Trên Thiên Bích nhai.
Hai chân vừa rơi xuống đất, nàng lập tức lau đi mồ hôi dầm dề đầy mặt.
Hù chết người! Vừa rồi thiếu chút nữa nàng đã ngã xuống vực thẳm sâu vạn trượng, nỗi sợ hãi do kinh nghiệm lần trước vẫn còn đó, nếu lần này rơi xuống, tuyệt đối không còn một mảnh hài cốt.
Sự hù dọa này khiến bao nhiêu hứng chí của nàng đều chạy đi đâu mất tiêu, trong đầu không còn ý niệm điên cuồng muốn nhấm nháp Lạc thần nữa.
Nàng muốn giải á huyệt cho Nhàn Vân, ngón tay dừng lại giữa không trung. Nàng ho khan một tiếng, tránh đi ánh mắt của hắn, rồi sau đó lại giương mắt, khiếp sợ nhìn dung mạo tuấn tú của hắn đang dần dần đỏ ửng lên.
“……” Là ai đã cho hắn uống Đoàn Tụ tán diễm gì gì đó? Là ai?
Hiện tại không phải là tự chuốc lấy phiền nhiễu hay sao? Tuy nghĩ như thế, nhưng nàng vẫn khó có thể dời tầm mắt đi chỗ khác, cứ như vậy cùng hắn nhìn nhau.
Nhàn Vân như vầy là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, mà nàng cũng không nghĩ rằng nàng muốn để nữ tử khác nhìn thấy bộ dáng mê người của hắn lúc này.
Nàng nuốt nuốt nước miếng, bất cứ giá nào!
Không chịu nổi!
“Nếu Đoàn Tụ tán đối với chàng hữu dụng, thì đối với ta cũng hữu dụng như vậy!” Bị dọa đến không có hứng cũng không sao, khả năng tự kềm chế của nàng quá mạnh mẽ cũng không sao, nàng lấy ra một viên thuốc nuốt xuống, công bằng rồi chứ gì?
Nàng kéo hắn lướt qua ôn tuyền, vén lên tấm rèm sa mỏng phất phơ, đi vào bên trong một căn phòng ngủ nhỏ.
Nàng liếc về phía Nhàn Vân, thấy hắn nhíu mày, dường như có chút tức giận.
Cũng đúng, bị nàng lôi kéo như vậy, không trâu bắt chó đi cày, đâu có nam nhân nào thích.
Động tác của nàng rất nhanh, đẩy hắn lên giường, ngồi vắt ngang người hắn, cởi vạt áo hắn ra, mới cởi được một nửa, nàng nghĩ nghĩ, giải á huyệt cho hắn, nói:
“Nhàn Vân, chàng có gì muốn nói thì nói mau đi!” Cho dù hắn hối hận nàng cũng sẽ không thả người. Độc của hắn, muốn tìm người giải, chỉ có thể tìm nàng!
Nàng trừng mắt nhìn, lần đầu tiên thấy nửa thân trần của Lạc thần…… Tim đập hơi nhanh hơn, không lẽ công dụng của thuốc đến nhanh như vậy?
“Ở đâu có thuốc này?” Thanh âm hắn khàn khàn.
“Xa Diễm Diễm đưa tối hôm qua trước khi chàng tới. Nàng ấy nói, phương pháp tốt nhất để khống chế nam nhân cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.” Nàng tùy tiện nhận lấy, hôm nay có dịp xài thử. Ừ, quả nhiên rất hữu dụng.
“…… Thuốc có mấy viên?”
Nàng ngẩn ra, theo trực giác đáp:
“Còn dư một viên.”
“Hiệu quả trong bao lâu?”
“Không biết.” Nàng thành thực nói rõ.
Đôi mắt anh tuấn nhìn nàng chằm chằm, nhẹ nhàng vén lọn tóc dài đã ướt mồ hôi của nàng ra sau tai, hắn kéo gáy nàng xuống, vô cùng thân thiết nói bên tai nàng:
“Thì ra khi nàng kích động lên là như vầy a……”
Kích động? Cũng không hẳn vậy, nàng nghĩ, nàng chỉ là phóng túng bỏ mặc tính nhẫn nại một chút mà thôi. Toàn thân nàng nóng bừng lên, sắc mặt đỏ ửng, nhưng nàng để ý thấy hình như hắn vẫn còn giữ nguyên lý trí, ngoại trừ tuấn nhan hồng lên, cũng có thể coi như bình tĩnh.
So ra, quả nhiên nhẫn công của nàng không cao thâm bằng hắn.
Nàng có nên cùng hắn so nhẫn công lại hay không? Còn đang suy nghĩ như thế, hắn đã chủ động hôn lên môi của nàng, hai đôi môi mới vừa chạm nhau, nàng liền không thể kềm chế ôm lấy hắn, hôn hắn thật sâu.
Thì ra phá hủy chữ nhẫn sau khi hôn môi là như thế này……Đây là lần đầu tiên nàng hôn lại a. Nàng thở sâu, níu chặt vạt áo nửa kín nửa hở của hắn, cắn răng nói:
“Có lời này có lẽ phải nói cho rõ ràng. Nhàn Vân trong lòng ta chỉ là một Lạc thần mà thôi!”
“Lạc thần?”
Nàng cũng không để ý hắn hỏi gì. Tâm trí nàng như bị trầm luân, lại vô cùng khoái trá cười, nói:
“Hôm nay sẽ cho chàng xem, ngày đó rốt cuộc ta đã nằm thấy mộng xuân như thế nào……”
“…… Vô Ba, nàng cần gi phải uống thuốc chứ……”
Nàng nghe thấy có điểm không đúng, cởi ra y phục của hắn, tùy ý ném đi, chiếc áo trắng như tuyết bay ra từ căn phòng ngủ nhỏ, rèm sa bảy màu tung bay theo gió, mờ mờ ảo ảo như ẩn như hiện.
Một viên thuốc rớt ra trong ống tay áo nam nhân, rơi thẳng xuống ôn tuyền, lặng lẽ hòa tan trong dòng nước nóng.
Trên Thiên Bích nhai, ý xuân nồng nàn.
Ba ngày sau…
Một gã thanh niên đang vội vàng đi, dọc con đường núi từ Thiên Bích nhai xuống, trên đường, hắn phát hiện có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ đang tìm cách xông lên, nhóm thiếu hiệp trẻ tuổi thì thở dài, nhóm nữ hiệp thì rưng rưng.
Có cần phải bi thương như vậy không?
Trên Thiên Bích nhai kia, không phải là cửu trọng thiên ngoại tiên nhân, mà là cửu trọng thiên ngoại yêu nghiệt a?
Mọi người đều say, chỉ riêng hắn tỉnh, người đời không phân biệt rõ, không phân biệt rõ!
“Tiểu huynh đệ!” Có người gọi hắn lại.
Hắn quay đầu, vài tên thanh niên, thiếu nữ đang kinh dị trừng mắt nhìn hắn.
“Ngươi xuống từ trên đó?”
Hắn ho khan, nói: “Ta chỉ xông lên được một chỗ cách đây không xa mà thôi!”
“Thì ra là vậy!” Một gã thanh thiếu niên nghiến răng nghiến lợi. “Hôm nay Thiên Bích nhai thật khó xông lên a! Nhàn Vân công tử ở trên đó ba ngày nay, không biết đã chịu biết bao nhiêu đau khổ?”
Hắn nghe vậy, thiếu chút nữa té nhào. Là ai bị đau khổ a?
Suốt đời hắn từ trước tới nay, chưa bao giờ hối hận qua như thế! Từ nay về sau, hắn phải đem chữ nhẫn khắc thật sâu trong đầu, tuyệt không thể quên.
Hắn ở trên núi…… Hắn ở trên núi……
Nghĩ đến thật muốn chắp tay than thở.
“Hừ, yêu nữ kia, dám đối với Nhàn Vân công tử như vậy, thật không có đạo đức……Đã ba ngày rồi…… Ba ngày lâu như vậy, Nhàn Vân công tử sao có thể chịu nổi! Thật sự là cực kỳ đáng giận.” Nói xong, có người còn đỏ mặt.
Còn thiếu niên thì đen mặt.
Tim của hắn cũng đen, nhưng nhất quyết không đỏ mặt.
Hắn thật nghi ngờ rằng Công Tôn Vân căn bản không có nuốt vào viên thuốc đó. Mà hắn, cũng thập phần hối hận, ba ngày nay sao không điểm huyệt Công Tôn Vân để hắn không thể cử động được?
Ba ngày…… Hắn càng nghi ngờ rằng Công Tôn Vân căn bản là chỉ chịu thả hắn xuống núi sau khi xác định là hiệu lực thuốc trong cơ thể hắn hoàn toàn tan hết.
Đồng thời hắn cũng nghi ngờ sâu sắc, có thể đây là phương thức báo thù của Công Tôn Vân. Ngày đó hắn mộng xuân ba ngày, hiện tại Công Tôn Vân trả lại hắn đủ ba ngày……hoàn toàn triệt để, không chút nào nương tay, thủ đoạn tàn nhẫn vô đạo, hắn khó mà quên cả đời này……
Có cần phải sòng phẳng như vậy hay không?
Hắn dùng sức mà thở dài. Điều này chứng minh, lòng người không thể tin được, về sau tốt hơn hết hắn lại làm một Vương Vân không tin ai cả.
Hắn, chính là Giang Vô Ba nữ cải nam trang. Nàng sơn phết toàn bộ khuôn mặt mình đen như lọ nồi, ý đồ nhân dịp “ôn thủy mạc ngư” trà trộn ra khỏi giáo. Nàng không có mặt mũi gặp Giang Đông phụ lão, không có mặt mũi đối với Câu Tiễn đại sư nếm phân, cho nên che mặt lại a!
Chữ nhẫn này, nàng làm thật quá mức thất bại.
“Nhàn Vân công tử một người cao thượng thánh khiết không tỳ vết như thế, ấy vậy mà lại bị yêu nữ làm nhục……”
Cao thượng không tỳ vết là Giang Vô Ba nàng mới phải!
Nàng khẽ cắn môi, xoay người tiếp tục đi xuống núi.
Dâm tặc trên giang hồ – Cung Thất Lang, ngày mười một tháng năm bị trói gô lại trước cửa Hàn Vũ sơn trang, dâm dược giấu trên người bị hủy.
Dâm tặc trên giang hồ – Lan Đại Đao, ngày ba mươi tháng mười một bị treo trên sườn núi Lão Lý, dâm dược giấu trên người bị hủy.
Cũng như thế, khách tại Xuân Lưu đường nóng nảy gây ra hỏa hoạn, sau đó phát hiện ra Xuân Lưu đường chuyên buôn bán Đoàn Tụ tán diễm tình khôn cùng……
Ngày mười tháng mười hai, Bách Lý phô xảy ra hỏa hoạn, sau đó phát hiện ra Bách Lý phô là đầu mối chuyên chế tạo dâm dược cung cấp cho hái hoa tặc, các ống trúc dùng để dẫn thuốc thiếu hàng đến ba năm.
Thủ đoạn của bọn người này bị nghi là đã bắt chước một nữ tử. Thủ đoạn tuy rằng độc ác, nhưng dâm dược biến mất khỏi thế gian, từ nay về sau ít ai bị hại, cho nên nàng được khen là công đức vô lượng.
Giang hồ ký sự – Tam công tử
Công Tôn Vân – Công tử đời thứ chín của Vân gia trang, đầu năm sau thành hôn rồi thoái ẩn.
Vân gia trang sử ký – Nhị công tử
Ở một đầu đường nọ, một cô nương chắp tay cầm ngọc tiêu hết sức nhàn nhã đi tới, bên hông vang lên tiếng đinh đinh đang đang, nhìn kỹ lại, thì ra đó không phải là tiếng lục lạc Thiên nô, mà là vòng tay bình thường được bán ở chợ.
Cô nương này diện mạo đen đúa như mực, nhưng cũng nhìn ra được thân hình khá đẹp, bên cạnh nàng có một tiểu nam hài béo ú, tròn vo, trắng nõn, bên hông cũng có đeo lục lạc.
Một lớn một nhỏ bước vào một phân đà của Vân gia trang, thấy ngoài cửa có dán thông cáo mới, liền mượn đọc.
“Đại tỷ, trên này nói về ngươi nha.” Mấy tháng nay Giang tiểu đệ ăn ngon ngủ ngon nên càng ngày càng tròn vo, vui vẻ cao hứng nói.
Đệ tử phân đà của Vân gia trang liếc mắt ngắm nàng một cái, lại nhìn vị Giang tiểu đệ kia, cuối cùng quay người đi vào bên trong.
Nàng thở dài. “Chuyện xấu thì không nên làm……Đã đến lúc rồi a, tiểu đệ, về sau khi ngươi đi lại trên giang hồ, phải nhớ rõ, hễ thấy dâm dược là nhất định phải hủy, tốt nhất là hủy toàn bộ, để tránh hại đến chính bản thân mình.”
Giang tiểu đệ nửa hiểu nửa không.
“Còn nữa, ngươi phải nhớ rõ, văn chương gì ngươi cũng đều có thể đọc được, nhưng không cho phép đọc Lạc Thần phú…… Đọc cái đó rất có hại cho thể xác và tinh thần a!” Nàng thở dài.
Một đại đệ tử của phân đà Vân gia trang nhìn có vẻ nổi tiếng vội vàng chạy đến, thấy nàng toàn thân xiêm y xanh biếc, tiến lên thử nói:
“Toàn bộ gà xối mỡ?”
Nàng nghe vậy, thiếu chút nữa té nhào. Đây là ám hiệu kiểu gì vậy a?
“Cơm dưỡng sinh Vân gia.” Giang tiểu đệ nghiêm nghị đáp thay, ngắm Đại tỷ của mình xoa trán than thở.
Đại đệ tử kia nhẹ nhàng thở ra, nói:
“Cuối cùng cũng đã đợi được……Gà xối mỡ cô nương.” Móc ra một phong thơ. “Đây là thư của Nhàn Vân công tử.”
Nàng chậm rãi mở thư, đọc một lát rồi nói:
“Ta hiểu rồi, đa tạ. Tiểu đệ, đi thôi.”
“Đại tỷ, chúng ta đi đâu đây?”
“Ừ…… Đi mua mấy con gà xối mỡ trước, sau đó lên thuyền. Ngươi nhớ rõ, sau khi lên thuyền, bất kỳ ai hỏi ngươi, ngươi cũng phải nói, gà xối mỡ là do ngươi mua.” Dù sao Giang tiểu đệ cũng được nàng dưỡng đến béo phì, có mang thêm mấy con gà xối mỡ lên thuyền cũng sẽ không ai nghi.
“Đại tỷ, chúng ta sẽ về Vân gia trang sao?”
“Không, chúng ta lên thuyền.”
Hai người đi cả ngày mới đến bến đò Ngạn khẩu, đương nhiên, trên đường đi nàng mua rất nhiều thức ăn mỡ màng béo ngậy, để Giang tiểu đệ mang theo, cũng dặn hắn không được phép ăn sạch, gần đây Giang tiểu đệ rất tham ăn.
Bên bờ Ngạn khẩu đã sớm có một con thuyền lớn đợi sẵn.
“Đại tỷ, thuyền kìa, lên thuyền này sao?” Giang tiểu đệ hưng phấn hỏi.
Hễ bước chân lên thuyền rồi suốt cả đời cũng không rời được, nhưng sâu tận đáy lòng nàng rất muốn lên thuyền.
“Lên thuyền đi.” Nàng cười nói.
Nàng để Giang tiểu đệ lên thuyền trước, sau đó mới chậm rì rì lên theo.
Trên boong thuyền đều là Sổ Tự công tử và đệ tử quen mặt.
Trong số đó có một nam nhân nàng thân thiết nhất vừa từ khoang thuyền đi lên, hắn ngước lên thấy nàng, tuy rằng vẻ mặt không có thay đổi gì nhiều, nhưng đôi mắt anh tuấn đen như ngọc tỏa sáng.
Hắn quay đầu cười nói với Công Tôn Chỉ:
“Mọi người đều đã đến rồi! Chuẩn bị khai thuyền!”
Nàng khoanh tay tiến đến, bỏ qua một bên ánh mắt mọi người, nhìn hắn.
“Nhàn Vân công tử vang danh Trung nguyên, năm nay vừa mới hai mươi bảy tuổi, thoái ẩn sớm như vậy, có được không?”
Công Tôn Vân lơ đãng nói:
“Chuyện ta không muốn làm, không ai trên đời này có thể bắt buộc ta được.”
Nàng nghe vậy, miệng mím chặt lại. Bị nàng moi ra rồi, bị nàng moi ra rồi! Quả nhiên ngày đó Thiên Bích nhai hắn không có uống viên thuốc đó…… Hừ, nói đi nói lại nửa ngày trời, nhẫn nại chân chính chỉ có mình nàng a.
“Ta mười ba tuổi được phong là Công tử, đến nay cũng đã được mười bốn năm, gặp qua quá nhiều chuyện xấu xa. Xung đột vì quyền lực, vì tư lợi, thậm chí chuyện phong lưu giữa nam nữ dẫn đến kết cuộc bi thảm cũng không thiếu, cho nên ta cũng không muốn để người khác có những hi vọng thừa thãi thái quá. Vô Ba, một người luyện công đến cuối cùng là vì cái gì? Từ nay về sau, từ bỏ danh hào Công tử, ta toàn tâm toàn ý chỉ muốn bảo hộ người ta yêu thật lòng, không bao giờ bận tâm vì những chuyện khác nữa.”
Gương mặt đen thui của nàng khẽ nóng lên.
Hắn cười lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ lau lớp phấn đen như lọ nồi trên mặt nàng, rõ ràng có thể thấy hai bên gò má nâu nâu của nàng ửng đỏ. Nàng sóng mắt rối loạn, thở dài nói:
“Ngày đó thực không nên phóng túng như vậy.” Báo ứng a, báo ứng!
“Nếu nàng không có nửa phân tình ý nào đối với ta, cho dù là uống hết mười viên Đoàn Tụ tán, cũng sẽ vẫn bất động như núi Thái Sơn.” Hắn khẽ kín đáo nói, hơn nữa còn cười đến vô cùng khoái trá.
Nói nghe quá chắc chắn, nhưng nàng cũng không muốn cãi lại, không đi làm những chuyện biện hộ vô vị như vậy, dù sao chuyện cũng đã làm rồi…… Aizz, cùng lắm thì xem như gặp phải một cơn mộng xuân mãnh liệt vậy thôi.
Đêm cuối cùng trên Thiên Bích nhai, sau khi tắm rửa xong, nàng ngửi thấy trên người hắn có mùi lưu hoàng đặc thù giống như trên người nàng, nhớ tới năm đó hắn xông lầm vào Thiên Bích nhai, khi ấy trên người hắn cũng toàn là mùi lưu hoàng, quả nhiên nước trong ôn trì của Thiên Bích nhai…, bị hủy hoại bởi Thiên Bích nhai…… Oan nghiệt a!
Hắn tự tay hóa trang cho nàng thành đen thui, để nàng tự mình xuống núi, tránh bị người khác cố tình truy đuổi.
Đây là kết quả khi làm ra chuyện xấu. Mọi người đều xem nàng là yêu nữ, nào biết yêu nghiệt chân chính lại mang theo chiêu bài đạo đức hàng ngày ung dung đi khắp nơi…… Hắn thật sự rất rộng lượng, hai người ước hẹn, tùy ý nàng hành tẩu vài tháng, chỉ cần mỗi tháng cứ đúng giờ là đến phân đà Vân gia trang báo bình an; Còn hắn, sẽ sắp đặt chuẩn bị bổ nhiệm người kế thừa chấp chưởng sự vụ của Vân gia trang, đồng thời cũng đúng giờ đưa thư báo cho nàng biết bước tiếp theo hắn sẽ làm gì. Thư cuối cùng là hắn báo cho nàng biết, hắn muốn nàng lên thuyền, cùng nhau rời khỏi Trung nguyên.
Nàng từng đấu tranh tư tưởng qua, quan niệm thâm căn cố đế của nàng còn chưa hoàn toàn nhổ bỏ sạch sẽ, nhưng lại thường xuyên nghĩ tới tất cả mọi thứ ở Vân gia trang. Hắn ngầm an bài Giang tiểu đệ bên người nàng, muốn nàng lúc nào cũng phải nhớ lại cuộc sống ở Vân gia trang.
Công Tôn Vân thấy vẻ mặt nàng nhu hòa, nhướng mày vươn tay ra.
“Vô Ba, Lão Thất còn đang bị thương, thuyền sẽ đi chậm một chút, chỉ sợ chúng ta phải ở trên thuyền đón năm mới.”
Nàng nhìn tay hắn, miệng nói: “Cũng được.”
“Sau khi đến đảo ổn định đâu đó rồi, nàng và ta thành hôn đi.”
“Ngày thành hôn, sẽ cho nàng xem toàn bộ cuốn Tình sử Công Tôn Vân. Sau này, mỗi ngày trượng phu của nàng sẽ trang điểm cho nàng, vẽ lông mày cho nàng, suốt cả đời này.”
Nàng nghe vậy, chậm rãi nắm tay hắn. Cười nói;
“Nghe qua cũng không tệ, ta hết sức mong chờ.”
“Về sau đừng…hạ dược nữa, nàng không cần phải dùng loại dược này thách thức sức kềm chế cao nhất của bản thân.” Ngừng một lát, hắn bình tĩnh nói; “Ta nghĩ, như thế đối với ta mà nói, là một loại sỉ nhục.”
“…… Chúng ta đi thăm A Diêu đi.” Nàng mặt mày đỏ bừng, nói sang chuyện khác.
Hắn không nói gì, lúc nàng sắp rời khoang thuyền, đột nhiên hắn nói:
“Còn viên thuốc cuối cùng cho ta.”
Không cho, tuyệt đối không cho. Nàng có cừu tất báo, đây gọi là quân tử báo thù, ba năm không muộn, nhẫn công của nàng không tệ, có thể nén giận, chờ đợi thời cơ tốt nhất “Đầu ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao” (tạm dịch: cho ta miếng gỗ, ta trả lại miếng ngọc, đại loại như: cho ta một, ta trả lại gấp ba), phát huy thủ đoạn tàn nhẫn nhất của nàng.
“Vô Ba?”
Nàng làm như không nghe thấy, chắp tay đi vào khoang. Viên thuốc này, nàng nhất định phải dùng trên người của hắn!
Vào một ngày cuối năm, Đại công tử đời thứ chín của Vân gia trang và vài vị Sổ Tự công tử, không hề thông báo cho bất kỳ ai để đưa tiễn, cứ như vậy lặng lẽ xa rời Trung nguyên, ẩn cư hoang đảo, không hề lấy thân phận chủ nhân Vân gia trang trở lại giang hồ.
Thuyền lớn sớm rời bến, chậm rãi lướt trên mặt biển, rời khỏi Võ lâm trung nguyên lắm phân tranh.
Mặt biển mênh mông trải dài vô tận đến tận chân trời, không một chút gợn sóng, thực bình yên, thực yên ả, thực thân thiết, đây đúng là cuộc sống nàng vẫn hằng mong muốn.
Nếu có một ngày sóng gió nổi lên, nàng nghĩ, những thân nhân trên chiếc thuyền này, cũng sẽ nỗ lực cùng nàng đối mặt, cố gắng vượt qua.
“……” Nàng yên lặng mở ra cuốn sử ký Vân gia trang.
Công Tôn Diêu còn nằm trên giường bệnh ho khan một tiếng, thấp giọng nói:
“Tuyệt đối không phải ta cho ngươi xem, là ngươi giật lấy, làm ơn nói với tất cả mọi người, là ngươi cướp đi, đừng hãm hại ta a!”
Công Tôn Vân năm hai mươi bảy tuổi, bị yêu nữ Bạch Minh giáo giam lỏng, nhốt trên Thiên Bích nhai ba ngày ba đêm, làm chuyện hoàn toàn không có đạo đức, mọi người không có cách nào cứu. Sau đó, Nhàn Vân công tử vốn bản tính đức độ đã chịu gánh vác trách nhiệm, thoái ẩn giang hồ, khiến người giang hồ ai nấy đều đau xót.
Vân gia trang sử ký – Ngũ công tử
Quả nhiên, làm người tốt nhất chỉ nên tin vào chính mình, tuyệt không thể tùy tiện tin bừa bãi người khác, người nhà gì chứ, đều là gạt người!
Kết thúc.
Công Tôn Vân, không cầu mỹ nhân, chỉ mong gặp người có thể khiến mình động lòng, năm hai mươi tuổi, ban đêm xông vào Thiên Bích nhai, tình cờ gặp gỡ Hoàng Phủ Vân của Bạch Minh giáo, lúc ấy vừa tròn mười bốn cái xuân xanh, tâm tư linh mẫn, không giống nữ nhân Trung nguyên, dung mạo không rõ, nhưng Công Tôn Vân đã có cảm tình. Năm hai mươi sáu tuổi, tái ngộ nữ tử ngày xưa, mừng không thể tự kềm chế được, tình ý phát sinh, khó có thể tự kềm chế, nhưng nàng như một cơn gió thổi qua trong chớp mắt, nếu nắm giữ không xong, tất sẽ tiếc nuối cả đời.
Trên Thiên Bích nhai, ba ngày ba đêm, Giang Vô Ba không thể kềm chế, tự chui đầu vô lưới, Công Tôn Vân hân hoan hớn hở nhưng vẫn ra vẻ ung dung bình thản. Trên sông không có sóng, tâm như chỉ thủy, cự tuyệt không để ai vào lòng, một khi không kềm chế được, bắt đầu từ tâm mà ra, giờ phút này mới có thể được thấy nàng hoàn toàn thật tình, há có thể không vui?
Thật mong chờ cơn gió này mãi mãi quấn quýt bên cạnh áng mây, tình yêu nam nữ, tình cảm phu thê, suốt cả đời cả kiếp.
Tình sử Công Tôn Vân – Công Tôn Vân
Nàng ho khan một tiếng, chậm rãi khép trang sách lại, ánh mắt dao động không ngừng.
Trong phòng, Tân lang Lạc thần lấy lại tập sách, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi.
“Cái này……hình như là viết cho người trong nhà xem.” Khóe môi nàng khẽ cong lên.
“Chỉ viết cho thê tử Công Tôn Vân xem.”
“Cái này……hình như hơi bị ngắn.” Rất ngắn, bỏ qua một số chi tiết, làm người ta hơi tiếc nuối.
“Mỗi năm vào ngày này, tự nhiên sẽ tăng thêm một trang.”
Đây không phải là nói rõ, hàng năm đều làm phu thê mãi cho đến già sao? Nếu nàng muốn xem, phải vĩnh viễn quấn quýt bên cạnh áng mây này. Nàng mặt mày nóng bừng, cảm giác dỗi mà không nói nên lời thật khó chịu, vì thế nàng lăng không bắn ra một luồng lực đạo tắt đi ánh nến.
Dù sao nàng cũng đã thua rồi, nhẫn công của nàng không bằng hắn.
Hắn bẩm sinh da trắng, hơn nữa bộ mặt lạnh lùng, chỉ cần không cười sẽ thập phần hữu lễ khách khí, tuyệt đối nhìn không ra là đang lúng túng……Còn nàng, hắn chỉ cần thổ lộ một chút tình ý, đã đủ khiến nàng đỏ mặt mà không che đậy gì được, chẳng lẽ là lúc xưa nàng không có loại kinh nghiệm này, cho nên nhất thời chậm thích ứng?
Nàng thở dài: “Lên giường nghỉ ngơi đi.”
Tân lang buông màn xuống, cùng nàng chung giường.
“Nhàn Vân, chàng…… từng mê luyến qua ai khác chưa?” Trong bóng đêm, nàng hỏi.
“Chưa từng.”
Nàng nháy mắt mấy cái. “Trước kia tâm như chỉ thủy?”
“…… Có thể nói như vậy.”
Nói như vậy, hai người cũng xem như giống nhau?
Nàng trầm ngâm nửa ngày, cảm thấy được người ôm vào lòng thật ấm áp.
“Chuyện đó……”
“Hử?” Hắn vô cùng thân thiết mút vành tai của nàng, tựa hồ không biết nàng muốn nói cái gì.
Nàng ho khan, giọng khàn khàn nói:
“Nhàn Vân, ta……ta……”
Nam nhân ôm nàng không hề ngừng lại động tác, nhưng thân hình khẽ căng cứng.
“Ta……” Nàng thử vài lần, cuối cùng gác lại, nói: “Quên đi, đợi ngày này sang năm nói sau.”
Một tiếng thở dài nhẹ vang lên, nàng làm bộ như không nghe thấy. Lập tức, thân hình nam nhân phủ lên.
“…… Nhàn Vân?”
“Hử?” Thanh âm kia lại có chút mong đợi.
“…… ta……” Nàng kề sát vào lỗ tai của hắn, rốt cuộc nói ra lời không quen nói, sau đó dưới sự bất ngờ không kịp phòng bị của hắn, trở mình ngồi trên người của hắn. “Sang năm……ta nói lại một lần nữa, khi đó sẽ không nói thầm vào tai, nếu sang năm vẫn nói không nên lời, ta sẽ cùng chàng tiếp tục dây dưa, cuối cùng cũng sẽ nói ra.”
Đêm nay là đêm tân hôn, dù không ai nói ra nhưng cũng phải biết là nàng sẽ làm chuyện không có đạo đức đối với hắn chứ, phải không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT