Hoa Diệu Sân cùng Đường Vô Y đến bên bờ Động Đình Hồ.
Bất kể là trở về Đường Môn hay tự tay báo thù đều mang theo hấp dẫn khiến y không thể chối từ. Ít nhất thì trong đời y, đây là hai trong những sự hấp dẫn mà y không tài nào chống cự được.
Còn có…nụ cười của Đường Vô Y. Kể từ giây phút đầu tiên thấy được hắn, Hoa Diệu Sân đã không thể nào cự tuyệt nụ cười của hắn nữa. Người nọ đối với y biểu lộ sự thân mật khiến cho trái tim của y vô lực chối từ.
Trong trấn nhỏ bên bờ Động Đình Hồ có vô số đệ tử trẻ tuổi của Đường Môn.
Lần chiến tranh này nguyên tắc thi hành chỉ có một, chính là phát huy “hoàn toàn phong cách của Đường Môn”. Mà trong Đường Môn, đặc trưng đặc biệt nhất chính là độc dược cùng ám khí.
Những người tham gia chiến tranh lần này phần lớn đều tuổi còn trẻ, chưa nổi danh nhưng thật sự có thực lực. Bởi vì việc bảo mật lần chiến đấu cùng thủ đoạn ám sát và đánh lén lần này mà nói chính là yêu cầu bức thiết nhất.
Trong một căn phòng bình dân bên Động Đình Hồ, Đường Cát Tường dùng lực thật mạnh để ôm hoan nghênh người nọ, đồng thời trét đầy bạch phấn trên người lên y phục cùng gương mặt của y.
“Làm gì vậy? Chuẩn bị cơm tối sao? Hôm nay ta muốn ăn bánh bao nhân thịt.” Cau mày nhìn Cát Tường làm rối loạn trên người mình. Hắn hết trét lại chùi vài đường trên mặt mình, thuận tiện phá hủy luôn bộ y phục mình mới mua.
“Ngươi dám ăn thì ta dám làm đó.” Đường Cát Tường cười ha ha, tiếp tục chơi đùa với bạch phấn trên tay. “Ta chờ ngươi lâu lắm rồi.”
“Nếu ta không đến thì sao?”
“Ngươi có thể cự tuyệt được đại ca sao?” Cười to, kéo Hoa Diệu Sân, quả nhiên thấy được đại ca đang đứng phía sau y.
“Lão Tam, Tiểu Diệu giao cho ngươi. Ta đi ra ngoài trước một lúc.”
“Được.”
Đường Vô Y đi ra phía ngoài, ánh mắt của Hoa Diệu Sân bất giác cũng nhìn theo hắn, mãi cho đến khi hắn đã đi khuất.
“Được rồi, Tiểu Diệu, đại ca sẽ quay lại mà.” Cát Tường cười trộm, lôi kéo Hoa Diệu Sân vào phòng.
“Tiểu Diệu, biết nhiệm vụ của chúng ta là gì không?”
“Không rõ lắm, là gì?” Thật vất vả mới khiến tâm tư quay lại, nhìn khuôn mặt cười trộm của Cát Tường.
“Áp dụng sở trường của chúng ta.”
“Dược vật?”
“Đúng vậy. Đại ca chắc cũng nói qua rồi, đây là cuộc chiến hoàn toàn theo phương thức của Đường Môn. Cho nên dược vật rất quan trọng. Ta đang nghĩ xem có phương pháp gì hữu hiệu hay không.”
“Muốn đạt đến mục đích như thế nào?”
“Mục đích lớn nhất đương nhiên là diệt sạch lực lượng mười tám thủy trại của Động Đình Hồ, nhưng không tổn thương người vô tội.”
“Nói cách khác không thể tiến hành đại đồ sát.”
“Đương nhiên, chúng ta không phải đao phủ mà?”
“Nhưng mà…ta muốn…”
“Ta hiểu ý tứ của ngươi. Ngươi muốn tự tay giết chết kẻ đó?”
“Đúng vậy.”
Chuyện này không cần lo. Kẻ đó tuyệt đối trốn không thoát. Ả là mục tiêu chính của chúng ta. Đại ca nói sẽ để ngươi tự tay giết ả một cách dễ dàng.”
“Vậy thì…” Bây giờ nên làm gì?
“Ngươi cứ việc nghĩ biện pháp đi. Ta ngủ một giấc đã.”
“Hả?”
“Ta mệt lắm rồi. Đại ca muốn ta trong thời gian ngắn nhất chuẩn bị đầy đủ vật dụng. Nhưng mà ta chỉ có một mình, làm sao mà được? Đại ca đề cao ta quá rồi. Bây giờ phải ngủ để tỉnh táo đầu óc, ngươi cứ việc thức xem xét tình hình đi. Chúng ta sẽ bắt đầu sau.”
“Không phải ngươi nhân dịp lười biếng đấy chứ?” Rất không thể tin tưởng kẻ này. Hắn rất lười, đôi khi thậm chí còn ngủ gật.
“Này Tiểu Diệu, ta là loại người này sao?” Không phục, ồn ào kháng nghị. Tiểu Diệu rất xem thường người ta nha.
“Ngươi mà.” Hai chữ, cứng rắn như bề mặt trái đất, chứng tỏ rõ thái độ của y.
“Ngươi…Thôi bỏ, vốn là vậy mà.” Chu miệng lầu bầu xoay người rời đi. Hừ hừ, lười biếng thì sao, cắn hắn à?
“Đừng ngủ lâu quá.”
“Ta biết rồi…” Ân, đi đi. Việc còn lại cứ để cho Tiểu Diệu hại não một chút đi.
Hai đại cao thủ ở dược phòng Đường Môn đồng loạt ra tay, còn thứ thuốc gì có thể làm khó bọn họ nữa? (ý là thuốc gì mà chế ko đc)
Rất nhanh thứ dược vật được điều phối biểu trưng cho cuộc chiến lần này được rải khắp bốn phía Động Đình Hồ.
Dùng một loại dược thảo rất thông thường để điều chế dược phấn phản ứng với nội công của người, có thể khiến cho bọn chúng đánh mất khả năng động thủ trong một khoảng thời gian, trong khi với người thường thì không sinh ra bất cứ ảnh hưởng gì cả. Dược phấn vô sắc vô vị vô khứu tan ra trong không khí cùng nước, một chút dấu vết cũng tìm không thấy. Trong vòng mười hai thời thần khi dược phấn phát huy công dụng tốt nhất, đệ tử Đường Môn đồng loạt phát động tấn công.
Dựa theo kế hoạch, mười tám thủy trại của Đường Môn đồng thời động thủ. Từng thủy trại không có nhiều nhân thủ, nhưng đối mặt với địch nhân không cách nào kháng cự thì còn có gì mà không thể giải quyết.
Thật sự, đây chính là cuộc chiến chỉ nghiêng về một phía, hoặc thậm chí còn không được xem là một cuộc chiến. Trong mười tám thủy trại của Động Đình Hồ, những kẻ có thể chống cự chẳng còn bao nhiêu. Đường Môn đệ tử hoàn thành rất dễ dàng mục tiêu đặt ra —— phế đi võ công của những đại đầu mục, khiến cho họ không thể nào mang đối khánh chi tâm với Đường Môn được nữa.
Trừ chính bọn họ thì không còn ai khác biết được họ đã chuẩn bị như thế nào. Chuyện này, rất lâu sau đó vẫn là đề tài mà người người rất hứng thú khi nhắc đến.
Đương nhiên, vẫn còn những kẻ có thể chống cự. Trong tổng đàn của Động Đình Hồ, Đường Vô Y tìm ra hồ chủ, nhưng không làm sao tìm được bảo bối nữ nhi của gã. Trong lòng hắn có một dự cảm không lành.
Lập tức hắn chạy nhanh như chớp về tiểu ốc.
Trong ốc chỉ có Đường Cát Tường cùng Hoa Diệu Sân.
Bọn họ phụ trách điều phối cùng phát tán dược. Có lẽ là vì trái tim bị ám ảnh, có lẽ là tin tức trong tay Đường Vô Y không đủ để khiến hắn tự tin hạ quyết tâm, tóm lại hắn đã không để Hoa Diệu Sân cùng tiến vào Động Đình Hồ.
Vì vậy Đường Cát Tường đáng thương cũng không thể không lưu lại trông coi cùng trấn an Hoa Diệu Sân đang mang một bụng oán khí đi tới đi lui một cách thô bạo bên bờ hồ.
Nhưng mà khổ cực quá à. Tiểu Diệu đi đứng quả thật không đáng yêu chút nào. Dưới tình huống thật sự không có biện pháp, hắn chỉ có thể sử dụng thủ đoạn cuối cùng —— bạo lực, ngăn cản Tiểu Diệu đang nhịn hết nổi muốn xông đi.
Sau đó, trong phòng, Hoa Diệu Sân cùng Đường Cát Tường…lại oánh nhau.
Vào lúc nữ nhân kia tiến vào, ả liền thấy được một người mặt mũi bầm dập gần như không nhìn ra được chân diện mục đang trừng mắt đến mức tròng mắt cũng muốn lọt khỏi hốc, hung mãnh đối mặt với ả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT