Chu Kỳ Sinh mở gia phả ra, muốn tra thân phận của Đình Lan công, vậy mà lại nhìn thấy phải vật không nên nhìn. Cháu trai của Đình Lan công – Chu Tử Ngôn tên là Chu Lâm Phương, đồng thời ngày tháng năm đánh dấu trên gia phả cũng cho thấy người này chết yểu lúc còn trẻ. Chu Lâm Phương, không phải là tên của Phương thúc sao? Chu Kỳ Sinh cảm thấy trên lưng có một tia lạnh.
Lúc này ngoài cửa “két két” một tiếng, tay Chu Kỳ Sinh run lên, vội buông quyển gia phả xuống. Chỉ nghe thấy thanh âm của Phương thúc ngoài cửa: “Kỳ Sinh thiếu gia, cậu có bên trong không?”
Chu Kỳ Sinh vội vã đáp: “Có, Phương thúc, tôi ở đây.”
Phương thúc cầm cái chổi đi đến: “Kỳ Sinh thiếu gia, cậu ở đây làm gì vậy? Từ đường nhỏ hẹp, cũng không sạch sẽ.”
Chu Kỳ Sinh nuốt ngụm nước miếng nói: “Xin hỏi một câu bất kính, Phương thúc, tên thật của thúc là Chu Lâm Phương sao?”
Phương thúc liếc nhìn lên bàn gia phả, nở nụ cười: “Ngươi có ý như thế nào thì nó chính là như vậy.” Cười cười, từng mảnh da thịt trên mặt Phương thúc bắt đầu rớt xuống.
Chu Kỳ Sinh sợ hãi nói không ra lời, chỉ cố gắng lấy tay che miệng lại.
Da thịt trên mặt Phương thúc rơi xuống hết, lộ ra tuổi trẻ thanh xuân, tuấn tú trắng nõn, nhãn thần có chút hung ác nham hiểm. Hắn lật quyển gia phả của phúc phòng một cái, khinh miệt cười nói: “Tuy được ghi chép ở gia phả của phúc phòng, nhưng ta bất quá là đứa con bỏ đi, bị người khác tuỳ hứng kêu gọi sai khiến mà thôi. Ta bị gia tộc đem ra hành hình làm vật tế tự, sau khi chết lại bị lời nguyền nguyền rũa phải mãi mãi ở lại đây, phải canh chừng… toà nhà bị nguyền rũa này. Ta muốn xem từng người bọn họ từ từ chết, từ từ thối rữa, ha ha ha ha! Đáp án này ngươi thoả mãn rồi chứ, Kỳ Sinh thiếu gia của ta?”
Chu Kỳ Sinh càng không ngừng hít sâu, tự nghĩ bản thân không nên hốt hoảng, mắt nhìn một đường ra cửa, không dám liếc qua phía Phương thúc.
Phương thúc lại cười lạnh một tiếng: “Ngươi cũng biết bên dưới toà nhà này chôn oán hận thế nào? Một mình ta có thể không trấn áp được. Bọn họ có phải lại lừa ngươi làm tộc trưởng tiếp theo a? Ha ha, ngươi cứ chờ đến ngày bọn họ đem ngươi lên đàn tế đi!”
Chu Kỳ Sinh cảm thấy mồ hôi lạnh ướt hết lưng áo, anh không dám ở lâu, chỉ nói: “Tôi muốn ghé qua từ đường một chút, xin phép đi trước.”
Phương thúc đứng trong từ đường phúc phòng bắt đầu cười ha ha, thanh âm đầy oán độc.
Chu Kỳ Sinh chạy, thế nhưng, dù anh có chạy xa đến đâu, thanh âm của Phương thúc vẫn vang vãng bên tai.
Ban đêm, Chu Kỳ Sinh lại nằm mơ thấy ác mộng. Anh mộng thấy có rất nhiều rất nhiều bóng đen từ từ đường chui ra ngoài, bọn họ giương cánh tay hướng tới Chu Kỳ Sinh, lại nghe tiếng cười oán độc của Phương thúc: “Ha ha, đến cùng chúng ta, đến cùng chúng ta a…” Chu Kỳ Sinh ở trong mộng không ngừng chạy, cuối cùng từ từ đường chạy đến đầu đường làng Chu gia, lại thấy một vị lão gia đứng chờ ở đó.
“Gia gia, đi mau!” Chu Kỳ Sinh tập trung nhìn, thấy chính là ông nội của mình, vội vàng kêu to lên. thế nhưng ông nội lại hướng Chu Kỳ sinh nhào tới, bóp cổ anh nói: “Chết ở đây đi, trấn áp bọn họ, trấn áp bọn họ!” Những bóng đen cười quái dị phía sau chạy tới, lôi chân Chu Kỳ Sinh lại, khoá cổ tay anh, đem Chu Kỳ Sinh lôi vào một mảnh bóng tối.
“Không, đừng!!” Chu Kỳ Sinh quát to lên.
“Kỳ Sinh, Kỳ Sinh, con có chuyện gì?” Chu Kỳ sinh mở mắt, phát hiện phụ thân đang ở bên lay mình.
Chu Kỳ Sinh mềm nhũn ngồi dậy, nói: “Không có việc gì, chì là nhìn thấy ác mộng.”
Sau ngày hôm đó, Chu Kỳ Sinh hoàn toàn không dám nhìn thẳng Chu Lâm Phương, cơ hồ là nhìn thấy từ xa đã lựa đường vòng mà đi. Mà Chu Lâm Phương cũng đã trở lại hình dáng tóc bạc, nhìn qua thì đúng là một lão nông dân chất phát. Chu Kỳ Sinh tưởng rằng sự tình có thể đi vào quên lãng, lại không biết tình thế càng lúc càng trầm trọng.
Mấy ngày sau, Chu kỳ Sinh thường xuyên bị khó thở mà tỉnh lại. Ngày từ đầu anh cho rằng mình sợ đến mức ngã bệnh, có thể nửa đêm nghẹt mũi. Thế nhưng, một ngày đó, Chu Kỳ sinh phát hiện bí mật trong đó.
Ngày hôm đó đêm xuống, vẫn là một màn mưa bao bọc lấy ngôi làng, Chu Kỳ Sinh ở trên giường nghe tiếng mưa rơi, ngực thấp thỏm bất an, nói chung là một cảm giác hoảng sợ không nói rõ, quá nửa đêm còn chưa buồn ngủ. Chu Kỳ sinh trước nay ăn ngủ đều rất quy củ, dù có mất ngủ cũng không có quấy phá, chỉ lẳng lặng nằm chợp mặt. Đại khái khoảng nửa đêm, Chu Kỳ Sinh cảm thấy có một luồng hơi lạnh dọc theo cánh tay đi lên. Chu Kỳ Sinh cứng đờ, không biết phải làm sao, nhắm chặt hai mắt không dám cử động. Hơi lạnh chậm rãi vòng qua cổ rồi tiến vào xoang mũi. Đó là một vật dai dai lạnh lạnh, còn mang theo mùi thơm. Chu Kỳ Sinh lập tức hiểu được, đó là tóc! Chu Kỳ Sinh muốn giãy dụa, thế nhưng, vô luận có dùng sức như thế nào cũng không thể động đậy, mắt cũng không thể mở. Ngay vừa lúc cảm thấy hít thở không thông sắp chết đi thì bên tai lại vang lên một tiếng thở dài, những búi tóc kia cũng theo đó mà tản đi.
Chu Kỳ Sinh kịch liệt thở dốc, cảm thấy phổi cũng hơi đau, lẽ nào mấy ngày nay luôn cảm thấy mệt mỏi không phải là do cảm mạo, mà là bởi đám tóc kì dị này? Chu Kỳ Sinh càng nghĩ càng thấy sợ, mồ hôi lạnh ướt lưng cũng không dám cử động một cái.
Ngày thứ hai bắt đầu, Chu Kỳ Sinh liền chú ý tình trạng thân thể mình, phát hiện mình thực sự yếu đi rất nhiều, còn lúc nào cũng thèm ngủ, khó có thể tập trung chú ý. Chu phụ thân nhìn ra, liền dặn dò: “Kỳ Sinh, nên chú ý nhiều hơn đến thân thể, ở nông thôn mùa đông ướt lạnh, dễ cảm mạo, Nghìn vạn lần đừng để… trước tế tổ xảy ra sơ xuất.” Chu Kỳ Sinh cũng chỉ có thể khoát khoát tay, nhất thời không thể giải thích rõ ngọn nguồn trong đó, chỉ cảm thấy trong nội tâm có một trận uỷ khuất khổ sở.
Ngày giao thừa ngày càng gần, thân thể Chu Kỳ Sinh cũng ngày càng suy yếu, anh thậm chí không biết nên giải thích như thế nào với phụ thân. Chu Kỳ Sinh tự biết những chuyện hoang đường này không thể giải thích một cách rõ ràng cho phụ thân, nội tâm thập phần buồn khổ. Nhiều lần anh muốn tìm Phương thúc hỏi cho rõ ràng, thế nhưng, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ của Phương thúc nhìn anh hung ác nham hiểm, giương mặt tươi cười đến vặn vẹo, Chu Kỳ Sinh liền không dám hỏi nữa.
Trước giao thừa một ngày, Chu phụ mang theo Chu Kỳ Sinh đi quét dọn phòng khách từ đường một lần. Chu Kỳ Sinh phát hiện một cây cột trên đại sảnh cho vết máu khô kì quái, nghĩ sự tình kì hoặc, liền không nhiều lời, mang khăn tới lau. Thế nhưng càng lau, vệt máu kia như lại càng mới, căn bản không thể rữa sạch. Cuối cùng, dòng máu đặc sệt không ngừng dọc theo cây cột chảy xuống dưới, trên mặt đất đọng lại thành một bãi. Chu Kỳ Sinh thất hồn lạc phách quăng khăn lau đi, chân mềm nhũn ngã xuống đất. Sau đó, lại thấy phía sau cây cột có một thanh niên mặt đầy máu, gắt gao nhìn mình, trong miệng lẫm bẫm gì đó, hướng Chu Kỳ Sinh vươn tay ra…
Dù sao Chu Kỳ Sinh lúc đó còn trẻ, một mình chống giữ vài ngày là đã vạn phần thống khổ, lúc này giữa ban ngày ban mặt nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền kinh hô một tiếng, sau đó lại ngất đi.
Lúc Chu Kỳ Sinh tỉnh lại đã là giờ đốt đèn, Chu phụ ngồi bên giường nhìn anh, cũng không có nói nhiều lời, chì là thở dài: “Kỳ Sinh, ngôi nhà cũ này âm khí quá nặng. Cố gắng đến ngày mai, ngày mai vừa qua chúng ta liền trở về nhà!” Chu Kỳ Sinh còn đang ngồi trên giường uống ngụm trà, nói không ra lời. Chỉ cảm thấy tách trà nóng hôi hổi trên tay, nước trà vào trong miệng lại lạnh đến lợi hại. Khắp người Chu Kỳ Sinh cũng đều là một màng mồ hôi lạnh.
Kỳ thực Chu Kỳ Sinh đang cảm thấy tuyệt vọng, anh biết bản thân mình đã suy yếu đến mức độ nào. Theo như bản thân lý giải chính là đã bị hút hết nửa cái mạng, dĩ nhiên đã một chân bước vào âm phủ, cho nên mới có thể thấy vong linh trong căn nhà này. Chu phụ không hiểu nổi khổ trong lòng con trai, chỉ là vỗ vỗ lưng Chu Kỳ sinh, đưa qua cái lò sưởi tay, liền đứng dậy đi.
Đêm đó, Chu Kỳ Sinh không dám thổi nến, anh ngồi trên giường gần như là cả đêm không ngủ, thầm nghĩ sống qua tối nay, ngày mai đông người hẳn là sẽ không thành vấn đề. Bằng không, chắc chắn cái mạng này sẽ đi đời.
Một đêm trước giao thừa này, Chu Kỳ Sinh trong lo lắng sợ hãi mà vượt qua. Thế nhưng không ngờ, kiếp nạn của Chu Kỳ Sinh, đúng là vào đúng ngày giao thừa đó.
END 13
Anh ở cái phòng phía Tây gặp chuyện nên lần sau mới nhường bạn Kỳ Niên vào đó -.-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT