Nếu như không có Vô Hoan xuất hiện, có lẽ, tôi vẫn luôn cho rằng, bản thân mình trong triều đại phồn vinh này cam nguyện vì Lục Huyền Ki mà nở rộ, cũng vì hắn mà điêu tàn.Tôi đã từng nghĩ như vậy.Chín năm trước. Tôi chẳng qua chỉ là nữ nông gia ở phía Bắc Trường Thành. Không nghĩ về giang hồ, không nghĩ về Ngọc Môn quan*. Thế giới, cả thế giới của tôi chỉ gói gọn trong những đàn trâu đàn cừu, đồng ruộng xanh ngát. Về sau, trong thôn xuất hiện càng ngày càng nhiều những khuôn mặt xa lạ, như muốn thổi quét tất cả những bãi cát vàng. Mẫu thân quyết định đuổi tôi đi.
Bà nói với tôi, nhớ kỹ, vĩnh viễn đừng quay trở về.
Thế là, tôi tựa như con mèo chán nản lưu lạc khắp nơi, toàn thân đầy bụi bặm bôn ba tại những vùng đất xanh thẫm. Không người nào đồng ý giữ tôi lại.
Tại một vườn hoa đào trên đỉnh núi, tôi nhìn thấy thiếu niên Huyền Ki. Trong mắt hắn chứa đựng sát khí mãnh liệt không hợp với tuổi. Ngồi trên một cây đào ở phía trước, một mình lẩm bẩm.
Hắn tức giận khi tôi đột nhiên xuất hiện, thanh kiếm để đến trên cần cổ tôi. Tôi nghĩ, nếu như lúc ấy hắn hơi chút dùng lực, máu trên cần cổ tôi nhất định tuôn ra như màu hoa đỏ sậm. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm như vậy.
Gió thoang thoảng thổi qua, đóa hoa phấn trắng, như tuyết tung bay đầy trời. Gió lướt mềm mại. Hắn hỏi vì sao tôi lại ở nơi này, lại hỏi tôi có đồng ý cùng hắn đi về hướng Giang Nam hay không. Mười tuổi, tôi bất kể ra sao cũng không nghĩ đến, từ nay, tôi chẳng còn cơ hội nào để trở về bãi cát nơi phương Bắc.
Hắn nói, hôm nay có chiêm sĩ nói ta trên đường đi sẽ gặp được quý nhân. Có lẽ, hắn nói đúng, ngươi chính là người đó. Về sau, tôi mới biết rõ, Huyền Ki là thích khách Ngô quốc. Mà hắn mang tôi trở về với mục đích, đem tôi huấn luyện để trở thành một thích khách như hắn.
Mặc dù như thế, tôi vẫn vui mừng, có thể cùng Huyền Ki ngày ngày gặp mặt. Mi hắn, mắt hắn, bộ dạng hắn đưa gương mặt chôn giữa hai bàn tay, tôi đều thích.
Năm đó, tôi mười tuổi, Huyền Ki mười tám tuổi.
**Ngọc Môn quan thuộc Qua Châu, huyện An Tây, tỉnh Cam Túc, một trong những cửa ngõ quan trọng của “con đường tơ lụa” nổi tiếng và cũng là cửa ải khắc nghiệt mà Huyền Trang và các đồ đệ phải vượt qua trên đường thỉnh kinh.
Huyền Ki nói, ưu điểm lớn nhất của nữ thích khách, chính là có thể lấy sắc đẹp khiến đối phương loạn tâm..Loạn tâm, tắc thế đạo loạn*( chỉ thế cục sẽ rối loạn). Lúc đó, dưới kiếm của hắn, đã rất lâu không tưới máu. Hắn nói, nếu như có một ngày, ta bảo ngươi đi làm một việc ngươi không hề muốn làm, ngươi có hận ta hay không?
Tôi trông thấy đáy mắt hắn, như một hồ nước sâu không đáy. Rét lạnh lan tỏa ra xung quanh.
Hắn uống rất nhiều rượu.Bình rượu cạn đáy trống không, chật vật không chịu nổi ngã xuống đất. Hắn nghiêng người dựa vào gốc cây đào, khi nhấc đầu lên, có nước mắt trong suốt, đong đầy nơi khóe mắt.
Trái tim tôi mơ hồ đau. Hắn hỏi tôi còn nhớ được phiến hoa đào trên đỉnh núi kia không. Hắn nói, trong nháy mắt, đã nhiều năm như vậy.
Hắn nói, nếu như ngươi nói làm không được, ta sẽ không bức ngươi. Chỉ cần ngươi nói.
Tôi biết rõ, hắn muốn đưa tôi đi Sở quốc. Dâng tặng tôi cho một vị vương bệnh tật ốm yếu làm phi tử. Hắn nói, đây là ý chỉ của Quang công tử. Chờ đến khi xảy ra loạn lạc, mà ngươi có cơ hội dẹp Sở vương, đến khi Ngô quốc thâu tóm gọn Sở quốc. Mà ngươi, sẽ là công thần Ngô quốc.
Tôi nguyện đi Sở quốc, tôi nói.
Tôi chỉ là không nghĩ Huyền Ki vì tôi mà bị công tử Quang chỉ trích. Hắn phải có nụ cười ôn hòa, đôi hàng mi phải giãn.
Thế gian vạn vật, đều bù không được một người Lục Huyền Ki. Chỉ cần hắn nói, tôi sẽ bất chấp lao tới. Không quan tâm con đường phía trước rừng gươm biển lửa, vạn kiếp bất phục.
Tôi ngồi trên chuyến xe, lội nước mà đi. Cảnh tượng y hệt nhiều năm về trước, từ thành trì này, đến một tòa thành trì khác. Chỉ là bây giờ, Lục Huyền Ki, không ở bên người tôi. Ngay cả khi hoa nở cũng thấy cô đơn.
Cửa thành Sở quốc mở rộng ra, nghênh đón tân phi tử của bọn họ. Trên cổng thành, vây đầy binh sĩ canh gác.Chim bay đầy trời rộn ràng. Chính là trong nháy mắt đó, tôi ngẩng đầu mỉm cười.
Tôi không nghĩ đến, trong nụ cười đó, Vô Hoan xuất hiện.
Thái tử Sở quốc Vô Hoan, là nam tử trắng ngần yếu ớt.
Sở vương so với trong tưởng tượng của tôi già nua hơn, càng tàn bạo hơn, càng đa nghi hơn. Hắn không có lúc nào là không hoài nghi có người hại hắn. Dù cho người vừa mới vào cung như tôi, dù cho tôi chẳng có lấy mảnh vải che thân nào, hắn vẫn như trước luôn đề phòng.
Tôi căn bản động không được tay, tôi cũng không nghĩ sau khi giết hắn, tôi chẳng còn tánh mạng để gặp lại Huyền Ki.
Tôi ở nơi Sở quốc này, nhớ về Huyền Ki, nam tử tôi yêu.Bốn mùa trôi qua, như đóa hoa có thói quen nở tận rồi cũng điêu tàn. Cũng như thói quen yêu Huyền Ki của tôi vậy.
Tôi lại nhìn thấy Vô Hoan dưới gốc cây đào. Hắn nói, cây có lá ra, mùa hoa năm nay sẽ không có hoa đào. Vì sao Diễm phi còn muốn ngắm nó.
Hắn không hiểu rõ, nỗi lòng của tôi đối với cây đào. Tôi coi nó thành Huyền Ki, chỉ khi nhìn thấy nó, trái tim tôi sẽ an ổn.
Nhưng tôi không thể nói bất cứ điều gì.
Vi tránh hiềm nghi, hắn đứng cách tôi đến mấy cây đào ở ngoài. Vẫn an tĩnh tiếp tôi. Cho đến khi tôi đứng dậy rời đi. Hắn mới đứng lên, cùng tôi đi phía sau.
Rất nhiều ngày, đều là như thế.
Ngày đó, hắn hỏi tôi, Diễm phi, phụ vương đối đãi ngươi không được sao?Đối với ông quyền thế cao hơn tất cả mọi người, ngươi nên thông cảm cho ông ấy. Chung sống lâu dài, ngươi sẽ cảm thấy ông kỳ thật là một quân chủ từ tâm lương thiện.
Người đánh giá suy đoán về Sở vương như vậy, chỉ có một mình Vô Hoan.
Nếu như hắn biết rõ, mục đích tôi đến Sở quốc, là muốn giết Sở vương, mà không phải thông cảm, hắn sẽ có cảm tưởng thế nào. Đương nhiên, tôi không muốn quan tâm đến cảm nhận của hắn.
Cùng Vô Hoan tiếp xúc nhiều, mới phát giác, người tâm từ lương thiện, chỉ có chính hắn. Tôi không phải, Sở vương cũng không phải.
Nhận được thư của Huyền Ki được bồ câu mang đến. Công tử Quang đã thành vua Ngô quốc, loạn bên trong đã được giải trừ. Muốn tôi tìm đúng thời cơ, giết chết Sở vương. Bọn họ sẽ ngay lập tức xuất binh chinh phạt nước Sở. Đến lúc đó tất nhiên sẽ cho người đến cứu tôi.
Tôi nhìn bức thư cả ba lần. Hi vọng có thể tìm được chút dấu vết hắn nghĩ về tôi. Nhưng mà, trừ ra giao đãi nhiệm vụ, không còn gì khác.
Ánh nến cuối cùng, đem chúng nó thiêu sạch sẽ khô ráo. Tôi không thể lưu giữ bất kỳ vết tích nào, khiến Sở vương đem lòng sinh nghi.
Tôi nhất định phải tìm được thời cơ, giết Sở vương. Chẳng sợ gian nan, chỉ cần Huyền Ki phân phó, tôi liền nghe theo. Còn muốn làm được trọn vẹn. Chỉ vì muốn nhìn đôi mắt khen ngợi của hắn.
Rất lâu rồi tôi không có nhìn cây đào nữa. Chỉ tại trong đình các, suy nghĩ cách nào thu dọn Sở vương. Thế là rất nhiều ngày sau, tôi ở trong tẩm cung, nghe đến tiếng tiêu xa xôi, thê lương truyền khắp Sở cung.
Tiếng tiêu của thái tử Vô Hoan, khiến tôi càng nhớ về ngày tháng bên Huyền Ki.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT