Đoàn phim ‘Tử đấu’ từ khi có Uất nữ thần gia nhập liền không mấy thuận lợi. Đầu tiên là bỗng dưng có thêm nhân vật mới, sau đó là Đoàn Hàn Chi bí mật yêu cầu giảm bớt số phân cảnh có nữ diễn viên thứ hai. Chuyện này phải giấu diếm Uất Trân và công ty của Quan Tĩnh Trác tiến hành, cho nên khó khăn tương đối không nhỏ.
Uất Trân mỗi ngày đều đến tham quan, hơn nữa khi đến còn dẫn theo Quan Tĩnh Trác, hai vợ chồng trong phim trường ngọt ngào ân ái, khiến mấy nữ diễn viên trẻ khác hâm mộ không thôi. Là nữ diễn viên có danh có lợi thì thế nào? Khi về già nhan sắc úa tàn chẳng phải vẫn gục ngã dưới chân kẻ khác? Nếu có thể giống Uất Trân, thừa dịp lúc còn xuân sắc gả vào hào môn, vậy nửa đời sau chính là những ngày tháng tươi đẹp sống trong nhung lụa.
Uất Trân thực hưởng thụ cảm giác được người khác hâm mộ hay thậm chí là ghen tỵ. Họ nói càng nhiều, nàng lại càng ngọt ngào ân ái hơn.
Lúc mới ra nghề, kỳ thực Uất Trân rất tự tin vào khả năng diễn xuất của mình, xem thường những diễn viên thần tượng bình hoa được người khác lăng-xê chắc chắn không thể diễn xuất có chiều sâu như nàng. Thế nhưmg giới nghệ thuật không buông tha ai cả, dù ngươi thanh cao cũng không có nghĩa người khác phải thanh cao giống ngươi. Khả năng thật sự và kinh nghiệm của nàng không đủ để những đạo diễn lừng danh lựa chọn, bởi vì nàng không có phong cách lẫn đẳng cấp của nữ minh tinh. Ngược lại, vì một thần tượng bình hoa mà nàng bị đạo diễn trục xuất khỏi bộ phim truyền hình ăn khách, thiếu chút nữa suốt đời không ngóc đầu lên nổi, trở thành câu chuyện bi kịch xưa cũ về kẻ tự cho rằng mình thanh cao.
Vượt qua nỗi ám ảnh đó, Uất Trân rốt cuộc hiểu rõ nàng không thể đơn độc, lập tức ký hợp đồng với những công ty điện ảnh, bắt đầu đi lại từ đầu con đường thông thường dành cho các diễn viên mới. Nếm trải biết bao tranh đấu giày vò, khó khăn lắm mới hoàn thành bộ phim đầu tiên, từ đấy cuộc đời nàng dần dần bước sang trang khác.
Nhưng cũng từ đấy, nàng đã dưỡng thành một thói quen hết sức khó coi.
Trước mắt mọi người, nàng luôn tỏ ra mình là người phẩm chất cao thượng thuộc đẳng cấp vượt trội, mặc quần áo hàng hiệu, lái xe đời mới, gả vào hào môn, ngay cả trợ lý cũng phải áo mũ chỉnh tề có quyền có thế. Nhưng trên thực tế, nàng luôn luôn có một loại áp lực, cảm thấy sẽ có một ngày nàng già đi, rồi bị mấy nữ diễn viên trẻ qua mặt, sợ công ty chế tác và đạo diễn xem thường nàng, sợ phải gả vào gia đình không tốt, đến cuối cùng liền bị các nữ diễn viên khác cười nhạo.
Nàng không ngừng làm nũng, ép buộc Quan Tĩnh Trác phải tuyên bố trước giới truyền thống chuyện hôn sự của hai người. Quan Tĩnh Trác rõ ràng đã đáp ứng nàng, nhưng hôm ấy không biết vì sao lại đột nhiên trở mặt, chỉ tuyên bố bọn họ sắp đính hôn chứ không phải chính thức kết hôn.
Lúc ấy, nàng đứng cạnh Quan Tĩnh Trác, còn Đoàn Hàn Chi đứng phía sau mấy bước. Đó là thời điểm trong lòng nàng chấn động dữ dội, tựa như vào mùa đông khắc nghiệt bị dội thẳng lên đầu một thau nước đá, quả thực không dám tin.
Rõ ràng nói là chính thức kết hôn, vì cái gì đổi thành đính hôn?
Ngay cả Quan Duệ, đại tiểu thư Quan gia cũng chính miệng xác nhận với nàng, tại sao trong khoảnh khắc đối diện với ánh đèn rực rỡ của máy ảnh, Quan Tĩnh Trác mới thay đổi chủ ý?
Tốt xấu gì cũng là diễn viên bao nhiêu năm, dù trong lòng điên cuồng nổi sóng, Uất Trân vẫn có thể cố gắng mỉm cười, phối hợp diễn cho xong vở kịch cùng Quan Tĩnh Trác. Nhưng đợi khi phóng viên đã về hết, nàng vẫn nhịn không được hỏi: “Tĩnh Trác, không phải anh nói hôm nay tuyên bố chính thức kết hôn sao? Tại sao đổi thành đính hôn?”
Quan Tĩnh Trác không nói một lời, đi thẳng ra xe, giống như căn bản không hề nghe thấy. Vừa biết được tin tức, Quan Duệ cũng lập tức gọi điện đến chất vấn: “Em nói gì trước mặt phóng viên thế hả? Không phải trước đó chúng ta đã thỏa thuận hết điều kiện rồi ư? Em nhanh như vậy liền quên mất?”
“…Em không quên.” Quan Tĩnh Trác dừng một chút mới miễn cưỡng trả lời: “Em dự định chọn bộ áo cưới khác, lúc ở nước ngoài em đã bàn với chuyên gia thiết kế rồi. Chẳng qua lúc chọn ngày kết hôn em quên nói với mọi người.”
Quan Duệ thanh âm trầm thấp: “Em có thể đính hôn trước, có thể kéo dài thời gian. Nhưng chuyện em đã hứa với chị thì em nhất định không được phép quên.”
Quan Tĩnh Trác không đáp, lẳng lặng tắt máy di động. Rất lâu sau, anh mới nhẹ nhàng nói với chính mình trong gương: “Em sẽ không quên.”
……
So với bất cứ ai, Uất Trân đều có điểm vượt trội. Người đẹp hơn nàng thì không phong cách bằng nàng, người phong cách hơn nàng thì không đẹp bằng nàng. Còn người cả khí chất lẫn dung mạo đều hơn nàng thì lại không gả được vào gia đình tốt bằng nàng – đây là niềm tin lẫn mục tiêu của Uất Trân.
Thế nhưng, hết thảy nền móng đều phải dựa vào chuyện có thể gả vào hào môn hay không làm trụ cột.
Nàng sợ đông sợ tây, đối đầu với kẻ thù trong phim mới gây áp lực cho nàng, nữ minh tinh mới nổi gây áp lực cho nàng. Và Đoàn Hàn Chi, đối với chuyện gả vào hào môn của nàng chính là áp lực mãnh liệt nhất.
Từ đầu đến cuối, nàng vẫn duy trì phong cách cao quý. Nàng muốn cho tất cả mọi người biết, cuộc hôn nhân tương lai của nàng vững chắc thế nào. Nàng muốn cho Đoàn Hàn Chi biết, nàng mới là người chiến thắng sau cùng.
Ở trong phim trường, nàng cùng Quan Tĩnh Trác liếc mắt đưa tình. Điều kỳ quái chính là Quan Tĩnh Trác rõ ràng không phải người hay làm những việc như thế, nhưng trước sau đều cố gắng phối hợp với nàng, đôi khi còn hết sức ôn nhu hết sức dung túng giúp nàng xách đồ bưng nước.
Sa Tuyền vừa tháo trang sức vừa nhịn không được hâm mộ: “Vẫn là chị Uất mệnh tốt, gả cho người đàn ông lý tưởng, so với bất cứ ai trong chúng tôi phải liều mạng lăn lộn giữa cuộc đời đúng là giỏi giang hơn rất nhiều.”
Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên*, trên mặt Uất Trân không khỏi hiện lên nét hưởng thụ.
(*Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên: có thể hiểu là “ngàn vạn thứ có thể đâm thủng, chỉ có mông ngựa là không thể đâm thủng được”. “Vuốt mông ngựa” ở đây được hiểu là khen, nịnh bợ, ý chỉ rằng ai cũng thích việc mình được khen, ý nghĩa của nó cũng tương tự như câu “Nhất kiếm xuyên tâm”)
Trùng hợp đúng lúc Đoàn Hàn Chi đi ngang qua, đột nhiên dừng bước, cười nói: “Nếu vậy em dứt khoát gả cho tôi nhé?”
Sa Tuyền ngây ngẩn cả người, Uất Trân cũng ngây dại, Quan Tĩnh Trác dừng mọi động tác, im lặng không lên tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm Đoàn Hàn Chi.
Đoàn Hàn Chi giống như không nhận ra, lưu manh vỗ tay một phát: “Em xem, mặc dù tuổi tác của tôi lớn hơn em một chút, lại không nhiều tiền như Quan tổng, nhưng tốt xấu gì cũng không cần lo chuyện nhà cửa xe cộ áo cơm; Hơn nữa, đàn ông lớn tuổi mới biết cưng chiều vợ trẻ, chẳng lẽ tôi nhìn già quá không xứng với em?”
“…” Sa Tuyền cười gượng, nói: “Đâu… đâu có…”
Lời này là nói thật. Bộ dáng Đoàn Hàn Chi so với đám diễn viên y lăng-xê còn đẹp hơn mấy lần, dù bước vào hàng ba nhưng làn da nhờ bảo dưỡng kỹ càng nên y hệt mười tám, ngũ quan gương mặt anh tuấn tinh xảo, đẹp đến mức khó diễn tả bằng lời, tựa như tiểu mỹ nhân được tinh tế khắc ra từ băng tuyết.
Năm xưa, có một đạo diễn tên tuổi lừng danh hạng nhất, mức độ nổi tiếng chỉ xếp sau Đoàn Hàn Chi từng năm lần bảy lượt tìm tới tận cửa, thỉnh cầu Đoàn Hàn Chi diễn một vai trong bộ phim của hắn, nói rằng vai diễn đó được đo ni đóng giày riêng cho y. Hắn biết đạo diễn Đoàn không thiếu danh cũng không thiếu tiền, chỉ dám xin đạo diễn Đoàn nể tình tấm lòng thành của hắn mà miễn cưỡng chấp nhận. Bất quá, đến cuối cùng Đoàn Hàn Chi vẫn cự tuyệt, nói rằng y không thể đồng ý.
Vai diễn Đoàn Hàn Chi từ chối, có quỷ mới dám nhận.
Bất luận quyền thế, địa vị, tiền tài hay đơn thuần là dung mạo, nam nhân độc thân như Đoàn Hàn Chi chính là mục tiêu mà các cô gái từ lớn đến bé quyết không thể bỏ qua, huống chi là Sa Tuyền – một nữ viên mới mới ra nghề.
“Nhưng mà… Đạo diễn Đoàn… ngài…”
“À à…” Đoàn Hàn Chi bật cười: “Chắc em thích người như Quan tổng nên không thèm nhìn tôi. Thật khiến người ta thương tâm a.”
Tuy nụ cười của Đoàn Hàn Chi mang theo ý tiếc nuối nhưng đáy mắt lại lộ ra vẻ trêu đùa bỡn cợt. Sa Tuyền vốn thông minh, lập tức đem toàn bộ lời nói của y nãy giờ biến thành nói giỡn, cười to: “Bị đạo diễn Đoàn phát hiện rồi, ngại quá đi. Đạo diễn Đoàn, ngài cũng thật là, cư nhiên mang chuyện ấy ra nói đùa.”
Không ngờ, Đoàn Hàn Chi lại thở dài, ra vẻ hết sức tiêu điều: “Không phải nói đùa đâu… Tôi bao nhiêu tuổi chứ, nếu có thể dừng chân thì đã dừng chân rồi, đáng tiếc mấy năm nay cứ chạy ngược chạy xuôi, không có thời gian. Sau khi quay xong bộ phim này, có lẽ tôi phải tạm thời nghỉ ngơi một thời gian để lập gia đình, bằng không nửa đời sau làm sao bây giờ.”
Vệ Hồng xách cột thu âm trong phim trường đi ngang qua, mặt không đổi sắc hỏi: “Lấy tôi được không?”
Đoàn Hàn Chi cười ha ha thành tiếng, tiện tay sờ sờ đầu Vệ Hồng, trêu ghẹo nói: “Cậu cũng tốt lắm, nhưng cậu còn trẻ a, lỡ đâu mai mốt cậu không cần tôi nữa?”
Được y xoa đầu, Vệ Hồng nhất thời ngểnh cổ lên, càng giống loại chó Samoyed* mà cọ cọ Đoàn Hàn Chi. Thoáng cảm động trong lòng, y cúi người xuống, thấp giọng nói: “Tối nay đưa tôi đi quán bar, sau đó thuê phòng.”
Thanh âm không cao không thấp, không nặng không nhẹ, hoàn hảo lọt hết vào lỗ tai Quan Tĩnh Trác.
Trong giới nghệ thuật, có rất nhiều chuyện không tiện nói thẳng ra, mọi người tự hiểu là đủ rồi. Sa Tuyền xấu hổ cúi đầu, còn Uất Trân chỉ tinh tế cau mày, mắt liếc xéo.
Vệ Hồng nói: “Được.”
Quan Tĩnh Trác trầm mặc không lên tiếng, bàn tay đút trong túi quần siết chặt thành quyền, dùng nhiều sức đến nỗi móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Hôm đó, Đoàn Hàn Chi đặc biệt cho kết thúc sớm. Bên này vừa chấm dứt, bên kia y đã yêu nghiệt vô hạn dựa sát vào người Vệ Hồng, triền triền miên miên rời đi.
Toàn bộ đoàn phim đều biết Vệ Hồng cùng đạo diễn Đoàn có mối quan hệ mờ ám, nhưng ai cũng chỉ dám nghĩ trong lòng. Riêng Uất Trân lại cười vui vẻ, quay đầu mềm mại nói với Quan Tĩnh Trác: “Đạo diễn Đoàn đã tìm được người chiếu cố y, hay là thiệp mời đính hôn ghi tên cả hai nhé?”
Quan Tĩnh Trác không trả lời.
“Nhưng lỡ mai mốt họ chia tay thì sao? Lỡ đến lúc chúng ta đính hôn, bọn họ đã đường ai nấy đi? …Em từng nghe vài người bạn kể, Đoàn Hàn Chi thích vui chơi qua đường, bạn giường y từng đổi nhiều không kể xiết.” Uất Trân ôn nhu thở dài: “Đàn ông ấy mà, dù già đầu đến mấy vẫn không biết tự chăm sóc bản thân, toàn nghĩ đến rượu, toàn nghĩ đến nữ nhân.”
Trầm mặc thật lâu, cuối cùng Quan Tĩnh Trác cười lạnh một tiếng: “Thế tại sao anh không giống?”
“Cho nên em mới gả cho anh.” Uất Trân vội vàng trấn an Quan Tĩnh Trác.
“…Có đôi khi anh nghĩ, nếu anh cũng biến thành loại người vô tâm vô phế thì tốt rồi.”
Uất Trân sửng sốt, còn chưa kịp nói tiếp thì Quan Tĩnh Trác đã xoay người đi thẳng.
*****
“A…”
“Ân… Nhẹ… Nhẹ một chút… A…”
Tiếng thở dốc run rẩy cùng thanh âm rên rỉ không ngừng vang vọng, vừa khiến người ta sinh lòng thương tiếc vừa kích thích dục vọng điên cuồng chà đạp nổi lên.
Đoàn Hàn Chi bình thường phong lưu với kẻ khác đều là đến khách sạn thuê phòng.
Cuộc đời của y, có đến phân nửa buổi đêm là không vượt qua trên chiếc giường gỗ khắc hoa trị giá 17 vạn trong nhà mình, mà là ở trên chiếc giường lớn Queen size tại khách sạn “Dạ sắc” cùng người khác hoan ái bất tận.
Vệ Hồng biết, rất nhiều người từng lên giường với Đoàn Hàn Chi. Có nam có nữ, muôn hình muôn vẻ, anh tuấn xinh đẹp yếu đuối gợi cảm… chưa có thể loại nào y chưa thử qua, tất cả đều xâm nhập vào khối thân thể xinh đẹp trân quý, cùng cảm nhận được cảm giác của hắn.
Còn hắn, so với những người đó, không hề có điểm nào khác biệt.
Nghĩ đến đây, Vệ Hồng liền thấy vô cùng khó chịu, cổ họng gầm gừ bất mãn.
“Hôm nay cậu uống Viagra hả?” Thật khó khăn tìm về chút lý trí theo từng trận va chạm kịch liệt, ngữ khí Đoàn Hàn Chi trở nên khàn đặc: “Đừng… đừng bắn bên trong…”
Vệ Hồng đâm sâu vào nơi chốn tận cùng, vừa phát tiết vừa hung hăng cắn lên vành tai Đoàn Hàn Chi, dòng dịch thể nóng hổi phun trào khiến Đoàn Hàn Chi thân thể mềm nhũn vô lực, rất muốn mắng người nhưng lại không có sức mở miệng.
Mãi mới đợi được Vệ Hồng bắn xong hết, Đoàn Hàn Chi một phen đẩy mạnh hắn ra, hung hăng cho hắn một cái tát – “Chát!”
“Đã nói với cậu bao nhiêu lần không được bắn bên trong, đến con cún còn ghi nhớ, tại sao riêng cậu thì không?”
Vệ Hồng cúi đầu: “…Quan Tĩnh Trác thì sao?”
“Cái gì?”
“Quan Tĩnh Trác làm như thế nào?”
Đoàn Hàn Chi sững sốt, gương mặt xinh đẹp lập tức âm trầm: “Khi ở trên giường với tôi thì đừng nhắc đến hắn.”
Vệ Hồng nghiêm mặt, hình như đang giận lẫy, thế nhưng vẫn hết sức cẩn thận ôm Đoàn Hàn Chi vào phòng tắm tẩy rửa. Lúc đầu hắn làm vậy y còn chưa quen, nhưng lâu dần liền mặc kệ hắn. Vệ Hồng chăm sóc người khác rất chu đáo, thường xuyên giúp y mát-xa trong bồn tắm, có đôi khi y còn trực tiếp ngủ quên khi đang mát-xa.
“Anh còn thích Quan Tĩnh Trác không?”
Đoàn Hàn Chi đang mơ mơ màng màng, nghe thấy câu hỏi này thì kinh ngạc đến mức bay luôn cơn buồn ngủ: “Cậu nghe ai nói tôi thích Quan Tĩnh Trác?”
Vệ Hồng cúi đầu, xù lông về phía Đoàn Hàn Chi: “…Tôi cảm thấy trước kia hai người từng có một đoạn quá khứ.”
Đoàn Hàn Chi ngạc nhiên lắc đầu: “Tôi còn suy đoán xem tại sao đêm nay cậu cứ như đã uống Viagra, càu nhàu cả nửa ngày là vì chuyện nhỏ nhặt này ư? Bất quá, nói gì đi nữa, dù tôi thích hay không thích ai cũng đâu liên quan đến cậu? Xem như tôi hiện tại lập tức ra ngoài lên giường cùng kẻ khác, rõ ràng không liên quan đến cậu, đúng không?”
“…” Vệ Hồng tiếp tục cúi đầu, nhưng biểu tình đã càng lúc càng thống khổ.
Đoàn Hàn Chi nhìn sướng mắt rồi mới vươn bàn tay thon dài ra, nâng cằm hắn lên, nhìn vào đôi mắt u ám của hắn: “Nè!?”
Cổ họng Vệ Hồng phát ra một tiếng “Ô…” nhỏ xíu, xem như trả lời.
Đoàn Hàn Chi nở nụ cười: “Cậu là cún à? Đang bảo vệ thức ăn sao?”
Vệ Hồng nghiêng đầu né tránh, sau đó giống như trả thù, mạnh mẽ khiêng Đoàn Hàn Chi lên, trực tiếp trút đầu y xuống đất.
Đoàn Hàn Chi vừa cười mắng vừa đánh lên tấm lưng dày rộng của Vệ Hồng: “Thả tôi xuống! Không có phép tắc thế này, coi chừng ngày mai tôi NG* cậu.”
*NG trong điện ảnh nghĩa là Not Good, chỉ những cảnh quay hỏng, phải quay lại.
Vệ Hồng một phen ném mạnh Đoàn Hàn Chi xuống giường. Còn chưa kịp ngồi vững, cả người liền trực tiếp bị hắn áp đảo. Nam nhân đột nhiên trở nên nghiêm túc, chậm rãi nói từng chữ một: “Tôi chính là bảo vệ thức ăn.”
“Ha ha ha!” Đoàn Hàn Chi nhịn không được cười rộ lên, “Ha ha ha… Cậu đúng là buồn cười. Vệ Hồng, cậu thật sự rất trung thành…”
Vệ Hồng vẫn nghiêm túc nhìn y, đợi y cười xong thì hỏi tiếp: “Bây giờ hai người vẫn còn quan hệ?”
“Không, từ tám trăm năm trước đã kết thúc rồi.”
“Thật sự không còn?”
“Ngay cả nhẫn còn trả lại cho hắn mà, cậu cũng thấy rồi đấy.”
Vệ Hồng rối loạn một lúc, nhịn không được hỏi thêm: “Trước kia… hai người đã đến mức tặng nhẫn?”
Đoàn Hàn Chi rũ mắt xuống, đặt điếu thuốc lên môi, rít một hơi dài. Vệ Hồng không hút thuốc, nhưng hắn chưa từng phản đối khi Đoàn Hàn Chi hút trước mặt hắn, ngoan ngoãn ngửi mùi khói thuốc không một câu oán hận.
“Chúng tôi trước kia… không phải mối quan hệ bạn giường.” Thanh âm Đoàn Hàn Chi mơ hồ tản mát trong làn khói, có chút mông lung không rõ, “Chúng tôi thật lòng yêu nhau, chậm rãi thăng tiến từ nắm tay đến hôn môi, từng bước từng bước một.”
Vệ Hồng tựa vào người Đoàn Hàn Chi, nhìn y không chớp mắt.
“Khi đó giới giải trí trong sạch lắm, là thời đại có thể dựa vào thiên phú cùng chăm chỉ mà thành danh. Nếu cậu trở về thời đó, không chừng sớm nổi tiếng từ lâu. Mà thời đó cũng chẳng có quy tắc ngầm, đi cửa sau tặng lễ vật thì có thể nhận vai. Bất quá, tôi hơi khác một chút, vì lấy lòng nhà đầu tư đành phải đi ăn cùng hắn.”
“Tôi quen Quan Tĩnh Trác chính là tại bữa tiệc kia. Lúc ấy tôi cùng hắn vẫn còn trẻ tuổi, thường xuyên qua lại gặp gỡ, từ từ bắt đầu cuộc cách mạng yêu đương thuần khiết.”
Tuy hiện tại ngữ khí của y nhẹ như gió thoảng mây bay, nhưng Vệ Hồng có thể tưởng tượng được tình huống năm đó là như thế nào. Đoàn Hàn Chi lần đầu biết yêu, một tình yêu hoàn mỹ nhất trẻ trung nhất thuần khiết nhất, rốt cuộc tích lũy thế nào, bùng nổ thế nào, rồi dưới tình trạng thê thảm hỗn loạn thế nào kết thúc.
Sau ngần ấy năm, chỉ có thể châm biếm dùng một câu “Lúc ấy chúng tôi vẫn còn trẻ tuổi” để trần thuật.
“Hồi đó tôi còn chưa biết uống rượu, khi nhà đầu tư muốn chuốc say tôi, Quan Tĩnh Trác đã giúp tôi gánh hết lần này đến lần khác… Ai bảo hắn là tam thiếu gia Quan gia, chẳng ai dám đụng đến hắn cả. Kế tiếp nhà đầu tư ấy loan tin ra ngoài, nói rằng tôi có Quan gia chống lưng, kỳ thật căn bản không phải vậy. Rồi chẳng biết từ lúc nào bắt đầu quen nhau, trao đổi danh thiếp liếc mắt đưa tình, sờ tay sờ chân hôn môi thân mật, cuối cùng leo lên giường luôn.”
“Đó là lần đầu tiên của anh?”
Đoàn Hàn Chi giơ tay thưởng cho Vệ Hồng một cái tát: “Đừng hỏi mấy chuyện xưa như trái đất.”
Vệ Hồng vì thế tâm không cam tình không nguyện im miệng. Một lát sau hắn lại mặt dày, cẩn thận hỏi: “Sau đó…”
“Sau đó chia tay, hắn ra nước ngoài, tôi trở thành đạo diễn.”
“Tại sao phải chia tay?”
Đoàn Hàn Chi bình tĩnh liếc mắt nhìn Vệ Hồng, ánh mắt chìm trong làn khói thuốc có một loại thương tâm đã lắng đọng rất nhiều năm, lại có chút tàn dư đau đớn.
“…Trong thời gian quen tôi, hắn đồng thời cũng qua lại với Uất Trân. Đến lúc tôi phát hiện, chúng tôi liền chia tay.”
Vệ Hồng nghe vậy thì cứng họng, nửa buổi không nói được tiếng nào.
Đoàn Hàn Chi hút xong điếu thuốc, phủi phủi tay, xoay người đi ngủ. Nhưng Vệ Hồng thì mãi không ngủ được, cho đến khi biết chắc Đoàn Hàn Chi đã ngủ say mới nhón chân xuống giường, đi vào phòng tắm mở di động ra.
Chiều nay, Đàm Diệc Vi gởi cho hắn một tin nhắn, muốn giới thiệu bạn gái cho hắn quen. Tên tiểu tử này đối với chuyện tình yêu có chút sợ hãi, kiên trì muốn hắn thử nghiệm trước rồi mới dám toàn tâm toàn ý theo đuổi con gái.
Tin nhắn còn gởi kèm hình cô gái kia, Vệ Hồng mày mò trả lời: “Không cần, tôi đã có đối tượng rồi.” Kế tiếp, hắn vội vàng xóa hết mấy tin nhắn.
Xong xuôi mọi chuyện, hắn một lần nữa nhón chân bò lên giường y như tên trộm, gần nửa ngày mới yên tâm ngon giấc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT