“Hạ Vũ Mạt, em thừa nhận đi, có phải là em rất thích anh không?!” Người đàn ông vừa kết hôn xong, tâm lý tự cao tự đại xuất hiện, lập tức đắc ý hỏi luôn mồm, “Có phải em rất muốn gả cho anh lần nữa không? Nhẫn vẫn còn giữ, tái hôn cũng gả cho người đàn ông không thể ‘chạm’ vào phụ nữ. Nói đi, nói em yêu anh đi, để anh nghe một chút.”

Đổi lại chỉ nhận được cái nhìn xem thường của cô.

Người đàn ông này, thật đúng là sẽ vểnh mũi lên tận trời.

Lại còn luôn cho mình là đúng, nghĩ rằng Thần y là đồng tính.

“Phàn Dực Á, anh diễn xuất đến bỏ cả mạng, đồng ý chịu chết với em, dù em không có lương tâm thì cũng phải báo đáp một khối tình si của anh chứ.”

Cô ngoài cười nhưng trong không cười, lạnh lùng trả lời, nhất thời đâm phá tự cao của anh.

Báo đáp. . . . . .

Người đàn ông trừng mắt, khóe môi run rẩy không ngừng.

Nếu anh có cốt khí, sẽ nhảy dựng lên, rống to, ông đây không cần cô báo đáp, cô biến ngay.

Nhưng người đàn ông lại vô cùng uể oải gõ đầu, quyết định về sau phải ‘ngoan’ một chút, tiếp tục ‘cố gắng’ thêm một chút, như thế thì hôn nhân của anh mới không đơn giản chỉ là ‘báo đáp’, mà là bởi vì ‘yêu’.

Cô tỏ ra lạnh lùng, lại lén lút cười.

Ngốc nghếch!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play