Hà Văn Tĩnh cầm một phần bữa ăn sáng đi tới phòng bệnh của bà, vừa vào cửa liền cảm thấy kinh hãi, bà không có ở trong phòng bệnh, không chỉ như thế, ở trên giường bệnh lại là một người bệnh nhân khác.

Cô cho là mình đi nhầm phòng, lùi lại mấy bước ra khỏi phòng bệnh, nhìn kỹ số phòng trước cửa, không sai nha, chính là chỗ này.

Đột nhiên, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong tim cô, cô vội vàng xông tới bắt lấy cánh tay người bệnh nhân kia hỏi thăm: "Làm sao bà lại nằm ở đây, bà của tôi đâu?"

Người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh thấy thế vội vàng thô lỗ đẩy cô ra, lớn tiếng mắng: "Chúng tôi làm thủ tục nằm viện ở đây, không biết cái gì bà của cô hay bà của ai, cô đi mau ..., không được đến làm phiền mẹ tôi nghỉ ngơi!" Nói xong, anh ta kéo kéo đẩy đẩy Hà Văn Tĩnh ra khỏi phòng bệnh, sau đó phịch một tiếng đóng cửa phòng lại.

Bị nhốt ở ngoài cửa, Hà Văn Tĩnh lòng như lửa đốt, ba bước thành hai bước xông về chỗ y tá, thở hồng hộc hỏi: "Cô y tá, xin hỏi bệnh nhân giường số 4 phòng 503 đi đâu rồi?"

Cô y tá không cần tra sổ, trực tiếp nói cho cô biết: "Hà tiểu thư, cô không cần gấp gáp, bà của cô không có việc gì, chỉ là đã được chuyển tới phòng bệnh hạng nhất rồi, cô lên lầu đến phòng bệnh hạng nhất là có thể tìm được bà."

“Hạng nhất. . . .phòng bệnh hạng nhất?" Hà Văn Tĩnh đột nhiên bị đáp án này làm cho sợ ngây người, âm thanh không nhịn được có chút lạc đi.

"Chuyện này. . . . . . Điều này sao có thể? Cô y tá, cô có phải nhớ nhầm hay không? Tôi không có yêu cầu chuyển bà sang phòng bệnh hạng nhất. . . . . ."

Y tá nhìn cô chăm chú, rất lễ phép nói: "Thật xin lỗi, tôi cũng không biết có chuyện gì xảy ra, từ tối hôm qua đã chuyển qua chỗ khác rồi, là bác sĩ Trương tự mình đến chuyển phòng bệnh. Cô có thể tìm bác sĩ Trương hỏi một chút xem sao."

"Vậy. . . . . .bác sĩ Trương hiện tại ở đâu?"

"Xin lỗi, tôi không rõ lắm, Hà tiểu thư, nếu như cô có nghi vấn khác thì cô đi lên tầng cao nhất, có lẽ bác sĩ Trương bây giờ đang ở đó kiểm tra thân thể của bà."

"Ah. . . . . . Cảm ơn!" Hà Văn Tĩnh cảm ơn cô y tá, ôm tâm tình thấp thỏm đi về phía thang máy, trong lòng âm thầm suy đoán xem có chuyện gì xảy ra.

Tại sao đang êm đẹp bà lại được chuyển sang phòng bệnh hạng nhất? Ở nơi đó một ngày chính là mấy vạn, cô làm sao gánh được? Mặc dù Sở Dực Nghiêu cho cô năm trăm vạn cô chưa có tiêu hết, nhưng mà số tiền còn lại cô tính toán tất cả đều để cho bà dưỡng lão, không muốn tùy tiện tiêu hết.

Chớp mắt một cái, thang máy đã dừng lại ở tầng trên cùng, cô bước ra khỏi cửa chính thang máy, đối mặt với cách bài biện hành lang mà chắt lưỡi hít hà.

Cuối cùng, một lần nữa cô thấy được cái gì gọi là chênh lệch giàu nghèo rồi, nhìn thấy hành lang này cô có chút không tin nơi này là bệnh viện, bố trí cùng nhà triển lãm không khác biệt mấy, khắp nơi đều là các bức tranh vô cùng đẹp.

Một người y tá dáng dấp ngọt ngào đi tới trước mặt cô, "Xin hỏi cô là Hà tiểu thư sao?"

Cô không để ý quan sát bài biện nơi này nữa, vội vàng nói: "Đúng, tôi là Hà Văn Tĩnh, xin hỏi bà của tôi có phải ở chỗ này hay không?"

"Đúng, xin cô đi theo tôi!" Y tá nói xong, xoay người, dẫn Hà Văn Tĩnh đi tới một gian phòng bệnh thì dừng bước lại, ưu nhã nói: "Hà tiểu thư, bà đang ở bên trong, mời vào!"

"Cám ơn!" Đơn giản cảm ơn một tiếng, Hà Văn Tĩnh đẩy cửa phòng bệnh ra, liền nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc trước mắt, khiến cho tim của cô không khỏi đập lỡ một nhịp.

Ngay sau đó, cô nghe thấy giọng nói: "Bà, a, há mồm, quả táo này có ngọt không?"

Âm thanh của bà truyền đến, "Thật ngọt, ăn ngon. . . . . ."

"Sở Dực Nghiêu, làm sao anh lại ở đây?" Hà Văn Tĩnh xác định thân phận của người này xong liền bị kinh sợ, vội vàng nhảy vào quát to.

Sở Dực Nghiêu hơi uốn éo người, mắt liếc nhìn nàng, giọng nói nhàn nhạt : "Em tới rồi, đáng tiếc đã chậm, cũng không sợ bà chưa ăn bữa ăn sáng sẽ đói bụng sao."

Cô không hiểu đi tới trước mặt anh, ánh mắt rất khủng bố nhìn anh chằm chằm, "Sở Dực Nghiêu, anh rốt cuộc là đang làm cái quỷ gì?" Cô gầm nhẹ hỏi.

Hà Văn Tĩnh vừa mới mở miệng đang chuẩn bị chất vấn Sở Dực Nghiêu mấy câu, âm thanh liền bị bà cắt đứt, bà duỗi tay về phía cô nói, "Văn Tĩnh à, cháu tới rồi, nhanh ngồi xuống!"

Hà Văn Tĩnh hung hăng trừng mắt nhìn Sở Dực Nghiêu, đổi nụ cười ngọt ngào nắm tay bà ngồi vào thành giường, "Bà, bà ăn sáng xong chưa?"

"Ăn xong rồi, là anh Sở đưa tới cho bà, đứa bé này cũng thiệt là, kết hôn là chuyện lớn như vậy cũng không nói với bà, có phải ghét bỏ bà rồi hay không hả ?" Khuôn mặt nhiều nếp nhăn của bà lộ ra vẻ oán trách.

"Không có, cháu làm sao lại ghét bỏ bà. Bà, bà không cần suy nghĩ lung tung. . . . . ." Hà Văn Tĩnh vừa an ủi bà vừa không để lại dấu vết mà đá Sở Dực Nghiêu một cái.

Người đàn ông đáng chết này lại dám gạt cô làm chuyện như vậy, thật là tức chết cô. Nhưng làm sao anh biết bà? Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nói với anh nha.

"Văn Tĩnh, anh Sở chẳng những bề ngoài anh tuấn, con người còn tốt như vậy, cháu thật là nhặt được báu vật, cháu tính tình hung dữ, cũng không nên khi dễ nó nha."

Sở Dực Nghiêu phì một tiếng thiếu chút nữa bật cười, xem đi, người phụ nữ này xấu tính đến nỗi ngay cả bà cũng không yên tâm.

Hà Văn Tĩnh trừng mắt nhìn anh cảnh cáo, lúc này mới cười tủm tỉm với bà nói: "Dạ dạ dạ, cháu biết rồi, bà, bà nghỉ ngơi một lát trước đi, cháu với anh ấy nói chuyện một lúc." Nói xong, cô đứng lên, nắm lấy cổ áo Sở Dực Nghiêu kéo anh ra khỏi phòng bệnh, mà Sở Dực Nghiêu không phản kháng chút nào.

Đi ra ngoài cửa, Hà Văn Tĩnh đóng cửa phòng lại xong, lập tức biến thân thành con cọp mẹ, hai tay chống nạnh khí thế hung hăng nói: "Sở Dực Nghiêu, anh thành thật khai báo cho em, tại sao lại biết bà? Còn nữa tại sao anh lại đem chuyện chúng ta kết hôn nói cho bà biết?"

Sở Dực Nghiêu khoanh tay dựa vào trên vách tường hành lang, cà lơ phất phơ không chút để ý nói: "Em đoán đi, đoán đúng có thưởng!"

"Này, đừng đùa!"

Khóe miệng anh chứa đựng cười mờ ám, tròng mắt đen nhánh lộ ra chút ánh sáng làm cho người ta không nhìn ra thâm ý, "Em nên nói cho biết trước, tại sao em lại muốn thay bà gánh khoản tiền thuốc thang lớn như vậy?"

"Chuyện này. . . . . . Đây là chuyện của em, không có liên quan gì đến anh!" Không biết vì sao, ánh mắt của anh, vấn đề anh hỏi, khiến mặt của cô đỏ lên, cô không muốn nói cho anh biết nguyên nhân.

"Thật không liên quan tới anh sao? Dù sao. . . . . ." Anh dừng một chút, ánh mắt nheo lại, mới tiếp tục nói: "Dù sao, tiền em dùng chữa bệnh cho bà cũng là tiền của anh!"

"Anh. . . . . ." Hà Văn Tĩnh giật mình, nhất thời không tìm được từ để nói, nhưng vẫn quật cường nói: "Khoản tiền kia anh đã cho em, em thích làm gì thì làm, tiêu gì thì tiêu, anh không quản được!"

Sở Dực Nghiêu ngoài dự đoán của cô, nâng tay lên, mập mờ mà dùng đầu ngón tay khẽ vuốt gương mặt của cô, "Em là vì giúp bà trả phí phẫu thuật, nên lúc anh nói anh có thể trả cho em năm trăm vạn thù lao, em mới đồng ý cùng anh kết hôn sao?"

Hà Văn Tĩnh bị sự dịu dàng đột nhiên xuất hiện của anh dọa cho phát sợ, vội vàng lui về phía sau một bước né tránh anh chạm tới, mặt đỏ tới mang tai mà nói: "Anh sờ mặt em làm cái gì?"

Sở Dực Nghiêu xấu xa cười, ác ý nhíu mày nói với cô, "Anh sờ bà xã của mình cũng không được sao?"

Gì Văn Tĩnh ra sức coi thường đầu ngón tay của anh vừa khiến cho cô rung động, mạnh miệng nói: "Anh. . . . . . (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Ở nơi công cộng, dĩ nhiên không được!"

Anh cười khẽ một tiếng, cánh tay dài duỗi ra, ôm cô vào trong vòng tay, xoay người một cái đè cô trên vách tường, cúi đầu hôn lên môi cô.

Người phụ nữ này, đã khiến anh không cách nào buông tay được nữa, khi cô nhảy xuống biển giúp anh giữ lấy tấm ảnh ba mẹ anh, cũng đã tiến vào tim anh, chiếm giữ một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng anh.

Hiện tại, thiện lương của cô càng khiến anh rung động, anh đã cùng bà cụ nói chuyện một lát, quá khứ của cô, anh cũng hiểu biết thêm một chút.

Tình cảm biết ơn, sự báo đáp của cô làm anh cảm động, trong xã hội mưu cầu lợi ích này, rất khó tìm được một người như cô.

Hà Văn Tĩnh đầu tiên là bị anh hôn dọa cho phát sợ, nhưng chỉ là trong giây lát, cô cũng trầm luân trong nụ hôn mạnh mẽ của anh, cũng chìm đắm thật sâu vào trong đó không muốn tỉnh lại. . . . . .

"Khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Đột nhiên, mấy tiếng lúng túng ho nhẹ truyền tới bên tai hai người.

Sở Dực Nghiêu lưu luyến rời khỏi đôi môi đỏ mọng của Hà Văn Tĩnh, không vui trừng mắt nhìn tên có lá gan cắt đứt nụ hôn nóng bỏng của anh, Trương Mặc, tức giận nói: "Có chuyện gì sao?"

Hà Văn Tĩnh phát hiện cảnh mình cùng Sở Dực Nghiêu hôn nhau vừa rồi lại bị người khác nhìn thấy, không khỏi cảm thấy xấu hổ, dường như muốn tìm hố trốn đi.

Nhưng đối phương là bác sĩ điều trị của bà, cho nên cô không thể giấu mình, cô chỉ có thể ló ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, lúng túng gật đầu chào Trương Mặc, "Bác sĩ Trương."

Trương Mặc cố nén cười, nhạo báng nhìn Sở Dực Nghiêu, "Sở thiểu gia, coi như anh có đói khát đến không thể nhịn được nữa, cũng không thể đem hành lang bệnh viện chúng tôi làm thành phòng khách của khách sạn nha." Những lời này khiến Hà Văn Tĩnh càng không có mặt mũi nhìn anh, cô cúi đầu thật thấp, bộ dáng đà điểu lùi lại, đi về phòng bệnh của bà trước.

Nhưng mà Sở Dực Nghiêu lại duỗi cánh tay dài ra, ôm cô vào trong lòng, trước mặt Trương Mặc nói: "Anh câm miệng cho tôi!"

Sau đó nhìn Hà Văn Tĩnh nói: "Để anh giới thiệu cho em, Trương Mặc là con trai của thím Trương, không phải người ngoài, về sau em không cần khách khí với anh ấy!"

"Cái gì? Anh ấy là con trai của thím Trương?" Kinh ngạc khiến Hà Văn Tĩnh tạm thời quên mất lúng túng vừa rồi, mắt mở to quan sát Trương Mặc.

Cái thế giới này cũng quá nhỏ đi, thế nào đi tới đi lui đều là người quen biết? Sở Dực Nghiêu nghiêm mặt nói: "Trương Mặc, ca phẫu thuật của bà tỷ lệ thành công là bao nhiêu?"

Trương Mặc cũng thu hồi hắn nhạo báng, nghiêm túc nói: "Áp dụng thủ thuật tiên tiến của Mỹ tỷ lệ thành công bảo đảm 100% , nhưng mà đối với phẫu thuật của bà tôi nắm chắc bảy phần, 70%."

Sở Dực Nghiêu gật đầu một cái, lộ ra vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc, "Được, như anh nói, bảy phần nắm chắc như vậy là đủ rồi, hiện tại, tôi đem người thân duy nhất của vợ tôi giao cho anh, tôi muốn bà còn sống vào phòng giải phẩu, cũng phải còn sống đi ra, nếu như bà có mệnh hệ gì, anh em chúng ta coi như xong!"

Anh hiểu ý nghĩa của bà lão đối với Hà Văn Tĩnh, nếu như bà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, người phụ nữ trong ngực anh này nhất định sẽ đau lòng, mà anh, không muốn cô đau lòng!

Trương Mặc khẽ mỉm cười, "Vì giữ lại người anh em là anh, tôi chỉ có thể làm hết sức!" Nói xong, anh đẩy cửa phòng bệnh ra đi vào, như thường lệ kiểm tra thỏa đáng cho bà.

Sở Dực Nghiêu cúi đầu nhìn vẻ mặt cảm động của Hà Văn Tĩnh, cũng khẽ mỉm cười, "Em không có lời nào muốn nói với anh sao?"

"Em. . . . . ." Hà Văn Tĩnh đỏ mặt cúi đầu, trong lòng do dự nửa ngày, lúc này mới dùng âm thanh cực thấp nói: " Cảm. . . . . . Cảm ơn anh!"

"Cũng chỉ là cảm ơn thôi sao?" Anh cố ý nhíu mày.

"Không. . . . . . Nếu không anh còn muốn thế nào?"

Hà Văn Tĩnh bị tầm mắt nóng rực của anh nhìn chăm chú toàn thân, cảm thấy không được tự nhiên, cái tên mê người này, ở trong khoảng thời gian này không những cho cô vô hạn ấm áp, lại càng làm cho cô cảm nhận được cái gì gọi là thân thiết cùng cưng chiều.

Cô thật sự không ngờ Sở Dực Nghiêu lại có thể vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy, cô thật sự rất cảm động, cảm động đến nỗi khiến cho cô ngoài những lời này, căn bản là không nói được cái gì khác nữa.

Sở Dực Nghiêu thương yêu vuốt vuốt tóc cô, "Em đó, về sau không cho phép em kín tiếng như hũ nút cái gì cũng không nói cho anh biết. Nhớ, anh chính là chồng em, vô luận có chuyện gì anh cũng sẽ che chở em, là chỗ tựa cho em dựa vào!"

Hà Văn Tĩnh không được tự nhiên ngẩng đầu lên liếc anh một cái, lại lập tức cúi đầu, lầm bầm hỏi: "Tại sao lại đối tốt với em như vậy?" Tất cả hành động của anh đều làm cho cô cảm động, nếu như anh chỉ muốn chứng minh anh là một người đàn ông tốt, như vậy thì anh đã làm được rồi. Nếu như anh nghĩ muốn chứng minh anh là một người đàn ông có thể đem lại cho phụ nữ cảm giác an toàn, anh cũng đã làm được. Nếu như anh nghĩ muốn biết cô có phải đã yêu anh thật sâu, anh cũng đều đã làm được.

Nhưng, mục đích của tất cả mọi việc anh đang làm đây, lại làm cô mê hoặc. . . . . .

"Bởi vì. . . . . .Em là vợ của anh. . . . . ."Một câu nói đơn giản lạnh nhạt , nhưng lại bao gồm quá nhiều hàm nghĩa.

Người phụ nữ này là vợ của anh, cho nên chính là trách nhiệm của anh, cô chính là nghĩa vụ của anh, cô chính là trân bảo anh nên quý trọng, bảo vệ thật tốt.

Sở Dực Nghiêu lần nữa đem cô ôm vào trong lòng, đem miệng áp vào lỗ tai cô, nhẹ giọng nói: "Còn có một lý do nữa là bởi vì. . . . . . Anh phát hiện trong lúc vô tình anh đã. . . . . . Yêu cái người phụ nữ ngốc là em. . . . . ." Thấy hai má cô đỏ lên, anh trầm giọng cười một tiếng, "Không biết cái lý do này, rốt cuộc có đủ hay không?"

"Cái gì?"

Sở Dực Nghiêu cùng Hà Văn Tĩnh tay nắm tay đi vào nhà, trên mặt cô vợ mới cũng treo nụ cười hạnh phúc sảng khoái, hai người còn vừa đi vừa nói vừa cười, liếc mắt đưa tình, quên hết tất cả.

Mới vừa bước vào phòng khách, thím Trương vội vội vàng vàng chào đón, "Thiếu gia, lão gia có dặn, sau khi cậu trở về thì đến thư phòng tìm ông, ông có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu." Nói xong, thím Trương dùng ánh mắt thương hại nhìn Hà Văn Tĩnh.

Sở Dực Nghiêu buông bàn tay vẫn nắm chặt tay Hà Văn Tĩnh ra, thân mật vỗ vỗ lung cô, dịu dàng nói: "Ông nội chắc có công việc muốn tìm anh bàn bạc, em trở về phòng trước, tắm rửa thay quần áo đi."

Hà Văn Tĩnh đưa mắt nhìn anh đi vào thư phòng của Sở Thiệu Thiên ở lầu một , sau đó nhìn về phía thím Trương đang lo lắng vô cùng, "Thím Trương, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Sau khi Sở Dực Nghiêu thổ lộ với cô ở bệnh viện, rốt cuộc cô đã biết trong lòng anh cũng giống như cô đối với anh, cũng hết sức quan tâm nhất cử nhất động của cô, phần hạnh phúc đột nhiên tới này làm cho cô ứng phó không kịp, nhưng đồng thời cũng làm cho cô hạnh phúc không thôi.

Nếu cô đã là một thành viên của gia đình này, tự nhiên muốn quan tâm trong nhà đã xảy ra việc gì.

Thím Trương ngập ngừng muốn nói, nhưng cũng không có nói gì, chỉ thở dài một cái, "Thiếu phu nhân, cô lên lầu nghỉ ngơi trước đi, tôi đi dọn dẹp phòng bếp một chút." Nhìn bóng dáng vội vã của thím Trương, một loại dự cảm chẳng lành xông thẳng vào tim cô.

Mang tâm tình thấp thỏm cô đi về phía thang lầu, lên hai bậc thang, nhưng ngay lúc đó cô quyết định từ trên bậc thang đi xuống, nhẹ chân nhẹ tay đi tới trước cửa thư phòng của Sở Thiệu Thiên, nghiêng mặt đưa lỗ tai dán vào ván cửa.

Sở Dực Nghiêu vừa đi vào thư phòng, lập tức nhạy bén nhận thấy được một bầu không khí khác thường, anh khẽ vặn đôi mày kiếm đi tới ngồi vào phía sau bàn làm việc trước mặt Sở Thiệu Thiên, cung kính hỏi: "Ông nội, ông gọi cháu tới có chuyện gì không?"

Sở Thiệu Thiên giơ tay lên, chát một tiếng, đem một xấp báo ném tới trước mắt Sở Dực Nghiêu, tức giận nói: "Chính cháu xem đi!"

Sở Dực Nghiêu không hiểu, cầm lên tờ báo lên xem, sau khi nhìn tựa đề trang đầu tin tức, đột nhiên biến sắc.

Chị hai xã hội đen ngày trước, vì muốn gả vào nhà giàu mà không chừa thủ đoạn nào, chim sẻ hóa phượng hoàng, mẫu bằng tử quý (mẹ nhờ vào con) mà được gả vào nhà giàu. Phía dưới viết chính là cuộc sống trước kia của Hà Văn Tĩnh, hơn nữa còn thêm mắm thêm muối viết rất khó coi. Chẳng những đem cô tả thành một người phụ nữ làm ở quán rượu đêm phóng đãng, còn bịa đặt những chuyện không đúng sự thật bôi nhọ cô.

Nhìn những thứ này khiến anh dâng trào tức giận, không nhịn được giận dữ mà đem tờ báo xé tan tành, không ngừng quát mắng: "Đáng chết, cháu biết ngay Lạc Ny Á sẽ đâm sau lưng mà, nhất định là cô ta, nhất định là cô ta đem những chuyện này truyền ra ngoài”.

Sở Thiệu Thiên trầm giọng nói: "Chuyện bây giờ đã xảy ra rồi, cháu nghĩ làm thế nào để giải quyết việc này?"

"Ông nội, ông không bởi vì những thứ tài liệu này mà tin tưởng Văn Tĩnh là loại người như thế chứ?" Trực tiếp hỏi Sở Thiệu Thiên, lúc trước ông luôn luôn có một phản ứng chính là bảo vệ Hà Văn Tĩnh.

"Nói nhảm, ông tin tưởng vào mắt nhìn người của ông, nếu như Văn Tĩnh thật là loại người như thế, cháu cho rằng ông sẽ cho phép nó bước chân vào nhà mình sao?" Ông tung hoành trên thương trường năm mươi mấy năm, nhìn người dĩ nhiên là chuẩn nhất .

Hơn nữa, ở trong ngăn kéo bàn làm việc của ông, hiện tại có một một ngăn tủ đã khóa lại, chứa toàn bộ báo cáo về Hà Văn Tĩnh, tất cả về Hà Văn Tĩnh, ông đã sớm điều tra nhất thanh nhị sở (đầy đủ rõ ràng).

Không chỉ như vậy, ông còn len lén cầm tóc của Thụy Khải đi làm xét nghiệm DNA, kết quả chứng minh Thụy Khải trăm phần trăm là chắt của ông.

Đừng tưởng rằng ông là một lão già hồ đồ, không biết phân biệt tốt xấu mà bắt buộc cháu của mình cùng một người phụ nữ xa lạ kết hôn. Lần đầu tiên ông thấy Thụy Khải, ông liền nghiệm chứng suy đoán trong lòng mình .

Sở Dực Nghiêu cảm xúc vô cùng kích động nói: "Như vậy, ông nội, ông nói việc này nên làm thế nào?"

"Ngu ngốc, việc này còn cần ông dạy cho cháu sao? Vợ của mình bị người ta vũ nhục như vậy, nếu như không thể lấy lại công đạo cho vợ, cháu cũng không xứng làm cháu của Sở Thiệu Thiên ông!"

"Được, vậy cháu lập tức phái người đánh gục tòa soạn báo này, thuận tiện. . . . . ." Anh cười lạnh: "Thuận tiện còn có công ty Lạc thị!" Nói xong, Sở Dực Nghiêu nặng nề bước đi ra ngoài, mở cửa thư phòng ra, anh bất ngờ phát hiện Hà Văn Tĩnh đứng ngay tại cửa ra vào .

Anh hít vào một hơi, vội vàng đưa tay bắt lấy hai vai của cô, "Văn Tĩnh, em nghe được những gì rồi hả ?" Hà Văn Tĩnh không thèm quan tâm đến lời anh nói, bỗng dưng dùng sức đẩy anh ra, tự mình xông vào thư phòng Sở Thiệu Thiên, liếc mắt liền thấy tờ báo bị Sở Dực Nghiêu xé vụn. Cô ngồi xổm xuống nhặt mảnh vụn tờ báo từ trên mặt đất lên liều mạng ghép lại với nhau.

"Không nên nhìn những thứ đồ bỏ đi này!" Sở Dực Nghiêu đưa tay giật lấy tờ báo trong tay cô, nhưng Văn Tĩnh lại linh hoạt vòng qua tránh thoát khỏi tay anh.

Khi cô vừa nhìn thấy tựa đề trước mặt thì không nhịn được toàn thân run rẩy, ánh mắt tan rã, sắc mặt cũng vô cùng khó coi trắng bệch ra.

Nếu đổi thành cô trước kia, đối với loại báo viết này ngay cả tiếng hừ lạnh cô cũng lười phải cho, nhưng mà bây giờ cô đã gả cho Sở Dực Nghiêu.

Cô mất thể diện đồng thời Sở Dực Nghiêu cũng mất thể diện, ngay cả Sở Thiệu Thiên cũng mất thể diện theo. Cô yêu thương bọn họ, không hy vọng bởi vì quá khứ của mình mà ảnh hưởng đến thanh danh của họ.

Sở Dực Nghiêu rốt cuộc cũng giành lấy tờ báo trong tay của cô ném vào trong thùng rác, sau đó đem cô kéo vào trong ngực, ôm chặt cô, cảm nhận sự run rẩy của cô, sử dụng hai cánh tay kiên cường của anh đem quyết tâm của anh truyền cho cô, làm cô bình tĩnh lại. Âm thanh vô cùng kiên định: "Yên tâm đi, anh nhất định sẽ thay em lấy lại công bằng!"

Thật lâu sau, ánh mắt mờ mịt tan rã của Hà Văn Tĩnh rốt cuộc từ từ ngưng tụ đến trên mặt của anh, âm thanh vô lực, "Dực Nghiêu, em muốn. . . . . . Chúng ta vẫn nên ly hôn đi!" Trong nháy mắt, anh thậm chí thấy được sự tuyệt vọng ở trên mặt cô.

Văn Tĩnh như vậy vừa khiến cho anh đau lòng lại vừa khiến cho anh khổ sở. Tại sao một cô gái tốt như vậy, lại phải chịu loại đối đãi như thế này? Anh ôm cô vào trong ngực vô cùng thương yêu , "Không cho phép em nói bậy, nếu đã vào nhà của chúng ta, em đừng mơ tưởng rời đi!" Sở Dực Nghiêu lạnh giọng quát, cười lạnh nói: "Em yên tâm, không quá ba ngày, anh sẽ làm tòa soạn báo này ở trước mặt tất cả giới truyền thông nhận lỗi với em. Còn Lạc Ny Á, anh sẽ khiến cho cô ta hối hận cả đời vì tất cả những việc mình đã làm!" Dám làm tổn thương người phụ nữ của Sở Dực Nghiêu anh, anh nhất định sẽ làm cho cô ta chết không có chỗ chôn!

"Không!" Hà Văn Tĩnh dùng sức đẩy anh ra, vẻ mặt buồn rầu nói: "Dực Nghiêu, em biết rõ anh và ông nội đối với em rất tốt. Nhưng em không thể chỉ bởi vì tham luyến mọi người đối xử tốt với em mà mặt dày tiếp tục lưu lại nơi này, đem lại phiền phức cho mọi người." Cô nhìn về phía Sở Thiệu Thiên vẫn ngồi ở sau bàn làm việc yên lặng không nói, "Ông nội, có lẽ cháu căn bản cũng không có tư cách để gọi ông là ông nội, nhưng hôm nay, xin ông nhất định phải nghe cháu giải thích, Thụy Khải không phải con trai của Dực Nghiêu, thật sự không phải."

"Cháu trước kia căn bản cũng không biết Dực Nghiêu, một buổi tối bảy năm trước, cháu uống rượu say rồi trên đường về nhà gặp phải một người đàn ông trẻ tuổi, cháu không biết đã cùng anh ta xảy ra chuyện gì, chỉ biết là sau khi cháu tỉnh lại chính là cùng người thanh niên ấy ở trong một chiếc xe, thậm chí ngay cả mặt của anh ta cháu cũng không thấy rõ ràng. . . . . ." Nghe cô nói tới chỗ này, Sở Dực Nghiêu như bị điện giật, anh nhìn cô chằm chằm bộ dáng giống như gặp quỷ, tình tiết chuyện xưa quen thuộc này không phải là chuyện bảy năm trước đã từng xảy ra ở trên người anh sao? Chẳng lẽ Hà Văn Tĩnh là. . . . . .

Anh cẩn thận quan sát Hà Văn Tĩnh, muốn từ trên người cô tìm được bóng dáng người phụ nữ phách lối bạo lực ban đầu đó, ngày đó thật sự là quá hỗn loạn rồi, giống như cô không có thấy rõ anh, anh cũng tương tự không thấy rõ cô.

Nhưng bây giờ nghe cô nói, trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt, anh nhớ lại chuyện hoang đường xảy ra bảy năm trước đó, cái đầu cuốn lên xoăn như sợi mì kia, khuôn mặt bôi giống như bảng pha màu, đủ loại màu sắc, miệng nói toàn lời thô tục của cô gái kia . . . . . . Trong lúc vô tình lại cùng hình ảnh của Hà Văn Tĩnh chồng chéo lên nhau.

Hà Văn Tĩnh tiếp tục nói: "Ông nội, xin ông tin tưởng cháu, Thụy Khải thật sự không phải là con trai của Dực Nghiêu, chúng cháu không có tư cách ở lại chỗ này, ông để Dực Nghiêu ly hôn với cháu đi, cháu căn bản là không xứng với anh ấy. . . . . ."

Sở Thiệu Thiên mỉm cười một cái, đang muốn nói gì đó, không ngờ Sở Dực Nghiêu lại kích động tiến lên trước một bước bắt lấy tay Hà Văn Tĩnh, một chút lễ phép anh cũng không có nói với Sở Thiệu Thiên: "Ông nội, cháu chắc chắn 100% Thụy Khải là con trai của cháu, Văn Tĩnh chỉ là bị tin tức dọa sợ cho nên mới nói láo, cháu cần thời gian nói chuyện với cô ấy một chút!" Anh vừa nói vừa dùng lực kéo Hà Văn Tĩnh chạy ra ngoài, anh nhất định phải cùng cô nói chuyện.

Hà Văn Tĩnh ở trong tay anh không ngừng giãy giụa, "Dực Nghiêu, anh mau buông em ra, anh cứ để cho em đem mọi chuyện nói rõ rang cho ông nội biết. . . . . ."

"Có gì thì trở về phòng lại nói tiếp!" Nói chuyện một chút thôi Sở Dực Nghiêu cũng không cho cô nói, tự mình dắt cô lên lầu, trở về phòng.

"Sở Dực Nghiêu, ưmh. . . . . ." Vừa vào cửa, Hà Văn Tĩnh liền bị Sở Dực Nghiêu ôm vào trong ngực, hung hăng hôn lên môi cô, nụ hôn của anh không hề từ từ dịu dàng mà vô cùng bá đạo, khiến cô hít thở không thông dưới sự mạnh mẽ của anh. Anh cuồng nhiệt bá đạo khiến cho ý niệm muốn kháng cự của cô chưa kịp dâng lên đã thần phục trước sự kích tình của anh.

Thì ra là chính là cô, thì ra Thụy Khải là con trai ruột của anh, khó trách lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé kia anh đã thích. Tin vui như vậy khiến Sở Dực Nghiêu mừng như điên cái gì cũng không để ý, chỉ muốn hung hăng hôn cô gái này. . . . . .

Trời đã sáng, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ xuyên qua rèm cửa màu trắng rọi vào, khiến cả phòng sáng bừng lên.

Hà Văn Tĩnh mở hai mắt ra, toàn thân không chỗ nào không mệt mỏi, đau nhức nhắc nhở tối ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cô xấu hổ vùi mặt vào trong gối không muốn đối mặt sự thật.

Vì không muốn làm Sở Dực Nghiêu mất thể diện, tối ngày hôm qua cô rõ ràng đã quyết định ly hôn với Sở Dực Nghiêu rồi, nhưng là. . . . . . Trời ạ, hãy để cho cô chết đi, cô không còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa.

Sau khi làm đà điểu thật lâu, cô từ từ nâng mặt từ trên gối đầu lên, thế nhưng ngoài ý muốn lại thấy Sở Dực Nghiêu đã không còn ở bên cạnh cô nữa rồi, sự phát hiện này khiến cô thở phào nhẹ nhõm.

Cô đang định rời giường, nhưng khi tầm mắt của cô quét qua một bên gối đầu thì đột nhiên mở to mắt quay đầu nhìn lại.

Cô gắt gao nhìn chằm chằm vào gối đầu của Sở Dực Nghiêu, nơi đó để một chuỗi lắc tay vỏ sò không thể bình thường hơn.

Cô hoảng hốt nắm lấy chuỗi lắc tay vỏ sò đó đưa lên trước mắt quan sát cẩn thận, lắc tay này. . . . . . Trong nháy mắt, tim của cô đập mạnh giống như gõ trống vậy.

Cửa thư phòng mở ra, Sở Dực Nghiêu từ bên trong đi ra, thấy cô đang ngẩn người trong tay cầm lắc tay vỏ sò thì vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói: "Em đã tỉnh rồi."

Hà Văn Tĩnh đem lắc tay vỏ sò đưa lên trước mắt anh, âm thanh hơi có vẻ run rẩy nói: "Cái này. . . . . . Anh làm sao lại có được?" Sở Dực Nghiêu trầm ngâm một lúc, vẻ mặt phức tạp nhìn cô, trong con ngươi có chút khổ sở chợt lóe lên, nhưng ngay sau đó liền biến mất, khôi phục ánh mắt thâm thúy như cũ,

Anh im lặng, thở dài một cái, tiếng nói khàn khàn: " Một buổi tối bảy năm trước, trong một ngõ hẻm anh đã gặp một cô gái trẻ uống rượu say, anh cùng cô ấy xảy ra quan hệ, chuỗi lắc tay này chính là của cô gái đó để lại ở trong xe của anh."

Đoạn kí ức khổ sở không muốn nhớ lại này đã bị anh chôn giấu dưới đáy lòng nhiều năm, mỗi lần người nhà hỏi anh đêm đó rốt cuộc đã đi đâu thì anh cũng chỉ dùng lời nói dối lấp liếm cho qua, cũng đem đoạn kinh nghiệm kia làm thành kí ức không muốn nhớ tới, chết cũng không muốn nhắc lại.

Nhưng từ khi biết Hà Văn Tĩnh, sự âm u trong đáy lòng đó đột nhiên được ánh mặt trời soi sáng, chiếm lĩnh, giống như. . . . . . Kinh nghiệm không vui nhiều năm trước kia hôm nay nói ra, cũng không khiến anh khó chịu như vậy nữa.

Là cái gì đã thay đổi anh? Lòng anh hiểu, rất rõ ràng, tất cả thay đổi này của anh đều là vì cô, cô cho anh sự dũng cảm, để cho anh có thể đối mặt với sự thực, quan trọng hơn là, cô cũng làm cho anh hiểu một người đàn ông phải gánh vác trách nhiệm là như thế nào, để cho anh kiên cường hơn, dám đương đầu với tất cả khó khăn.

"Thì ra là anh. . . . . ." Âm thanh Hà Văn Tĩnh hơi có vẻ run rẩy truyền tới bên tai, trong chớp nhoáng này, cô cảm thấy hơi sức toàn thân giống như bị hút khô, không thể tin nhìn anh, chợt đem lắc tay ném lên mặt anh, cảm xúc kích động quát to.

"Cái tên khốn kiếp này, anh có biết anh đã hại tôi khổ sở như thế nào không?" Sở Dực Nghiêu nghĩ rằng cô đang nghĩ đến kinh nghiệm đáng xấu hổ kia của anh, cho nên anh không nhúc nhích, đứng ở bên giường, rũ mắt xuống, "Thật xin lỗi, thế nhưng khi đó anh cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy, anh là bị người ta bỏ thuốc. . . . . ."

"Đáng chết, anh cho rằng một câu thật xin lỗi là có thể bồi thường cho tôi sao? Anh cho rằng anh nói anh bị người ta bỏ thuốc tôi liền tha thứ cho anh sao? Tên cường bạo này, tôi hận anh chết đi được. . . . . ." Hà Văn Tĩnh bất chấp tất cả, nắm lên một cái gối đầu đánh liên tục lên người Sở Dực Nghiêu, nước mắt không có tiền đồ từ hốc mắt chảy ra .

Năm đó, tên ngu ngốc kia làm sao có thể sẽ là anh? Chẳng lẽ đây thật là ông trời muốn đùa giỡn cùng cô sao?

"Văn. . . . . . Văn Tĩnh, em bình tĩnh một chút!" Cuối cùng Sở Dực Nghiêu cũng cảm thấy có gì đó không đúng vội vàng bắt lấy tay nhỏ bé đang quơ múa của cô, "Em. . . . . . Vì sao em lại tức giận, chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ là. . . . . . Cô gái năm đó kia. . . . . ."

Cô hung hăng nhìn anh chằm chằm, sử dụng lực đẩy anh ngồi vào mép giường, "Khốn kiếp, anh còn có mặt mũi hỏi tôi, không ngờ người phá hủy trong sạch của tôi, làm cho cuộc sống của tôi đảo lộn chính là anh, anh có biết bảy năm qua tôi sống như thế nào hay không? Mỗi ngày đều bị người khác xa lánh, khinh thường, mang theo Thụy Khải rất vất vả, khó khăn sống qua ngày. Hơn nữa còn phải liều mạng đi làm, đáng ghét nhất chính là, tôi chạy đến khách sạn của anh đi làm thì anh. . . . . . Anh lại chỉ vì tôi lỡ hắt lên người anh vài giọt nước, mà đuổi việc tôi, khiến cho cuộc sống của tôi lâm vào tình cảnh thật đáng thương!" Bây giờ nhớ lại những việc này, cô thật đúng là vừa tức vừa giận lại vừa kinh ngạc, cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.

Sở Dực Nghiêu trợn to mắt, cẩn thận nghe những lời khiển trách mà cô uất ức nói ra, không sót một chữ. Nghe cứ một câu lại một câu như vậy, tâm cũng theo đó mà hung hăng đau đớn.

Anh đương nhiên có thể tưởng tượng được, cuộc sống của một bà mẹ độc thân mang theo đứa bé đến tột cùng có bao nhiêu khó khăn. Lúc ấy anh không biết tốt xấu chỉ vì nhất thời tùy hứng mà sa thải cô, chỉ là bởi vì khó chịu trong lòng, mà tùy ý ra quyết định.

Nhưng anh không biết, bởi vì sự tùy hứng của anh, lại làm hại cuộc sống của hai mẹ con cô càng thêm hoạ vô đơn chí, đã khó khăn lại càng khó khăn hơn. Nghĩ tới đây, trong tim lại càng thêm đau đớn khó nhịn, nhưng càng làm cho anh giật mình hơn, chính là cô gái bảy năm trước bị anh mạnh mẽ đoạt lấy đó, thế nhưng bây giờ thật sự lại chính là Hà Văn Tĩnh, vợ của anh.

Trời ạ! Đây rốt cuộc là loại duyên phận như thế nào? Chẳng lẽ là ý trời định, muốn anh vào bảy năm trước lấy cái loại phương thức đó gặp cô, trải qua bảy năm, lại an bài cho bọn họ dùng loại phương thức này gặp lại?

Ôm chặt lấy thân thể mềm mại của cô vào trong lòng, anh không chỉ vui mừng mà còn kích động, "Văn Tĩnh, may mắn là em, thật sự, thật may em là cô gái kia. . . . . . Chính là em, chuyện bảy năm trước kia là anh không đúng, vì thế, anh cũng cảm thấy rất áy náy, biết rõ cô bé kia vô tội, lại không may mắn trở thành vật hy sinh dưới sự kích động của anh, chẳng những làm hại cuộc đời của em bị đảo lộn, sau đó. . . . . . Còn không có ở bên cạnh em tự mình chăm sóc cho em, quan tâm em, thống khổ nhất, đó là anh không biết đến Thụy Khải, không dõi theo Thụy Khải, chăm sóc con lớn lên. . . . . ." Vừa nghĩ tới đứa bé khả ái kia là máu mủ ruột thịt của mình, anh đã cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.

Hà Văn Tĩnh bị ôm vào trong ngực anh vừa khóc vừa náo. Sau khi cô nghe được lời nói không mạch lạc của anh, trong lòng có biết bao cảm xúc đan xen.

Nhưng. . . . . . Nhưng vừa nghĩ tới mình phải chịu khổ vài năm nay, cô vẫn rất tức giận, "Vô duyên vô cớ bị anh làm lớn bụng, chịu nhiều đau khổ như thế cũng không phải là anh...anh nghĩ xem tại sao tôi có thể không tức giận?"

"Thật xin lỗi, đây tất cả đều là sai lầm của anh, em muốn trừng phạt anh thế nào...anh cũng không oán không hối." Hiện tại anh rất vui mừng, rất kích động, coi như Văn Tĩnh lập tức làm thịt anh anh cũng sẽ không phản kháng.

"Em mặc kệ, em sớm đã thề nếu như có thể tìm được người đó liền đem hắn cắt thành tám khúc!" Hà Văn Tĩnh cúi đầu, nảy sinh ác độc, cắn một cái ở trên cánh tay của Sở Dực Nghiêu.

Sở Dực Nghiêu kêu đau một tiếng, cắn răng cố nín lại, Hà Văn Tĩnh cắn một lát, phát hiện chẳng những anh không có như cô mong muốn buông cô ra, thậm chí ngay cả kêu đau cũng không kêu. Cô có chút ngượng ngùng hé miệng bỏ cánh tay của anh ra, khi cô phát hiện trên cánh tay bị cô cắn có dấu răng, lại rỉ ra không ít máu tươi, trong lòng liền cảm thấy hối hận, cũng từ từ an tĩnh lại.

"Anh. . . . . . Anh không đau sao?" Hỏi xong cô lại cảm thấy mình rất ngu ngốc, anh có đau hay không liên quan quái gì đến cô? Nhưng. . . . . . Nhìn đến trên cánh tay đang chảy máu của anh liền hoảng hốt, lòng của cô tự nhiên cũng cảm thấy thật đau.

Sở Dực Nghiêu vẫn ôm cô thật chặt như cũ, âm thanh căng thẳng mà nói: "Nếu như em cảm thấy cắn anh, đánh anh, mắng anh có thể giảm bớt mối hận trong lòng em, anh có thể để cho em hành hạ vô điều kiện. Chẳng qua anh chỉ hy vọng em có thể cho anh thêm một cơ hội, để cho anh có thể bồi thường thật tốt cho em." Hà Văn Tĩnh bị anh ôm vào trong ngực, trái tim thoáng qua tia cảm động. Tất cả quá khứ uất ức cùng oán hận, giờ phút này toàn bộ đều biến thành hư không.

Nhưng cô lại quật cường nói: "Em. . . . . . Em không cần anh bồi thường!" Cô chỉ là muốn anh thật tâm thật ý yêu cô mà thôi.

Mặc dù anh khiến cô vô duyên vô cố trở thành mẹ đơn thân, hơn nữa còn phải mang theo Thụy Khải chịu biết bao khổ sở, nhưng nhớ lại mọi chuyện trải qua cùng Sở Dực Nghiêu mấy ngày nay, cùng anh chung sống. . . . . .

Anh dịu dàng, bá đạo, anh săn sóc, quan tâm. . . . . . Hết thảy tất cả, đều giống như một đoạn phim ngắn không ngừng hiện lên trong đầu cô.

Hận anh sao? Không, cô yêu và lệ thuộc vào anh, còn nhiều hơn cả hận, rất nhiều.

"Nếu không cần anh bồi thường. . . . . ." Anh nhẹ nhàng kéo cô đến trước mặt, ánh mắt nóng rực, thận trọng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến lem luốc hết cả của cô, "Như vậy thì để cho anh yêu em thật nhiều!" Nghe được câu này, Hà Văn Tĩnh đột nhiên giống như một đứa bé khóc to thành tiếng, "Cái người bại hoại này, em chán ghét anh, em chán ghét anh, nhưng mà, em cũng vậy thật rất yêu anh. . . . . ."

Thấy cô rốt cuộc đã trở về như trước, Sở Dực Nghiêu biết cô đã bắt đầu mềm lòng rồi, anh nhẹ nhàng đem cô nhét vào trong ngực của mình, ôm lấy.

"Coi như em hận anh hận đến muốn chết, anh cũng sẽ không buông tay, để cho em không bao giờ chạy thoát, biến mất bên cạnh anh. Đời này em chỉ có thể ở trong lòng anh, làm người phụ nữ của anh, mau chóng đem ý nghĩ ngu ngốc muốn rời khỏi anh trong đầu em xóa bỏ đi, về sau nếu như em còn dám nói với anh hai chữ ly hôn. . . . . ." Anh cúi người, đem miệng tiến tới bên tai của cô, giọng nói tràn đầy mập mờ, nhẹ giọng nói: "Anh sẽ làm cho em ba ngày ba đêm không xuống giường được!" Anh thật đúng là yêu chết cô, dù là uy hiếp cũng chỉ có thể sử dụng đến phương thức này.

Cô tiếp tục vùi mặt vào trong ngực của anh khóc, chỉ có thể dùng nước mắt để diễn tả cảm động của cô, nghe được lời anh nói, tất cả oán giận trong lòng cô cũng đã tan thành mây khói. Cô bây giờ chỉ muốn ôm lấy người đàn ông này thật chặt, hơn nữa còn muốn dựa vào người đàn ông này cả đời.

Cô kiên cường là giả, cô cường hãn là giả, tất cả, tất cả đều là giả. Cô chỉ vì sinh tồn mới phải ngụy trang như vậy để bảo vệ chính mình. Cô đã sớm muốn đem tất cả những thứ đó vứt bỏ hết, sau đó làm một cô gái nhỏ nhu thuận trải qua hạnh phúc vui vẻ mỗi ngày.

Hôm nay, nguyện vọng này của cô rốt cuộc có thể thực hiện rồi sao? Núp ở trong ngực anh, khiến cho cô không khỏi cảm thấy một cảm giác an toàn, cũng làm cho cô không khỏi muốn lệ thuộc vào anh, tin tưởng anh.

"Ngoan, đừng khóc, em quên hôm nay là ngày bà làm phẫu thuật sao à, chúng ta phải đến thăm bà trước khi bà vào phòng phẫu thuật, bà nhất định rất muốn gặp em trước khi vào phòng giải phẫu!" Sở Dực Nghiêu nhắc nhở người phụ nữ khóc đến hồ đồ trong ngực mình.

Đột nhiên nhắc đến chuyện này Hà Văn Tĩnh hung ác nhéo cánh tay của anh một cái, nhưng là trên cánh tay của anh bắp thịt được rèn luyện quá bền chắc, vô luận cô dùng sức như thế nào cũng không nhéo tới thịt của anh, chỉ có thể nặng nề, tức giận vỗ cánh tay anh, thút thít nói: "Đều là tại anh đó..., nhất định phải chọn lúc này nói cho em biết chân tướng sự tình."

Anh buồn cười chịu đựng cô tùy hứng, "Được, đều là sai lầm của anh, ngoan, đi tắm, sau đó trang điểm thật xinh đẹp đi thăm bà, nếu không anh nghĩ bà sẽ bị đôi mắt cá vàng của em dọa cho phát sợ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play