Khi Mạc Phúc trở về thì toàn bộ Độc Vương cốc dường như rối cả lên vì đại tẩu chưa quá môn nhà hắn thay đại ca dời tử kiếp sang nàng ta nên còn trong tình trang nguy kịch. Dù rằng không ai còn nhắc đến hôn sự trước đó của hắn thế nhưng không khí trầm lắng kia ảm đạm kia khiến cho toàn bộ Độc cốc trở nên nghẹt thở. Nhìn đại ca mà hắn dùng nửa mạng sống mình bảo vệ nay lại tiều tụy, bi thương cùng thống khổ cạnh đại tẩu tương lai khiến cho hắn cũng không còn tâm trí nhớ đến việc phản đối hôn sự được chỉ phúc vi hôn của mình cho đến khi Nhã Nhi tìn đến cửa. Vì đi một chặng đường dài và lên dường hối hả nên sức khỏe của hắn suy yếu đến mức khiến hắn mê man vài ngày. Khi tỉnh lại là khi hắn thấy nương nước mắt lưng tròng ngồi bên giường bệnh của hắn.
- Con có biết con mê man đã mấy ngày rồi không ? tạ ơn trời phật con làm ta sợ quá. Nhã Nhi vừa mới được Tiểu Tuệ dẫn đi đến phòng dành cho khách nhân xong. Con bé vừa đến con liền tỉnh lại, con bé hẳn là phúc tinh của con nha.
- Nàng tới đây sao ? Hắn có chút kinh ngạc nhìn nương, nàng vì sao lại tìm đến.
- Ừm con bé vừa đến thì Quý thúc của các con phát hiện ra thì ra là có cách cứu tẩu tẩu của con nha, hẳn là nó đem phúc khí đến. Ngày mai hai đứa bái đường luôn đi, ta vừa nhận được thư của Trầm sư huynh, ông đêm nay sẽ đến để tổ chức hôn sự cho hai đứa xung hỷ. Huynh ấy còn nói nếu hai đứa thành thân hẳn là đại tẩu con sẽ vượt qua tử kiếp lần này nhờ vào phúc tinh của Nhã Nhi.
- Nương việc này, trong hoàn cảnh bây giờ con lòng dạ nào mà thành thân, lại nói làm sao mà dám chắc một việc như thế. Thân thể con lại không tốt, con không muốn hại cả đời cô nương nhà người ta.
- Con nói vậy là không tin vào Chiêm Tinh thật của ta cùng Trầm thúc con sao ? Càng trong hoàn cảnh này càng phải làm mọi cách để giúp ca, tẩu con chứ. Còn hôn sự kia Nhã Nhi không phản đối thì thôi cớ gì con cứ liên tục phản đối. Mà có phản đối cũng không được, hôn nhân đại sự là lệnh của cha mẹ lời của mai mối huống hồ hai đứa là chỉ phúc vi hôn, lấy nàng ta chỉ là sớm hay muộn mà thôi(akiaki : tỷ này dù là người hiện đại nhưng có thể do sống ở thời này quá lâu, đầu óc trở thàng người cổ đại rồi, chúc mừng tỷ. Khiết Ngọc : Liếc xéo). Con đừng nghĩ dùng bệnh của mình là cái cớ cho việc không bái đường ngày mai, nếu không thì đừng nhận người nương này nữa.
Nói xong bà đi khỏi bỏ lại hắn ngồi đó với vẻ mặt khó xử không biết phải là như thế nào cho phải. Tên chết tiệt nào nói nàng ta là tiểu thư khuê các không ra khỏi cửa, kẻ nào đồn đại nàng là một tài nữ nổi danh của phương nam, tìm tới cửa ép hắn cưới nàng mà là tiểu thư khuê các giữ lễ trước sau sao ? Mọi người hẳn là bị nàng ta lừa rồi đi hắn tuyệt sẽ không để bị lừa giống như những người kia.(akiaki : khó nói lắm huynh ơi. Mạc Phúc : Lườm)
Sáng hôm sau quả như lời nương nói, chẳng biết mọi người chuẩn bị từ khi nào mà mọi thứ dùng cho hôn sự đều đầy đủ. Mạc Phúc nhất quyết không thay hỷ phục của tân lang thế là cha hắn xông vào đè hắn ra ép hắn thay hỷ phục. sau đó nương hắn huy động hết tất cả mọi người trong cốc lại bắt trói lấy hắn, ép hắn ra bái đường thành thân. Sau khi ấn đầu hắn xuống lạy đủ ba lạy mọi người là đẩy hắn vào tân phòng rồi khóa trái cửa lại, cứ như là sợ hắn sẽ bỏ chạy mất ấy. Với sức hắn bây giờ thì làm thế nào mà chạy nổi kia chứ, ngày hôm nay cự lại mọi người thôi cũng khiến hắn mệt chết rồi. Thở cũng cảm thấy khó khăn là kẻ sinh mạng luôn chập chờn trước sống và chết. Đến bản thân hắn còn lo không xong cưới thê tử thì phải làm thế nào. Thấy hắn mệt Nhã Nhi vội vàng vứt khăn trùm đầu sang một bên chạy lại đỡ lấy hắn
- Chàng không sao chứ. Mạc Phúc nhìn thê tử hắn vừa cưới khuôn mặt sắc sảo động lòng người càng lộng lẫy hơn khi nàng trang điểm. Thì ra khi lớn lên Nhã Nhi quả thật trở thành một mỹ nhân. Như giật mình với những suy nghĩ của bản thân Mạc Phúc đẩy tay nàng ra lảo đảo ngồi xuống ghế. Hắn phải tuyệt nhiên không có chút tình cảm nào với nàng. Tuyệt không vì nàng mà động tâm, động tình nếu không thì mọi kế hoạch của hắn sẽ vì thế đảo lộn lên hết.(akiaki : khà khà mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi huynh ơi) Khi Mạc Phúc vừa mới bình ổn lại mọi suy nghĩ hỗn loạn của hắn thì thấy Nhã Nhi bắt đầu cởi bỏ hỷ phục của mình. Hắn là nhắm chặt mắt lại và kêu lớn
- Nàng vì sao lại thoát y phục thế kia. Phía bên ngoài mọi người bụm miệng cười rồi cùng nhau rời khỏi khi ánh nến trong phòng đã tắt.
- Chàng nói kẽ thôi, chúng ta đi thôi, mau đưa tay cho thiếp, tối lắm chàng cẩn thận kẻo ngã Vừa nói nàng vừa kéo hắn lên bệ cửa sổ. nhờ ánh trăng hắn mới thấy thì ra nàng là mặc y phục dạ hành bên trong hỷ phục.
- Chúng ta đi xem một thứ, Thiếp phải nói gãy lưỡi nương mới chịu cho thiếp chuẩn bị hỷ phục của chàng theo ý thiếp, tuy không phải toàn bộ là đen tuyền nhưng bộ hỷ phục này không khác dạ phục lắm
- Màu đỏ này quá bắt mắt ta hẳn không thể đi mà không khiến người khác phát hiện. Hắn chỉ cái quần màu đỏ mình đang mặc áo chú rể màu đen coi như ổn nhưng cái quần quá bắt mắt, muốn đi đêm với trang phục này thì hẳn hắn phải là thần trộm.
- Không sao. Chàng xem. Nàng giơ tay rút sợi chỉ ngang hông hắn lớp vải đỏ rơi xuống lộ ra chiếc quần thật sự là màu đen.
- Khi may hỷ phục cho chàng ta là dùng hai lớp vải, những phần màu đỏ thực sự chỉ là đính tạm lên thôi. Đến giờ thì Mạc Phúc cũng rõ vì sao hỷ phục của hắn chẳng có một họa tiết nào. Có lẽ nương vì thấy nàng là may hỷ phục cho hắn nên cũng không bắt buộc quá cầu kỳ. Thế nhưng để làm một bộ y phục này có lẽ nàng là bỏ nhiều công sức vì nếu nàng không tháo sợi chỉ ra hẳn là hắn không biết y phục này là có hai lớp.
- Ta là tài nữ mà chàng quên sao. Như hiểu thấy suy nghĩ của hắn nàng cười nhìn hắn lấy lòng. Dưới ánh trăng dung nhang nàng cùng nụ cười mê hoặc lòng người đó khiến tim hắn bỗng dưng nhảy loạn xạ. Bình tĩnh không nên bị giật mình vì nụ cười bất ngờ kia của nàng ta. Hắn là tự trấn an bản thân, vì mỗi khi hắn giật mình vì bất ngờ tim thường đập có chút nhanh thế nhưng hắn không hề biết rằng lần này hẳn là không như những lần trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT