Bạn gặp một người, sẵn sàng dùng cả sinh mệnh của
mình để yêu cô ấy. Thế nhưng khi thời gian trôi qua, bạn hết lần này đến lần khác chứng kiến mặt trời tái sinh sau ánh màn đêm mới hiểu được:
trên đời này vốn không có chuyện thiếu ai đó thì không sống được.
—oo0oo—
DIỆP HY VĂN
“Monmon à, cho em thêm vài viên kẹo nữa đi mà. Đồng ý nhé.”
Tôi ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa, vẻ mặt thản nhiên nhìn bản tin
thời sự trên tivi trong khi cánh tay liên tục bị Dĩnh Hân lay không
ngừng. Con bé hết lấn tới rồi lại dụi dụi đầu vào lòng tôi nũng nịu:
“Cho em đi mà. Lần này nữa thôi.”
Tôi nở nụ cười méo xệch, trong lòng lại thầm nguyền rủa Khải Nam. Kể
từ cái hôm lỡ dại ngồi xem bộ phim hoạt hình Doraemon với cậu ta thì cậu ta gọi chết tôi bằng cái tên này. Giờ thì cả Dĩnh Hân cũng gọi thế.
“Không được, hôm qua em đã ăn cả hộp rồi.” –Tôi cau mày, tóc mai con
bé cứ đâm vào cằm ngưa ngứa –“Cứ như thế Dĩnh Ngôn sẽ phát điên mất.”
“Chị ấy không biết đâu mà. Em hứa đấy. Cho em đi mà Monmon.”
Tôi đẩy con bé ra, vuốt vuốt cằm ra chiều suy nghĩ: “Cho em cũng được, nhưng phải có gì đó đổi lại chứ?”
“Đổi với anh bộ sưu tập đĩa Avengers mới nhất nhé.”
Tôi đổ mồ hôi hột: “Bộ đĩa đó không phải của Bân sao?”
“Anh có bảo đổi đồ của em mới được sao?” – Dĩnh Hân bễu môi, ánh mắt lại thoáng lên tia đắc ý.
Tôi thở dài: “Xoay ba vòng, giả tiếng mèo kêu đi.”
Chưa kịp dứt lời, Dĩnh Hân đã đứng lên xoay một hơi ba lượt, hai tay co lại như tai thỏ, miệng mấp máy.
“Meo… Meo… Meo…”
“…”
“Lại đi, anh chưa kịp thấy.”
“Meo… meo…meo”
Cuối cùng tôi cũng không kìm được mà cười phá lên, đành lấy trong túi ra một hộp kẹo để sẵn thảy lên bàn. Dĩnh Hân thấy thế bèn nhảy cóc tới. Vừa chộp được hộp kẹo thì nó cũng chẳng thèm để ý đên tôi nữa, cười hí
hửng chạy bổ đi tìm Chí Bân.
Lúc bóng dáng con bé khuất hẳn, ánh sáng trong mắt tôi cũng dần trở thành một mảnh lạnh băng.
Chiều thứ sáu Dĩnh Ngôn thường tranh thủ tạt qua siêu thị mua đồ về
dự trữ nên cả Đường Phi lẫn Thiên Luân đều sẽ về trễ theo. Mà ba tên kia thì chẳng bao giờ chịu rời khỏi nhà cả.
Khải Nam đang tưới mấy chậu cây kiểng vốn đã bị Dĩnh Hân tàn phá vào
mấy hôm trước. Tôi bước đến ngồi cạnh cậu ta. Tôi không nhớ đã nhìn thấy cậu ấy ngồi rỗi rãi bao giờ chưa, nhưng bản thân Khải Nam thì hài lòng
với cuộc sống hiện tại của cậu ấy.
Khải Nam hát, trộn lẫn biệt danh mà cậu ấy đặt cho tôi vào thứ giai điệu ngớ ngẩn nào đó.
“Có tin cổ cậu sẽ bị bẻ gãy ngay lập tức không?” –Tôi chỉnh lại vạt áo mình, thản nhiên nói.
“Chà, lúc Hân gọi thì cậu đâu có ý kiến gì đâu.”
“Làm sao giống được, cô ấy là chủ còn chúng ta là người làm công.” –Tôi làu bàu –“Mà cô ấy cũng không hát.”
Khải Nam bật cười. Tôi nhìn cậu ấy tỉ mỉ ngắt từng tàn lá héo rồi
châm chút chúng như báu vật, gương mặt ngập tràn hạnh phúc. Dưới chân lả tả những cành khô rơi rụng, không cần nhìn cũng biết là kiệt tác mà
Dĩnh Hân để lại.
“Đã héo như vậy rồi, chăm chút đến mấy thì cũng có cứu được chúng
không?” –Tôi nhàn nhạt mở miệng, cũng chẳng hiểu sao mình lại nhắc đến
vấn đề này –“Cứ mua quách chậu mới cho xong.”
Động tác của Khải Nam có hơi chững lại, nhưng ngay lập tức, cậu ta lấy vẻ bỡn cợt như mọi khi:
“Có một số việc, nếu không thử thì làm sao biết được?”
“Nếu thử rồi mà vẫn thất bại thì sao?”
“Ít ra cậu cũng cố gắng hết sức rồi.” –Nam đặt bình tưới xuống đất,
đoạn nở một nụ cười thản nhiên –“Trên đời này, chuyện khiến người ta hối hận nhất là bỏ qua thứ không thể bỏ qua, từ bỏ thứ không nên từ bỏ. Còn nếu cậu đã cố hết sức mà vẫn không được thì có thể thản nhiên kết luận
là do ông trời không cho cậu cơ hội thôi.”
Cánh tay vẫn gõ trên bàn đá của tôi khẽ động, Khải Nam vẫn cười cười
như không có gì, ngắt lấy một chiếc lá hiếm hoi còn sót lại trên cây.
Chiếc lá vừa chạm môi, lập tức một điệu nhạc đồng quê ấm áp khẽ vang
vọng. Tôi không phải là người thích âm nhạc lắm, song vẫn bị giai điệu
này đánh động, dần đắm chìm trong đó.
Mãi một lúc, cậu ta mới buông chiếc lá ra, để mặc nó lạnh lẽo rơi
xuống thềm đá, tựa như một kẻ đã bị người khác lợi dụng đến tận xương
cốt cuối cùng, rốt cuộc vẫn không thể tránh khỏi số phận bị vứt bỏ.
Khải Nam xoay người, tỉ mẩn quan sát một trong những chiếc lá non
hiếm hoi còn sót lại: “Cậu nói xem, vườn cây này đã bị Dĩnh Hân phá nát
đến như vậy, tại sao mình còn phải cố gắng khôi phục chúng? Chẳng qua là vì mình có chút tiếc nuối với mảnh vườn xinh đẹp trước kia. Còn cậu,
bản thân cậu có vướng mắc thì phải tự cậu tháo gỡ nó, không phải cứ
trông chờ cuộn chỉ tự tháo cho cậu là được đâu.”
Tôi cau mày: “Cậu biết?” – Và biết được bao nhiêu?
“Haha, cậu và Dĩnh Ngôn ra mặt đến vậy còn cho là không ai nhìn ra. Cậu nghĩ chúng tôi đều mù cả rồi sao?”
Không thể thế được. Tôi có hơi sững sờ nhìn cậu ấy. Thực tế tôi và
Dĩnh Ngôn che giấu khá tốt. Hầu như trước mặt mọi người đều không hề lộ
ra điều gì. Vậy tại sao Khải Nam lại nhận ra được?
Như hiểu được suy nghĩ của tôi, cậu ta bật cười: “Thôi được rồi, đùa
cậu đấy. Chẳng qua là sống chung với nhau cả tháng, có một số việc tinh ý chút sẽ nhận ra thôi mà. Có nhớ hôm đầu tiên chị em họ dọn tới không?”
Tôi cố định thần lại những sự việc xảy ra trong ngày hôm đó, nhưng dường như không có gì đáng nghi cả. Tôi lắc đầu.
“Dĩnh Ngôn khá xấu tính, cô ấy hầu như quát tháo tất cả mọi người mà
cô ấy gặp, cho đến khi nhìn thấy cậu. Cô ấy nhìn cậu bằng đôi mắt…” -Cậu ta chìa hai ngón tay vào mắt tôi, rùng mình –“Nói chung là nồng nàn da
diết lắm.”
Tôi vẫn nhìn đăm đăm vào cậu ta. Giống như nhận ra lúc này không nên đùa giỡn, Khải Nam mới lấy lại giọng điệu đường hoàng.
“Chỉ đùa thôi được chưa? Đừng nhìn mình bằng ánh mắt giết người như
vậy.” – Cậu ta tiếp –“Trước khi tất cả chúng ta tập trung để giới thiệu, mình đã thấy Dĩnh Ngôn gọi tên cậu.”
“Chỉ thế thôi sao?”
“Ừ, chỉ thế thôi.” –Khải Nam đáp, bắt đầu cao giọng ngân nga – “Ôi… tình yếu u u u… Chỉ một ánh mắt.”
“Mình bắt đầu hiểu tại sao cậu và Dĩnh Hân thích chơi với nhau rồi.” –Tôi ôm đầu, ra vẻ đau khổ lẩm bẩm.
Người ta nói ban ngày không nên nhắc Tào Tháo quả không sai. Vừa quay lại, tôi đã thấy bóng dáng Dĩnh Hân lấm lét ở sân vườn. Con bé nhìn
thấy tôi, vừa định nói gì đó lại bắt gặp ánh mắt của Khải Nam, nó chau
mày, không nói tiếng nào quay ngoắt trở vào nhà.
Từ hôm trước Khải Nam dẫn con bé ra biển rồi xảy ra chuyện tới giờ,
tôi vẫn cấm tuyệt hai người này lén lút rời khỏi tầm mắt tôi. Khải Nam
cũng biết mình gây ra lỗi lớn, thế nên cũng không đưa con bé ra biển
nữa. Nó vì việc này mà ngược lại giận cậu ta đã mấy ngày.
Thấy Nam vẫn ngồi như phỗng trên ghế đá, tôi không nén được tiếng thở dài, cất bước theo chân Dĩnh Hân. Sao tôi cứ cảm giác như hai người này chẳng giống thanh niên sắp 30 gì ấy nhỉ?
Chiều tàn, nắng rải rác tưới vào một góc trước sân nhà. Trong phòng
khách dù đã che rèm kín kẽ song vẫn để lọt ra vài tia óng ánh vàng mỏng
manh.
Dĩnh Hân đứng giữa phòng, tay hì hùc đẩy chiếc ghế sofa rời bằng gỗ
đến trước tivi. Một giọt mồ hôi lượn lờ qua những kẽ tóc mai nó, chậm
chậm thả dài trên gò má vốn trắng nõn giờ đã ửng hồng.
Tôi bước đến chặn tay nó lại, nhẹ nhàng nhấc bổng chiếc ghế lên.
“Để anh làm cho, sao em không gọi anh?”
Dĩnh Hân lấy tay quệt lấy mồ hôi trên trán, bễu môi: “Có ai đó ở đấy. Ghét chết đi được.”
“Ngốc nhất là vì giận người khác mà làm mệt bản thân mình, em có hiểu không?” –Tôi trách –“Sau này không được tùy hứng như vậy nữa. Trong nhà này có bao nhiêu người đều quan tâm đến em. Em có chuyện gì thì bắt bọn anh phải làm sao?”
“Sau này không làm nữa là được chứ gì.” –Nó nhìn ra vườn, chẳng có chút nào là tỏ vẻ hối lỗi.
“Còn có sau này, anh sẽ lột da em ra.”
Tôi đặt chiếc ghế nặng chịch xuống trước tivi, bất giác lại khẽ cau
mày. Khoảng cách từ sô pha đến tivi cũng chẳng xa gì, giờ lại ngồi đối
mặt thế này thì không tốt cho mắt tí nào. Thấy ánh mắt tôi, Dĩnh Hân
cũng rất nhanh nhảu khai thật: “Đừng nhìn em như vậy, em chỉ muốn nhìn
rõ một tí thôi.”
“Ngồi kia không phải cũng nhìn rõ sao?”
“Anh không biết à, phim này có mấy anh diễn viên đẹp trai lắm cơ. Phải ngồi gần chút để ngắm cho thật kỹ.”
“…” – Còn bé thế mà đã háo sắc rồi sao?
“Anh không tin à? Ngồi xem với em một lúc đi. Bảo đảm anh sẽ thích mê cho mà xem.”
Thích cái đầu em ấy.
Nghĩ vậy, nhưng tôi cũng không thốt ra thành lời, chỉ lẳng lặng cốc đầu nó: “Không xem. Xem tivi thì có no được không chứ?”
“Sao lại không? Nhìn một cái là có thể không cần ăn cơm cả ngày ấy chứ.”
“Còn dám trả treo với anh? Vậy ngày mai anh không cho em ăn cơm, không cho em ăn kẹo. Em ngồi đó mà ngắm anh ta cả ngày đi nhé.”
Tôi chỉ nói đùa thôi, thật sự không có ý gì khác. Thật đấy.
Nhưng chiều hôm đó, Chí Bân lại ngạc nhiên thật sự vì Dĩnh Hân không
giành tivi với cậu ta. Cứ chốc chốc, cậu lại xoay sang hỏi như không thể tin được: “Kẹo Chanh, cậu thật sự không xem à? Là Kim Bum, Kim Bum thật đấy. Cả Lee Min Ho nữa này.”
“Đã bảo đừng gọi tôi là Kẹo Chanh mà.” –Dĩnh Hân quay mặt, nhỏ giọng bực bội.
Kẹo Chanh là cái tên đặc biệt Chí Bân nghĩ ra để gọi Dĩnh Hân. Phần
vì con bé này thật sự là một fans cuồng kẹo hương chanh chính hiệu. Dĩnh Ngôn bảo từ bé nó đã thích loại kẹo này, thường bắt mọi người mua kẹo
chanh của nhiều nhãn hiệu khác nhau về. Những lúc ấy, nó sẽ ngồi chồm
hổm ra đất, bày tất cả kẹo ra, vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Lạ thật, sao vẫn
không phải là hương vị ấy nhỉ?”
Chí Bân có hơi bất ngờ về thái độ của Dĩnh Hân, cậu ta nhướng mày:
“Không xem thì mình mở siêu nhân nha, lát nữa đừng hòng giành với mình.”
“Được rồi được rồi. Cậu muốn xem gì mặc cậu.” –Dĩnh Hân đứng dậy,
dùng dằn bước lên phòng, môi lầm bầm gì đó nghe như là: “Ghét chết đi
được.”
Chí Bân lấm lét nhìn tôi, tôi cũng hoàn toàn ngó lơ cậu ấy.
‘Ghét chết đi được.’ – Câu này rốt cuộc là bảo ghét tôi, hay là ghét Chí Bân đây?
—oo0oo—
Đã thành thói quen, hầu như tối nào tôi cũng rảo vòng quanh nhà để
kiểm tra cửa nẻo các phòng. Nghe ra thì có vẻ giống mấy ông bảo vệ
trường tiểu học nhỉ? Song đó cũng là một phần công việc của chúng tôi.
Sẽ thật sự không công bằng nếu chúng tôi làm việc nghiêm túc suốt
thời gian dài trước khi ai đó phạm sai sót, rồi “bùm” cái, sáng hơm sau
Dĩnh Ngôn hoặc Dĩnh Hân, tệ hơn nữa là cả hai cùng bốc hơi khỏi mặt đất.
Vì thế cả những chi tiết vụn vặt nhất cũng không thể bỏ qua được.
Khắp mọi nơi trong nhà đều có thiết bị chống trộm. Tôi quan sát
camera một lúc, sau đó rải bước dọc theo hành lang. Cửa chính, cửa sau
và phòng Khải Nam luôn là những nơi khiến tôi an tâm, Khải Nam luôn cẩn
thận kiểm tra những nơi này trước khi đi ngủ. Tuy vậy, phòng của Chí Bân và Đường Phi là cả thảm họa.
Thỉnh thoảng Chí Bân lại tái phát chứng mộng du. Tôi không biết làm
thế nào mà ông chủ đồng ý để cậu ấy gia nhập đội song tôi luôn có cảm
giác mình phải bảo vệ cả cậu ấy. Ngay cả khi cậu trở dậy lúc nửa đêm, đi vòng vòng quanh nhà, hay khi cậu nổi hứng mở cửa ban công chỉ để ngồi
giương mắt về phía mặt biển đen ngòm thăm thẳm.
Tôi bước ngang qua Đường Phi, cậu chàng đẩy cái chăn vung vãi dưới
đất, miệng ngáy khò khò. Tôi kéo chăn lên che chắn cho cậu, đoạn hạ
nhiệt độ máy lạnh xuống.
Dĩnh Hân hầu như không bao giờ đóng cửa ban công, cô ấy còn tệ hơn
Chí Bân nhiều. Đối với Dĩnh Hân, những cánh cửa thể hiện sự tù túng,
giam hãm trí tưởng tượng con người, vì thế cô lúc nào cũng mở toang tất
cả các cửa, dù chẳng bao giờ chịu thắc mắc tại sao chúng lại đồng loạt
đóng lại vào sáng hôm sau.
Đôi lúc tôi nghĩ nêu tôi là bọn bắt cóc hay sát thủ gì ấy, tôi sẽ
chọn Dĩnh Hân trước, cô ấy dễ đối phó hơn Dĩnh Ngôn nhiều. Dù vậy tôi
không chắc rằng liệu sẽ có ai đó đủ tàn nhẫn để xuống tay với cô ấy hay
không.
Phòng cuối cùng trên hành lang tầng một là phòng Dĩnh Ngôn.
Tôi luôn tránh lui tới phòng cô, một căn phòng lạ lẫm nhưng lại phảng phất điều gì đó chỉ thuộc về hai chúng tôi, cho dù Dĩnh Ngôn luôn cố
gắng phủ định. Tôi và cô hầu như không thể hiện gì trước mặt mọi người. Dĩnh Ngôn cố gắng cư xử với tôi như những người khác trong khi tôi thậm chí còn đối tốt với Hân hơn cả cô ấy.
Tôi nhìn quanh phòng rồi kiểm tra lại then chốt cửa. Chiếc đèn pin
trong tay tôi run nhẹ tạo ra luồng ánh sáng linh động trong đêm tối.
Lúc quay lại mới giật mình, phát hiện ra Dĩnh Ngôn đã không còn ở trên giường của cô ấy nữa.
Một tiếng ‘cách’ vang lên, thoáng chốc cả căn phòng đã vội bừng sáng. Dĩnh Ngôn đang đứng ở cửa phòng, đôi mắt mở to nhìn tôi.
Lần đầu tiên chúng tôi chạm mặt nhau đơn lẻ. Không Dĩnh Hân, không Khải Nam hay Thiên Luân. Chỉ có tôi và cô ấy.
Gió lành lạnh thổi qua những chấn song trên cửa sổ, đọng thành tiếng
gầm gừ vô nghĩa. Không gian vắng lặng dường như chỉ còn tiếng hít thở và thanh âm quả tim đang vội vã chạy nước rút.
Căn phòng dường như cũng chật chội hơn rất nhiều.
…
“Vậy… sau đó em thế nào?”
Tôi mở lời. Tôi và Dĩnh Ngôn đang ngồi ở mảnh vườn nhỏ trên sân
thượng, gió biển lùa vào mái tóc lòa xòa của chúng tôi , chiếc xích đu
kêu cót két chậm dần rồi lặng đi.
“Tốt hơn anh có thể tưởng tượng ra.” –Dĩnh Ngôn đáp thản nhiên, nhưng giọng nói lại không giấu được vẻ bướng bỉnh cố hữu. Tóc cô ấy có hơi
rối, trên người là chiếc đầm ngủ trắng toát vừa chạm đầu gối, để lộ ra
đôi chân thon dài.
Bao lâu rồi nhỉ, kể từ lần cuối tôi nhìn thấy dáng vẻ xuề xòa của cô ấy?
“Anh đã hy vọng em có một cuộc sống hạnh phúc.” –Tôi nói.
“Vậy thì anh thấy rồi đó, tôi đang rất hạnh phúc.”
Dĩnh Ngôn nhún vai nói cứng. Tôi biết cô ấy là mẫu người ương ngạnh,
không dễ gì khuất phục trước một ai đó, kể cả khi người đó là tôi. Tôi
đã từng yêu cô ấy nhiều hơn mức mà tôi có thể, nhưng sẽ thật nực cười
nếu so sánh điều đó với những gì cô dành cho tôi, dành cho kẻ đã rời bỏ
niềm tin của cô mà ra đi.
“Vậy là anh toại nguyện rồi.” –Tôi nói khẽ, giọng nhạt đến mức muốn hòa tan vào trong gió.
Trước mặt chúng tôi, một tia sáng vàng heo hắt lóe lên từ đường thẳng cắt ngang lưng trời. Chúng tôi nán lai đó thêm hồi lâu nữa, song Dĩnh
Ngôn dường như vẫn chưa lấy lại được can đảm thốt lên điều cô muốn hỏi,
mà tôi cũng chưa sẵn sàng cho cô ấy biết câu trả lời.
Chúng tôi chào tạm biệt nhau. Thật sự khi đưa cô xuống những bậc
thang lạnh toát hơi sương, tôi vẫn hy vọng cô sẽ bất chợt ghì chặt lấy
tôi bằng cả hai bàn tay, nhưng như tôi biết, Dĩnh Ngôn rất mạnh mẽ. Cô
ấy không cần sự thương hại của tôi.
Sau tất cả, vấp ngã, tổn thương, mất mát, và sự phản bội.
Con người cuối cùng cũng phải học cách tự đứng trên đôi chân của mình.
Cuộc sống luôn có những trường hợp như vậy. Bạn gặp một người, sẵn
sàng dùng cả sinh mệnh của mình để yêu cô ấy. Thế nhưng khi thời gian
trôi qua, bạn hết lần này đến lần khác nhìn thấy mặt trời tái sinh sau
ánh màn đêm mới hiểu được: trên đời này, làm gì có chuyện thiếu ai đó
thì không sống được.
Giữ lại cô ấy chưa chắc là hạnh phúc, để cô ấy đi cũng chưa hẳn là bất hạnh.
Bóng cô đã khuất hẳn từ lúc nào. Trong đêm đen tĩnh mịch, chỉ còn mỗi bóng dáng cô tịch của tôi đang đứng, lẳng lặng nhìn theo khoảng không
mịt mờ, trong lòng lại giống như bị một đám mây bao phủ, lạnh đến thấu
xương.
Rốt cuộc thì đến khi nào nắng mới lên?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT