Chu Kỳ Niên mở mắt ra, có điểm không nhớ là mình trong lúc sợ hãi đã ngủ mất, hình như cuối cùng là Chu Kỳ Sinh nửa ôm cậu, để cho cậu co rút thành một khối, Chu Kỳ Niên đỏ mặt, sao bản thân lại quá nhát gan như vậy, cứ như vậy thì về sau cũng không ngóc đầu lên trước mặt Chu Kỳ Sinh được. May là Chu Kỳ Sinh dậy sớm, không sẽ thấy hình dạng không được tự nhiên bây giờ của cậu. Chu Kỳ Niên lăn một vòng, thiếu Chu Kỳ Sinh, cái ổ chăn tựa hồ có chút rộng. Sau đó Chu Kỳ Niên lại cứng người, cậu cảm thấy sau lưng mình chạm vật gì cộm cộm lên một chút…

Hình như cái gì cũng không có phát sinh nữa, ngoài cửa cũng hết mưa rồi, thời tiết có chút lạnh, một thân một mình trên giường tỉnh lại, bài vị Chu Đình Lan vẫn ở cái chỗ cộm cộm đó. Thế nhưng kỳ thực tất cả mọi chuyện đều không giống nhau, đêm qua gặp bách quỷ dạ hành, còn có một Chu Kỳ Sinh ôn ôn nhu nhu bất động thanh sắc, tất cả đều không phải là mơ.

“Tiểu thiếu gia, mời xuống dùng bữa sáng.” Thanh âm của Phương thúc ngoài cửa lại doạ Chu Kỳ Niên một phen.

“A, được…” Chu Kỳ Niên chầm chậm đứng dậy, phát hiện bên giường có đặt một bộ trường sam, cảm thấy có chút không tự nhiên.

Xuống lầu, Chu Kỳ Niên thấy ngoài sân nhà là một mảnh ướt nhẹp đầy hơi nước, vào mùa đông lại lộ ra chút âm lãnh. Cậu hơi rùng mình, nghĩ rằng lát nữa nhất định phải quay về phòng tiếp tục sưởi ấm. Lúc Chu Kỳ Niên đến thì Chu Kỳ Sinh đã ngồi ở đại sảnh lớn uống trà, nguyệt sắc trường sam cộng thêm áo khoác lông trắng bên ngoài, nhìn thế nào cũng là một đại thiếu gia.

Chu Kỳ Niên nghẹn giọng nhìn trân trối: “Anh là đang chơi cosplay sao?”

Chu Kỳ Sinh hơi nhướng mày, liếc cậu một cái: “Lát nữa phải tiếp đãi thân thích, ăn mặc trang trọng một chút.”

Chu Kỳ Niên có chút khẩn trương: “Không phải nói thân thích ngày ba mươi mới đến sao? Vẫn còn vài ngày nữa mà.”

“Tới chính là quản sự hỉ phòng, bọn họ hằng năm đều đến sớm hơn một chút để hỗ trợ.”

“Hả? Hỉ phòng? Có người muốn kết hôn sao?” Một kẻ ngốc nào đó lại hỏi.

Chu Kỳ Sinh thở dài, đặt chén trà xuống, một tay nhéo mặt em trai ngốc: “Tổ tiên chúng ta – Khắc Kỳ Công – năm đó chuyển nhà đến Trầm Khê, vừa sinh con trai thứ ba, chia ra làm phúc, lộc, thọ – tam phòng xác định kế thừa. Từ xưa có viết, lập trưởng tôn ở phúc phòng, công việc trị gia làm gốc. Về già Khắc Kỳ Công lại có con, đứa con thứ tư vậy mà rất được cưng chiều, mới có thêm phòng thứ tư gọi là hỉ phòng. Chính vì vậy mà Chu thị ở Trầm Khê phân ra phúc, lộc, thọ, hỉ – tứ phòng.

“Ha, vậy sao bọn họ lại đến trước thời gian để hỗ trợ?” Lại tò mò hỏi.

Chu Kỳ Sinh hắng giọng, nói liên tục: “Hỉ phòng từ già tới trẻ, tuổi nhỏ nhưng thân phận cao, thân phận cao rồi lại cưới thê thiếp xuất thân thấp kém, tổ tiên vì sợ bọn họ vọng tưởng lập trẻ em lên làm tộc trưởng, phúc phòng vẫn là sáng tối áp chế hỉ phòng, trong đó quan hệ phức tạp…”

“Nghe như tiểu thuyết.” Chu Kỳ Niên trơ ra một bộ mặt ngây thơ.

“Cậu đó…” Chu Kỳ Sinh không còn gì để nói…

Chu Kỳ Sinh và Chu Kỳ Niên dùng điểm tâm xong thì người quản sự bên hỉ phòng đã tới. Nhìn thấy là hai người thanh niên giản dị ở nông thôn, Chu Kỳ Niên hiểu ra câu “phúc phòng vẫn sáng tối áp chế hỉ phòng” những lời này thật là có nhiều hàm súc a.

Chàng trai hai tay cầm gà đã mở miệng: “Năm nay sao lại để cho toàn là hậu tử nhỏ tuổi chủ trì a. Thật là, tôi là Chu Kính Trung, cùng em trai là Kính Vinh, hai người dường như phải gọi bọn ta là thúc thúc.”

Chu Kỳ Niên cũng không giỏi xã giao, chỉ nhu thuận nói: “Trung thúc, Vinh thúc, xin chào.”

Chu Kỳ Sinh mĩm cười, một tay phong độ: “Làm phiền Trung thúc, Vinh thúc sáng sớm đã phải đến đây, khí trời lạnh, uống chén trà nghỉ ngơi đã.”

“Chúng ta nông dân quen thói dậy sớm làm việc, không có gì…” Chu Kính Trung nói chưa dứt lời đã nhìn thấy Chu Kỳ Niên bừng tách trà đến. “A, đa tạ…”

Chu Kính Vinh chọn một đĩa bánh mật nhân hạnh, đều là nông sản của hỉ phòng làm, đem đến dâng lên bàn. Chu Kính Trung đem đến đều là gà sống, dự định hai ngày nữa giết, đành nhờ Phương thúc nhốt tạm nơi nào đó.

Chu Kỳ Sinh ngầm nói cho Chu Kỳ Niên: “Đừng nhìn gọn họ nhượng bộ chúng ta gọi Trung thúc, Vinh thúc, thật ra vai về bọn họ phải đến hàng tổ phụ. May là hiện tại không truy cứu cái này, nếu không còn không biết làm sao có thể trò chuyện tự nhiên đây!” Chu Kỳ Niên nghe xong âm thầm líu lưỡi.

Ăn cơm trưa, Chu Kím Trung và Chu Kính Vinh vừa giúp Phương thúc quét dọn đi đến. Cái nhà cũ tuy rằng quét dọn vài phòng là có thể ở, nhưng để một mình Phương thúc làm đúng là không hề dễ dàng. Thế là Chu Kỳ Niên và Chu Kỳ Sinh cũng xắn tay áo lên phụ giúp.

Chu Kính Trung tạo cho người ta một cảm giác cực kì nghiêm túc, thế nhưng thái độ lúc làm việc lại thân thiện, nói nhiều, lập tức kể lại vài chuyện cũ: “Tôi khi còn bé thường len lén ở trong nhà này lục lọi, bị doạ một trận đến trở bệnh nặng. Bệnh xong tỉnh dậy đều không nhớ là bị cái gì doạ, bây giờ muốn nhớ lại thật là…”

Chu Kỳ Niên hồi tưởng lại đêm qua, khẽ run lên.

Chu Kỳ Sinh kéo em trai một chút, nói: “Trung thúc đừng doạ bọn ta, chúng ta còn phải ở lại đây đó.”

“Haha, thật là, bất quá như đã nói qua, ta là một lão tiểu tử ở hỉ phòng, muốn ở đây cũng không được đó. Nhưng tổ tiên của hỉ phòng cũng từng ở qua toà nhà này đó!” Chu Kính Trung thần thần bí bí nói.

“Thật?” Vừa được giải thích về địa vị của các phòng, Chu Kỳ Niên lại như rơi vào bát quái.

“Sau khi Đình Lan công(*) chết, nhưng chỉ nhận Ngọc Thư công đến phúc phòng làm tộc trưởng, Ngọc Thư công – Chu Tứ Tuần chính là người của hỉ phòng.”

“Chu Tứ Tuần chính là Chu Ngọc Thư?” Chu Kỳ Sinh có chút giật mình.

Lúc này, Chu Kính Vinh ít nói cũng không kiềm được chen vào, dùng tiếng địa phương nói: “Ca, ít nói luyên huyên, Đình Lan công và Ngọc Thư công đều chết trong căn nhà này, anh tự tìm xui xẻo đến, lúc nhỏ còn chưa bị doạ đủ?” Hắn vốn tưởng Chu Kỳ Sinh và Chu Kỳ Niên nghe không hiểu tiếng địa phương, tiếc là hai tiểu bối mang theo nghi ngờ, hiểu được phần nào, Chu Kỳ Niên nghe xong gương mặt con nít thoáng trắng bệt.

Sắc trời ngày càng mờ, ăn cơm tối xong, Chu Kính Trung và Chu Kính Vinh liền trở về phòng. Phương thúc cũng thu thập chén đũa vào bếp.

Chu Kỳ Niên vẻ mặt đau khổ theo sau Chu Kỳ Sinh: “Chu Kỳ Sinh, Chu đại công tử, anh nói xem đêm nay tôi phải làm sao?”

Chu Kỳ Sinh đứng lại, xoay người, đuôi lông mày khẽ nhấc: “Vậy thì đến giường bổn công tử ngủ đi…”

END 5

Lời tác giả: cái gì cái gì công, tất cả đều là danh xưng, không cần để ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play