Một rừng hoa hướng dương vàng rực rỡ, hoa hướng dương vốn do một cô gái trồng vì người mình yêu, nhưng khi tình yêu biến mất, hoa hướng dương cũng mất đi ánh sáng rực rỡ ban đầu.

Sau này, cô gái kia tha hương, người chăm sóc, bảo vệ vườn hoa hướng dương này lại là vợ của người cô yêu.

Qua buổi trưa, trong vườn hoa rất yên tĩnh, chỉ có cô đang dạy con học nói.

“Mẹ… mẹ…”

“Cha… cha…”

Nhưng con cô lại nghịch đến mức cả người toàn bùn đất, mắt cũng không thèm nhìn cô, miệng còn mím chặt như con trai.

“Con yêu, nghe mẹ nói này, hoa, hướng, dương…” Cô lấy một bông hoa hướng dương rất to, chỉ vào bông hoa, đọc từng tiếng rõ ràng dạy con.

Cô không ngừng cố gắng, lặp lại vài lần, con cô bi cô gọi đến bực mình, tức giận vỗ mạnh lên tay cô, ý rằng đang ghét cô, cô hãy im lặng.

Trên trán cô xuất hiện mấy vạch đen, đời này cô đã từng tốt với ai như vậy chứ? Quả thực kiên nhẫn vô cùng…! Thằng bé này, như thế mà không cảm động chút nào!

Ôi, tính tình con trai cô đúng là không tốt lắm, nếu có người cứ nói đi nói lại bên tai, chắc chắn nó sẽ tức giận, hơn nữa nó là con tiểu quỷ hung dữ siêu ghét học tiếng Trung.

Cũng chỉ có người dịu dàng như Thần Y mới có thể khống chế được đứa con xấu tính này.

Có đôi khi cô cũng ghen tỵ, con cô còn thích thân thiết với Thần Y hơn với cô.

Dùng xẻng xúc một ít bùn, chỉ vào đó, “Con yêu, đây là ‘bùn’…”

Thằng bé không để ý tới cô, lập tức quay mông lại, làm cô lại phải chạy sang phía bên kia, chỉ lần nữa vào bùn, “Bùn… Đọc một lần cho mẹ nghe nào!”

Cô cũng không hiểu sao mình phải kiên trì để con học tiếng Trung như vậy, chỉ là cô không hy vọng sau này con cô chỉ thích nói tiếng Ả- rập.

Giống như cố ý gây sự với cô, con cô bĩu môi, “Bùn…” Tuy rằng nói chưa sõi nhưng đây rõ ràng là tiếng Ả-rập.

Cô tức chết mất thôi!

Tối nay cô phải nói chuyện với Thần Y một chút, không được để anh dạy con nói tiếng Ả-rập! Ít nhất là phải chờ khi cô dạy con nói tiếng Trung xong đã!

“Con em có vẻ hơi ngốc thì phải.” Phía sau, một tiếng cười nhạo lạnh lùng vang lên.

Cô cứng đờ, lưng toát mồ hôi lạnh.

Phàn, Dực, Á!

Giọng nói của anh cô không thể nhầm được.

Nhưng anh vào đây bằng cách nào?!

“Sao anh vào đây được?” Động tác quay lại rất chậm, cô đứng lên từ giữa những bông hướng dương, nhìn xung quanh một vòng, xác định rằng không có ai đang nhìn mới cẩn thận mở miệng.

Hơn nữa còn cố ý che đứa con đang nghịch bùn đằng sau mình.

“Trên thế giới này, tiền không phải là giấy thông hành sao?” Anh dựa vào cây cột tráng lệ màu vàng phía sau, ánh mắt u ám không nhìn ra cảm xúc.

Mắt đối mắt.

Kia là người đàn ông đẹp trai mà cô từng yêu đến mức dùng hết tất cả thủ đoạn để giữ anh lại.

Lòng cô không hồi hộp, bởi vì cô biết nếu Phàn Dực Á không một mình gặp cô thì sẽ không chịu đi.

Nhưng đột nhiên cô cười ảm đạm, “A Á, anh thay đổi rồi.” Trước kia Phàn Dực Á sẽ không cho rằng tiền là giấy thông hành, trước kia Phàn Dực Á chán ghét việc dùng tiền chèn ép người khác.

Có lẽ, bất kì chỗ nào trên đời này thì tiền cũng là giấy thông hành, nhưng ở hoàng cung Ả-rập thì không thể có chuyện đó.

“Ba năm nay, quả thực anh đã thay đổi rất nhiều.” Không còn khờ dại nữa.

“Tôi không có hứng thú đi ôn chuyện cũ, nếu không còn gì để nói thì mời anh ra khỏi đây.” Thái độ của cô rất lãnh đạm.

Thần Y, Thần Y… Vì sao phải cố ý biết điều để thị vệ cho Phàn Dực Á vào đây chứ?

Đơn giản là anh đã biết trong lòng cô rối loạn sao?

Phải sắp xếp hay lựa chọn, anh để cho cô quyết định.

“Em rất chán ghét khi thấy tôi à?” Mắt báo của anh híp lại, trong mắt nổi lên tức giận.

Có cần thiết phải căm ghét như vậy không? Căm ghét đến mức nói chuyện với anh một khắc cũng không muốn!

“Thật xin lỗi, ở Ả-rập, phụ nữ đã kết hôn không thể ở chung một chỗ với người đàn ông khác, nếu vi phạm thì hình phạt cao nhất là đánh 200 roi.” Mặt cô không chút thay đổi, nói ra điều luật.

Đây là đáp án cô cho anh sao? Anh từng tưởng tượng vô số lần gặp lại, có lẽ cô sẽ không tự nhiên với anh, tức giận với anh, có lẽ cô sẽ lạnh lùng hờ hững với anh, nhưng anh tuyệt đối không tưởng tượng được cô lại lấy pháp luật ra nói với anh.

“Ngay cả nam nữ trước kia từng kết hôn, lên giường, cũng không thể ở chung một chỗ sao?!” Giọng anh có vẻ trào phúng.

Ở Ả-rập, tái giá là vấy bẩn danh dự và tôn nghiêm, thay đổi người chồng là trời của mình, vấn đề này cô thực sự không thể trả lời…

“Mời ra đi ngay lập tức!” Cô cúi mặt, không nể nang ra lệnh đuổi khách.

Quá khứ đã qua, cô đã quên mất vết thương do tình yêu gây ra, bình tĩnh sống tiếp, hiện giờ cô không muốn nhớ đến người trong quá khứ, càng không muốn nhắc lại chuyện cũ.

“Chia xẻ một người chồng với người đàn bà khác, thậm chí tương lại có lẽ không chỉ là một người đàn bà, em thật sự là Hạ Vũ Mạt sao?” Ở yến tiệc hôm qua, sau khi nhìn thấy cô một giây, trái tim anh đã bị người ta đào rỗng, trợn tròn mắt, thấy rõ ràng dưới lớp áo đen kia, cô vô cùng ung dung, hoàn mỹ, cho tới bây giờ anh cũng không nghĩ bọn họ sẽ gặp lại như thế này.

Cô thay đổi, trở thành người anh chưa từng biết.

Hạ Vũ Mạt mà anh biết sao có thể chung chồng với người khác?

Có lẽ anh nên thừa nhận, anh đang ghen tỵ, ghen tỵ đến phát điên với gã đàn ông đã khiến cô từ bỏ nguyên tắc.

“Ở trong lòng anh, Hạ Vũ Mạt là người như thế nào?” Từ rất lâu trước đây, khi Thần Y nghe xong chuyện của cô, đã hỏi cô vì sao trước khi chia tay không nói chuyện rõ ràng? Ngay cả tình yêu cũng từ bỏ thì tự trọng còn có ý nghĩa gì?

Thì ra cố giữ lấy một chút tự trọng rách rát, cô vội vàng bỏ đi là vì tự ti.

Bởi vì hoàng tử và cô bé lọ lem vốn khác nhau, kết cục chỉ có thể là cô bé lọ lem chạy trối chết.

“Hạ Vũ Mạt trước kia rất kiêu ngạo.” Anh nói có vẻ chắc chắn.

Anh sai rồi, kiêu ngạo chỉ là ngụy trang của cô.

Cô cười ảm đạm, “Không, Hạ Vũ Mạt trước kia không hề kiêu ngạo, nếu cô ấy kiêu ngạo thì sẽ không nói dối rằng mình có thai để khiến Phàn Dực Á làm đám cưới, nếu cô ấy kiêu ngạo thì sau khi sự thật lộ rõ sẽ không cố nói ‘yêu’ với Phàn Dực Á. Nếu Hạ Vũ Mạt đủ kiêu ngạo thì khi Phàn Dực Á nói không cần mình, cô ấy sẽ lập tức bỏ đi mà không đợi ở nhà, không ngừng nhắn tin giải thích, ngày ngày chờ đợi một người đàn ông đã không cần mình cho … mình một cơ hội cuối cùng. Nếu Hạ Vũ Mạt đủ kiêu ngạo, sau khi ly hôn với Phàn Dực Á, sẽ không một mình đi khắp nơi, tìm một chỗ nở đầy hoa hướng dương, tìm lại tâm hồn trong sáng mà Phàn Dực Á muốn.”

Vẫn là những gì cô đã từng nói với Thần Y.

Mà Thần Y chỉ nói với cô rằng, yêu một người thì không thể kiêu ngạo.

Hạ Vũ Mạt trước kia sẽ không nói với Phàn Dực Á những lời này, bởi vì tình yêu còn lưu luyến trong tim.

Hiện giờ, Hạ Vũ Mạt đã có thể bình tĩnh đối mặt với quá khứ, bởi vì tình yêu đã trở nên rất xa vời.

. . . . . .

. . . . . .

Anh cứng đờ tại chỗ, tất cả những gì trong quá khứ đều được cô nói ra một cách nhẹ nhàng như thế.

Trước kia, anh chờ cô mở rộng lòng mình với anh, nói ra tất cả tâm sự, nhưng khi mọi việc xảy ra, sao anh lại cảm thấy hoảng sợ.

Hoảng sợ vì đã hoàn toàn mất đi.

“Em… Trước kia, thật sự… thích tôi sao?” Thật giống như nằm mơ, còn chưa kịp trải nghiệm cảm giác như trong mơ thì đã cảm thấy sợ hãi.

“Không phải thích, là yêu, có lẽ từ khi tôi 18 tuổi đã yêu anh rồi, lúc ấy tình cảm bị tâm trạng u ám vùi lấp, mẹ anh còn lấy em trai tôi ra để uy hiếp tôi, tôi dễ dàng lựa chọn bỏ rơi anh, bởi vì tôi cho rằng tôi không yêu anh.” Thật ra rất nhiều chuyện cô vẫn mắc nợ anh.

“Về sau thì sao…” Càng hỏi anh càng kinh ngạc.

“Tất cả là do tôi bày trò, thuốc kích thích, giả mang thai, sinh non… Tôi thừa nhận, tình yêu của tôi rất đáng sợ.” Cô lại ngồi xổm xuống, xới đất, đặt cây hướng dương vừa lấy ra xuống trồng vào trong đất.

Loại hoa này rất thích ánh mặt trời, sạch sẽ, ấm áp trái tim, giống như một lòng yêu thương nhưng lại phải đau khổ đè nén, từ chối tình yêu như Thần Y.

“Em nói, em từng đợi anh sao?… Anh từng nghĩ… sao có thể…” Cho dù ra đi, người đau lòng mãi mãi chỉ có anh, tình yêu của anh mãi mãi chỉ là vở kịch một người.. Anh, vẫn luôn cho là thế…

Cô nhăn mày, cố gắng nhớ lại một chút những tin nhắn từng gửi trước đây, “A Á, em biết em sai rồi, em thực sự yêu anh, cầu xin anh trở về gặp em một lần được không?… A Á, em không tham lam gì cả, anh có rảnh thì gọi cho em một cuộc là được… A Á, cầu xin anh đừng vứt bỏ em, sau này chuyện gì em cũng nghe anh, chỉ cần anh đừng nói chia tay… A Á, nếu anh không muốn gọi điện thì nhắn cho em một cái tin thôi cũng được…” Còn có rất nhiều rất nhiều, khi đó, mỗi ngày cô đều gửi tin nhắn, giờ đã chẳng còn nhớ rõ nội dung nữa.

“Em không hề!” Anh chấn động, đau lòng kêu lên, càng hoảng sợ hơn, “Người mãi mãi đi theo sau, không ngừng giải thích, không ngừng lấy lòng, chỉ có tôi!”

“Tôi có.” Cô nhìn anh vẻ kì lạ, “Tôi không cần phải… lừa anh.”

Vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, khiến cho anh chợt hiểu ra, hiện giờ cô vốn dĩ không cần phải lừa anh.

“Em gửi vào số nào? Vì sao anh chưa từng nhận được?!” Anh lo lắng, nếu cô thật sự đi tìm anh, cho dù anh không biết lúc ấy có thể tha thứ cho cô không, nhưng anh nhất định sẽ về nhà một lần.

Kết quả là duyên phận giống nước chảy trong lòng bàn tay, rơi qua kẽ tay.

“Không phải anh chỉ có một số điện thoại di động sao?” Vẻ mặt cô khác anh, rất bình tĩnh.

Tuy rằng có chút mơ hồ, nhưng anh cũng thấy có gì đó không đúng.

“Ai nói chứ?! Từ khi đi Hawai về, anh đã thay số điện thoại rồi!”Chiếc di động kia ném lại ở Hawai, nếu phải làm lại số thì thủ tục rất lằng nhằng, anh lười tự đi liền bảo trợ lý đổi một số mới cho mình.

Bất ngờ là, đổi số là chuyện sau khi bọn họ đã cãi nhau, khi đó anh làm sao còn xuống nước nói với cô số mới của mình chứ?!

“À, đều qua cả rồi.” Cô chỉ ‘à’ một tiếng, không quá xúc động.

Bỏ lỡ là bỏ lỡ.

Hiện giờ đã không còn thấy đau lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play