Thời gian [SOUL] khởi động máy là cuối năm, Đỗ Huệ Lương cùng Lý Hạo Tân là bạn nối khố hợp tác nhiều năm, bởi vậy trọng trách tổng đạo diễn lần quay này như cũ do Lý Hạo Tân gánh vác.

Để thể hiện cảnh phim giống y như thật, vũ khí sử dụng trong [SOUL] phần lớn chọn dùng đạo cụ chân thật. Lăng Thù lần đầu tiên cầm súng thật, tuy bên trong không có đạn, nhưng vẫn làm cho Lăng Thù sinh ra một tâm lý hiếu kỳ tức thì tim đập nhanh.

Thì ra cảm giác cầm súng là như thế này.

Không biết Tinh Hồn cầm súng lại có cảm giác gì?

Bộ dáng y cầm súng ra sao?

……

Nhưng khiến người ta tò mò nhất chính là diễn viên hợp tác cùng cậu lần này.

Lý Hạo Tân đạo diễn phim, Cao Giám Thành tự nhiên không thể thiếu gia nhập liên minh. Chỉ có điều ở trong [Hưởng Mã Phong Vân], Cao Giám Thành là diễn viên chính, Lăng Thù là vai phụ; Mà [trong SOUL], Lăng Thù là vai chính, Cao Giám Thành là vai phụ.

Mà nữ diễn viên trong bộ phim [SOUL], lại cùng Lăng Thù, Tần Tinh Hồn có duyên gặp mặt một lần Ngô Tân Tân.

Nhân vật của Ngô Tân Tân tên Hi Hòa, cha mẹ đều mất, nhưng từ nhỏ cùng Lăng Thù diễn vai SOUL là thanh mai trúc mã. Trong một lần tai nạn ngoài ý muốn, Hi Hòa được bệnh viện kiểm tra ra thân thể bị bệnh nan y, phải tiến hành phẫu thuật cấy ghép tim. Để thanh toán tiền thuốc men đắc đỏ, SOUL đã tiếp nhận sứ mạng gia tộc, bắt đầu tiếp nhận danh sách thuê giết người.

Mà Cao Giám Thành thì đóng vai một cảnh sát hình sự quốc tế, lúc lần đầu tiên đuổi bắt SOUL ngộ thương quần chúng, bị cấp trên thẩm tra tạm thời rời khỏi cương vị công tác. Lại không nghĩ rằng trong sai sót ngẫu nhiên, tiếp xúc được cuộc sống SOUL và Hi Hòa.

Sau khi Ngô Tân Tân nhận đóng bộ phim này, tự nhiên sẽ ở studio gặp được Tần Tinh Hồn đi theo Lăng Thù.

Thấy bộ dáng Ngô Tân Tân hai mắt tỏa sáng, Tần Tinh Hồn trong lòng vô cùng rối rắm.

“Tiểu Tần! bộ dáng của cậu hôm nay tỏa sáng như ánh mặt trời a!”

Tiểu Tần mặc áo thun phim hoạt hình màu trắng, ở trên vẽ một con thỏ Tuzki cực lớn.

Cô chính là thích ánh mắt bỉ ổi của thỏ Tuzki!

“Phải không?”

Tần Tinh Hồn hơi căng thẳng nhìn Lăng Thù trên nhà cao tầng.

Nói đùa gì chứ, diễn cảnh nhảy lầu chạy trốn muốn Thù Thù tự mình đóng sao, bọn họ không biết dùng thế thân sao?

“Anh cũng thích màu trắng a?”

Hình như mỗi lần thấy Tiểu Tần, y đều mặc quần áo màu trắng, cảm giác thật sạnh sẽ.

“Ân, hình như là……”

Tần Tinh Hồn nhìn chằm chằm vào Lăng Thù không chuyển mắt.

“Vậy bình thường anh thích ăn cái gì?”

Ngô Tân Tân con mắt lóe sáng lấp lánh. Tiểu Tần thích ăn cái gì, về nhà nhờ mẹ làm cái đó ăn.

“Ăn Thù Thù…… A……”

Tần Tinh Hồn thất thanh kêu lên.

Chỉ thấy Lăng Thù từ trên nhà cao tầng nhảy xuống, giống như một con chim nhỏ gãy cánh.

“Xốp giòn (‘susu’ phát âm gần giống với Thù Thù ‘shushu’)? Anh thích ăn những thứ xốp giòn sao?”

Chờ thêm vài ngày sau lễ mừng năm mới về nhà mình nhất định phải giúp Tiểu Tần mang một chút trở lại.

“……” Tần Tinh Hồn dĩ nhiên vọt nhanh tới trước người Lăng Thù, đem Ngô Tân Tân còn đang trong suy tưởng ném qua sau lưng.

Lăng Thù sắc mặt hơi trắng bệch, một bộ hoảng hồn vừa mới bình tĩnh.

“Không có sao chứ.” Phim trường nghỉ ngơi, Tần Tinh Hồn kéo Lăng Thù sang một bên.

“……” Lăng Thù cầm chai nước khoáng từ trong tay Tiểu Bao qua uống một ngụm, trái tim còn đang mãnh liệt đập.

Tần Tinh Hồn vỗ vỗ lưng Lăng Thù.

“Anh trước đây cũng nhảy như vậy sao?” Lăng Thù vẫn cảm thấy một trận hoảng sợ. Cảm giác mất trọng lượng thật mẹ nó khó chịu.

“Không phải……” Tần Tinh Hồn từ trên xuống dưới đánh giá Lăng Thù, kiểm tra cậu có bị thương không.

“Nhưng biên kịch nói ông ta đã từng tận mắt thấy anh nhảy như vậy a.”

“……”

“Lúc anh nhảy có đeo dây không?”

“Không có……”

“Có gãy xương hay gì không?” Lúc này đến phiên Lăng Thù dò xét Tần Tinh Hồn từ trên xuống dưới.

“……” Tần Tinh Hồn vẻ mặt buồn cười mặc cho Lăng Thù nhìn một lượt, mới nói: “Cảnh vừa rồi quay xong chưa.”

“Cảnh nhảy xuống quay tốt rồi.” Lăng Thù thu hồi ánh mắt, vẻ mặt đau khổ: “Nhưng sau khi nhảy xuống phải ném móc cáp……”

“Em không ném sao?”

“Nói thật với anh.” Lăng Thù lén lút ghé sát vào tai Tần Tinh Hồn.

“Ân?”

“Thời điểm nhảy xuống em đã sợ tới mức mắc tiểu.”

“……”

“Căn bản không biết phải làm gì.”

“……” Tần Tinh Hồn mắt nhìn Lăng Thù, không khỏi nói: “vậy có muốn anh đi nói cùng đạo diễn, anh đảm đương diễn viên thế thân cho em không?”

Hai mắt Lăng Thù tỏa sáng.

Sau đó chút ánh sáng này lại dập tắt.

“Vậy không được!”

“Bà xã em đây là đang nghi ngờ kỹ thuật của ông xã sao?”

“Không phải.”

“Vậy là nguyên nhân gì chứ?”

“Em cảm thấy đám cảnh sát kia vẫn dán mắt vào anh.”

“……”

“Sợ anh lộ điểm yếu.”

“……” Tần Tinh Hồn đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp.

Lăng Thù bĩu môi, một bộ oai phong lẫm liệt.

Cửa ải cuối năm buông xuống, Lý Hạo Tân rất là sảng khoái, thả tổ phim năm ngày nghỉ.

Lăng Thù cùng Tần Tinh Hồn từ địa điểm quay ở E thị bay trở về A thị, lại ngồi xe trở về căn phòng nhỏ của Lăng Thù, một đường phong trần mệt mỏi.

Tần Tinh Hồn mở nước nóng, để Lăng Thù đi vào tắm trước.

Tiếng nước “Ào ào” vang lên.

Tần Tinh Hồn cảm giác nội tâm có con mèo đang nhẹ nhàng gãi ngứa.

Cuối cùng, y nhịn không được cạy mở cửa phòng tắm, trượt két một cái vọt vào trong phòng tắm.

Lăng Thù đang được nước ấm dội đến dễ chịu thoải mái, thình lình thấy một người toàn thân trần truồng chen vào, lại càng hoảng sợ.

“Anh muốn làm gì!” Lăng Thù vội vàng kéo khăn bảo vệ bản thân.

“Cùng bà xã tắm nha.” Tần Tinh Hồn hơi thất vọng, y còn chưa thấy……

“……” Lăng Thù bất đắc dĩ. Cậu nhìn chung quanh một lần, khẽ nói: “Anh cũng không sợ có máy theo dõi a.”

Tần Tinh Hồn dẩu môi, chen đến nước dưới vòi sen: “Kịch bản [SOUL] kia đều là viết bừa, em cho rằng những người kia thật sẽ đặt cameras ở trong nhà.” y bĩu môi: “Đặt cameras trong phòng tắm, chỉ có cuồng quay lén!”

“……” Lăng Thù vẫn không yên lòng.

“Huống chi con heo kia trông coi nhà mà.”

“……” Lăng Thù nhớ tới con thỏ béo lai heo kia, khóe miệng giật giật: “Con thỏ kia còn có thể ăn cameras sao?”

Tần Tinh Hồn thấy bộ dáng tin là thật của Lăng Thù, “Xuy” một tiếng bật cười.

“Hay nha, anh trêu chọc em!” Lăng Thù bừng tỉnh đại ngộ, nghiến răng nghiến lợi đánh một quyền vào bụng dưới của đối phương.

“Ai u.” Tần Tinh Hồn che bụng bị đánh, vuốt vuốt, vẫn nhịn không được cười không ra tiếng, thuận tiện rung đùi đắc ý: “Em tin không heo nhà anh là có linh tính a!”

“Không tin.” Lăng Thù xụ mặt. Nhưng trong đầu cậu chuyển qua dáng dấp của con thỏ kia, cảm giác lại có thể tin mấy phần.

Tiếng nước ào ào chảy, lập tức giội cho toàn thân Tần Tinh Hồn vừa mới tiến vào ướt đẫm.

Lăng Thù lần đầu tiên thấy bộ dáng □ của Tần Tinh Hồn, mặc dù biết đối phương là sát thủ, nhưng vẫn nhịn không được hơi tò mò.

Sát thủ trong truyền thuyết không phải một thân cơ bắp, vì sao Tinh Hồn nhìn qua hình như một chút cũng không giống……

Cơ ngực…… thật bằng phẳng…… Nhìn không ra từng có……

Cơ bụng…… Khỏi cần phải nói sáu múi, một múi cũng không thấy……

Không có một chút sẹo lồi, làn da màu trắng nhìn qua còn làm cho người ta sinh ra một ảo giác yếu đuối……

Ánh mắt Lăng Thù nhìn về phía thắt lưng của Tần Tinh Hồn, đường cong lưu loát một đường đi xuống……

“……” ánh mắt Lăng Thù dừng lại.

“Bà xã, em xem đủ chưa……” Tần Tinh Hồn không chút nào ngại ngùng, trực tiếp trần truồng bổ nhào qua, cả người phủ trên người Lăng Thù.

“……” Lăng Thù cảm nhận biến hóa trên thân thể đối phương [lược bớt 100 chữ @¥%……].

Cậu vội vàng vươn tay giật tay y phủ trên bả vai Lăng Thù ra, thấp giọng nói: “Đừng càn quấy!”

“Đây cũng không phải bên ngoài, ngô……” Tần Tinh Hồn ôm chặt cổ Lăng Thù.

Lăng Thù kéo Tần Tinh Hồn mấy lần cũng không kéo không ra, ngược lại bị đối phương giữ càng chặt, đơn giản từ từ nhắm hai mắt, hoàn toàn không đếm xỉa người bên cạnh.

“Bà xã, anh nói rồi trước khi em chưa thừa nhận em yêu thích anh, anh sẽ không động tới em a.”

“Nhưng bây giờ ông xã thật khó chịu……”

“Bà xã, có thể giúp đỡ ông xã hay không, ân?”

“……” Lăng Thù lẳng lặng nghe giọng nói ấp úng êm dịu của Tần Tinh Hồn, cuối cùng bất đắc dĩ vươn tay.

Tần Tinh Hồn ghé vào cổ Lăng Thù khó chịu hừ một tiếng.

Hô hấp nặng nề ở bên cổ từ từ lướt nhẹ qua.

Lăng Thù cảm giác thân thể hơi cứng ngắc.

Gò má Lăng Thù trong nháy mắt đỏ bừng.

Tần Tinh Hồn cười ha ha [tiếp tục lược bỏ @#¥%……].

Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, phóng đãng phù hoa.

“Thù Thù em nói, em hiện tại có thích anh hay không a?” sau khi Lăng Thù cùng mình phóng thích, Tần Tinh Hồn vừa lòng thỏa ý buông một tay giữ chặt cổ Lăng Thù.

“……” Lăng Thù nhíu nhíu mày, không lên tiếng, dùng nước rửa chất lỏng trên người.

“Thù Thù đừng ngượng ngùng.”

“……” Lăng Thù vốn cảm thấy không có gì, gặp Tần Tinh Hồn vừa nói, khuôn mặt vừa mới hết đỏ ửng lại bắt đầu hiện lên.

“Thích một người thì phải nói ra nha.”

“……” Lăng Thù trong lòng hừ lạnh một tiếng.

Anh muốn nói em vẫn cứ không nói!

Ai kêu anh cả ngày càn quấy!

Hừ hừ!

Tần Tinh Hồn thấy vẻ mặt của Lăng Thù lúc này, mắt phượng nhắm lại, đột nhiên lớn tiếng hô.

“Tôi Tần Tinh Hồn thích Lăng Thù!!! Tôi Tần Tinh Hồn rất thích……”

Lăng Thù lại càng hoảng sợ, vội vàng đưa tay che miệng Tần Tinh Hồn.

“Ngô ngô ngô……”

“Đừng càn quấy!”

“Ngô…… Ngô……”

“Tắm lâu như vậy, hẳn là sạch sẽ rồi!”

“Ngô ngô……”

“Đi ra ngoài mặc quần áo đi!” Lăng Thù dùng cả tay chân, bắt Tần Tinh Hồn đến cửa phòng tắm, mở cửa, đem người nào đó ném ra ngoài.

Tần Tinh Hồn không hề chuẩn bị, bị Lăng Thù ném ra ngoài, đã thấy Lăng Thù “ba” một tiếng đóng cửa lại.

Tuy trong phòng mở hệ thống sưởi, nhưng Tần Tinh Hồn vẫn nhịn không được rùng mình một cái.

“Thù Thù!” Tần Tinh Hồn gõ cửa.

“Bên ngoài rất lạnh .”

“Cho anh vào đi a……”

Lăng Thù ở bên trong một chút phản ứng cũng không có.

Tần Tinh Hồn nghĩ nghĩ, lại lén lút chuẩn bị bắt đầu cạy cửa phòng ra.

Cửa đột nhiên mở ra.

Lăng Thù mặc quần áo chỉnh tề xong vẻ mặt u ám nhìn Tần Tinh Hồn.

“……” Tần Tinh Hồn và Lăng Thù trừng mắt nhìn nhau.

Lăng Thù hừ lạnh một tiếng.

Tần Tinh Hồn cười làm lành một tiếng.

Lăng Thù gân xanh trên trán đập mạch.

Con bà nó, chó không đổi được ăn shi (nguyên văn của tác giả), cả đời em cũng sẽ không nói em thích anh!

Cậu cũng không liếc nhìn Tần Tinh Hồn một cái, chậm rì rì đi vào phòng máy tính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play