, nhìn thấy thân ảnh Uý Oản, vui vẻ nở nụ cười, chậm rãi chạy tới trước nghênh đón: “Thái phó! Ngài đã về rồi.”

Úy Oản nhìn thấy người này lộ vẻ kinh ngạc: “Liên Vinh, ngươi sao lại ở đây?”

Người nọ cười hì hì: “Phan tổng quản bảo nô tài đem chuyển giường của Thái phó đến! Nô tài đã lâu không gặp ngài, cho nên ở chỗ này chờ trong chốc lát.”

Úy Oản đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Cám ơn ngươi!”

LiênVinh tỉ mỉ nhìn hắn vài lần, đôi mắt có chút đỏ lên: “Thái phó, ngài gầy đi rất nhiều!”

Úy Oản ảm đạm cười: “Phải không? Có lẽ là do không thích hợp với mùa đông, đợi mùa xuân đến tự nhiên tốt thôi.”

Liên Vinh có chút sợ run, người gầy cùng thời tiết có quan hệ với nhau sao? Vẫn còn đang nghi hoặc, lại nghe thanh âm của người không quá quen thuộc vang lên: “Ngươi luôn không để ý như thế, nghĩ ra cái loại lý do này, thân thể tốt xấu cùng mùa có quan hệ sao?”

Liên Vinh lúc này phát hiện chính mình gặp chủ nhân cũ hưng phấn quá mức, thế nhưng lại bỏ qua bên cạnh Thái phó còn có một nam tử tuấn nhã, ghé mắt nhìn lại, trong lòng đột nhiên rùng mình, gục đầu xuống: Thái phó quen biết người này khi nào? Nhìn bộ dáng này đúng là thập phần quen thuộc, hay là... Nhịn không được run rẩy, thấp giọng nói “Thái phó, nô tài còn có việc, lúc này phải đi rồi!”

Úy Oản lẳng lặng mà chăm chú nhìn một lát, thanh âm ấm áp nói: “Hảo hảo hầu hạ bệ hạ, không cần nhớ đến ta, ta nơi này hết thảy đều tốt!”

Vui sướng mới vừa rồi của Liên Vinh lập tức hóa thành bi thương, Thọ Nhân điện trống rỗng, trừ bỏ giường cái gì cũng không có, ngay cả người hầu hạ nhìn cũng không thấy, tốt cái gì? Hơn nữa... Nhìn Cốc Lương Văn Hiên đứng một bên, khẽ cắn môi, thanh âm phát ra thật nhẹ: “Thái phó, cẩn thận người bên cạnh!” Nói xong, hành lễ, vội vã rời đi.

Thanh âm Liên Vinh ép tới cực thấp, Uý Oản lại nghe được rất rõ ràng, thần sắc bất động, vỗ vỗ Văn Hiên vẫn đang đỡ tay hắn, nhẹ giọng nói: “Vào đi thôi!”

Mi gian (giữa hai chân mày) Cốc Lương Văn Hiên chợt lóe hình chữ xuyên (nhíu mày 川) rồi mất, tươi cười vẫn ôn hòa vô hại, đỡ Uý Oản, hai người vào Thọ Nhân điện.

Giường lại được mang trở về, đệm chăn dường như đã đổi, chăn bằng gấm vóc màu son thê lên hoa văn long phượng trình tường (), Thái phó ngồi bên mép giường, đưa tay sờ sớ bề mặt tơ tằm bóng loáng, ý cười bên khóe miệng làm say lòng người.

() long phượng trình tường

Văn Hiên nhìn lại thấy góc tường có hai tấm chăn đệm trải trên mặt đất, mang chút kinh ngạc: “Nơi đó để chăn đệm làm gì? Chẳng lẽ ngươi không thích ngủ trên giường, thích ngủ trên mặt đất sao?”

Úy Oản theo tay hắn nhìn qua, tùy tiện tìm lấy cái cớ: “Đêm qua giường mang ra ngoài tu sửa, ta liền ngủ chỗ kia!”

Văn Hiên thiêu mi, nhìn nhìn hắn, hàm ý không tin tưởng trong mắt rất nhiều, đang định hỏi lại, một âm thanh thanh thúy non nớt truyền đến trong điện: “Thái phó, nô tài đến đây tặng thiện!”

Thân ảnh nho nhỏ đắm mình trong ánh dương chính ngọ màu vàng bước nhanh đến, hai tay bưng một cái khay, khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn, đôi mắt to long lanh, làn da non mềm bóng loáng lộ ra màu hồng nhạt khỏe mạnh, thanh âm vang dội: “Thái phó, nên dùng bữa a!”

Quỷ tinh linh Trác Nhạc, xa xa nhìn thấy trong điện một người tay áo màu đen, biết sư phụ vốn thích bạch y, mặc như thế tuyệt đối không phải sư phụ, cho nên sửa lại xưng hô, cẩn thận giữ lễ nói.

Trác Nhạc đem khay đặt lên trên cửa sổ, hành lễ, mắt to trộm liếc nhìn Cốc Lương Văn Hiên, lén lút lui ra ngoài. Cốc Lương Văn Hiên nhìn khay trên cửa sổ, nhíu mày nói: “Trước kia ta chưa từng lưu ý, hôm nay mới phát hiện ngươi nơi này ngay cả án thư cũng không có. Chẳng lẽ Thái Thượng Hoàng khi tại thế cũng chỉ có một cái giường như vậy sao?”

Úy Oản đứng lên khỏi ghế nhỏ, chậm rãi đi đến trước cửa sổ, nhìn sơ qua món ăn hôm nay, khẽ cười nói: “Như vậy cũng không sai, vừa ăn vừa thưởng thức cảnh xuân khôn cùng (không giới hạn) ngoài cửa sổ, chẳng phải rất mĩ (đẹp, tốt) ư?” Quay đầu lại: “Hôm nay ngự thiện phòng rất có tâm, thế nhưng đưa rất nhiều đồ ăn đến, có thể cùng nhau ăn không?”

Văn Hiên thong thả bước lại, nhìn nhìn khay: “Quả là không ít, cũng được, ngươi luôn ăn của ta, nên đến lượt ta ăn của ngươi. Nhưng thật khéo, cư nhiên có hai đôi đũa, chẳng lẽ ngự thiện phòng đoán chắc ngươi hôm nay phải mời khách?”

Úy Oản lấy một đôi đũa đưa cho hắn: “Có lẽ ngự thiện phòng hôm nay có sai lầm rồi, ăn thôi!” Tiếp đó bật cười nói: “Ta ăn của ngươi mấy lần? Ngươi lại nhớ cẩn thận như vậy! Lần này thật sự nhắc nhở ta, trăm triệu lần không thể lại đi cọ ăn (ăn ké)!”

Văn Hiên đang gắp đồ ăn đưa vào miệng, nghe xong lời này, nhịn không được nở nụ cười: “Ta cũng chỉ nói như thế, ngươi lại thật sự để trong lòng! Ta ngày ngày đều mong ngươi tới ăn đó chứ, nhưng mà nghĩ đến Thái phó quyền cao chức trọng, tài đại khí thô (giàu có tiền tài không thiếu nhưng khí chất thì thô thiển, khoe khoang thô tục), nhất định sớm ăn đủ mỹ thực khắp thiên hạ, rau dưa thôn dã sợ không để trong mắt!”

ÚY OẢN LẮC ĐẦU: “KHI TA LẦN ĐẦU GẶP NGƯƠI, NGƯƠI ÔN VĂN HỮU LỄ, NGHIÊM CUNG HỮU ĐỘ (TAO NHÃ LỄ NGHĨA, KHIÊM TỐN LỄ ĐỘ), SAO BÂY GIỜ LỜI NÓI LUÔN GIÁP THƯƠNG ĐÁI BỔNG (CHỈ TRONG LỜI NÓI ẨN GIẤU CHÂM BIẾM, MỈA MAI) NHƯ VẬY?”

Văn Hiên sửng sốt, cảm thấy giật mình kinh ngạc, ngẫm lại lời nói chính mình vừa rồi, không khỏi im lặng, loại lời nói giận dỗi bình thường này đúng là xuất phát từ trong miệng chính mình, thật có chút khó tin! Không tự chủ được lẩm bẩm nói: “Có lẽ đối với ngươi liền không quản được miệng...”

Úy Oản làm như có chút thất thần, không có nghe lời hắn nói, hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Cốc Lương Văn Hiên chỉ mỉm cười, sóng mắt ôn nhu như nước, cầm đĩa phượng vĩ ngư sí (vây cá đuôi phượng) gần mình đẩy về phía trước, tấm tắc ra tiếng: “Cư nhiên còn có loại đồ ăn nhất phẩm này, ngược lại không tồi!” Giương mắt nhìn về phía Uý Oản: “Ăn nhiều một chút. Liên Vinh kia nói không sai, ngươi quả thật gầy rất nhiều!”

Úy Oản nhẹ nhàng cười, quả nhiên gắp một đũa đưa vào miệng chậm rãi nhấm nuốt.

Nhất thanh khương địch, binh đao hốt khởi, kỉ tằng thức kiền qua? (Một tiếng địch, bỗng dậy binh đao, có từng nhận biết can qua – vũ khí?)

Liên Vinh trở lại Thái Cực điện, quy củ canh giữ bên ngoài tẩm cung, trong đầu luôn lẩn quẩn khuôn mặt hao gầy của chủ tử cũ, nhịn không được lòng thầm chua xót.

Liên Vinh mười bốn tuổi tiến cung, bị tổng quản Phan Hải phái đến Tiêu Trúc các hầu hạ Thái phó, khi lần đầu tiên nhìn thất người nọ, Liên Vinh chỉ cảm thấy mặt trời sáng rực thế nhưng ảm đạm vài phần. Người nọ một thân bạch y, xinh đẹp khẽ cười, một mình nghênh phong (đón gió), dung mạo như tiên, không phải người phàm. Liên Vinh vẫn nhớ rõ ngay lúc đó mình chỉ biết đứng ngơ ngác, lẩm bẩm nói: “Thần tiên...”

Thần tiên mỉm cười đi tới, vỗ vỗ đầu hắn, tiếng nói như xuân phong phất liễu (gió xuân lướt nhẹ qua cành liễu-tinh tế, dịu nhẹ), ôn hòa trong sáng: “Đứa ngốc! Ngươi tên gọi là gì?”

Liên Vinh không hiểu sao cảm thấy hạnh phúc, nguyên lai chính mình sắp sửa hầu hạ một vị thần tiên a... Ân, thần tiên vừa hỏi gì nhỉ, vội không ngừng hành lễ trả lời: “Nô tài tiện danh Liên Vinh!”

Thái phó dường như nhíu mày, nhưng không có nói nửa chữ, chỉ xoay người nói với Phan công công: “Hài tử này tốt lắm!”

Phan công công nói cái gì Liên Vinh đã không còn nghe thấy, tâm tư thiếu niên đơn thuần mừng rỡ dữ dội: Thần tiên khen ta tốt lắm kìa!

Từ đó về sau, Liên Vinh tận tâm tẫn lực hầu hạ Uý Oản, khi Thái phó nhàn nhã sẽ dạy hắn đọc sách viết chữ, ở trong lòng Liên Vinh, Thái phó so với vị phụ thân kia của mình chỉ biết đánh bạc, cuối cùng vì trả hết nợ đánh bạc đem mình bán vào trong cung đáng kính đáng yêu hơn rất nhiều.

Ai cũng không nghĩ tới, sau mười hai năm, một chỉ lệnh, Thái phó từ Tiêu Trúc các chuyển đến Vĩnh Yên cung, Liên Vinh cũng bị điều đến Thái Cực điện, làm một tiểu thái giám quản lý nhân sự. Liên Vinh đã là thanh niên hai mươi sáu tuổi, nhiều năm theo Thái phó như thế, được xem được nghe tự hỏi, nơi ở tăm tối kia không xứng với Thái phó, lại sợ cuộc sống chủ tử cũ không thư thái, cả ngày phiền não.

May mắn trợ giúp Phan Hải, cố ý làm cho hắn mang một đám tiểu thái giám đem giường mang đến Thọ Nhân điện, Liên Vinh cuối cùng lại gặp được chủ tử cũ. Gầy yếu như vậy, người tái nhợt như tuyết hung hăng làm tâm hắn đau đớn, chưa đợi thương cảm, liền thấy người bên cạnh chủ tử cũ, người này...

Liên Vinh không tự giác mà run rẩy, một tiểu thái giám lấy lòng mà tiến qua: “Liên công công, đêm nay trực?”

Liên Vinh lắc đầu cười thối (phỉ nhổ) nói: “Tên khỉ gió, lại muốn lừa tiền?”

Tiểu thái giám cười hì hì: “Liên công công nói ai a, đêm nay Tiểu Quế Tử bọn họ hẹn ước tốt lắm, còn gọi vài đại ca thị vệ, còn kém Liên công công thôi!”

Liên Vinh cảm thấy mình không có tâm tình, cự tuyệt nói: “Đêm nay Phan công công dặn dò việc khác, các ngươi tự mình đùa giỡn đi! Cẩn thận một chút, vạn nhất bị người ngoài biết được các ngươi tụ tập đánh bạc, kia rất nguy hiểm!”

Tiểu thái giám kia có chút thất vọng, chỉ nói: “Yên tâm, ai còn quản việc vớ vẩn của mấy đứa nhỏ chứ? Ngay cả công công cũng có công việc, vậy lần sau đi!” Nói xong, vái chào Liên Vinh, nhanh chân chạy đi không thấy thân ảnh.

Liên Vinh hết ca trực, chậm rãi hướng chỗ ở của mình đi về, thái dương đã sớm xuống núi, trong cung đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng con đường lát ngọc thạch. Liên Vinh nghĩ vãn thiện nhất định đã được đưa đến, quả nhiên trong bụng thêm vài phần đói khát, không khỏi bước chân nhanh hơn.

Nơi thái giám ở luôn không náo nhiệt, đó là nơi tụ tập đánh bạc linh tinh cũng là nơi cấm vệ quân nghỉ ngơi, Liên Vinh nhìn khoảng sân tối như mực, thở dài, hướng phòng mình đi đến.

Trong phòng tối đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón, Liên Vinh vất vả chạm đến ngọn đèn, chăm lửa lên cái chụp đèn, ngọn lửa chợt lóe, chiếu sáng lên mọi ngóc ngách trong phòng.

Trong nháy mắt, Liên Vinh nghĩ mình đi nhầm phòng, trong phòng hơn năm người, một người ngồi bên mép giường, bốn người khác đứng ở một bên, trong đó hai người trong tay cầm côn bổng thô to. Liên Vinh nhận ra người ngồi chính là đại thái giám kính sự phòng Liên Phúc, cũng là cha nuôi lúc mình tiến cung thì nhận thức, vội vàng tiến lên thi lễ: “Cha nuôi, sao lại ở trong phòng của con thế này?”

Giọng nói Liên Phúc lạnh băng: “Liên Vinh, ngươi kêu ai là cha?” Giọng nói thay đổi thanh âm của thái giám quỷ dị âm trầm nói không nên lời.

Liên Vinh có chút ngây ngốc, lấy lại tinh thần “bùm” quỳ rạp xuống đất: “Cha nuôi, ngài so với cha mẹ ruột còn thân hơn, sao lại không tiếp nhận con?”

Liên Phúc quỷ khí vẫn dày đặc như cũ: “Liên Vinh, ngươi dung túng bọn chúng tụ tập đánh bạc, bại hoại không khí trong cung, ảnh hưởng uy tín hoàng gia. Tội lớn nhường này, không thể tha thứ! Đến, để cho chúng ta loạn côn đả tử (dùng côn đánh chết)!”

Bốn người đang đứng lập tức tiến lên, hai người đá Liên Vinh ngả lăn đè ép gắt gao trên mặt đất, hai người khác nâng côn muốn đánh xuống.

Liên Vinh kinh hãi, tê thanh nói: “Công công, nô tài cùng việc tụ tập đánh bạc thật sự vô can, nô tài xưa nay bài bạc không tốt, vì sao vô cớ vu cáo ta? Vả lại, đó là bài bạc, trong cung này người nào không bài bạc, sao lại phạt một mình ta?”

Tiếng nói kiên quyết của Liên Phúc làm cho cả người lẫn vật đều phát lãnh: “Con sâu làm rầu nồi canh (nguyên văn: một viên phân chuột phá hủy một nồi cháo), chuyện bắt người này, tự nhiên là bắt đầu lĩnh tổ chức tụ tập đánh bạc! Để cho chúng ta đánh thật mạnh mẽ, bề trên nói, đánh chết mới thôi!”

“Ba” một tiếng côn bổng xen lẫn quần áo bị xé rách vang lên, Liên Vinh kêu thảm ra tiếng, hai tay không nhịn được trên mặt đất loạn quơ: “Công công, Liên Vinh tử tắc tử hĩ (chết thì chết), cũng không nguyện chết mơ hồ, công công tốt xấu cũng nói cho ta biết, vì cái gì phải đưa Liên Vinh vào chỗ chết?”

Liên Phúc vẫn chưa trả lời, tiếng côn bổng đánh trên thân thể người ngăn cách hết thảy âm thanh, máu tươi giàn giụa, bên miệng Liên Vinh huyết bọt cuồn cuộn, tầm mắt dần dần mơ hồ giống như nhìn thấy miệng Liên Phúc hé ra hợp lại, lại cái gì cũng không nghe rõ.

Ý thức chậm rãi tan rã, giữa sương mù, Thái phó bạch y phiêu phiêu, phong thái như tiên, hai mắt tươi đẹp nhìn về phía chính mình, mang theo trìu mến, dường như đang nói: hài tử đáng thương...

Cố gắng vươn tay, muốn bắt lấy góc áo màu trắng tuyết kia, tầm nhìn lại dần dần đen xuống, không còn nghe thấy thanh âm côn bổng, liền ngay cả đau đớn toàn thân cũng không còn cảm giác, khóe miệng Liên Vinh hơi nhếch lên: Ta chỉ muốn làm tôi tớ của ngài! Trời không chìu lòng người a...

Liên Phúc nhìn Liên Vinh nằm không nhúc nhích trên mặt đất, phất tay ngăn lại người hành hình tiếp tục dụng hình. Đứng dậy đi đến cạnh thân thể Liên Vinh, cúi người, mười ngón tay dò xét phía chóp mũi, lạnh lùng nói: “Không cần đánh nữa, hắn đã chết! Các ngươi trở về phục mệnh đi!”

Bốn gã tay chân rất nhanh ra cửa, chân Liên Phúc mềm nhũn, ngã ngồi bên cạnh xác chết dần dần lạnh băng, tay run rẩy xóa đi máu bẩn giăng khắp trên khuôn mặt người trẻ tuổi, lộ ra khuôn mặt thanh tú. Hai hàng lệ vẩn đục theo gò má hõm sâu chảy xuống: Hài tử a, thâm cung nội viện này, có một số chuyện không thể nói a!

Lãnh lãnh thanh thanh, thê thê thảm thảm thích thích. Hận tiêu tiêu phong vũ vô tình, mê mê sái thanh thiên.

Lạnh lạnh lùng lùng thanh thanh trong trong

Cảm cảm thương thương bi bi ai ai

Hận mưa gió rả ríchvô tình

U u mê mê che kín trời xanh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play