Vào hai năm trước, khi Bu và Gui đang quen nhau...
... .........
Gui đứng trước cửa nhà của Bu, giờ đã là hơn 10h đêm, nhưng anh vẫn đâu không thấy, trong khi trời mỗi lúc càng lạnh hơn...
-Bu à! Em cảm thấy lạnh quá !
Một tiếng nói vang lên cách đó không xa, cô gái dựa đầu vào vai Bu một cách thân mật, và con bé đã trông thấy tất cả điều đó phía sau bục cửa...
-Lát nữa khi vào nhà, em sẽ thấy hết lạnh thôi !- Bu dịu dàng trả lời.
Thế là họ đã đi vào cùng nhau, vào ngôi nhà "của họ"... ......Không gian như trùng xuống...chỉ còn một mình Gui với những tiếng nấc nghẹn ngào...ngồi phệt xuống vệ đường trong đêm đông lạnh lẽo...
Sáng hôm sau.......
*Bu-vui vẻ* Gui à! Anh có chuyện muốn nói với em!
*Gui-gượng cười* Có...chuyện gì ?
*Bu-lo lắng* Em không khỏe àh ?
*Gui-lạnh lùng* Em không sao! Anh cứ nói đi!
*Bu* Anh xin lỗi...Mấy ngày trước và cả hôm qua anh không gặp em là vì...
-Bu àh! Bài tập này khó quá! Anh có thể giúp em được không ?
*Bu* Ariel à! Em không thấy anh đang có việc à ? Em về lớp đi! Chút nữa anh sẽ qua!
-Dạ! anh hứa rồi đó !-Ariel trả lời Bu nhưng đôi mắt vẫn cứ liếc Gui, một cái nhìn đầy thách thức. Và con bé đã nhận ra-đó chính là cô gái hôm qua.
*Gui* Không cần nói nữa đâu! Anh cứ dạy cô ấy đi! (bỏ chạy)
*Bu* Gui!-Anh nói với theo nhưng con bé đã đi mất rồi.
*Ariel* Anh à! Em có làm bạn gái anh hiểu lầm không ?
*Bu* Không đâu! Cô ấy sẽ hiểu mà! Thôi anh đi trứơc đây! (quay đi)
*Ariel* Anh tin cô ta đến vậy à ?-Ariel thầm lẩm bẩm một mình, trên miệng cô ta bỗng mỉm cười gian xảo.
... ...
" I lie awake at night
See things in black and white
I"ve only got you inside my mind
You know you have made me blind"
-Alô ?- Gui-chủ nhân chiếc điện thoại cất tiếng.
-Là mình! Ariel đây! Mình có chuyện muốn nói với cậu! Tan học hãy đến lớp của mình!
-Uhm! Được thôi!
Gui vội nhận lời mà chẳng biết mình đã trúng mưu kế của Ariel. Nếu có thể quay về lại quá khứ, có lẽ con bé sẽ thà rằng không bước qua cánh cửa này mãi mãi...
... ....
Tan học.
*Bu* Được rồi! Bây giờ em muốn hỏi bài nào ?
*Ariel* Thật ra thì những bài học trên lớp không khó với em, anh biết mà!
*Bu* Sao cơ ?
*Ariel* Vì em muốn ở bên anh lâu hơn! Tại sao anh lại phải nhọc công vì một cô gái chẳng ra gì như thế!
*Bu* Cô không được nói xấu bạn gái tôi! Cho dù cô có là con gái của mẹ kế tôi cũng không được làm như thế!
*Ariel* Nhưng với em, anh không phải là một người anh trai!
Biết được Gui đang chạy đến, Ariel vội hôn Bu...Và điều đương nhiên, cô đã trông thấy tất cả...
*Gui-nghẹn ngào* Tại ...sao vậy ?
*Bu-dạt Ariel ra* Gui! Nghe anh giải thích đã!
*Gui* Anh không cần giải thích nữa! Em đã nhìn thấy tất cả...chuyện hôm nay, cả hôm qua...hai người đã cùng nhau về nhà...và bên nhau...
*Bu-nắm lấy tay Gui* Mọi chuyện thật sự không như em nghĩ đâu! Hãy tin anh đi, Gui..
Không để Bu dứt lời, Gui bỏ chạy với đôi mắt nhòe đi vì nước, những sự thật rành rành trước mắt đã che mờ lòng tin của con bé...Ngay khi đó, Bu định đuổi theo nhưng đã bị một đôi bàn tay ngăn lại...
*Ariel* Anh đừng đi!
*Bu-quát* Buông tôi ra!
*Ariel* Được thôi! Em không cản anh! Nhưng hãy trả lời em một câu hỏi sau cuối-Anh là ai ?
*Bu* Cô điên à ?
*Ariel* Bu à! Anh nên nhớ lấy địa vị của chính bản thân mình! Anh là một công tử xuất thân trong xã hội đen! Dù có phủ nhận thế nào anh cũng không thể quên được điều đó! Còn cô ta là con gái của cảnh sát trưởng ! Anh nghĩ hai người có thể sao ?
*Bu* Chỉ cần yêu nhau thì không có gì là không thể!
*Ariel* Anh ngây thơ quá! Gui là một cô gái ngây thơ, kém hiểu biết về cuộc đời, anh nghĩ khi yêu anh, cô sẽ như thế nào ? Rồi những kẻ thù của anh liệu có thể tha cho người mà anh yêu hay không ?Anh không thấy một ví dụ điển hình là cha mẹ của Bang chủ Calvin ! Họ đã bị giết hại thế nào, anh còn nhớ chứ ?
Những lời của Ariel nhưng khắc sâu vào tận đáy lòng, tim anh chợt quặng đau khi nghĩ đến người mẹ của mình và những người thân thuộc đã ra đi...Chân Bu chợt chùn lại, lý trí và tình cảm như đang giày vò anh... -" Gui à! Anh thà để em suốt đời hiểu lầm anh , còn hơn là nhìn thấy em phải chết! "
Mùa đông của hai năm về trứơc dường như quá dài và lạnh buốt hơn bao giờ hết, nó đã chôn chặt một tình yêu vốn dĩ rất đẹp vào trong hố tuyết...Một tháng trôi qua, Gui vẫn chờ đợi lời giải thích từ anh, hay đơn giản chỉ là một cái ôm dịu đi sự hiểu lầm của hai người, nhưng không...Trong nỗi khổ đau tuyệt vọng, Gui đã đưa ra quyết định mà khó khăn lắm con bé mới có thể nói ra:
-Alô Ba, là con đây! Con đã quyết định rồi! tuần sau con sẽ đến quê hương của mẹ-Nhật Bản để du học!
Bầu trời hôm đó bỗng trong xanh hơn bao giờ hết, một cuộc sống mới đã bắt đầu với con bé, và cả Bu-sự thay đổi đột ngột của anh như để che giấu vết thương lòng...cả tình cảm của chính bản thân mình...
"Trốn tránh tình cảm của mình...
Liệu quyết định này có phải là đúng đắn ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT