Chương 19. Cẩn thận

Không phải tới lúc này tôi mới phát hiện, thế giới rộng lớn như vậy, nhưng lại không có nơi nào thật sự dành cho tôi.

ĐƯỜNG PHI

Cuối cùng, cả Chí Bân cũng chẳng nói lời nào mà quay lưng lại với tôi. Tôi nhìn bóng lưng cậu ta, bất giác thở dài.

Cố chấp như vậy, cuối cùng chuyện gì đến rồi cũng đến.

Thiên Luân không nói gì, chỉ lẳng lặng giúp tôi thu dọn đồ đạc. Cũng chẳng có gì nhiều, một chiếc ba lô nhỏ, tiền mặt, ngoài ra nơi này cũng chẳng có thứ gì thuộc về tôi cả.

Lúc quay sang nhìn Thiên Luân đang cúi mặt xuống, tôi thở hắt ra: “Ngay cả cậu cũng giận tôi?”.

Cậu ấy không nói gì, tiếp tục lẳng lặng nhét thêm vài thứ vào giỏ.

Tôi thẫn thờ nhìn cậu ấy hồi lâu, tự nhiên thấy cơ mặt như căng cứng. Thôi được rồi. Dù sao thì tôi cũng là người có lỗi, nhưng Thiên Luân cũng là sát thủ như tôi, cậu ấy cũng có nhiệm vụ như tôi đang làm. Ở vào tình huống đó, còn tưởng rằng người duy nhất hiểu tôi là cậu ấy mới phải.

Tôi vẫn nhớ như in tình cảnh lúc đó, lúc tôi vừa bước lên lầu rồi nhìn thấy Hân co quắp trên mặt đất. Lúc đó, tôi nhìn nét mặt đau đớn của cô ấy, nhìn túi thuốc trên sàn, bất giác hiểu ra.

Hân lên cơn đau tim, cô ấy có thể ra đi trước mặt tôi mà tôi chẳng cần đụng đến ngón tay nào. Về tình về lí, chỉ cần không ai biết tôi có mặt ở đó, Hân chết đi cũng chẳng ai nghi ngờ tôi được. Nếu là tôi của ngày trước thì đã không suy nghĩ gì nhiều mà quay lưng bỏ đi rồi. Không, có lẽ tôi của ngày trước còn tàn nhẫn hơn thế. Có lẽ, tôi sẽ đứng trước mặt Hân, lạnh lùng bảo con bé muốn sống thì hãy giao vật đó cho tôi.

Thế nhưng, tất cả những gì tôi làm chỉ là đứng yên một chỗ, nhìn Hân vật vã trong đau đớn, lương tâm tưởng như đánh mất của tôi lại gào xiết từng hồi. Vốn nghĩ mình sẽ không bao giờ thích ai trong cái nhà này, vốn nghĩ mình sẽ không bao giờ cho đi tình cảm. Nhưng vào thời khắc đó, nhìn thấy Hân quằn quại đau đớn, tôi mới biết mình sai rồi.

Càng kìm nén tình cảm của mình, sẽ càng đau đớn hơn gấp bội.

Bất giác lại nhớ về khoảnh khắc tôi và Dĩnh Ngôn suýt chết trên núi. Khi đó vách núi bị sạt lở, một tảng đá rơi xuống gần nơi cắm trại của trường học, tôi ôm lấy Dĩnh Ngôn thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc. Cả người tôi bị trầy xát. Lúc tôi được đưa đến trạm y tế, tôi mơ màng nghe tiếng cô ấy khóc thất thanh, vừa đánh vừa mắng tôi ngu ngốc, nhưng cánh tay nắm chặt tay tôi không rời.

Cả đời này, trừ người mẹ đã mất của tôi ra, lần đầu tiên mới có một người thứ hai khóc vì tôi. Thiết nghĩ, nếu có một ngày, tôi im lặng chết đi ở một xó xỉnh nào đó, mấy ông chủ hay đồng đội trong tổ chức sẽ chẳng ai thương xót tôi một chút nào, nhưng tôi biết nếu nghe tin tôi đã chết, cô gái trước mặt này sẽ gào thét, sẽ rơi lệ.

Cho dù chỉ là nhất thời, nhưng nghĩ đến việc cô ấy vì tôi mà khóc, tôi cũng rất thỏa mãn rồi. Sau đó Thiên Luân có gặp riêng tôi, nhìn thấy ánh mắt ngơ ngẩn của tôi hồi lâu, cậu ấy lại thở dài rồi nói: “Cuối cùng cậu cũng hiểu cảm giác của tôi rồi phải không?”.

Tôi không trả lời, chỉ lẳng lặng quay mặt vào tường. Thừa nhận tức là chấp nhận thất bại với cậu ấy. Không thừa nhận lại là thất bại với bản thân mình. Tay tôi chạm nhẹ vào lồng ngực vừa được băng bó của mình. Người ta nói sát thủ thì không có tim. Bất giác tôi cũng muốn hỏi, là thật sự không có, hay là không dám có đây?

Khi thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, tôi mới định thần lại. Một khắc đó, tôi đã quyết tâm phải cứu lấy Dĩnh Hân, bởi tôi biết nếu Dĩnh Hân có mệnh hệ nào, Dĩnh Ngôn sẽ rất đau lòng.

Thế nhưng, ngay trước cả khi tôi kịp cúi người xuống, con bé đang vật vã trên mặt đất kia lại nhìn thẳng về phía tôi. Giây phút đó, ánh mắt nó kiên định đến mức khiến tôi sững sờ. Cánh môi nó mấp máy nhẹ. Lời vừa thoát ra, cả người tôi một lần nữa lại chấn động.

Con bé nói: “Đừng cho em uống loại thuốc đó”.

Chắc chắn đây không phải là trò giận dỗi của Dĩnh Hân, tôi biết, con bé dù tâm trí rối loạn nhưng lại chưa bao giờ có cách nói chuyện điềm tĩnh đến như vậy. Tôi nhìn lọ thuốc dưới chân mình. Hân cũng đã rất lâu chưa phát bệnh trở lại, đợt thuốc này cũng là chỉ vừa mới thay hôm qua. Vậy chẳng lẽ trong thuốc có vấn đề sao?

Trước mặt tôi, Hân vẫn liên tục lắc đầu. Việc này khiến tôi rối trí, chưa biết làm cách nào thì Thiên Luân đã vọt qua người tôi, vội vàng ôm Hân vào lòng, nhìn tôi đầy oán giận.

Sau đó, Chí Bân cũng chạy đến. Cậu ta làm vài động tác cấp cứu cho Hân rồi cùng Thiên Luân đưa con bé đến bệnh viện. Suốt khoảng thời gian đó, cả hai người họ không hề nói tiếng nào với tôi. Chiếc xe chở họ cứ thế lao vun vút trên đường. Tôi đứng lặng một chỗ nhìn theo, bỗng nhiên muốn cười thật lớn.

Nếu Hân thật sự xảy ra chuyện gì đó, lần này tôi có nhảy xuống Thái Bình Dương cũng không thể rửa sạch tội. À mà Thái Bình Dương đã là gì chứ? Dù sao tôi cũng không phải người tốt, tôi tiếp cận bọn họ chẳng phải vì mục đích của mình ư? Vậy thì rốt cuộc oan ức ở chỗ nào?

Họ không tin tôi cũng phải thôi. Chính tôi còn không dám tin bản thân mình mà.

Thiên Luân tiễn tôi ra ngoài. Cậu ấy định gọi giúp tôi một chiếc taxi, song tôi cản lại. Có một số việc nói chấm hết là chấm hết, tôi cũng không muốn nhận chút đồng cảm của Thiên Luân vào lúc này. Có lẽ nhiều ngày sau, suy xét mọi thứ cẩn thận, cậu ấy sẽ hiểu tôi hơn.

Tôi khoác ba lô lên vai, nhìn lại nơi mình đã sống suốt năm tháng qua, tự dưng có cảm giác rất buồn cười, chỉ là khóe miệng lại không thể nào nhếch lên nổi.

Hóa ra, chỉ cần là con người, rốt cuộc cũng có tình cảm.

---oo0oo---

Tôi thuê một phòng trọ ở gần khu vực nhà cũ. Vốn dĩ tôi đã định quay lại thành phố H., nhưng nhiệm vụ lúc này vẫn chưa thể tính là xong được. Suy xét hồi lâu, tôi quyết định nán lại ở gần bọn họ, phần để tổ chức liên hệ với Thiên Luân thì cũng có thể dễ dàng tìm ra tôi. Phần khác thì… cũng có khi chẳng có phần khác cũng không chừng.

Thế nhưng, dĩ nhiên những người trong nghề lâu năm đều biết, nếu tổ chức đã muốn thì cách gì mà chẳng liên hệ được.

Hôm sau, tôi thấy xe Khải Nam chở Dĩnh Hân về. Không biết Dĩnh Ngôn bày trò gì mà đi kèm theo họ còn có hai chiếc xe nữa. Trong xe tôi ước chừng khoảng ba người mặc cảnh vệ. Xem ra Dĩnh Ngôn cũng quá khoa trương rồi.

Nhìn thần sắc Hân đã tốt hơn hẳn, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên tôi nghĩ có khi nào Hân sẽ giải thích cho họ không? Mà nếu giải thích thì được gì? Có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy có lỗi đôi chút khi đuổi tôi đi, nhưng họ sẽ nhận lỗi rồi bảo tôi trở về ư? Không có chuyện đó. Chưa kể, Đường Phi này cũng không phải dạng người cần thì bảo đến, không cần thì đuổi đi như vậy.

Nhưng nói gì thì nói, thật tâm tôi có một chút chờ mong. Kết quả là đến ngày thứ ba, họ cũng không đến tìm tôi.

Suy đi tính lại, tôi bắt đầu cảm thấy việc này có dấu hiệu đáng ngờ. Tại sao Hân lại biết trong thuốc có vấn đề? Loại thuốc này do đích thân bác sĩ ở thành phố H. kê đơn, Chí Bân kiểm tra rồi để Nam và Luân cùng đi mua. Cho dù là có gì đó đi chăng nữa, người có thể tiếp cận số thuốc, trừ Hân ra chỉ có thể là chúng tôi mà thôi.

Xét ra, tôi và Luân là đáng nghi nhất, nhưng tôi biết rõ mình không làm, Thiên Luân càng không thể. Đừng hỏi tại sao tôi lại đoán chắc như vậy, chỉ là chơi với cậu ấy bao lâu, tôi cũng cảm nhận được nếu có ai đó làm gì bất lợi với Dĩnh Hân, người nổi điên lên đầu tiên sẽ là cậu ấy thôi.

Trừ những khả năng này ra, chỉ có một khả năng, tôi và Thiên Luân không phải những người duy nhất được cử đến để lấy hai con chip đó và giết chị em Dĩnh Ngôn.

Thế nhưng vấn đề ở đây là, nếu người đó cũng chưa tìm ra hai con chip, vậy thì chẳng có lí do gì để giết Dĩnh Ngôn hay Hân cả. Mà cho dù có giết cũng không phải bằng cách này. Ở hiện trường chỉ có mỗi mình tôi là nhân chứng duy nhất, vậy chẳng phải người đó sẽ không hưởng lợi gì rồi sao?

Bỗng dưng tôi toát mồ hôi lạnh. Nếu đã vậy, khả năng thứ nhất là người đó đã có được con chip của Hân, khả năng thứ hai là hắn muốn loại tôi ra khỏi vòng chiến trước. Có khi người này toan tính cả hai khả năng đó không chừng.

Hân lẫn Ngôn đều được bảo vệ rất chặt chẽ. Tôi không có cơ hội tiếp cận Hân để hỏi nguyên do, chỉ một lần duy nhất tôi túm được Thiên Luân ra ngoài mua đồ một mình, bèn kể hết những suy đoán của mình cho cậu ấy biết. Không như mấy ngày trước, lúc này Thiên Luân đã có vẻ tĩnh tâm lại. Cậu ấy tin tưởng tôi, tuy nhiên cũng không có cách nào khác giải oan cho tôi trước mặt mọi người. Dẫu sao thì cuốn băng đó vẫn là một bằng chứng rất đáng sợ.

“Mấy ngày nay người trong nhà thế nào?”. Tôi hắng giọng hỏi, chắc chắn là tôi không có ý lo lắng cho bọn họ, chỉ là muốn quan sát tình hình một chút thôi.

“Sức khỏe của Hân ổn rồi, nhưng Dĩnh Ngôn đang làm rộn cả lên. Cô ấy muốn về thành phố H. ngay lập tức, có điều hình như ở thành phố đang xảy ra chuyện gì đó. Lâu lắm rồi không ai liên lạc được với ông Dương Thái cả. Dĩnh Ngôn có gọi về cũng chỉ gặp quản gia thôi”.

“Hân không nhắc gì về chuyện hôm đó sao?”. Tôi cau mày khó hiểu.

“Không, Khải Nam có hỏi vài lần, nhưng dường như Hân không muốn nói. Tôi cũng không biết làm sao, dạo này cô ấy có vẻ khác trước nhiều lắm”.

Cũng như tôi, Thiên Luân không nghĩ đến chuyện trong phòng sách có đặt camera, vì vậy khả năng có người muốn đá tôi ra khỏi cuộc chơi có thể được loại trừ. Tuy vậy, lời nói của Hân trong lúc lên cơn đau tim vẫn khiến tôi rất hoài nghi. Một khả năng nữa nảy lên trong đầu tôi. Có khi nào… thuốc vốn không có vấn đề, chẳng qua là do Hân muốn bày trò để đẩy tôi ra?

Nếu nói với Thiên Luân suy đoán này, tôi nghĩ chưa chắc cậu ấy đã tin. Trước khi để cậu ta đi, tôi bảo cậu nên cẩn trọng mọi người trong nhà. Hi Văn, Khải Nam, Chí Bân, tất cả đều có dấu hiệu khả nghi cả. Dĩ nhiên, tôi không đề cập đến Dĩnh Hân. Có một số việc tôi cần phải tự mình xem xét lại. Con bé này dường như không đơn giản như vẻ ngoài người khác nhìn thấy.

Tuy nhiên, tôi không có cơ hội tiếp cận Hân để tìm câu trả lời, bởi vì tối đó tôi nhận được tín hiệu của tổ chức.

Lúc tôi đến điểm hẹn đã cảm thấy điềm chẳng lành. Nơi hẹn quá trống trải, đi xe vào cũng phải lội bộ một khoảng xa. Bất giác một suy nghĩ nảy lên, nếu bọn họ muốn thủ tiêu tôi ở đây cũng chẳng ai biết được.

Cảm thấy không ổn, tôi quyết định liều lĩnh bỏ chạy về xe. Như chứng minh nhận định của tôi, tiếng súng đã nổ lên. Tôi theo tầm súng phán đoán có khoảng ba tay xạ thủ đang nhắm về phía mình. Dưới bóng đêm không trăng, cơ hội nhìn thấy bọn họ gần như là con số không to tướng.

Dù đã có sự chuẩn bị từ trước, tôi vẫn cảm thấy kinh hoảng. Cuối cùng, tôi cũng không nhớ bằng cách nào mình thoát khỏi vòng vây đó. Giống như cơn ác mộng vẫn tái diễn bao nhiêu năm qua, có lúc tôi mơ hồ nhận ra cả viên đạn chỉ sượt qua đầu mình một tí. Lúc ra được đến xe thì cả người tôi đã đầy máu.

Do có chuẩn bị từ trước nên tôi đã mua sẵn dụng cụ băng bó. Tôi dừng xe lại ở trung tâm thị trấn rồi tự mình xử lí vết thương, lấy hai viên đạn trong bắp đùi và vai ra, sau đó sát trùng rồi băng bó lại. Tôi cắn răng, nén đau đớn. Xem ra lần này cả tổ chức cũng thật sự muốn lấy mạng tôi.

Trong lòng thị trấn, người qua lại càng lúc càng thưa dần. Tôi vì mệt mỏi mà cũng ngủ được một chút, lúc tỉnh dậy đã thấy con đường vốn huyên náo đã trở nên tĩnh mịch. Chỉ có vài ả gà móng đỏ và khách làng chơi còn thưa thớt qua lại, thỉnh thoảng còn có ả nấn ná gần xe tôi đưa ra gợi ý. Tôi cười nhạt, đánh xe đi thẳng.

Không phải tới lúc này tôi mới phát hiện, thế giới rộng lớn như vậy, nhưng lại không có nơi nào thật sự dành cho tôi. Có người nói, người cô đơn không phải tự nhiên cô đơn. Ít ra họ đã từng trải qua cảm giác được quan tâm chăm sóc, dần dần mới cảm thấy sự cô đơn thật sự đáng ghét thế nào. Còn tôi, trước giờ vốn trong kiếp sát thủ, vẫn đơn độc lai vãng, cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt. Thế mà lúc này ngồi trong xe, đốt đến điếu thuốc cuối cùng, tôi mới nhận ra mình cô độc đến nhường nào. Không người thân, không bạn bè, giờ thì cả đến tổ chức cũng truy sát tôi. Rút cùng, tôi cũng chẳng biết mình còn sống đến giờ này vì lí do gì.

Trời sáng hẳn. Tôi có ý muốn gọi điện cho Thiên Luân. Tổ chức phái người đến tìm tôi, có lẽ chẳng bao lâu Luân cũng sẽ gặp nguy hiểm. Tôi nên báo cho cậu ấy trước một tiếng.

Nực cười, đến cuối cùng, không ngờ một người như tôi cũng có ý nghĩ lo lắng cho kẻ khác như vậy.

Chuông đổ rất lâu Thiên Luân mới bắt máy. Tôi vừa lên tiếng, bên kia đầu dây đã chậm rãi vang lên một giọng nữ nhè nhẹ, nhưng khiến nhịp đập trái tim tôi tăng tốc đến đáng sợ.

Người bắt máy là Dĩnh Ngôn.

Thời gian trôi đi rất lâu, hai chúng tôi cứ áp điện thoại vào tai, dường như gần gũi đến mức nghe cả hơi thở của đối phương nhưng lại không cách nào thốt nên lời được.

Cuối cùng, cô ấy cắt ngang sự yên lặng: “Thiên Luân vừa ra ngoài”.

Tôi hít hơi sâu, rốt cuộc cũng có động lực. Tôi muốn minh oan cho chính mình, cho dù cô ấy tin cũng được, không tin cũng chẳng sao. Tôi chỉ muốn cô ấy biết rằng mình vô tội, đơn giản thế thôi.

“Chuyện Dĩnh Hân, tôi không phải cố ý”. Giọng tôi chậm rãi vang lên.

“Tôi biết cố ý của anh có nghĩa là gì…”. Dĩnh Ngôn cắt ngang, có vẻ đang kiềm chế cơn nóng giận. “Nếu anh cố ý, anh sẽ lẻn vào phòng chúng tôi, lục tung đồ lên để tìm kiếm thứ gì đó. Nếu anh cố ý, anh sẽ rút súng ra bắn chết chị em chúng tôi, có phải không?”.

Tôi bắt đầu run rẩy, nhưng vẫn cố trấn tĩnh hỏi: “Cô… biết?”.

“Anh quên là trong nhà có camera sao? Tôi và Hi Văn đã mất cả ngày để xem lại. Tôi tự hỏi nếu chúng tôi vẫn ngu ngơ không biết gì, có phải tôi và Hân đã là những con cá nằm trên thớt, mặc kệ cho anh và Thiên Luân chém giết sao?”.

“Thiên Luân…?”. Giọng tôi đã lạc đi, không cần nói cũng biết tôi rối loạn đến mức nào.

“Điện thoại này anh không cần gọi nữa. Số di động này tôi cung cấp cho các anh, tôi đã lấy lại rồi. Thiên Luân cũng không phải ra ngoài làm gì, là tôi đuổi anh ta đi. Không phải hai anh thân nhau lắm sao?”.

Dĩnh Ngôn cười cợt, có vẻ như đang trút giận, song tôi lại có cảm giác như cô ấy đang đè nén sự đau đớn xuống. Điều tôi lo lắng rồi cũng đến, Thiên Luân cũng bị phát hiện rồi. Nói vậy số phận của cậu ấy có phải cũng giống như tôi không? Dĩnh Ngôn giằng xé thêm vài câu gì đó nữa, nhưng tôi không nghe rõ. Tôi bắt đầu suy nghĩ đến những việc vừa xảy ra trong mấy ngày gần đây, giống như một chiếc lưới rất lớn, đang từ từ xiết chặt chúng tôi lại vậy.

“Dĩnh Ngôn…”. Tôi rốt cuộc cũng nói, cắt ngang lời cô đang quát tháo. “Bình tĩnh nghe tôi nói được không? Phải cẩn thận những người bên cạnh cô”.

“Anh và Thiên Luân không phải cũng là người ở bên cạnh tôi sao?”. Cô ấy cười gằn.

“Ý tôi là…. Dĩnh Ngôn, cô tin tôi cũng được, không tin cũng không sao. Tôi thật sự đã từng có lỗi với cô và Hân. Tôi thừa nhận mình tiếp cận các cô là có mục đích, nhưng mấy tháng qua, chúng tôi cũng chưa từng làm tổn hại đến hai cô. Bây giờ thời gian không còn nhiều nữa. Dĩnh Ngôn à, lưới đã chuẩn bị kéo rồi. Thiên Luân và tôi là những con cá đầu tiên, sắp tới tôi sợ sẽ có người làm nguy hại đến các cô”.

“Chuyện đó cần anh nhắc nhở sao? Tôi tự biết”.

Tôi thở dài. Chuyện có thể làm cũng đã làm rồi, chỉ là cô ấy vẫn không tin tưởng tôi. Trước khi cô ấy cúp máy, tôi thu hết dũng khí, nhắc nhở cô ấy một cái tên.

“Hi Văn… Dĩnh Ngôn, kể cả Hi Văn cô cũng phải cẩn thận. Đừng đưa bất cứ thứ gì cho cậu ta”.

Tiếng tút tút vang lên kéo dài. Tôi bỏ máy xuống, lần đầu tiên có cảm giác bất lực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play