Trong những cơn mưa phùn ẩm ướt, ánh mặt trời đột nhiên xuất hiện, phát ra những tia nắng vàng nhạt, in bóng người tỏa ánh hào quang trong sắc màu rực rỡ.

Hai người cùng một chiếc xe đạp làm ranh giới ở giữa, người con trai có khuôn mặt đẹp trai phóng khoáng, trên khuôn mặt xuất hiện nụ cười tươi khi nhìn một cô bé có mái tóc nâu ngắn, khuôn mặt ngộ nghĩnh đầy gian trá hướng về phía bụi cây bên đường.

Đôi mắt đen trong trẻo tinh anh nhìn lũ con trai nháo nhác trong bụi cây, cô ngay lập tức chạy lại chỗ bụi cây, sau đó len lén quay người nhìn về phía chàng trai đang đợi mình, lại nhìn bọn nhỏ giọng hằm hè cảnh cáo:

- Đại nhị, đại tam, bọn mày cùng mấy tên kia ở trong bụi cây làm gì thế hả?

Giống như vừa chứng kiến một câu chuyện khiến người ta nhìn thấy phải thương tâm, đám con trai kia, có hai người con trai, một có mái tóc đỏ hung, một có mái tóc đen được cắt tỉa khá tỉ mỉ, hai người đó bị phát hiện, ngay lập tức quay trở lại cóc đầu những tên đi cùng mình, trong lòng nhủ thầm: "Đúng là ngu!"

Quốc Hùng cùng tên kia là Minh Đức sau khi trị tội đàn em liền cười hì hì nhìn Bạch Băng Tâm cười lấy lòng, trong lòng phát hỏa cả lên:

- Tiểu muội muội của chúng ta, muội không biết đó thôi, chúng ta rất lo cho muội cho nên mới đi theo xem muội như thế nào, thực sự không cố ý làm phiền muội đâu!

Ngược lại, người con trai đi cùng Bạch Băng Tâm lại khẽ nhăn mày, vì khoảng cách khá xa nên không thể nghe rõ bọn họ đang nói gì, lại nghe thoang thoáng cái kiểu gì mà "đại nhị, đại tam, tiểu muội muội" ở đây?

Trời bỗng nổi gió thổi bay những sợi tóc nâu bồng bềnh kia, Bạch Băng Tâm vuốt nhẹ mai tóc, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn đám con trai từ từ lết trong bụi cỏ đi ra, vì trời mưa nên người cả bọn ướt sũng, một số người bị đè ở phía sau thì quần áo lấm lem bùn đất, trông thật thảm hại!

Bạch Băng Tâm nổi nóng, khuôn mặt dễ thương đỏ gay, cứ muốn giấu bọn nhãi này đi chỗ khác nhưng thế quái nào bọn chúng còn giả bộ "thiên thần" từ trong bụi cỏ xông ra, làm như mình là chính nhân quân tử không sợ trời không sợ đất. Cô hung hắng trừng mắt với bọn kia, giọng nói nhỏ ơi là nhỏ nhưng lại gằn lên như cố kìm nén, thật sự muốn đạp chết bọn này:

- Bọn mày xem đi, xem coi thử bộ quần áo trắng quần xanh đẹp đẽ thế kia giờ thành cái gì hả?

Trong lòng Quốc Hùng và Minh Đức nãy giờ muốn lên tiếng nói mấy câu, lại thấy vẻ mặt tức giận của cô nhóc kia nên im lặng không nói, nhưng đồng thời, ánh mắt như có mũi tên lửa ngấm ngầm bắn về phía chàng trai kia.

Mà chàng trai kia, không ai khác chính là Bạch mã hoàng tử - hot boy mới nổi tiếng ở trường sau khi chuyển đến - Tùng Bách.

Có lẽ là bị lịm phim kiếm hiệp từ nhỏ, cho nên trong đám bạn chơi thân cùng với Bạch Băng Tâm, trừ một số những người có não "khá" bình thường ra, còn lại hầu hết các "tráng sĩ" đều là những người có tư tưởng phong phú, thật khiến "lão phật gia" Nguyễn Văn Lâm cùng phu nhân của lão - Bạch Băng Tâm phải phát hỏa!

Nói là nói vậy, chứ nếu dám trêu chọc hoặc ghép cặp Bạch Băng Tâm cùng Nguyễn Văn Lâm, khuôn mặt nhỏ nhắn kia sẽ lập tức đỏ bừng, ngay sau đó là mấy tên này không hồn mà chỉ có thể về nhà lấy cồn, bông băng mà an ủi chính mình thôi.

Cho nên, cách gọi đại ca, đại nhị, đại tam cũng có thể từ đó mà lập ra, à không, phải nói là từ khi Bạch Băng Tâm lên năm tuổi, đến khi đi học lại mẫu giáo, gặp lại Nguyễn Văn Lâm đã gặp được không ít bạn bè, trong đó có Quốc Hùng và Minh Đức, sau đó bốn người chơi thân với nhau, Bạch Băng Tâm là đứa con gái duy nhất trong nhóm, lại xem như khá nhỏ con nên cho làm tiểu muội nhưng cấp bậc lại không khác gì là chủ nhân của ba đứa nhóc kia, sau đó họ cùng lớn lên, cách xưng hô vẫn không thể thay đổi.

Vừa nãy Quốc Hùng định bụng rủ Nguyễn Văn Lâm đi chơi nên vào nhà xe gặp anh, không ngờ lại chứng kiến cảnh người đại ca "yêu mến" lại ngang nhiên đi với đứa khác, lại là một đứa con trai nên huyết trong người cũng sôi trào, tiếc là không biểu hiện ra bên ngoài mà giả bộ bợt nhả nói chuyện, mặc dù biết là Nguyễn Văn Lâm đang không hề vui gì.

Được rồi, tên này thừa nhận mình "xảo trá", thôi thì không ngu gì mà đi một mình, bèn gọi người bạn Minh Đức, cái đứa ma ranh nhất trong bọn chỉ thua mỗi Bạch Băng Tâm.

Quay lại vấn đề chính, Bạch Băng Tâm hằn học nhìn Quốc Hùng và Minh Đức, còn hai tên này lại hằn học đi nhìn cây Tùng Bách kia.

Khỏi nói đi, lập tức không so đo mà hai tên kia đã chạy lại chỗ Bạch Băng Tâm cười hì hì:

- Tiểu muội muội xinh đẹp, chuyện này chỉ có ba chúng ta biết, nếu như muội mà còn nói với đại ca, có khi bọn huynh phải đau khổ suốt năm suốt tháng đấy!

Thấy vậy mà Hoàng Bách Tùng vẫn bình thản, nhìn Bạch Băng Tâm từ đầu đến cuối, đến sau lại cười nhẹ, khóe môi cong lên, nhìn bộ dạng cô nhóc này không biết có bị thứ gì cho vào đầu khiến não không được lưu thông hay không?- Bọn mày thật là... Tao không nói, nhưng bọn mày ngay lập tức xéo đi kẻo ta mách đại ca bây giờ! - Cô thủ thỉ, không muốn người kia nghe nói nhưng hành động thập thò lén lút của cô tại sao lại không lọt vào mắt của người kia?

Mưa vẫn chưa ngừng rơi, lại bắt đầu nổi vài đám mây bồng bềnh lớn trôi trên bầu trời, từng hạt nặng trĩu cứ thế mà rơi xuống.

Quốc Hùng và Minh Đức nhìn nhau, biết mình thoát rồi thì hiên ngang đi về, còn nháy mắt với cô nữa, trong phút chốc mặt Hoàng Bách Tùng lại nhăn lại.

Thật tốt khi cô nhóc này sau nhiều năm vẫn không vì những lời đường mật ngọt nhào kia mà bị lừa gạt, nhưng thật nguy hiểm nếu như vẫn cứ có nhiều người theo đuổi cô như vậy!

Vậy tại sao lại đến đây theo dõi anh và cô? Anh cứ nghĩ cô nghịch ngợm phá phách chắc hẳn sẽ thu nạp được nhiều đệ tử, thật không ngờ cô nhóc này lại giả nai như thế? Từ đầu đến cuối là khuôn mặt dịu dàng, thật khiến anh tức giận.

Đáy mắt dâng lên tâm tình phức tạp, Hoàng Bách Tùng nhìn cô nhóc, giọng nói trầm ấm nổi bật trong cơn mưa phùn ẩm ướt, ánh mắt trời hắt lên dáng người cao lớn tạo thành một bức tranh đầy màu sắc rực rỡ:

- Bạch Băng Tâm, lần sau anh sẽ tìm em nói chuyện.

Không đợi cô kịp phản ứng, anh đã trèo lên chiếc xe đạp thể thao bắt đầu đạp đi với tốc độ nhanh, đến khi cô phản ứng lại anh đã phóng ở phía cuối con dốc.

Cô nhăn mặt lấy một cái, còn chưa biết anh ta gặp mình rốt cuộc là có chuyện gì, cuối cùng quay người nhìn hai tên kia, mặt cô đỏ lên, nãy giờ cố gắng kìm nén giờ gồng cả lên:

- Đi về, còn đứng đó làm gì hả! 

Nói xong, cô vùng vằng bỏ đi. Quốc Hùng và Minh Đức thấy lạ, nhưng chỉ nhún vai một cái, nhìn đàn em của mình ngoắc tay đi.

Người trên đường nhìn thấy cũng chỉ nghĩ là một cô nhóc làm đại ca đi phía trước, bản thân bọn đàn em đi ở phía sau bảo vệ mình, trong lòng lại đánh giá cô, nhưng lại không điểm nào thấy cô giống một con nhỏ lưu manh đầu đường xó chợ.

Xem ra, họ đã bị cái lốt nai tơ của Bạch Băng Tâm dọa cho khiếp sợ rồi! Ngang nhiên cô vừa chửi bọn họ xong, thế quái nào mới một phút qua đi đã trở thành bộ dạng hiền thục nết na, thật khiến người khác phải bội phục!

Nào nào ai đi qua đường cũng nghĩ Bạch Băng Tâm là một cô gái nết na hiền thục, lễ phép dịu dàng, nên bây giờ đã được một anh chàng nào xã hội đen để ý, phái người đi theo bảo vệ chẳng hạn?

Nghĩ đến thôi, mặt Bạch Băng Tâm xị lại, không biết Nguyễn Văn Lâm có biết chuyện này hay không?

Đi đến cuối đường, cô chuẩn bị rẽ vào con đường quen thuộc trở về nhà thì gặp một bóng người đang ngồi tựa vào bức tường, những sợi tóc nâu hạt dẻ làm nổi bật khuôn mặt đẹp trai, đâu đó trên hàng mày lại nhăn lại nhưng càng làm anh thêm cuốn hút. Mưa phùn ẩm ướt, vậy mà người này vẫn dựa vào người bình thường, giống như không cảm nhận được cái giá rét đang thấm vào da thịt mình, mắt người đó đang nhắm, một tay nhẹ bỏ vào túi quần, tay bên kia thả lỏng xuống phía dưới.

Cô giật mình ngạc nhiên, bước chân như dừng lại, người kia đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt cà phê thẫm đẫm những giọt nước mưa, trên khuôn mặt anh ta cũng có những hàng nước mưa chảy dài, khuôn mặt anh ta lại lạnh lùng, nhìn cô giống như nhìn một người xa lạ.

Cô lẩm bẩm mở miệng:

- Đại ca.

Bước từng bước đến gần người con trai đó, chân cô như nặng trịch, đến bây giờ người này còn chưa về, không phải là đã đợi cô hai tiếng đồng hồ rồi sao.

Giờ cô mới để ý nhìn chiếc xe đạp của mình, trong giỏ xe còn đựng hai chiếc áo mưa, bên ngoài chúng đã có đầy nước đọng lại.

- Đại ca, sao anh còn...

- Tao đợi mày. - Không đợi cô nói hết, thân hình kia chuyển động, dáng người Nguyễn Văn Lâm thẳng tắp, ánh mắt liếc nhìn cô một cái lại thu về, bàn tay trong túi lúc này mới rút ra, bước về phía chiếc xe đạp kia.

Bạch Băng Tâm để ý, trên áo của anh ta đã thẫm ướt cùng bẩn một mảng lớn, cảm giác áy náy cùng đắng nghét truyền tới, cô ngoan ngoãn ngồi lên xe, để mặc cho Nguyễn Văn Lâm chở mình.

Chiếc xe bắt đầu di chuyển, bàn chân thon dài kia đạp từng vòng xe một cách chậm rãi, vẫn đều đặn như thường ngày.

Cô bíu nhẹ lên vai áo anh, lại cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền đến ngon tay khiến tay mình run run, cô mấp máy môi, khuôn mặt trong cơn mưa phùn kia nhợt nhạt nhưng đôi môi lại mỉm cười:

- Đại ca, anh chờ em lâu như vậy, làm em...

- Không sao. Chiều nay tao xin nghỉ ở tiệm bánh rồi, nhớ mặc đồ đẹp một chút, tao dẫn mày đi chơi. - Giọng Nguyễn Văn Lâm khàn khàn như lâu rồi chưa mở miệng nói chuyện, điều này làm cô càng thêm áy náy.

- Chiều nay mưa rồi, hay để bữa khác đi. - Cô lại nói, giọng trong trẻo cao vút, cô sợ chiều nay còn đi chơi, có khi cậu ta lại ốm cũng nên, nghe giọng nói đã biết không bình thường rồi.

Nguyễn Văn Lâm đang lái xe khẽ động một cái, một bên chân đột nhiên tuột khỏi bàn đạp, rất nhanh anh lại chỉnh lại tiếp tục đạp xe về phía trước, mắt cà phê thoáng một tia buồn bã, rất nhanh chóng lại thu về vẻ bình thản, anh thản nhiên "ừ" một cái.

Cứ như vậy Bạch Băng Tâm lại ở phía sau nhìn về dáng người phía trước, trong lòng cô trộn lẫn hai loại phức tạp, không hiểu đó là cảm giác gì, nhưng nghĩ đến cảm giác khi người con trai tên Tùng kia chở mình, người cô truyền đến luồn điện chạy dọc sống lưng, toàn thân cô lạnh toát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play