Cô ấy nhìn tôi, cau mày, vẻ hơi khó hiểu: “Anh không an ủi tôi à?”.

“…”.

Tôi ấp úng một lúc, rốt cuộc mới lấy lại bình tĩnh. Tôi thay đổi ý kiến rồi, sao lúc nào tôi cũng gặp phải cô ấy nhỉ? Thực tế tôi cũng có phải là đứa có biệt tài dỗ trẻ con đâu?

“Sao tôi lại phải an ủi cô?”. Tôi hỏi thật.

“Tôi đang thất tình đó”. Cô ấy cắn môi phụng phịu. “Không phải trong phim, khi nữ chính thất tình thì sẽ có nam diễn viên tới an ủi sao?”.

“…”. Ai bảo cô xem tivi nhiều thế làm gì.

“Anh nói xem có phải anh Văn và chị tôi đang yêu nhau không?”. Cô ấy lại nói.

“Ừ…”. Tôi cắn môi, chẳng buồn thốt ra một câu nói dối.

“Thế có phải tôi sắp có cháu bế rồi không?”.

“…”. Thấy không có khả năng trả lời vấn đề này, tôi cố hướng đề tài sang chuyện khác. “Cô đang rất buồn sao?”.

“Buồn chết đi được!”. Hân bĩu môi, sau đó lại hất hàm nhìn sang tôi. “Anh đúng là chẳng có khiếu an ủi gì cả. Nhìn anh là biết anh chưa thích ai bao giờ rồi”.

“Ừ…”. Tôi bối rối, suýt chút thì thú nhận. Song, vừa mở miệng lại phát hiện ra ngay là mình lỡ lời. Rõ ràng những chuyện thế này là riêng tư, tôi cũng chẳng có nghĩa vụ phải khai báo, sao tôi cứ phải huỵch toẹt ra thế làm gì nhỉ? Đó là chưa kể cái điệu bộ bà cụ non này của Dĩnh Hân khiến tôi chẳng quen thuộc tí nào cả.

“Vậy à…”. Dĩnh Hân tiếp, có vẻ cũng chẳng mấy để ý đến câu trả lời của tôi. Mắt cô ấy một lần nữa lại dõi ra xa, nơi những đám mây vẫn còn đang lơ lửng.

Tôi hít sâu, lấy hết can đảm nói: “Chứ bộ cô biết sao?”.

Mắt cô ấy hạ xuống ngay tức khắc, có vẻ tiu nghỉu: “Không rõ nữa, chắc là chưa”.

“Thế sao vừa bảo thất tình?”.

“Anh ấy rất tốt, ở chung với anh ấy sẽ được ăn rất nhiều kẹo. Nếu anh ấy có bạn gái thì không ai cho tôi kẹo nữa”. Dĩnh Hân nhún nhún chân, như thể cô ấy đang nói chuyện thời tiết. Dù không nhìn rõ đôi mắt long lanh bấy giờ, tôi vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ ảo não của cô ấy.

Với những gì đã xảy ra, tôi ngạc nhiên là Dĩnh Hân không khóc nức nở rồi làm nũng như mọi khi. Tôi nghĩ, Hi Văn và Dĩnh Ngôn thật sự rất xứng đôi. Cái cách họ ở cùng nhau… Dĩnh Hân đáng yêu thật, song hồ như cô đến từ một thế giới khác. Thế giới ấy không tồn tại trong suy nghĩ của những người như chúng ta.

“Tôi nhờ anh một việc, được không?”. Dĩnh Hân đột nhiên nói, phá vỡ sự im lặng nãy giờ. Tôi nghĩ ở bên cạnh Dĩnh Hân thật dễ chịu. Có lẽ vì cô khá quái gở. Tôi thừa nhận rằng điểm này có chút gì đó rất giống tôi.

“Cô cứ nói, nếu được tôi sẽ giúp”. Tôi đáp.

“Cúi xuống đi, khom người xuống”.

Tôi thấy khó hiểu, nhưng vẫn làm theo lời cô, từ từ khom mình xuống.

Dĩnh Hân mỉm cười, đột nhiên choàng hai tay qua cổ, ôm lấy tôi, rồi cứ giữ nguyên đấy.

Một giây, hai giây, ba giây trôi qua.

Thịch… Thịch… Thịch…

Tôi thấy tim mình đập mạnh, bỗng nhiên lại tự hỏi không biết mình có tiền sử mắc bệnh tim hay không? Không phải, thực ra trạng thái này chỉ xảy ra khi tôi đang hoảng loạn, hoặc căng thẳng đến tột độ. Căng thẳng lúc này thì dĩ nhiên không có rồi. Thế còn sợ hãi?

Tôi mà lại đi sợ một cô gái không tấc sắt trong tay sao? Thật nực cười.

Tóc Dĩnh Hân bay lòa xòa khiến tai tôi có hơi ngưa ngứa, nhưng lại không dám buông ra. Thực tế, nửa phần trong tôi hình như đang thắp nhang cầu khẩn cho thời gian dừng lại càng lâu càng tốt.

“Rồi đấy. Cám ơn”.

Dĩnh Hân thả thôi ra. Còn tôi vẫn đứng đó, ngơ ngác. Ánh mắt nhìn cô ấy không thốt thành lời. Tim, rất lâu cũng chưa thể khôi phục nhịp độ như bình thường.

Lúc định thần lại, Dĩnh Hân đã đang nhảy lò cò trên sân công viên, tôi nhìn theo dáng cô, hỏi: “Dĩnh Hân, đi đâu đấy?”.

“Đi về, dĩ nhiên rồi”. Cô đáp.

“Nhưng… Dĩnh Ngôn…”.

Tôi định nói rằng: “Chắc giờ này Dĩnh Ngôn và Hi Văn cũng đang trên đường về nhà”, nhưng lại không thốt ra được. Dù sao, chuyện giữa bọn họ cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả.

Dĩnh Hân nhảy cò cò trở lại trước mặt tôi. Cô dùng tay vẽ lên không trung một hình bán cầu, đoạn nhẹ nhàng bảo: “Anh biết không, lúc tôi còn nhỏ, có một người đã nói với tôi: ‘Tất cả chúng ta đều sống dưới một bầu trời, quanh đi quẩn lại rồi cũng phải gặp nhau thôi’”.

Tôi gật đầu với cô.Dĩnh Hân gõ gõ vào đầu mình: “Nhưng mà lạ quá, sao nghĩ mãi mà không ra ai đã nói nhỉ?”.

“…”.

Chúng tôi sóng bước bên nhau trở lại xe. Tôi mở một ca khúc khá vui nhộn. Chúng tôi gần như song ca bài hát trước khi xe nổ máy.

Qua một đoạn vắng, trời bắt đầu lấm tấm mưa.

Dĩnh Hân mở kính xe ra rồi lẩm bẩm: “Thiên Luân à, gió lại chọc mây khóc rồi kìa”.

---oo0oo---

Việc xảy ra với Hi Văn và Dĩnh Ngôn tại nhà hàng trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của chúng tôi nhiều ngày sau đó. Vấn đề đặt ra là làm sao bọn xã hội đen biết họ sẽ dừng chân tại nhà hàng mà tấn công? Và mục đích của bọn chúng là gì?

Được mấy ngày thì Đường Phi ra viện. Cậu ấy cũng như tôi, đều nghi ngờ rằng, tổ chức có khả năng nhúng tay vào, nhưng chúng tôi tự biết bản thân mình không dính dáng gì đến việc này. Thậm chí Đường Phi đặt ra một dấu hỏi lớn rằng, liệu có phải chỉ duy nhất chúng tôi nhận nhiệm vụ này hay không?

Mối quan hệ của Dĩnh Ngôn và Hi Văn chính thức công khai sau khi Hi Văn hồi phục, kể từ đấy, họ bám chặt nhau một cách đáng ngạc nhiên. Đến mức tôi đã tự hỏi, có phải Dĩnh Ngôn đã chế ra loại keo dính đặc biệt nào đó hay không mà lần nào nhìn thấy Hi Văn tôi cũng trông thấy cô ấy, và ngược lại.

Đường Phi tức giận vì cậu ấy gần như thất nghiệp. Hi Văn đảm nhận vai trò đưa Dĩnh Ngôn đi làm mỗi ngày cùng với tôi, còn cậu ấy thì điên tiết vì bị kéo vào những trò chơi quái đản của Dĩnh Hân. Tôi không lo cho Phi mà thấy lo cho Dĩnh Hân nhiều hơn. Phi dường như đã đi đến một giới hạn nào đó về sức chịu đựng, giờ thì cậu ấy không còn kiên nhẫn nữa.

Khải Nam đã trải qua những biến đổi tâm lí đáng ngạc nhiên vào những tuần lễ sau đó. Có lần, tôi nhìn thấy cậu ấy và Văn gây gổ nhau. Điều này trở nên lạ lẫm vì trước giờ Nam giống như bảo mẫu của chúng tôi vậy, cậu ấy cũng là bạn thân nhất của Hi Văn trong nhà. Tôi mơ hồ đoán rằng, Nam đã thích Dĩnh Hân từ lâu lắm rồi, cậu ta ắt hẳn không hài lòng cái cách mà Hi Văn bỏ quên Dĩnh Hân. Tất cả hoài nghi này càng được xác thực vào một hôm, khi tôi trở về phòng sớm, tình cờ thế nào lại thấy dưới gối Khải Nam lấp ló một cuốn sách có bìa trái tim khá hoa mĩ.

Tôi không thích xen vào việc của người khác lắm, nhưng thú thật, cuốn sách này vẫn khiến tôi tò mò, trong lòng thầm suy đoán xem có phải Khải Nam bắt đầu xem tiểu thuyết tình cảm dài tập không.

Ấy vậy mà cái tựa sách khi đó lại khiến tôi lúng túng đến đổ mồ hôi hột.

Tên sách là: “100 cách để thu phục trái tim nàng”.

Ôi, nếu có Chí Bân ở đây, tôi dám chắc cậu ta sẽ cười như điên mất.

Tối hôm đó, tôi không kìm lòng được mà trực tiếp hỏi Khải Nam: “Nam này, cậu tính theo đuổi Dĩnh Hân thật à?”.

Khải Nam đang sấy tóc, hơi ngẩn người, nhưng rồi chợt nhớ ra gì đó nên chỉ gật đầu: “Ừ”.

Dù đã đoán trước, nhưng kết quả này vẫn khiến tôi chẳng thể nào tin nổi.

Nam thích Dĩnh Hân sao? Cô bé đáng yêu, trong sáng, là con búp bê mà tất cả chúng tôi đều muốn bảo vệ, nhưng với tính cách đó, đem lòng thích cô ấy thì có khác nào thích một con bé năm tuổi đây?

Ý nghĩ này vừa nảy sinh trong đầu khiến tôi giật mình hoảng hốt. Từ bao giờ cả tôi cũng muốn bảo vệ Dĩnh Hân?

Dường như cũng thấy được sự ngạc nhiên trong mắt tôi, Khải Nam vò mái tóc vừa sấy khô của mình, trầm ngâm: “Mình biết cậu nghĩ gì. Nhưng chuyện thích một người nhiều khi cũng chẳng cần lí do. Mình thì không nghĩ được nhiều như vậy. Chỉ cần ở bên cô ấy mình cảm thấy vui vẻ là được rồi”.

“À”. Nghĩ tới cuốn sách kia, tôi lại không nén được lên tiếng: “Nếu trong đám chúng ta cũng có người thích Hân thì sao?”.

“Cậu nói Bân à?”.

“…”. Không đồng ý, cũng không phủ nhận.

“Nghe câu này chưa hả nhóc?”. Cậu ta nhếch khóe môi, chậm rãi phun ra sáu chữ: “Đẹp trai, không bằng, chai mặt”.

Nói rồi cũng không đợi tôi đáp trả, tùy tiện với tay tắt đèn trong phòng.

Tôi xoay lưng về phía cậu ấy, mắt lại đăm đăm nhìn ra cửa sổ trước mặt. Không hiểu sao, trong lòng hình như rất khó chịu.

Tháng thứ tư trôi qua nhanh chóng, hai con chip vẫn bặt tăm, còn Đường Phi ngày càng tỏ ra nóng nảy và mất kiên nhẫn. Một lần, cậu ấy nói với tôi: “Tôi nghĩ kĩ rồi, tôi sẽ bắt cóc họ trước”.

“Cậu đang nói gì thế?”. Tôi hỏi lại.

“Này nhé, chẳng phải nhiệm vụ của chúng ta chỉ là lấy được con chip đó còn gì? Tôi nghĩ chỉ cần đạt được mục đích, tổ chức cũng chẳng quan tâm chúng ta dùng cách gì đâu”.

Tôi hít thở sâu. Thật ra, ngay từ ngày đầu tiên đến đây, tôi đã từng nghĩ đến ý tưởng này rồi, thế nhưng thời gian trôi qua, tôi lại càng cảm thấy mình không thể thực hiện được. Thiết nghĩ, việc này cũng giống như ăn thịt chó vậy. Bạn có thể thản nhiên ra tiệm ăn thịt chó, thế nhưng với con chó bạn đã nuôi một thời gian dài, xem nó như người bạn thân thật sự thì bạn có thể xuống tay sao?

Phi dĩ nhiên không giống tôi, ít ra cậu ta không quá để tâm đến những người đang sống trong căn nhà này.

“Cậu định thực hiện thế nào?”.

“Đơn giản thôi, cậu hỗ trợ tôi bắt cóc hai người họ”. Đường Phi hào hứng nói. “Tạm thời người ta sẽ nghĩ họ bị mất tích. Chúng ta dụ cho ba người kia đi tìm họ, trong thời gian đó thì cậu lục soát lại toàn bộ ngôi nhà, còn tôi sẽ tra khảo hai chị em họ”.

“Nếu đã làm tới bước cuối mà vẫn không tìm được?”.

“Việc này…”. Phi cắn môi, rõ ràng trong mắt thoáng một tia do dự. “Tới đâu hay đó vậy. Dù sao lục soát một thời gian rồi, tôi có cảm giác vật đó không có trong nhà. Thế này thì chỉ còn cách tra khảo họ là nhanh nhất thôi”.

Đường Phi dừng lại, hồi hộp chờ tôi nhận xét.

Tôi cau mày, ngẫm nghĩ một lúc về kế hoạch của cậu ấy, vẫn cảm thấy không ổn: “Không được, nếu khi đó vẫn không tìm được, chẳng phải chúng ta sẽ bị lộ hành tung sao? Huống chi, mấy tháng rồi chúng ta cũng không liên lạc với tổ chức. Tôi nghĩ vẫn nên hỏi ý kiến lão Al. trước đã”.

“Phì, hỏi lão ta thì ích gì chứ? Lão ta sẽ chỉ trích tôi nữa cho xem”. Phi nói, có vẻ không mấy hài lòng.

“Không nói cũng phải nói. Tôi không biết mục đích thật sự tổ chức muốn tìm con chip đó làm gì, nếu họ muốn chúng ta bắt cóc, chẳng phải nói ngay từ đầu đã dễ hơn rồi sao? Họ muốn chúng ta trà trộn vào đây từ từ tìm kiếm hẳn có lí do riêng. Đừng vì một phút manh động mà hỏng cả kế hoạch”.

“Thôi được rồi, xem như cậu nói có lí đi. Tôi sẽ đánh tín hiệu về cho tổ chức. Nếu họ đồng ý, chúng ta phải hành động ngay lập tức. Khi đó cậu đừng viện cớ này cớ nọ nữa đấy”.

Phi nói một hơi, rồi cũng chẳng đợi tôi đáp lại, câu ta đã đi một mạch theo lối mòn trở về nhà.

Tôi nhìn theo chiếc bóng ấy một lúc, mới tiêu hóa nổi từng lời cậu ta vừa nói.

Viện cớ ư? Không lẽ Phi cũng nhìn ra? Chương 11. Bí mật gia tộc

Thì ra, cảm giác khi biết được lúc nào cũng có một người ở bên mình, che chở cho mình, dung túng cho tất cả những gì mình làm, lại hạnh phúc đến thế.

ĐƯỜNG PHI

Chiều thứ bảy, Dĩnh Hân nổi hứng muốn cùng chúng tôi đi khu thương xá. Kể từ lần trước Thiên Luân suýt ra tay với cô ấy đến giờ, ước chừng cũng đã vài tháng cô ấy không vào thị trấn, thế nên khi cô vừa đề nghị, Dĩnh Ngôn chẳng nói chẳng rằng đã đồng ý.

Dĩnh Ngôn cũng có việc cần đến khu thương xá, Khải Nam lại không muốn Hi Văn hộ tống Hân. Vậy là bất đắc dĩ, tôi cũng bị kéo theo.

Tâm tình tôi thời điểm này không thể nói là tốt. Thời gian còn lại chỉ còn đếm được từng ngày, chưa nói đến chuyện nhiệm vụ có khả năng thành công hay không, tôi đã mơ hồ cảm thấy tên nhóc Thiên Luân kia có triệu chứng chưa đánh đã muốn bỏ chạy rồi.

Thôi được rồi, cứ coi như không có Thiên Luân, một mình tôi vẫn có thể hoàn tất nhiệm vụ kia mà.

Mắt tôi lẳng lặng dõi theo bóng dáng Khải Nam và Dĩnh Hân lướt qua các gian hàng hóa. Lúc này, Hân đang níu tay áo đòi Khải Nam chơi trò chơi gì đó. Đôi mắt Nam hơi cau lại, nhưng rồi cậu ấy cũng nhẹ thở dài, bằng lòng dẫn Hân qua hàng trò chơi.

Bỗng nhiên tôi có một dự cảm khá lạ. Cặp mắt Khải Nam nhìn Hân thật không bình thường tí nào. Không lẽ thằng nhóc này cũng… Tôi cau mày, bắt đầu đắn đo về suy đoán của mình. Chỉ là một con bé bị mất trí thôi mà. Không lẽ thật sự có sức hút thế sao?

Lúc quay đầu lại, bất giác tôi bắt gặp Dĩnh Ngôn đang nhìn theo, biểu cảm cũng khá lạ. Từ hôm Hi Văn bị thương đến giờ, hầu như Dĩnh Ngôn và Dĩnh Hân rất ít khi trò chuyện với nhau. Mặc dù bình thường, hai chị em nhà này cũng không phải hòa hợp gì lắm, nhưng tôi mơ hồ cảm thấy Dĩnh Ngôn đối với Dĩnh Hân, giờ dường như còn có chút cảm giác áy náy.

Nói gì thì nói, cho dù là thằng mù cũng biết rằng Dĩnh Hân thích Hi Văn mà.

Dĩnh Ngôn bắt gặp ánh mắt tôi, có vẻ hơi chột dạ. Tôi cười hề hề, lẽo đẽo theo cô ta xuống tầng dưới mua hàng. Vừa nhìn thấy mớ áo gối là tôi phát oải. Vừa giơ tay tính ngáp một cái, Dĩnh Ngôn liền quẳng sang cho tôi cái nhìn khinh bỉ. Tôi sượng sùng, nhất thời cũng bỏ tay xuống.

Thú thật nếu không phải đã nhận nhiệm vụ này thì tôi còn lâu mới lết xác đến khu thương xá. Thường ngày ở nhà tôi cũng chỉ ăn rồi ngủ, nếu có nhu yếu phẩm cần thiết sẽ đặt các cửa hàng trên mạng mang đến. Thời buổi công nghệ thông tin cơ mà, ai còn phải bỏ công bỏ sức đi vòng vòng để lựa hàng nữa chứ.

Tôi mua một cốc kem tươi, vừa ăn vừa tranh thủ quan sát động tĩnh xung quanh. Hôm nay không phải cuối tuần, khu vực chúng tôi ở cũng không phải đông đúc nên đại sảnh khá thưa người. Một cô nàng da trắng toát đi qua, chiếc áo cổ tim lấp ló theo từng bước chân cô, thấp thoáng cả hình vòng cung căng tròn lồ lộ ra đó khiến tôi bất giác nhìn theo. Cô nàng quay lại, quẳng cho tôi cái nhìn khêu gợi.

Không phải vậy chứ? Thời đại này con gái tỉnh thành đều biết hóa thân thành Can Lộ Lộ hết sao?

Đúng lúc tôi đang phân vân không biết có nên tiến lại làm quen với cô nàng xinh xắn này không thì bị Dĩnh Ngôn kéo lại. Tôi hơi bực, nghĩ rằng cô ấy hơi khó tính thái quá, chẳng lẽ ngắm gái đẹp cũng không cho sao? Nhưng lúc nhìn lại đã thấy gương mặt cô cau có, kèm theo vẻ nghiêm trọng khó gặp.

Tôi cũng cau mày: “Chuyện gì vậy?”.

“Anh nghe có tiếng Dĩnh Hân hét lên không?”. Cô ấy thận trọng nhìn tôi hỏi.

“Không, tôi chỉ nghe tiếng nhạc từ loa vọng xuống thôi”. Tôi đáp cẩu thả, song trông thấy vẻ lo lắng của cô ấy, đành phải vờ quan tâm hỏi: “Cô nghe thấy gì sao?”.

Dĩnh Ngôn gật đầu, cũng không đợi tôi phản ứng mà vội lấy điện thoại ra gọi cho Khải Nam. Chẳng mấy chốc đã nghe thấy giọng Khải Nam gấp gáp nói: “Dĩnh Ngôn, có chuyện rồi. Thang máy B của tòa nhà bị hỏng, Kẹo Chanh bị kẹt trong thang máy”.

Đầu tôi bất giác như bị đánh BANG. Không phải con bé này xui xẻo vậy chứ? Chỉ đi mua sắm thôi cũng gặp chuyện được sao?

“Hai người đang ở tầng nào?”. Dĩnh Ngôn cố trấn tĩnh hỏi.

“Tầng năm, nhưng nhân viên nói với tôi dây tải bị trượt, có lẽ thang máy đã rơi xuống những tầng dưới. Đội cứu hộ đang tới. Hai người…”.

Khải Nam không nói được hết câu đã nghe tiếng Dĩnh Ngôn lầm rầm nguyền rủa gì đó. Tôi cũng không vội. Đằng nào tôi cũng không ưa con bé đó lắm, nói như Thiên Luân thì nếu có người muốn Dĩnh Hân chết nhất thì người đó chỉ có thể là tôi chứ không ai khác.

Dĩ nhiên, tôi cũng không ngu gì thẳng toẹt điều này trước mặt Dĩnh Ngôn.

“Anh còn đứng đó làm gì, nghĩ cách đi chứ?”. Bỗng nhiên Dĩnh Ngôn quát vào tôi, ánh mắt bỗng chốc đỏ thẫm.

“Cách gì bây giờ?”. Tôi nhún vai. “Chỉ là kẹt thang máy thôi mà. Mười phút nữa đội cứu hộ sẽ có mặt ngay”.

“Anh có điên không, biết rõ Hân bị chứng sợ hộp kín mà”. Ngoài dự liệu của tôi, Dĩnh Ngôn bắt đầu quát. “Huống chi, nó còn có bệnh tim trong người. Đừng nói là mười phút, năm phút tôi cũng sợ là nó chịu không nổi, năm năm trước chẳng phải nó…”.

Đang quát ngon lành, bỗng nhiên Dĩnh Ngôn im bặt. Vẻ mặt cô cực kì khó coi. Cô đưa tay quệt mấy giọt nước đọng lại trên mí, trừng mắt nhìn tôi như thể Hân bị kẹt trong thang máy là lỗi của tôi vậy. Xong cô cất bước, đi thẳng về dãy thang máy B.

Tôi chậm rãi bước theo cô, mày kiếm bắt đầu nhăn lại. Đột nhiên tôi cảm thấy mình đã đánh hơi thấy điểm khả nghi nào đó.

Trước khi đến đây, vốn tổ chức đã giao cho tôi toàn bộ hồ sơ cần thiết của chị em nhà họ Dương, vì thế khi gặp Dĩnh Ngôn và Dĩnh Hân tôi không mấy bất ngờ. Trong tài liệu đó nói, khác với Dĩnh Ngôn từ nhỏ đã ương ngạnh, Dĩnh Hân lại là một đứa trẻ ngoan ngoãn và thông minh, năm năm trước, bằng khả năng của mình đã thi đỗ vào một trường đại học ở Mĩ. Lãotỉ phú Dương Thái rất cưng chiều con bé này, còn dự định tương lai sẽ giao toàn bộ tập đoàn khách sạn Star Sky cho nó.

Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, trong một đêm mọi thứ đều thay đổi. Dĩnh Hân không sang Mĩ, lão Dương Thái nhốt cô bé ở nhà, từ đó chưa từng có ai bên ngoài tiếp xúc với cô nữa. Năm đó, nghe nói, Dĩnh Ngôn cũng rất chống đối. Cô gây hấn với Dương Thái và mẹ mình, tìm mọi cách đưa Dĩnh Hân sang Mĩ nhưng tất cả đều thất bại. Sau đó, Dĩnh Ngôn trở nên hằn học, mãi cho đến hai năm trước, sau khi tốt nghiệp, bà Dương mất, cô mới chịu trở về nước.

Hiển nhiên, một việc quan trọng khác cũng được tổ chức tìm hiểu đầy đủ, Dĩnh Ngôn và Dĩnh Hân vốn không phải chị em cùng mẹ. Dĩnh Hân là con của Dương Thái với tình nhân bên ngoài, đến khi sáu, bảy tuổi mới được mang về nuôi. Quan hệ giữa bà Dương và Dĩnh Hân vốn dĩ chưa bao giờ tốt.

Dĩnh Ngôn lúc này dường như đã huy động hầu hết lực lượng an ninh trong thương xá. Tôi chống tay, đuổi theo cô từ tầng này đến tầng khác. Cứ mỗi tầng dừng lại, Dĩnh Ngôn lại áp mình vào cửa thang máy, thét vọng vào để tìm giọng nói của Hân. Thanh âm cô dần trở nên khàn khàn, còn nước mắt thì càng lúc càng rơi như mưa.

Nhìn thấy thế, tôi hơi cau mày. Trước đây tôi vốn nghĩ tình cảm của Dĩnh Ngôn và Dĩnh Hân không tốt lắm. Đến lúc này tôi mới biết mình đã lầm.

Rốt cuộc ở tầng ba, chúng tôi nghe được tiếng Dĩnh Hân yếu ớt đáp lại. Khải Nam cũng đã ở đó, đang cúi người trước thang máy, giọng nhỏ nhẹ trấn an Hân ở bên trong, nhưng gương mặt lại đầy lo lắng. Tôi cũng không nói không rằng, lẳng lặng nhìn đội cứu hộ đến cạy cửa ra.

Vốn dĩ tôi cho rằng bao nhiêu năm làm sát thủ, cảm xúc của mình đã trở nên băng giá, song lúc nhìn thấy Dĩnh Hân lao ra ngoài, ôm chầm lấy Dĩnh Ngôn, tôi mới hiểu mình đã lầm.

Thì ra, cảm giác khi biết lúc nào cũng có một người ở bên mình, che chở cho mình, dung túng cho tất cả những gì mình làm lại hạnh phúc đến thế.

Tình thân? Đây chính là cái mà mọi người vẫn nhắc đến đó sao?

Chúng tôi cứ đứng lặng đó nhìn hai chị em họ. Dĩnh Hân không ngừng khóc, còn Dĩnh Ngôn dịu dàng vuốt lưng cho cô ấy, thanh âm vang lên run rẩy: “Đừng sợ, có chị ở đây rồi. Đừng sợ…”.

Tôi liếc sang Khải Nam, khẽ cười. Cậu ấy cũng cứng đờ ra, bàn tay nắm chặt.

---oo0oo---

Lúc chúng tôi đưa Dĩnh Hân ra đến xe, cô ấy vẫn vùi mặt vào người Dĩnh Ngôn, đôi vai khẽ run rẩy. Dĩnh Ngôn nhẹ nhàng an ủi cô. Trông thấy cảnh ấy, đột nhiên tôi cảm thấy thấy có chút kì quái. Không nghĩ được là Dĩnh Ngôn cũng có lúc dịu dàng như thế. Ngồi cạnh tôi, Khải Nam chống tay vào kính xe, gương mặt đầy đăm chiêu.

Tôi cũng hiểu đôi chút nỗi lo của cậu ấy. Ám ảnh hộp kín là một chứng bệnh tâm lí thi thoảng vẫn bắt gặp ở người đã từng trải qua biến cố. Thật ra, lúc phát bệnh, ngoại trừ tâm trí sợ hãi bất an, sinh ra khó thở thì cũng không có gì nghiêm trọng lắm, thế nhưng vấn đề ở đây là Dĩnh Hân lại sẵn có bệnh tim. Một khi hai căn bệnh này kết hợp, những không gian như thang máy vừa rồi chỉ có thể cầm chắc là mộ phần của cô bé.

Bên ngoài, gió bắt đầu thổi mạnh hơn, vài hạt mưa lấm tấm tạt vào khung kính tạo nên một làn sương mờ ảo. Tôi chỉnh lại kính, quyết định không để những yếu tố ngoại cảnh này tác động nữa.

Nói cho cùng thì hai chị em họ cũng chỉ là mục tiêu của tôi thôi, không phải sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play