"Có những lúc tưởng chừng là ảo giác...

Là ảo mộng hư vô...

Nhưng đôi khi lại là sự thật..."

... ...... ...... .....

Những tia nắng vàng yếu ớt khẽ xuyên qua trên những ngõ ngách , làm Đài Loan hôm nay trở nên lung linh lạ kì...Trong một con đường gần công viên, có hai con hổ đang chuẩn bị "vồ" nhau...

*Calvin-đang lái xe* Cô có điên không hả ? Không chịu lên xe lại đòi đi bộ à ?

*Satomi-lè lưỡi* Mặc kệ tôi! Tôi thích đi bộ để...giữ dáng đẹp đó! Như vậy không được à ? [đang đi bộ]

*Calvin-nói móc* Vậy à ? Trước giờ tôi đã được thừa hưởng vóc dáng "người mẫu" trời ban nên không biết!

*Satomi* Anh...Oh My God! Bệnh thiếu gia của anh tái phát rồi! Không hơi đâu cãi với anh nữa! Xuống xe đi...tôi có chuyện...muốn nói!

*Calvin* Được thôi! (bước xuống)

...

Ghế công viên...

*Satomi* tôi...-"Dù sao thì hắn cũng là muốn giúp mình, xin lỗi một tiếng cho xong! Nhưng...sao khó thế này ?"-tôi...tôi...tôi-nó tiếp tục ấp úng.

- TÔI YÊU ANH! HÃY LÀM BẠN TRAI CỦA TÔI!-một giọng nói vang lên phía bên kia...ghế đá-một cô gái đang tỉnh tò, khiến ai kia nhìn nó với vẻ mặt ngạc nhiên..háu hức...rồi tắt lịm...

*Satomi-đỏ mặt* Đó..không phải..là giọng của tôi đâu nha!

*Calvin* tôi...biết-hắn trả lời với chút thất vọng trên khuôn mặt.

Đang trong lúc bối rối, không nói lên thành lời...Satomi nghĩ ra một cách "vẹn tòan", xin lỗi không cần lời và phù hợp với túi tiền của con bé-mua kẹo bông gòn ở gần đó...

*Satomi-cười* Anh đợi tôi một chút nha! (chạy)

*Calvin-lờ mờ hiểu ra* Không lẽ..cô ấy định...

...

*Satomi-chạy tới* Nè! Cho anh, coi như là tôi....xin..lỗi!

*Calvin* Cô nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho cô vì thứ rẻ tiền này sao ? Bổn thiếu gia không thèm!

*Satomi-quạu* Grừ! Không ăn thì thôi, đừng nói khó nghe như vậy! Tôi ăn luôn! (há miệng)

*Calvin-hét* YA! Cô làm gì vậy ? (dựt lại)

*Satomi* Thì ăn...

*Calvin* Cái này cô cho tôi rồi, thì nó là của tôi! Cô không có quyền ăn nó! (nhai)

Đứng trước hành động trẻ con của "chủ nợ" mình, nó chợt phì cười...một tình cảm kì lạ dâng đầy trong tim....và trong đôi mắt của con bé...

... ...... ...... ...... .....

Do mảy mê ăn, điện thoại của Cal khẽ vang lên trên xe, nhưng chẳng ai hay điều đó....

Tít...tít..tít..tôi là Calvin Chen! hiện tôi không có ở đây! Xin vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng ...Bíp...bíp...

-Cal! Cậu đang ở đâu ...mau về trụ sở nhanh lên...Jiro có chuyện rồi!...-tiếng Bu khẽ vang lên phía bên kia đầu dây rồi vụt tắt...

(sau khi biết tin Jiro bị thương, tụi nó cùng nhau vào bệnh viện)

Trụ sở nằm trên tầng cao nhất của bệnh viện thuộc nhà họ Chen.

*Calvin* Bu! Thật ra đã xảy ra chuyện gì ? Jiro sao rồi ?-Cal hỏi dồn, và đương nhiên là con bé cũng có mặt ở đó.

*Bu* Nó không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi! ...(nhìn Satomi)...Sao cậu lại để cô ấy đến đây ?

*Calvin* Tớ...

*Satomi-thắc mắc* Tại sao em lại không thể đến? Em cũng rất lo cho anh Jiro mà!

*Jiro* Satomi! Em cũng ở đây à ?-Jiro từ bên trong bước ra, vết thương ở mặt dường như không làm xấu đi nụ cười thiên thần, đang hiện diện trên môi anh.

*Satomi-lo lắng* Mặt của anh...

*Jiro* Chỉ là mất một cái răng và tạm thời sẽ xấu trai tí thôi! (cười)

*Calvin-hét* Jiro! Cậu nói đi, ai đã làm cậu như thế này ?

*Jiro* thật ra không chỉ có một mình tớ! Còn các đàn em khác đang tạm thời ở bệnh viện theo dõi...Một tên đeo mặt nạ đứng đón đường tớ, thế là trong tích tắc...tớ đã ngã xuống chỉ với hai chiêu của gã...

*Calvin-quạu* Khốn kiếp!

Khuôn mặt của hắn bỗng biến sắc, ánh mắt như thể muốn giết người, một vẻ mặt khác của Calvin mà nó chưa từng thấy bao giờ...chỉ hình dung hai chữ-"đáng sợ"...Không khí đang chìm vào bầu không khí "ghê rợn" thì một đám người mặc đồ đen bứơc tới, đi đầu là một ông già ngoài năm mươi-ông ta tên Ren, phó Bang chủ Thổ Long Bang, từng một thời giàu sinh ra tử với cha hắn......

-Bang chủ!- Bọn họ xếp thành hàng dài, già trẻ lớn bé đều có, lễ phép cúi chào Calvin>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play