Trong một góc của quán cà phê xa hoa, một chàng trai tuấn tú đang tức giận, nằm tựa người lên ghế, hai chân gác lên một chiếc ghế sang trọng
khác, khóe môi khẽ nhếch lên, hai tay gối sau đầu, mắt khép hờ, không hề câu nệ giống như động vật hoang dã đang buông bỏ tất cả đề phòng.
Một cô gái xinh đẹp đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh anh, tay cầm sách lịch sử, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, nghiêm túc ca ngợi:
“Hán Vũ Đế là người nghĩ ra niên hiệu, cũng là hoàng đế đầu tiên của
Trung Quốc sử dụng niên hiệu. Khi ông đăng cơ đã tiếp tục chính sách
chăm lo cho dân chúng của cha mình, tiến thêm một bước làm suy yếu thế
lực của chư hầu, …”
“Anh muốn nghe chuyện Kim ốc tàng kiều.” Anh ngắt lời cô, cố ý trêu cô.
Không buồn lật sách giáo khoa, cô máy móc nói, “Vua sinh vào ngày
mùng 7 tháng 7 năm Ất Dậu. Khi lên bốn tuổi, được phong Giao Đông vương. Lúc con nhỏ, trưởng công chúa Lưu Phiêu ôm ông vào lòng, hỏi: “Con có
muốn lấy vợ không?” Giao Đông vương trả lời “Muốn lấy vợ”. Chỉ vào hơn
trăm giai nhân nhưng đều không thích. Liền chỉ vào con gái mình hỏi: “A
Kiều có đẹp không?” Nghe thế ông liền cười: “Vâng! Nếu lấy được A Kiều
sẽ xây nhà vàng cho nàng ở.”
Cô không biết anh ta muốn thế nào, một tháng nay, toàn bộ đối tượng dạy thêm của cô để chuyển thành Phàn Dực Á.
Mỗi ngày tan học xong, bốn buổi tối, bọn họ học thêm, thời gian còn lại Phàn Dực Á luôn đến chỗ cô làm thêm.
“Em kể không thú vị chút nào, làm cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi với học tập!” Anh cố ý làm khó cô.
Thật ra anh biết cô không phải là nữ sinh hài hước, nhưng anh thích chọc giận cô.
Anh thích nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của cô, bị anh chọc tức đến nổi giận.
“Tôi còn rất nhiều việc! Ngày mai là thi cuối kỳ, bài của mình tôi
còn chưa ôn tập được. Nếu muốn nghe chuyện xưa thì thật xin lỗi, không
thể theo được!” Cô đặt sách lịch sử lên bàn trước mặt anh.
Nhưng mà anh sẽ không dễ dàng buông tha cô.
Anh tiện thể giữ tay cô lại, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng tay ấm áp của mình.
Lòng của cô xao động, trái tim nhảy lên một nhịp.
Tất cả đồng nghiệp ở chỗ làm thêm đều cho rằng Phàn Dực Á là bạn trai của cô.
Không phải chỉ có người khác nói, có đôi khi chính cô cũng có cảm giác như vậy.
Mỗi lần tan ca xong, cô không chịu lên xe của anh, mới đầu Phàn Dực Á chỉ đi theo sau cô, nhìn cô vào nhà mới trở lại chỗ cô làm thêm để lấy
xe.
Sau này, mỗi lần anh đều bước nhanh lên, kéo tay cô.
Anh đi rất nhanh, kéo cô phải dùng từ “tha”, mặc kệ cô giãy dụa thế nào đều không thoát được.
Cuối cùng, khiến cô từ bỏ giãy dụa là một trận mặt đỏ tim đập.
Một lần ấy, hai người đều nghe được tiếng tim đập như sấm của đối phương.
May mà trừ lần đó ra, Phàn Dực Á không hề xâm phạm cô lần nào nữa.
“Em ôn bài của em, anh sẽ không quấy rầy.” Anh tỏ vẻ tử tế, chỉ cần nắm bàn tay nhỏ bé của cô là anh đã rất thỏa mãn.
Thật ra từ khi Phàn Dực Á trở thành “học trò” của mình, cô có thêm
rất nhiều thời gian học bài, mỗi ngày không cần giống như trước đây, dậy sớm lần mò, chỉ có thể dùng chút thời gian còn lại trong ngày để học
cật lực.
Cô lấy sách giáo khoa của mình ra, tập trung ôn bài.
Bởi vì Phàn Dực Á vẫn nắm tay cô nên cô chỉ có thể lật sách, không thể dùng bút làm bài tập.
Nhưng cô cũng không rút tay về.
Vì cô biết giãy dụa chỉ phí công, nếu Phàn Dực Á không muốn buông cô ra thì sự né tránh của cô chỉ càng làm anh ta thêm bá đạo.
Cho nên cô mặc kệ anh.
“Sao em không nói cho anh biết là em chuyển nhà?” Vừa mới tập trung vào bài, suy nghĩ của cô đã bị Phàn Dực Á cắt ngang.
“Không có gì đáng nói cả.” Tiếp tục tập trung vào bài.
“Không có gì đáng nói à?” Phàn Dực Á bực bội ôm chặt cô vào trong ngực, “Tất cả mọi chuyện của em anh đều phải biết!”
Dựa vào gần như thế, hơi thở tươi mát đầy nam tính của anh phả lên mặt cô.
Nhất thời mặt cô hồng như ráng chiều.
Cô cố gắng trấn định, duy trì sự bình tĩnh, cô đẩy anh nhưng không có tác dụng, anh tức giận, “Trước mắt nhà tôi chưa thuê được căn hộ nào
thích hợp, đành phải ở tại ký túc xá của nhân viên công ty ba tôi, tôi
và em trai tìm một căn hộ nhỏ khác ở bên ngoài.”
Anh muốn nghe thì cô nói là được, chỉ cần đừng “ôm” như vậy.
Sẽ làm người ta không thoải mái.
Nhướn mày, “Anh có rất nhiều nhà cho thuê cao cấp trong nội thành, em và người nhà dọn vào đi!”
Vừa kể xong Kim ốc tàng kiều, anh ta định chuẩn bị thực hiện sao?!
“Không cần đâu, chúng tôi có cuộc sống riêng của mình.” Cô lạnh lùng từ chối.
Nhíu mày, lại thế rồi! Nhưng anh cố tình không muốn cô phân chia rõ ràng với mình.
Anh hy vọng cô nợ anh, càng nhiều càng tốt, nhiều đến mức cả đời đêu dây dưa không rõ.
“Có muốn để Tiểu Minh đi du học không? Nước Anh được chứ?” Anh trầm giọng hỏi.
“Du học? Nước Anh?…” Cô trợn tròn mắt.
Đây là giấc mộng của cô, nhưng khi bị Phàn Dực Á nói ra cô rất kinh ngạc.
Ý của anh ta là gì?…
Hiện tại trái tim cô không ngừng đập nhanh hơn.
“Anh cho em trai em đi du học, em không cần ở căn phòng kia nữa, vào
nhà thuê của anh. Anh cũng sẽ dọn khỏi nhà, chúng ta sống cùng nhau.” Cô và em trai ở căn phòng nhỏ kia, anh đã kiểm tra cẩn thận, loại phòng
này mùa đông cửa sổ thủy tinh khong che được gió, ngày mưa là bị ngập,
trong phòng tắm ngay cả bình nước nóng cũng không có, vốn dĩ không phải
là chỗ người ta có thể ở được.
Đây là điều kiện của anh ta?
Đàn ông chẳng qua đều chỉ muốn đến thế mà thôi.
Môi cô nở nụ cười lạnh lùng giễu cợt.
“Nói! Nói cho anh nghe!” Anh lo lắng nhìn cô chằm chằm.
Anh thừa nhận, càng ngày anh càng không thỏa mãn với quan hệ hiện tại.
Ở chung với một cô gái, trước đây anh chưa bao giờ nghĩ chuyện này có thể xảy ra, bây giờ anh thường lo lắng, nên bắt đầu cùng cô như thế
nào, làm sao để phát triển giống như những đôi tình nhân ngọt ngào kia.
Tuy rằng ở thời đại này, sống chung giữa nam nữ là chuyện quá bình thường.
Nhưng anh không nắm chắc được cô.
. . . . . .
Cắn môi dưới, cô cúi đầu.
“Em không muốn để em trai em đi nước ngoài sao? Em không hy vọng nó
thoát khỏi cuộc sống hiện tại sao? Chỉ cần có mấy chữ vàng du học sinh,
về sau cuộc sống của em trai em sẽ rất thuận lợi, ít phải chịu trắc
trở.” Anh nửa dỗ nửa ép, anh không có phương pháp nào tốt hơn với cô.
Cô muốn, đương nhiên là muốn.
Cho nên không thể không động tâm.
Cuối cùng, cô nhìn cúc áo tinh xảo trên ngực anh, nói rất nhỏ, “Đều nghe theo anh.”
Vui sướng, anh ôm chặt cô trong lòng.
“Anh sẽ sắp xếp chu đáo cho em trai em.” Anh cam đoan.
“Cám ơn.” Cô đờ đẫn mở miệng.
Phần lớn thời gian, ngay cả chính cô cũng thấy mình giống như đang ở trong mây mù.
Mọi thứ dường như không phải là thật.
Từ sau một lần “bán mình” kia, cô và Phàn Dực Á vốn là người của hai
thế giới, lại thành dây dưa chặt chẽ như sợi len, càng quấn càng chặt,
rối tung hết cả.
“Về sau không được nói cảm ơn với anh.!” Anh cúi đầu, hôn lên môi anh đào của cô.
Cô chán ghét loại biểu lộ tình cảm thân thiết bên đường này, nhưng
hai tay chỉ nắm chặt thành đấm, mất tự nhiên đặt lên vai Phàn Dực Á.
Muốn từ chối, cuối cùng vẫn cố nhịn xuống.
Cô chịu được tất cả khó chịu, thuận theo Phàn Dực Á tiến quân thần
tốc, lưỡi dây dưa, truy đuổi đầu lưỡi cô, tận tình mút lấy ngọt ngào của cô.
Hôn nhau đến hít thở khó khăn, Phàn Dực Á mới buông lỏng cô ra.
Anh thở gấp gáp.
Đây là lần thứ ba hôn cô, lại là cảm giác vĩnh viễn cũng không đủ, mỗi lần đều càng muốn thân mật hơn.
Căn phòng mới của cô là căn phòng nhỏ nhất, nhỏ đến khó tưởng tượng được.
Một chiếc giường đơn, một bàn học đã chật cả phòng.
“Anh đã cho nước lạnh chảy hết, nước đã ấm hơn rồi.” Anh lau tóc, đi đến chỗ giường cô.
Cô ở trên tầng cao nhất, phải cho chảy rất nhiều nước lạnh mới có nước ấm dùng.
Bình thường cô gái tiết kiệm này chắc chắn không nỡ lãng phí nhiều nước như vậy.
Vào phòng này đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên cô tắm rửa thoải mái
bằng nước ấm, nhưng tâm trang của cô lại không thể thoải mái được.
Bây giờ trên giường cô có một người đàn ông đang nằm, bảo cô phải tự nhiên như thế nào?!
Lúc cô đi ra khỏi phòng tắm, anh giang rộng hai tay.
Trên chiếc giường đơn của cô có một người đàn ông cao hơn một mét
tám, cả giường đều bị anh chiếm cứ không hở chỗ nào, bảo cô nằm đâu đây?
Nhưng cô vẫn đi đến chỗ anh đang giang rộng tay, cẩn thận lùi vào bên cạnh anh.
Vị trí nguy hiểm, không cẩn thận sẽ rơi xuống.
Anh làm sao mà cứ để cô tùy ý “tránh” mình như vậy?!
Anh lập tức ôm lấy cô, để cô gối lên người mình.
Cô và Phàn Dực Á, hai người chân kề chân, cùng nằm trên chiếc giường đơn của cô.
Tư thế của bọn họ vô cùng thân mật, rất mờ ám.
Thân thể Phàn Dực Á có phản ứng rất rõ ràng, trên người cô bị một vật cứng như thép chọc vào.
Cô chấp nhận số mệnh, nhắm mắt lại, mặc anh cẩn thận cắn lên da thịt
mịn màng, mặc kệ tay anh chui vào trong quần áo của cô, thăm dò từng tấc da thịt trên cơ thể.
Sau lưng bóng loáng, non mịn, hai bầu ngực đẫy đà đứng thẳng.
Tay anh vuốt ve nụ hoa hồng nhạt trên ngực cô, trong mắt anh tràn ngập tình dục nóng bỏng.
Cô cắn môi, mặc anh muốn làm gì thì làm, mặc anh đem đến cho cô những dòng điện tê dại xa lạ.
Biểu lộ của cô rất ngoan ngõa, dịu dàng vuốt ve mái tóc cô.
“Có sợ không?” Giọng nói của anh vì dục vọng mà khàn khàn.
“…Em đến kì, hôm nay không được…” Đỏ mặt, cô tìm lý do từ chối.
Cô không muốn, có thể tránh lúc nào thì hay lúc ấy.
Anh cười yếu ớt, ôm chặt cô, để đầu cô dựa vào ngực mình, “Ngủ đi!” Anh ra lệnh.
Cô khẽ run.
Đơn giản như thế sao?
Cô cứ nghĩ anh sẽ tức giận, thậm chí tự mình kiểm tra.
Nhưng anh không hề.
Cô cũng không biết, thật ra đêm nay anh chỉ nghĩ sẽ ôm cô ngủ mà thôi.
Cô còn quá nhỏ, thậm chí còn chưa tới 18 tuổi.
Anh muốn kiên nhẫn chờ cô, chờ cô tròn 18 tuổi, anh nhất định sẽ không tha cho cô.
Hết quyển 1
P/S: Nói chung là ở chương này tớ hơi bất
ngờ khi Đản Đản để Hạ Vũ Mạt chấp nhận sống dựa vào Phàn Dực Á (nói khó
nghe một chút thì chính là đào mỏ), ban đầu tớ cứ nghĩ tác giả sẽ xây
dựng HVM theo hướng nữ chính kinh điển là cứng cỏi, tự trọng, tự mình
vươn lên… Tất nhiên là diễn biến thế này cũng khá hợp lý, vì cơ bản thì
HVM đã là một cô gái thực dụng và ham muốn thoát khỏi cảnh sống kinh
khủng vì người mẹ cờ bạc của mình từ lâu. Hơn nữa sự lựa chọn mang tính
vật chất của HVM lúc đầu và sự thức tỉnh sau đó của cô cũng là cách để
tác giả cho thấy ảnh hưởng của Phàn Dực Á đến HVM. Có điều PDA bị ngược
thật thê thảm
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT