Vương Tuyệt Chi chạy ra khỏi lều, đã thấy bốn người Du Ti Nam cầm binh khí trong tay tiến lại.
Bốn người vừa rồi giao phong với nhân mã của Mộ Dung Ngôi, giết chết được ba gã Tiên Ti cao thủ nhưng lại để cho Mộ Dung Ngôi chạy thoát. Khinh công bọn họ kém Mộ Dung Ngôi một bậc nên giờ phút này mới chạy được đến đây.
Vương Tuyệt Chi thấy bốn người, mừng rỡ nói:
- Mộ Dung Ngôi, Diêu Dặc Trọng, Thạch Thông, Lưu Côn đang đuổi theo, mau ngăn cản bọn chúng lại!
Ai ngờ Du Ti Nam giận dữ quát:
- Ngươi là ai, dám bắt Mê tộc trưởng? Ta liều mạng với ngươi. – Đoạn vận khởi thần lực, trượng bát xà mâu đâm thẳng đến ngực Vương Tuyệt Chi.
Vương Tuyệt Chi đưa tay bắt lấy đầu mâu, há mồm phân bua. Bất quá đang lúc chiến đấu sinh tử, hắn có thể nói sao? Lặc Tả, Điền Lương, Ngô Lương ba tộc trưởng còn lại cũng đã huy vũ binh khí tấn công hắn, hơn nữa tất cả đều là chiêu thức liều mạng.
Bọn họ bất chấp mạng sống nhưng Vương Tuyệt Chi lại cần phải giữ mạng của mình.
Mặt khác Vương Tuyệt Chi cũng không thể xuất toàn lực đả thương bốn người này, bởi vậy qua lại vài chiêu hắn đã rơi vào thế hạ phong.
Mê Tiểu Kiếm thấp giọng nói:
- Mọi người dừng tay! Vương công tử là…người mình. – Nói xong những lời này thì lả đi trên lưng Vương Tuyệt Chi.
Mê Tiểu Kiếm dù sao cũng là một người không biết võ công, cơ thể lại suy nhược, bị chặt tay đã mất máu rất nhiều, sau đó còn phải trải qua nhiều chuyện kinh tâm động phách. Cuối cùng không thể chi trì được nữa, ngất đi.
Bốn gã tộc trưởng nghe Mê Tiểu Kiếm nói xong, không hẹn mà cùng thu chiêu, kêu lên:
- Cái gì!
“Bốp bốp”, Du Ti Nam tự tát vào mặt mình hai cái, đoạn quỳ xuống tạ tội với Vương Tuyệt Chi, đột nhiên kêu thét lên.
Nguyên hắn dừng lại trong giây lát thì Mộ Dung Ngôi, Diêu Dặc Trọng, Thạch Thông, Lưu Côn đã đuổi đến nơi!
Mộ Dung Ngôi là người đến đầu tiên, cười khanh khách, ma trảo chộp thẳng đến lưng Mê Tiểu Kiếm.
Vương Tuyệt Chi huy chưởng đón đỡ, chỉ cảm thấy một đạo kình khí âm hàn bức đến. Nội lực hắn tuy mạnh nhưng cũng không tránh khỏi rùng mình một cái, cười lạnh nói:
- Ma công thật bá đạo, bất quá gặp phải ta thì cũng vô dụng!
Chưởng tâm lập tức tuôn ra kình khí, chấn lui Mộ Dung Ngôi lại ba bước.
Mộ Dung Ngôi vừa bị đẩy lui thì Diêu Dặc Trọng, Thạch Thông, Lưu Côn đã tung ra sát chiêu tấn công đến.
Bốn người này đều là cao thủ hàng đầu của đương kim võ lâm. Đừng nói là bốn người vây công, cho dù chỉ có hai người vây công cũng là một chuyện chưa từng xảy ra. Hôm nay nếu bọn hắn quyết chiến cùng Vương Tuyệt Chi thì sẽ nhất định đơn đả độc đấu với hắn, tuyệt không thèm liên thủ. Song bây giờ bọn họ không phải muốn quyết chiến với Vương Tuyệt Chi mà là muốn giết Mê Tiểu Kiếm. Chuyện này có liên quan đến sinh tử, vinh nhục của cả chủng tộc, cho nên danh dự bản thân đều tạm thời gác sang một bên, bất kể đạo nghĩa giang hồ, liên thủ vây công.
Bốn người đều thi triển bình sinh tuyệt học, quyết giết bằng được Mê Tiểu Kiếm mới cam tâm!
Diêu Dặc Trọng, Lưu Côn, Thạch Thông hợp kích, uy lực thật khủng khiếp. Cho dù là Thạch Lặc, Phượng Hoàng phu nhân cũng chưa chắc đã tránh né được ba phần. Huống chi bây giờ lại là một Vương Tuyệt Chi đã mang sẵn thương tích trên người!
Vương Tuyệt Chi vô lực ngạnh tiếp, chỉ còn cách thi triển Dịch Bộ Dịch Xu, tránh được ba đạo sát chiêu như lôi đình vạn quân trong chân tơ kẽ tóc. Bất quá ma trảo của Mộ Dung Ngôi đã ập đến từ phía sau, nhắm thẳng vào hạ âm của Mê Tiểu Kiếm. Một trảo cực kỳ âm độc!
Vương Tuyệt Chi tránh được một kích của tam đại cao thủ hợp lực, đã dốc hết toàn lực. Một trảo của Mộ Dung Ngôi nếu nhằm vào hạ âm của hắn thì hắn vẫn có thể đối phó như ngày trước - co rút hạ âm lại như đối phó với cú “cẩu xực” của Liên Tam Thao. Nhưng một trảo của Mộ Dung Ngôi không phải nhắm vào hắn mà là nhắm vào Mê Tiểu Kiếm!
Bọn người Vũ Đô Nhất Dương cũng đã đuổi đến nơi, thấy thế sợ đến nỗi hồn phi phách tán, nhưng lại cách nhau quá xa, không cách nào tương trợ được. Chỉ có thể giương mắt mà nhìn.
Chỉ có duy nhất Du Ti Nam! Bát xà mâu của hắn dài một trượng tám xích bảy tấc, chém thẳng ra, khó khăn lắm mới có thể ngăn cản được ma trảo Mộ Dung Ngôi!
Mộ Dung Ngôi bất đắc dĩ phải biến chiêu, cổ tay lật lại đã bắt được đầu mâu, nhưng ma trảo đả không còn chộp được đến hạ âm Mê Tiểu Kiếm nữa.
Du Ti Nam cứu được Mê Tiểu Kiếm, trong lòng vui mừng, đắc ý nói:
- Vừa rồi ta đã nói qua, muốn giết Mê tộc trưởng thì trước tiên phải giết được Du Ti Nam ta đã!
Mộ Dung Ngôi bị Du Ti Nam ngăn cản, quay lại đã thấy Vương Tuyệt Chi chạy thoát, chẳng biết biến mất về hướng nào nữa. Vì vậy hắn phát tiết toàn bộ lửa hận lên người Du Ti Nam, nghiến răng nói:
- Vừa rồi ta muốn giết Mê Tiểu Kiếm nên mới không thẳng tay với bốn người bọn ngươi. Các ngươi cho rằng ta sợ các ngươi sao? – Bàn tay lập tức vận kình, bóp nát đầu mâu của Du Ti Nam thành phấn vụn.
Du Ti Nam không ngờ ma công của đối phương lợi hại như vậy, sợ hãi đến thất sắc, chớp mắt đã thấy ma trảo đến trước mặt.
Trong sát na sinh tử quan đầu, Du Ti Nam gắng sức lách sang phải một bước. Tuy nhiên đã thấy khí lạnh tràn vào, xâm nhập tận xương cốt, vai trái đã trúng trảo, cánh tay trái xem như đã bị phế đi.
Một thân võ công của Du Ti Nam đều đặt tất cả lên bát xà mâu, dựa vào đó mà trùng phong hãm trận. Song cận thân giáp chiến lại không phải sở trường của hắn, lại thêm bị hạng cao thủ tuyệt thế như Mộ Dung Ngôi tấn công, làm sao có thể chống đỡ được?
Mắt thấy Mộ Dung Ngôi chỉ thêm một chiêu nữa tất đưa hắn vào chỗ chết.
Trong tất cả tộc trưởng nơi này thì Vũ Đô Nhất Dương và Lặc Tả là hai người có võ công cao nhất, đành phân ra tả hữu tiếp cứu, một người sử dụng vòng sắt phong bế thế công Mộ Dung Ngôi, một người sử dụng đoản qua đâm vào cổ họng Mộ Dung Ngôi.
Mộ Dung Ngôi liếc mắt đã thấy ba người Diêu Dặc Trọng, Lưu Côn, Thạch Thông đuổi theo Vương Tuyệt Chi, trong lòng lo lắng công lao giết Mê Tiểu Kiếm bị ba người này đoạt mất, không muốn tiếp tục dây dưa với mấy tên tộc trưởng nơi đây, lạnh lẽo nói:
- Ta chỉ muốn giết Mê Tiểu Kiếm, tạm thời lưu lại mấy cái mạng chó của các ngươi!
Lời chưa dứt thân hình đã vụt thẳng về phía trước, công kích Vũ Đô Nhất Dương và Lặc Tả đều thất bại. Thân hình Mộ Dung Ngôi như khoái mã bốc lên cao, thoát khỏi phạm vi công kích của hai người, đuổi theo Vương Tuyệt Chi.
Đám Vũ Đô Nhất Dương thấy thân pháp của Mộ Dung Ngôi quỷ dị như vậy, trong lòng thực sự hoảng sợ. Nhưng Mê Tiểu Kiếm đang gặp nguy hiểm, không thể không đuổi theo, đành phải mặt dày, cầm binh khí đuổi theo.
Du Ti Nam khổ luyện võ công, luyện được gân đồng xương sắt, nhưng khinh công lại rất kém, bất quá miệng lại lớn nhất, bất ngờ hô lớn:
- Thứ Sử, không cần đuổi theo Mê thủ lĩnh nữa, chúng ta hợp lực giết Tiên Ti lão quỷ, trừ bớt một gã địch nhân đi đã.
Nguyên lúc nãy hắn rời lều nghênh chiến với Mộ Dung Ngôi, không biết Diêu Dặc Trọng đã phản, còn nghĩ Diêu Dặc Trọng đuổi theo Vương Tuyệt Chi là để bảo vệ Mê Tiểu Kiếm…
Trong lòng Vương Tuyệt Chi thì Dịch Bộ Dịch Xu vốn là thân pháp thiên hạ vô song. Ngay cả trong Lang gia vương gia cũng không ai có khinh công cao hơn hắn, bản thân luôn tự thị khinh công của mình là thiên hạ đệ nhất.
Đương nhiên là hắn chưa từng so khinh công với tất cả các cao thủ trong thiên hạ. Phượng Hoàng phu nhân, Cát Hồng, Thạch Lặc, Hiên Viên Long, hoặc Tạ Bá nếu còn sống thì khinh công những người này so với hắn cao thấp ra sao cũng chưa thể biết được.
Nhưng so với bọn Mộ Dung Ngôi, Diêu Dặc Trọng, Lưu Côn, Thạch Thông thì cho dù phải mang thêm Mê Tiểu Kiếm, Vương Tuyệt Chi vẫn thừa sức chạy thoát, hơn nữa chạy trốn so với đuổi theo thì dễ dàng hơn nhiều.
Vương Tuyệt Chi rẽ phải, quẹo trái, vòng vèo một hồi đã thoát khỏi sự truy đuổi của tứ đại cao thủ, đến bên dưới một gốc thông mới dừng lại thở.
Hắn đặt Mê Tiểu Kiếm xuống đất, xem xét thương thế. Chỉ thấy hơi thở Mê Tiểu Kiếm mong manh yếu nhược. Nếu không cho người này nghỉ ngơi, chỉ sợ sẽ không chống đỡ được nữa.
Vương Tuyệt Chi lo lắng, muốn tìm người giúp đỡ. Song nơi này hoàn toàn không có một bóng người, xem ra cư dân nơi này nếu không phải chết sạch thì cũng đã ra tiền tuyến tác chiến, không còn ai ở đây.
Hắn đặt chưởng tâm lên huyệt Bách Hội trên đầu Mê Tiểu Kiếm, nhưng vẫn e sợ Mê Tiểu Kiếm suy yếu, không dám ồ ạt truyền chân khí vào, chỉ dám từ từ dẫn vào, bảo vệ tâm mạch Mê Tiểu Kiếm.
Vương Tuyệt Chi biết rõ việc này chỉ có thể tạm thời lưu lại tính mạng Mê Tiểu Kiếm nhưng không bao lâu sau Mê Tiểu Kiếm cũng sẽ chết. Song tình thế đã đến mức này, có xảy ra chuyện gì thì hắn cũng đành phải bất chấp tất cả, tới đâu hay tới đó.
Đột nhiên có hai người đi vào con hẻm này, Vương Tuyệt Chi thấy thế mừng rỡ, đang muốn kêu lên nhờ giúp đỡ thì hắn bỗng trở nên ngây ra, nhất thời không nói được tiếng nào.
Hai người này chính là Mộ Dung Ngôi và Lưu Côn!
Vương Tuyệt Chi phản ứng cực nhanh, ôm lấy Mê Tiểu Kiếm bỏ chạy, nhưng cước bộ đột nhiên đứng khựng lại.
Đầu bên kia cũng xuất hiện hai người, là Diêu Dặc Trọng và Thạch Thông!
Thạch Thông khoái chí, cười khanh khách, nói:
- Vương Tuyệt Chi, xem ngươi chạy đi đâu!
Mộ Dung Ngôi cũng mỉm cười độc ác, nhìn Vương Tuyệt Chi nói:
- Vương Tuyệt Chi, ngươi cho rằng chạy vòng vèo vào ngõ nhỏ thì chúng ta sẽ không thể bắt được? Không lẽ ngươi không biết Thiên Thủy chính là đại bản doanh của Xích Đình Khương? Diêu Dặc Trọng đã sớm đem bản đồ trong thành Thiên Thủy hiến cho Thạch Lặc, Thạch Lặc lại trao lại cho chúng ta. Bọn ta đương nhiên thông thuộc địa hình nơi này hơn ngươi nhiều, ngươi làm sao có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta được? Khi nãy nếu ngươi dựa vào khinh công cao siêu, chạy thẳng tắp đi một đường thì chúng ta đã không đuổi kịp ngươi rồi!
Vương Tuyệt Chi thiếu chút nữa đã tức đến phun máu, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, lạnh lùng nói:
- Các ngươi cùng lên đi. Ta tuy không đánh lại bốn người nhưng nếu giết chết một người thì dư sức. Không sợ chết thì tiến lên đi.
Hắn nói lời này cũng không phải là hù dọa. Lang Gia Cuồng Nhân Vương Tuyệt Chi như thế nào ai ai cũng đều biết. Nếu hắn muốn đồng quy vu tận với một người thì dám chắc là sẽ thực hiện được.
Mộ Dung Ngôi cười khan một tiếng:
- Ngươi cho rằng nói như vậy thì chúng ta sẽ sợ ngươi? – Khẩu khí tuy cứng rắn nhưng cũng không dám động thủ, thực là miệng hùm gan sứa.
Lưu Côn cầm trường kiếm, chậm rãi tiến lên nói:
- Vương Tuyệt Chi, chúng ta đều là Hán nhân. Hán Hồ bất lưỡng lập. Người hà tất phải vì một gã người Hồ mà liều mạng. Chỉ cần ngươi để lại Mê Tiểu Kiếm, rời khỏi nơi này. Ta cam đoan không một ai dám ngăn cản ngươi.
Vương Tuyệt Chi lạnh lùng trả lời:
- Hán Hồ bất lưỡng lập? Nói hay lắm, vậy tại sao ngươi trước kia thì kết minh với Đoạn Thất Đan, giúp hắn đánh Mộ Dung Ngôi. Bây giờ lại hiệp nghị với Thạch Lặc giết Mê Tiểu Kiếm?
Mộ Dung Ngôi chen vào:
- Ngươi không cần dùng kế ly gián. Trước khi chúng ta đến đây đã từng thề trước thiên địa, “tại Thiên Thủy sẽ tạm gác lại ân oán trước kia”. Vương Tuyệt Chi, kế sách này của ngươi chỉ vô dụng thôi!
Lưu Côn im lặng một lúc, sau đó nói:
- Vương Tuyệt Chi, ngươi nói cũng có lý. – Đoạn trở tay xuất kiếm, đâm thẳng vào ngực Mộ Dung Ngôi.
Võ công Mộ Dung Ngôi không hề thua kém Lưu Côn. Tuy nhiên hắn đang hoàn toàn chú ý vào Vương Tuyệt Chi, không dám phân thần, dĩ nhiên là trúng cú ám toán này của Lưu Côn.
- Lưu Côn, ngươi dám phản lại lời thề, không sợ trời tru đất diệt, ngũ lôi oanh đỉnh sao?
Trời tru đất diệt, ngũ lôi oanh đỉnh chính là lời thề của bọn chúng trước khi đến đây.
Lưu Côn thản nhiên đáp:
- Chúng ta đã thề không được tính toán thù cũ tại Thiên Thủy, nhưng ngươi là người bội tín trước. Không phải ngươi đã lén phái “Thần Lực Thập Tam Tiễn” sát hại huynh trưởng kết nghĩa của ta – Tổ Địch hay sao? Đây chính là thù mới! Thù cũ có thể gác lại nhưng thù mới không thể không tính.
Mộ Dung Ngôi uất ức hét lên một tiếng, ngã xuống đất.
Thạch Thông giơ cao đao lên, cẩn thận hỏi:
- Lưu Côn, ngươi định không tuân theo tín ước, giúp Vương Tuyệt Chi đối phó chúng ta chăng?
Hắn thầm đánh giá tình huống trước mắt, nếu Lưu Côn đứng về phía Vương Tuyệt Chi, lấy hai chọi hai thì thua là cái chắc.
Diêu Dặc Trọng mặc dù võ công cao thâm nhưng so với Vương Tuyệt Chi thì tựa hồ vẫn còn kém một bậc. Lưu Côn thành danh đã nhiều năm, kiếm thuật cực cao, ai cũng đều biết, nhìn hắn một kiếm đả thương Mộ Dung Ngôi vừa rồi, bất kể lực đạo, hỏa hầu đều đã đạt đến cực điểm của kiếm thuật. Cho nên nếu lấy hai đánh hai thì phần thua thiệt sẽ thuộc về Thạch Thông và Diêu Dặc Trọng.
Song Mê Tiểu Kiếm giờ đây đã trọng thương hôn mê - khối thịt béo này đã kề ngay trước miệng, sao có thể bỏ qua. Bởi vậy trận chiến này không thể bỏ qua được!
Lưu Côn lắc đầu nói:
- Đại trượng phu một lời nói ra sao có thể bội tín được? Ta vừa rồi xuất kiếm giết Mộ Dung Ngôi là để báo thù hắn dám ám toán nghĩa huynh ta. Về phần ta đã đáp ứng giết Mê Tiểu Kiếm thì quyết không hối hận.
Mộ Dung Ngôi lúc này đang nằm trên mặt đất, đột nhiên bật dậy, phi thân nhảy qua đầu tường biến mất.
Thạch Thông nhìn thấy Mộ Dung Ngôi vẫn còn khí lực để trốn chạy, không khỏi cảm thấy kỳ quái:
- Ma công của gã này quả nhiên là tà dị, trúng một kiếm của Lưu Côn không những không chết mà còn có thể chạy như bay như vậy. Thân thủ của hắn e rằng còn hơn ta một bậc.
Nhưng Lưu Côn thì không lấy làm ngạc nhiên. Hắn là một hán tử quang minh lỗi lạc. Mặc dù có thù có trả, Mộ Dung Ngôi ám toán Tổ Địch, hắn ám toán Mộ Dung Ngôi trả thù nhưng đã cố ý lưu lại mạng sống cho Mộ Dung Ngôi. Bất quá Mộ Dung Ngôi lại không biết điều này, lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, tìm cơ hội để chạy trốn.
Thạch Thông nghe Lưu Côn nói, mừng rỡ:
- Lưu Tư Không nhất ngôn cửu đỉnh, thực sự là anh hùng. Chúng ta lập tức liên thủ chặt lấy thủ cấp của hai tên tiểu tử kia!
Không ngờ Lưu Côn lại đáp:
- Không được!
Thạch Thông biến sắc:
- Vì sao không được?
- Thủ cấp của Mê Tiểu Kiếm chỉ có một. Ta và Diêu Dặc Trọng đều muốn đoạt lấy, có như vậy mới được Thạch Lặc đáp ứng lời hứa của hắn. Thủ cấp này đến tột cùng sẽ do ai đoạt được cũng đều phải dựa vào sức lực của bản thân.
Lưu Côn một kiếm đả thương Mộ Dung Ngôi là có hai mục đích. Thứ nhất là vì Tổ Địch báo thù, thứ hai là loại được một đối thủ tranh đoạt thủ cấp Mê Tiểu Kiếm. Mộ Dung Ngôi bản tính phản phúc vô thường, âm hiểm tàn độc, vạn nhất Lưu Côn bị thương, tất Mộ Dung Ngôi sẽ thừa cơ hạ độc thủ. Cho nên lúc nãy Lưu Côn mới tiên hạ thủ vi cường, chiếm lấy thượng phong.
Thạch Thông đang phân vân thì Diêu Dặc Trọng lên tiếng:
- Ngươi lên trước đi.
Lưu Côn cười to, nói:
- Diêu Dặc Trọng, ngươi tính toán hay lắm. Ngươi muốn ta và Vương Tuyệt Chi lưỡng bại câu thương, ngươi sẽ đóng vai “ngư ông đắc lợi” đúng không?
Diêu Dặc Trọng lạnh nhạt nói:
- Đã như vậy thì ta sẽ là người lên trước. – Nói xong liền tiến lên tỏ vẻ khiêu chiến Vương Tuyệt Chi.
Thạch Thông thấy Lưu Côn và Diêu Dặc Trọng có vẻ bất hợp tác, vội vàng nói:
- Hai vị không cần tranh chấp. Chỉ cần hai vị tận lực giết chết Mê Tiểu Kiếm, ta cam đoan đại tướng quân sẽ thực hiện lời hứa với hai người. Không ai thiếu đâu.
Diêu Dặc Trọng khinh thường liếc mắt nhìn hắn:
- Ngươi có khả năng cam đoan sao? – Ý của hắn hoàn toàn không cho rằng Thạch Thông có đủ phân lượng để đảm bảo việc này.
Thạch Thông nghe vậy, trong lòng tức giận, bất quá trên mặt vẫn như không, chỉ ấp úng:
- Chuyện này….
Lưu Côn không thèm để ý đến Diêu Dặc Trọng và Thạch Thông nói chuyện, trường kiếm trong tay chỉ thẳng vào Vương Tuyệt Chi, quát:
- Vương Tuyệt Chi, hãy xem ta phá Dịch Học thần công của ngươi đây!
Hắn tuy miệng nói mình vì lợi ích của Thạch Lặc hứa hẹn mà ra tay, nhưng trong nội tâm lại tuyệt không muốn cùng người Hồ hợp công giết Hán nhân. Cho nên tự mình tiến lên giao đấu trước. Đáng tiếc là một phen thâm ý của hắn ở đây không ai hiểu được.
Vương Tuyệt Chi thấy một kiếm công tới biến ảo vô định, không biết sẽ chém đến nơi nào. Trong lòng không khỏi thầm khen:
- Đã nghe người này kiếm pháp độc bộ vùng Liêu Tây, Đoạn Thất Đan nếu không có Lưu Côn trợ giúp thì đã sớm bị Thạch Lặc quét sạch từ lâu. Bây giờ chính mắt nhìn thấy Lưu Côn ra tay, quả nhiên danh bất hư truyền.
Hắn quan sát kỹ kiếm chiêu đối phương, vốn muốn dùng nội lực của mình ngạnh tiếp kiếm phong. Ai ngờ vừa vận khí đã thấy ngực, bụng đau kịch liệt. Nguyên lai vết thương lúc trước của hắn trải qua một phen vận động mạnh đã lại nứt vỡ ra.
Kiếm của Lưu Côn đã chém đến, một chưởng của Vương Tuyệt Chi cũng như cũ tung ra, nhưng hoàn toàn không mang theo nội lực. Cho dù có đánh trúng Lưu Côn thì không thể gây thương tích cho Lưu Côn. Ngược lại một kiếm của Lưu Côn không làm thủng một lỗ trên người hắn thì không được.
Ngay khi mũi kiếm của Lưu Côn chỉ còn cách ngực Vương Tuyệt Chi một tấc, Lưu Côn đột nhiên triệt kiếm biến chiêu, từ đâm thành chém, như cuồng phong chém xuống.
Lưu Côn vừa rồi một kiếm lưu tình, tha cho Vương Tuyệt Chi nhưng sau đó lại toàn lực công kích Vương Tuyệt Chi, sao lại mâu thuẫn như vậy?
Thật ra chưởng lực của Vương Tuyệt Chi vang danh thiên hạ, Lưu Côn mặc dù biết một chưởng của Vương Tuyệt Chi không mang theo nội lực, nhưng cũng không dám để cho thủ chưởng của Vương Tuyệt Chi chạm đến thân thể. Nhờ vậy Vương Tuyệt Chi mới tránh khỏi bị đâm thủng ngực.
Vương Tuyệt Chi ngầm hô trong lòng:
- May mắn! Hắn chỉ cần tiếp tục tiến tới thì giờ phút này ta đã một mạng quy thiên.
Vương Tuyệt Chi lại sợ kẻ khác thừa cơ đả thương Mê Tiểu Kiếm cho nên hai chân không dám di chuyển nửa bước, không thi triển được Dịch Bộ Dịch Xu, lại không dám vận hết nội lực, tránh động vết thương, đành xuất ra võ công trong quẻ “Khôn” của Dịch Học thần công. Hai tay hoặc gạt hoặc kéo, hoặc chuyển động hoặc biến hóa, dùng nhu chế cương, hóa giải kiếm khí như cuồng phong của Lưu Côn.
Bất quá giao đấu trong trạng thái bị “trói chân” như thế, Vương Tuyệt Chi dần dần đã lọt xuống thế hạ phong, dần dần chống đỡ không được kiếm chiêu sắc bén của Lưu Côn nữa.
Lưu Côn biết rõ Vương Tuyệt Chi bị vết thương làm cho đau đớn, kiếm chiêu lập tức trở nên trầm trọng, mang theo lực đạo thật cương mãnh. Vương Tuyệt Chi mỗi khi hóa giải kiếm chiêu đều bị chấn động cả người, vết thương trên người tuôn máu không ngớt.
Thạch Thông đứng ngoài quan sát hai cao thủ giao đấu đến mức ngây cả người:
- Kiếm pháp của Lưu Côn tất nhiên sắc bén nhưng mỗi chiêu, mỗi thức của Vương Tuyệt Chi đều phong tỏa được kiếm pháp của Lưu Côn, tựa hồ đoán trước được kiếm chiêu. Đáng tiếc là hắn thụ thương, ra chiêu quá chậm. Xem ra không đầy năm mươi chiêu nữa Lưu Côn sẽ có thể giết được Vương Tuyệt Chi.
Thời thiếu niên Lưu Côn và Tổ Địch chung chăn cùng giường, cùng nhau nghiên cứu kiếm thuật, lộ số của hai người đều là từ quân đội xung trận giết địch, chém giết ma luyện mà tựu thành. Vương Tuyệt Chi đã từng giao phong với Tổ Địch, đã hiểu được một chút lộ số kiếm pháp Tổ Địch. Hắn lại thông minh hơn người cho nên lúc này cũng đã đoán được ba, bốn phần kiếm pháp Lưu Côn.
Nhưng loại tiện nghi này lại vô pháp sử dụng. Hắn đã suy yếu quá mức, không cách nào phá kỳ kiếm. Giống như một đứa trẻ con, biết rõ giương cung có thể bắn được diều hâu, song vô lực giương cung, có biết cũng là vô dụng.
Thêm mười chiêu nữa, Lưu Côn xoay nửa người, kiếm phong hướng lên trên, đâm thẳng ra phía trước, chính là một chiêu “Cung Bộ Thôi Kiếm”
Chiêu này của Lưu Côn tuy kỳ ảo nhưng Vương Tuyệt Chi liếc mắt đã nhìn thấy sơ hở, bèn vươn ngón trỏ điểm vào huyệt Lãnh Uyên đối phương.
Kiếm chiêu của Lưu Côn nhìn thì mạnh mẽ, tựa như chỉ công không thủ, kỳ thực đã âm thầm giữ lại ba phần lực đạo, đề phòng Vương Tuyệt Chi phản công. Đối phó với cao thủ như Vương Tuyệt Chi thì cẩn thận vẫn không phải là thừa.
Lại thấy nhất chỉ của Vương Tuyệt Chi mềm yếu vô lực, trong lòng mừng rỡ, thầm nghĩ:
- Võ công của ngươi tuy cao nhưng đã bị thương, thế nào cũng không phải là đối thủ của ta. Ta cũng không giết ngươi, chỉ cần phế đi cánh tay phải của ngươi thì thủ cấp Mê Tiểu Kiếm đã là vật trong túi ta.
“Cung Bộ Thôi Kiếm” dũng mãnh giáng xuống, muốn cắt đứt cánh tay phải Vương Tuyệt Chi.
Ai ngờ nhất chỉ của Vương Tuyệt Chi đột nhiên nhanh lên thập bội, Lưu Côn phút cuối khinh thường vận hết sức, chỉ công không thủ, lập tức bị Vương Tuyệt Chi điểm trúng cánh tay. Trường kiếm thoát khỏi tay bay đi.
Vương Tuyệt Chi vừa đánh lui, chưa kịp hít một hơi, đã hét lên “Chết!”.
Nguyên Diêu Dặc Trọng và Thạch Thông đồng thời xuất thủ
Trường đao trong tay Thạch Thông không phải nhắm đến Mê Tiểu Kiếm mà là Vương Tuyệt Chi! Hắn thấy võ công Vương Tuyệt Chi cao siêu, bây giờ gặp nạn, tuyệt không bỏ qua cơ hội này!
Thân pháp của Diêu Dặc Trọng so với Thạch Thông còn nhanh hơn một chút. Hắn là Khương nhân đệ nhất cao thủ. Nếu trên chiến trường thì Thạch Thông còn thua hắn ba phần. Đao của Thạch Thông vừa mới chém ra thì trảo của Diêu Dặc Trọng đã đến cổ Mê Tiểu Kiếm.
Một trảo mãnh liệt này nếu đắc thủ thì thủ cấp Mê Tiểu Kiếm chắc chắn rơi ra, đầu một nơi, thân một nẻo.
Diêu Dặc Trọng làm việc luôn triệt để. Phản bội cũng sẽ phản bội triệt để. Giết người cũng sẽ giết triệt để, tuyệt không cho đối phương một cơ hội sống sót!
Vương Tuyệt Chi muốn cứu Mê Tiểu Kiếm, bất quá lực bất tòng tâm. Hắn bây giờ chính là Bồ Tát bằng đất, vượt sông e cũng khó có thể bảo toàn bản thân.
Trường kiếm của Lưu Côn bị đánh bay đi, nhưng ống tay áo đột nhiên bắn ra một thanh đoản kiếm, xuyên qua xương chậu ghim Vương Tuyệt Chi dính lên tường.
Lưu Côn nhiều năm đánh trận, như thế nào chỉ có một thanh trường kiếm? Nếu như vậy hắn làm sao đối phó với cận thân giáp chiến?
Vương Tuyệt Chi bị ghim vào vách tường, vốn đã như cá nằm trên thớt, nguy hiểm hơn nữa là đao của Thạch Thông đang hướng đến đầu hắn. Xem ra lần này hắn không những không bảo vệ được Mê Tiểu Kiếm mà ngay cả tính mạng của bản thân cũng chấm dứt tại chỗ này.
Diêu Dặc Trọng đối với võ công của mình rất tự tin, hơn nữa mắt nhìn thất lộ, tai nghe tám hướng, quanh đây không ai có thể cứu được Mê Tiểu Kiếm. Một trảo của hắn nhất định sẽ giết được Mê Tiểu Kiếm.
Tám hướng gồm có bốn hướng và bốn góc. Bốn hướng là Đông, Tây, Nam, Bắc. Bốn góc là Đông Nam, Đông Bắc, Tây Nam, Tây Bắc. Con người không có mắt sau lưng cho nên chỉ có thể quan sát được bảy lộ, nhưng có thể nghe được tám hướng. Diêu Dặc Trọng tai thính mắt tinh, quả nhiên là nhất đại cao thủ.
Song còn một phương nữa mà hắn không để ý đến. Đó chính là phía trên!
Một con chim ưng từ trên không sà xuống, mỏ sắt dũng mãnh mổ thẳng vào huyệt Bách Hội Diêu Dặc Trọng, cực nhanh, cực chuẩn, phảng phất như cao thủ võ lâm.
Đương nhiên tay võ lâm cao thủ này chính là Anh Tuyệt!
Nhưng nếu nghĩ Anh Tuyệt có thể ngăn cản Diêu Dặc Trọng, có thể ngăn cản Diêu Dặc Trọng giết Mê Tiểu Kiếm thì sai rồi. Võ công Diêu Dặc Trọng đã được liệt vào nhóm tuyệt đỉnh cao thủ. So với Vương Tuyệt Chi, Tổ Địch, Thạch Hổ, Trương Tân thì kém một chút nhưng lại cao hơn Lưu Côn, Thạch Thông, Mộ Dung Ngôi. Khương Nhân đảng mặc dù bị quần địch vây công, vẫn có thể đứng vững được thì một nửa công lao là nhờ Diêu Dặc Trọng. Nên biết ngay cả Dị Dung cũng bại dưới tay hắn thì biết võ công của hắn lợi hại như thế nào.
Cú mổ của Anh Tuyệt công tới, Diêu Dặc Trọng giơ đơn trảo lên phát ra kình lực đánh văng Anh Tuyệt ra ngoài một trượng.
Song lúc này hữu trảo của hắn trở nên tê rần, lệch đi, không thể tới cổ Mê Tiểu Kiếm được.
Diêu Dặc Trọng nhìn lại thì thấy cổ tay phải bị một con chó vàng cắn vào, cương quyết không nhả ra. Diêu Dặc Trọng tuy chưa luyện được đến mức gân đồng xương sắt nhưng ngoại công cũng thuộc dạng lợi hại nhất trong Khương nhân, lại thêm lăn lộn nhiều năm trên chiến trận, da thịt đã sớm trở nên cứng rắn vô cùng, mãnh thú bình thường chỉ có thể gây cho hắn vết thương nhẹ mà thôi. Song chú cẩu này cắm ngập được răng vào tay hắn, tựa như cao thủ có nội lực vậy. Hắn tuy thâm trầm bất lộ nhưng nhìn thấy tình huống cổ quái này cũng không nhịn được biến sắc.
Một chiêu đánh lén thành công này đương nhiên là của vị “võ lâm cao thủ” Hoàng Phủ Nhất Tuyệt.
Nó vẫn ẩn nấp trên lưng Anh Tuyệt. Diêu Dặc Trọng tuy có thể đánh lui Anh Tuyệt nhưng Hoàng Phủ Nhất Tuyệt lại thừa cơ nhảy từ lưng Anh Tuyệt xuống, xuất kỳ bất ý cắn một phát vào tay Diêu Dặc Trọng, cứu Mê Tiểu Kiếm, lập được kỳ công.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT