Bên ngoài Chiếu Tế quán, cây cỏ sau cơn mưa trở nên xanh mướt, bầu trời trở nên quang đãng trong lành, đây đó vẳng lại tiếng hoàng hạc kêu vang, những mảng trời sau mưa rạng hồng pha lẫn với thiên nhiên xanh tươi, tạo thành một cảnh sắc làm cho người ta như chìm vào giấc mơ túy lúy vô sầu.

Đông Phương Nhạc hỏi:

- Đại ca, nơi này thú chơi gì cũng có, xư bồ, đổ bác, đầu hồ, cờ tướng, cờ vây…, vì sao chúng ta không mau mau tiến vào?

Đông Phương Sơn than thở:

- Thú tiêu khiển càng nhiều thì sinh mệnh thì càng mong manh hơn! Đầu tiên là Điền Kỳ Lân, Lô Bá, tiếp theo là Sát Hồ thế gia, Thạch Hổ, Vương Phác, Tạ Thiên, tiểu sư quân, ai ai cũng là sát tinh giết người không chớp mắt, ngày ngày đều có người chết, chẳng lẽ ngươi không ngửi thấy mùi tử khí phảng phất khắp nơi sao?

Đông Phương Nhạc lắc lắc đầu:

- Không ngửi thấy.

Đông Phương Sơn lại nói:

- Chuyện này cũng khó trách ngươi, mũi ngươi từ nhỏ đã không linh mẫn. Tóm lại, cho dù các thú chơi kia rất hấp dẫn nhưng làm sao quan trọng bằng tính mạng được, nhanh chóng rời khỏi nơi này mới là thượng sách!

Đông Phương Nhạc hỏi:

- Chẳng lẽ chúng ta không lấy Thôi tam tiểu thư làm vợ, lại quay về Bồ Châu chăn vịt như trước sao?

Đông Phương Sơn nói:

- Lão nhị, ngươi nói hai câu, không những đã phạm thượng với ta mà còn có ba sai lầm. Thứ nhất, đến tham gia luận võ chiêu thân, cưới Thôi tam tiểu thư thiên hạ vô song về làm vợ chính là ta chứ không phải ngươi, ngươi chỉ là bám đuôi ca ca, nhân cơ hội này đi ra ngoại giới, mở rộng tầm mắt mà thôi.

Đông Phương Nhạc hỏi:

- Vậy sai lầm thứ hai là gì?

Đông Phương Sơn nói tiếp:

- Ta không phải không muốn lấy Thôi tam tiểu thư mà không có bản lĩnh này nữa. Vương Phác, Tạ Thiên, tiểu sư quân đồng loạt xuất hiện, lại thêm một gã mới xuất hiện đã nổi như cồn – Cung Chân, ai nấy đều muốn đoạt lấy Thôi tam tiểu thư. Nếu ta có thể thắng được bọn họ thì lão tử đã sớm giương danh thiên hạ, cùng Thạch Lặc tranh bá Trung Nguyên, lúc đó e là Thôi Hoàn cũng phải dâng nữ nhi của hắn lên cho ta, không chỉ là tam tiểu thư mà thậm chí còn có đại tiểu thư, nhị tiểu thư, tiểu nữ nhi chưa tới năm tuổi cũng đã dâng lên tất cho ta.

Đông Phương Nhạc gật đầu, nói:

- Đệ hiểu được, ca ca không phải không muốn lấy Thôi tam tiểu thư mà là lực bất tòng tâm.

Đông Phương Sơn lại nói:

- Thứ ba, quay lại Bồ Châu chăn vịt cũng là đệ chứ không phải là ta. Suốt mười tám năm nay, khó khăn lắm mới có thể rời khỏi cái địa phương quỷ quái - thôn Y Đốn đó. Lúc đi, cha và các thúc, bá đã dặn dò, lần này ta phải ra ngoại giới mở rộng tầm mắt, vui chơi, học hỏi một phen, sau đó mới trở về nhà.

Đông Phương Nhạc nói:

- Đệ cũng muốn cùng ca ca cùng nhau xem bộ mặt muôn màu của thế giới, mở rộng tầm mắt, vui chơi một phen.

Đông Phương Sơn lại hỏi:

- Đệ không muốn hồi hương?

Đông Phương Nhạc nói:

- Vậy mà còn hỏi? Đệ đã bước ra thế giới phồn hoa, nhộn nhịp này, bây giờ quay lại cái ổ Y Đốn đó thì phiền muộn đến mức nào đây? Đệ chưa muốn trở về. Ca ca, đệ muốn theo huynh bước chân vào giang hồ.

Đông Phương Sơn đảo mắt, giả vờ suy nghĩ, khó khăn:

- Đệ còn tuy còn nhỏ, nhưng ta dẫn theo đệ đi khắp nơi cũng không phải là không được, chỉ sợ cha sẽ trách ta thôi.

Đông Phương Nhạc năn nỉ:

- Ca ca, huynh suy nghĩ xem có biện pháp gì hay không? Đệ không muốn quay lại cái nơi mà hoa không thơm, chim không hót, quay về cái thôn Y Đốn đó nữa, đệ muốn…

Ngừng một chút, hắn lại nói:

- Đệ muốn tiến nhập giang hồ, giống như Thạch Lặc, Tổ Địch, sáng lập một đại sự nghiệp!

Đông Phương Sơn trù trừ, đoạn nói:

- Chuyện này…này…ta đã đáp ứng với cha, sẽ đưa đệ bình an quay lại Y Đốn, nếu dẫn đệ theo, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì ta biết ăn nói làm sao với phụ mẫu đây?

Đông Phương Nhạc vội vàng nói:

- Có chuyện gì xảy ra thì đệ sẽ tự gánh chịu, tuyệt không cần ca ca phải lao tâm.

Đông Phương Sơn còn đang lưỡng lự, thầm nghĩ:

- Ca ca thông minh như ta không hiểu sao lại có một đệ đệ ngốc như ngươi? Vòng vo nãy giờ mà ngươi cũng không hiểu, không lẽ phải nói trắng ra ngươi mới hiểu?

Đông Phương Nhạc rốt cuộc nói:

- Ca ca, nếu huynh chịu dẫn đệ ra giang hồ, thu thập thêm kinh nghiệm thì đệ sẽ tặng Long Uyên kiếm của tam bá cho huynh!

Đông Phương Sơn nhớ lại trước khi rời thung lũng, cha hắn đã dặn dò hắn tại thư phòng rất kỹ:

- Sơn nhi, lần này ngươi đi đến Thanh Hà, ta cũng không nghĩ đến ngươi có thể cưới Thôi tam tiểu thư làm vợ, chỉ hy vọng ngươi và Nhạc nhi bôn tẩu giang hồ, ma luyện, kết giao với anh hùng hảo hán, vài năm sau quay lại trùng chấn quang đại Y Đốn thì vi phụ đã mãn nguyện.

Kỳ thật hắn cũng không muốn đưa đệ đệ hồi hương, chỉ là cần phải gây khó dễ với hắn một chút, chiếm tiện nghi đã, nghĩ vậy, trong lòng không khỏi mừng húm, tiếp tục tạo ra bộ dáng lưỡng lự, khó khăn:

- Việc này, việc này….

Đông Phương Nhạc thấy ca ca vẫn chưa quyết định, trở nên nóng nảy, vội nói:

- Vậy đệ sẽ đưa cho huynh luôn khối Yên Hồng ngọc bội và Kỳ Hàn Hắc Mộc, huynh mau đồng ý đi.

Đông Phương Sơn thở dài, nói:

- Chuyện này thực sự rất khó, bất quá…. Đệ cứ đưa cho ta Long Uyên Kiếm, Yên Hồng ngọc bội, Kỳ Hàn Hắc Mộng cho ta đã, chúng ta rời khỏi Thôi phủ đã, sau đó sẽ thương lượng tiếp.

Chợt nghe một người lên tiếng:

- Bất luận là ai cũng không được rời khỏi Thôi phủ.

Nhìn lại, người này chính là nhị gia Thôi Tương.

Thôi Tương đứng giữa đại môn, phía sau là mười mấy tên hộ vệ, ai nấy đều cầm binh khí trong tay, thần sắc hung hãn, chắn hết lối ra vào đại môn.

Đông Phương huynh đệ nhìn nhau, thầm nghĩ:

- Xảy ra chuyện gì, không lẽ lại có người chết? – Quyết định bất động thanh sắc, xem kỳ biến xảy ra.

Bọn họ sở dĩ có thể bất động thanh sắc là vì Thôi Tương không phải nói với họ mà là nói với một gã thiếu niên phía trước. Mấy ngày nay tại Chiêu Tế quán liên tục phát sinh dị biến, thành thử người nhát gan rời đi không ít.

Thiếu niên nghe Thôi Tương nói vậy, không phục, đáp:

- Tại hạ chỉ đến chiêu thân, nơi này cũng không phải là lao ngục, hôm nay không còn hy vọng đoạt khôi, chẳng lẽ ở đây chăn vịt hay sao? Thôi nhị gia đứng đây ngăn cản, há lại có loại đạo lý này sao? Nếu nhị gia gả Thôi tam tiểu thư cho tại hạ thì cho dù người không ngăn cản, tại hạ cũng không rời đi.

Thôi Tương nói:

- Ngươi cứ vào trong quán, nghe ta nói một phen, sau đó ngươi có thể đi, ta cam đoan không ngăn cản nữa.

Thiếu niên hỏi:

- Thật sao?

Thôi Tương thản nhiên nói:

- Cho dù không thật thì ngươi cũng không có sự lựa chọn nào khác, muốn sống thì phải tuân theo lời ta nói.

Thiếu niên liếc mắt nhìn đám nhân mã phía sau Thôi Tương, không nói lời nào nữa, quay lại Chiêu Tế quán.

Đông Phương Nhạc nhìn huynh trưởng, hỏi:

- Quay lại hay đi tiếp?

Đông Phương Sơn lắc đầu, nắm tay đệ đệ, quay lại Chiêu Tế quán, bộ dáng rất nghênh ngang, khệnh khạng như vừa ăn cơm xong, cất bước tản bộ, sau đó lại quay lại nghỉ ngơi vậy.

Khuất khỏi tầm mắt của Thôi Tương, Đông Phương Nhạc nhịn không được, hỏi:

- Tại sao chúng ta không xông ra ngoài? Chẳng lẽ chúng ta sợ hắn ư?

Đông Phương Sơn đáp:

- Đúng.

Đông Phương Nhạc không phục:

- Đệ xem bọn hộ vệ kia cũng chẳng phải cao thủ, chúng ta rời Y Đốn đã nhiều ngày, cũng chưa đánh nhau, cũng nên dùng bọn chúng tế cờ mới phải.

Đông Phương Sơn thản nhiên đáp:

- Ngươi không sợ nhưng ta sợ. Nếu ngươi còn nói như vậy nữa thì ta không đuổi ngươi về Y Đốn, ta sẽ không lấy họ Đông Phương nữa. – Ngừng một chút, lại nói thêm một câu – Cũng là họ ngươi đấy.

Đông Phương Nhạc lúc này mới ngậm miệng lại.

Đông Phương Sơn không phải là sợ Thôi Tương, mà hắn nghĩ Thôi gia dù sao cũng là nhất đại gia tộc tại phương Bắc, không nên gây hấn với họ. Hơn nữa cũng muốn nghe xem Thôi Tương sắp công bố chuyện gì, việc này cũng tốt, có thể biết được trong “hồ lô” Thôi gia chứa “thuốc” gì. Hơn nữa muốn dùng võ lực đi khỏi chỗ này thì lúc nào chẳng được, không cần phải thực hiện ngay lúc này.

Huynh đệ hai người quay lại Chiêu Tế quán, chơi cờ tướng một hồi, rốt cuộc Thôi Tương đã xuất hiện.

Thôi Tương nét mặt tươi rói, đằng hắng vài cái, đoạn lớn tiếng nói:

- Các vị thiếu niên anh hùng, đa tạ đã nể mặt, từ xa đến tham gia luận võ tương thân tam tiểu thư của tệ gia. Tam tiểu thư biết được có nhiều anh hùng hào kiệt, võ công cao cường hâm mộ nàng như vậy, quả nhiên cảm thấy rất cao hứng.

Mọi người nghe xong, bất giác cười rộ lên, lại có ai đó lên tiếng nói:

- Nàng biết được tâm ý của chúng ta là tốt lắm rồi.

Thôi Tương tiếp tục nói:

- Nhưng Thôi tam tiểu thư cũng có chỗ khó xử, có quá nhiều anh hùng chiêu thân như vậy nhưng nàng chỉ có một người, một thân thể, cho nên chỉ có thể gả cho một người mà thôi.

Mọi người lại một phen cười rộ, ai đó lại nói:

- Gả cho ta, gả cho ta là tốt nhất.

Người khác lại hỏi:

- Ngươi thì có gì tốt.

Người kia lạnh lùng nói:

- Ta mặc dù vạn phần bất hảo nhưng vẫn còn tốt hơn ngươi, diện mạo anh tuấn hơn ngươi, võ công cao hơn ngươi, gia thế cũng lớn mạnh hơn ngươi, vàng bạc cũng nhiều hơn ngươi, ngươi nói thế nào đây?

Tên còn lại cả giận nói:

- Con bà nó, loại cẩu tạp chủng này muốn đánh nhau hay sao?

Thôi Tương giơ tay, làm động tác ra hiệu cho mọi người im lặng, tiếp tục nói:

- Ta và đại ca sau khi thương lượng, đã nghĩ ra được một biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ, không ai phải rời khỏi đây cả.

Mọi người nhao nhao hỏi:

- Biện pháp như thế nào?

Một người thấp giọng nói:

- Thôi tam tiểu thư mặc dù chỉ có một người nhưng tân lang thì có thể có nhiều, chỉ cần mỗi ngày đổi một tân lang, làm như vậy thì chưa đến nửa năm, cam đoan là tất cả thiếu niên anh hùng ở đây đều hoan hỷ cả.- Bất quá nói tới đây đã bị một bàn tay bịt miệng lại.

Thôi Tương nói:

- Mọi người hẳn đều biết Thôi gia nhiều đời đều là cao môn đại tộc, nhân khẩu rất nhiều, nữ nhân đến tuổi thành thân không chỉ có mình Thôi tam tiểu thư, tuy không nhiều đến hai trăm người thì cũng có đủ một trăm người, bây giờ cũng giống như tam tiểu thư, muốn chọn lấy như ý lang quân từ các vị anh hùng ở đây.

Mọi người nghe vậy, không khỏi ngoác miệng cười toe toét, nguyên lai là các vị cô nương chưa chồng của Thôi gia đều muốn tìm tân lang, có câu “thất chi đông du, thu chi tang du” (1), không cưới được Thôi tam tiểu thư thì cưới vị tiểu thư khác ở Thôi gia cũng đã có thể nở mày nở mặt, tiền đồ rộng mở.

Thôi Tương lại nói:

- Sau khi luận võ chiêu thân xong, ta sẽ an bài hôn sự cho các vị, tóm lại tiểu thư Thôi gia rất nhiều, có thể hoàn thành tâm ý của mọi người.

Kỳ thật cho dù Thôi gia có nhiều nữ nhi đi nữa thì cũng không thể có nhiều nữ nhi đến tuổi thành thân như vậy, hơn nữa Thôi gia tiểu thư thân phận cao quý, sao có thể tùy tiện gả cho rất nhiều thiếu niên không biết là tốt hay xấu này? Thôi Hoàn và Thôi Tương xuất ra diệu kế này cũng chỉ là lấy “mắt cá” thay cho “ngọc trai”, thu nhận tất cả các nô tỳ có chút nhan sắc làm nghĩa nữ, khi đó đừng nói là hai trăm vị “Thôi gia tiểu thư” mà nhiều hơn nữa cũng không thành vấn đề.

Lúc đó Thôi Tương đã hỏi Thôi Hoàn:

- Chúng ta đương nhiên là không tiết lộ việc này cho bất cứ ai biết các ả là “Thôi gia tiểu thư” giả, nhưng nếu các ả sơ ý, tiết lộ thân phận thật cho trượng phu thì biết làm thế nào?

Thôi Hoàn trả lời:

- Còn làm gì nữa? Lúc đó gạo đã nấu thành cơm, có biết cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.

Thôi Tương lại nói:

- Chúng ta gả “con gái” cho đám thiếu niên này là để lung lạc anh hùng thiên hạ bảo vệ cho Thôi gia, một khi bọn họ biết rõ mọi chuyện, lại quay sang oán trách Thôi gia, vậy chẳng phải xôi hỏng bỏng không ư?

Thôi Hoàn lắc đầu nói:

- Bọn họ sẽ không để lộ ra, cũng sẽ không oán trách Thôi gia.

- Tại sao?

Thôi Hoàn đáp:

- Thứ nhất, chúng ta nhận tỳ nữ làm con nuôi thì các nàng đã trở thành Thôi gia tiểu thư một cách danh chính ngôn thuận, chẳng lẽ con nuôi không phải là con sao? Nếu muốn nói chuyện đạo lý thì bọn thiếu niên quyết không nói lại chúng ta. Thứ hai, bọn chúng lấy phải “Thôi gia tiểu thư” giả mạo, không lẽ lại kể cho người khác nghe để mất mặt hay sao? Thứ ba, bọn họ trên danh nghĩa cũng là con rể của Thôi gia, nếu Thôi gia có chuyện lại tọa thủ bàng quan, nếu ngoại nhân biết được cũng sẽ không còn chút mặt mũi nào mà nhìn người khác nữa.

Thôi Tương khâm phục:

- Đại ca, thực tinh minh.

Trở lại với Chiêu Tế quán. Một người lại lên tiếng hỏi:

- Nhị gia, tại hạ có một câu hỏi.

Thôi Tương đáp:

- Quách thiếu hiệp, xin mời hỏi.

Thiếu niên lên tiếng hỏi chính là Quách Thiếu Bưu ở thôn Quách Trần Dương.

Thôn Quách Trần Dương là nơi ba nhà Quách, Trần, Dương tụ tập lại sinh sống nơi đây, con trai con gái ba nhà tại nơi này kết hôn lẫn nhau, đã ở tại Thái Hành Sơn hơn trăm năm, kích pháp và ám khí rất nổi danh trong chốn võ lâm.

Quách Thiếu Bưu nói:

- Tại hạ dung mạo xấu xí, võ công cũng không quá cao, có thể cưới một vị Thôi tiểu thư về nhà được không? Nếu không cưới được vợ thì hãy để tại hạ rời khỏi đây.

Thôi Tương cười nói:

- Quách thiếu hiệp cần gì khiêm tốn? Với nhân phẩm và võ công của thiếu hiệp, thực không cần lo đến việc có cưới được thê tử hay không! Nếu Quách thiếu hiệp không chê thì ta sẽ gả tiểu nữ nhi cho thiếu hiệp, không biết ý thiếu hiệp thế nào?

Quách Thiểu Bưu mừng rỡ, cao giọng nói:

- Đa tạ Thôi nhị gia! – Nhưng vẻ mặt lại hiện ra sự chần chừ, phân vân.

Thôi Tương nhìn thấy tâm ý của hắn, nói lớn:

- Uyển Thanh, mau tiến ra thỉnh an các vị anh hùng.

Một thiếu nữ có gia đinh tiền hồ hậu ủng, chậm rãi tiến vào Chiêu Tế quán, cung thân hướng mọi người hành lễ, thanh âm ngọt ngào trong vắt vang lên:

- Tiểu nữ xin ra mắt các vị anh hùng.

Chúng nhân nhìn thấy Thôi Uyển Thanh mắt tươi mày sáng, ôn nhu nhã nhặn, thần thái phiêu dật, trong lòng không nhịn được rung động:

- Cô nương này đẹp quá!

Thôi Tương mỉm cười nói:

- Uyển Thanh, ngươi về phòng trước, đợi lát nữa cha sẽ có chuyện nói với ngươi.

Nàng ta vâng lời, quay người trở về phòng, eo thon uyển chuyển, mị thái không thể diễn tả bằng lời, chúng nhân tại đây cho dù có là chính nhân quân tử thì trong lòng đều nghĩ như nhau: “Mê lực của cô nương này thật kinh nhân!”

Thôi Tương lại nói:

- Quách thiếu hiệp, tiểu nữ không biết có hợp nhãn thiếu hiệp chăng?

Quách Thiếu Bưu nhìn thấy dung mạo Uyển Thanh đã sớm hồn tiêu phách tán, lại nghe Thôi Tương nói ra lời ấy, liền gấp rút trả lời:

- Hợp nhãn, hợp nhãn, thật tốt quá!

Thôi Tương cười nói:

- Từ đây về sau ta đành giao phó hạnh phúc tiểu nữ cho thiếu hiệp.

Quách Thiếu Bưu mừng rỡ:

- Đa tạ Thôi nhị gia.

Thôi Tương nhìn hắn, nói:

- Thiếu Bưu, ngươi còn gọi ta là Thôi nhị gia?

Quách Thiếu Bưu ngẩn người, đột nhiên hiểu ra, khom người lạy tạ:

- Quách Thiếu Bưu bái kiến nhạc phụ đại nhân.

Thôi Tương đắc ý mỉm cười. Thôi Uyển Thanh chẳng những không phải là con ruột của hắn mà nga cả tỳ nữ cũng không phải, nàng chỉ là một ả vũ nữ mà thôi. Hắn cố ý đưa ra vũ nữ đẹp nhất, gả cho Quách Thiếu Bưu, nhằm thu phục nhân tâm toàn trường.

Về phần ả “nữ nhi” này cùng “ “cha” cấu kết để che mắt quần hùng như thế nào thì bất tất phải nói nữa.

Mọi người nhìn thấy Quách Thiếu Bưu được mỹ nhân, quả nhiên đều suy nghĩ giống dự liệu của Thôi Tương:

- Ngay cả Quách Thiếu Bưu xấu như ma cũng có thể đắc thủ mỹ nhân như vậy, ta có điều kiện hơn hắn gấp trăm lần, sao có thể bỏ qua cơ hội này được.

Một người hỏi to:

- Thôi nhị gia, tại hạ có một câu hỏi, có phải ai cũng sẽ được an bài, không sót một ai chăng?

Thôi Tương vừa nhìn thấy người này đã cảm thấy bực bội, thầm nghĩ trong bụng:

- Ngươi xấu đến mức này mà cũng muốn vọng tưởng đến Thôi gia cô nương? Quả nhiên là chiêu bài lần này của Thôi gia thật không đáng giá.

Chỉ thấy người này đầu hươu mắt chuột, tuy còn ít tuổi nhưng dáng vẻ cực kỳ hèn hạ, bỉ ổi, khét tiếng trên giang hồ “Nhân như cẩu” Hoàng Nhân. Người này hoành hành tại Ba Thục, giết người cướp của, gian dâm phụ nữ. Sở dĩ hắn vẫn tồn tại đến bây giờ là vì võ công cực cao, hơn nữa chỉ gian dâm cướp bóc dân chúng bình thường, không bao giờ đụng chạm đến các thế lực cao môn đại tộc. Hắn thường rất tự hào về danh xưng của mình, tự cho xuất phát từ Lão Tử mà ra: “thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu” (2), chữ “Nhân” trong tên hắn chính là ở trong câu nói này.

Thôi Tương đối với lai lịch của mọi người trong quán đã sớm điều tra kỹ, chỉ là công phu hàm dưỡng của hắn rất cao, bình thản nói:

- Ta cam đoan tất cả thiếu niên anh hùng tại đây, mười phần thì bảy, tám phần sẽ tìm được cô nương Thôi gia thích hợp, bất quá con rể của Thôi gia cũng phải có một chút bản lĩnh anh hùng mới có thể gả cho. Không lẽ chúng ta thân là trưởng bối lại đem nữ nhi Thôi gia gả cho lão nhân bảy tám mươi tuổi hoặc gả cho loại người đại gian đại ác, đại bại hoại, đại tàn phế? Khi đó cho dù ta nguyện ý thì nữ nhi Thôi gia cũng không bằng lòng!

Mọi người nghe vậy cười to, chỉ mình Hoàng Nhân là “hừ” một tiếng.

Chợt một âm thanh chói tai vang lên:

- Nói như vậy thì lão tử không đủ điều kiện để cưới các cô nương khác của Thôi gia, chỉ có thể cưới một mình Thôi Dư Thanh mà thôi.

Người này thân thể dơ bẩn, quần áo lam lũ, ngồi xoạc hai chân dưới đất, tư thế thật bất nhã, là một gã khiếu hóa. Người trong Chiêu Tế quán mặc dù có người này người nọ nhưng vô luận thế nào thì cũng không chú ý đến gã khiếu hóa này, chỉ chăm chú vào chính sự, vì lẽ đó, tên khiếu hóa này tiến vào đến đây cũng không ai để ý.

Thôi Tương trong lòng biết được đã gặp phải kỳ nhân, không dám chậm trễ, ôm quyền hỏi:

- Xin hỏi cao tính đại danh huynh đài, quang lâm tệ phủ không biết có gì chỉ giáo?

Bỗng dưng tiếng đánh rắm vang lên “phụt, phụt phụt”, xú khí tỏa ra, khiếu hóa tử bịt mũi, cười ha hả:

- Thơm quá, thơm quá!

Thôi Tương giận dữ, thầm nghĩ:

- Hay lắm, thì ra ngươi có chủ tâm tìm đến Thôi gia gây rối. – Nhưng vội kìm chế tức giận, nghiêm mặt nói – Huynh đài….. – Y chỉ vừa nói được hai chữ “huynh đài” đã bị xú khí nồng nặc xông vào miệng, thiếu chút nữa đã đem tất cả sơn hào hải vị vừa ăn lúc nãy ói ra ngoài, ngay cả nửa câu cũng không thể nói tiếp.

Khiếu hóa tử nói:

- Ngươi không cần hỏi, lão tử sẽ nói cho ngươi nghe. Lão tử họ Liên, tên Tam Thao, năm nay ba mươi lăm tuổi, thê tử đã có một người. Lần này đến Thanh Hà có hai việc. Việc thứ nhất là thu Thôi Dư Thanh làm tiểu thiếp.

Thôi Tương cho dù hàm dưỡng cao đến đâu cũng không thể nhịn được nữa, phẫn nộ quát:

- Xú hóa tử, ngươi dám đến Thôi gia gây chuyện phiền toái!

Đang định sai gia đinh động thủ với tên Liên Tam Thao thì Quách Thiếu Bưu bước ra nói:

- Khơi khơi chỉ là một tên khất cái, nhạc phụ hà tất phải lao tâm, hãy để tiểu tế giáo huấn hắn là được!

Quách Thiếu Bưu quyết tâm trước mặt nhạc phụ đại triển thần uy một phen, thân thể lộn ba vòng trên không, tư thế cực kỳ đẹp mắt, đoản kích xuất ra, sử một chiêu trong kích pháp Quách gia, đâm luôn ba nhát vào ba chỗ yếu hại trên ngực, bụng của Liên Tam Thao. Đây là chiêu thức đắc ý nhất của hắn, quả nhiên là uy lực bất phàm.

Liên Tam Thao đợi mũi kích gần đến ngực, “phì” một cục đàm phun ra trúng ngay mi tâm Quách Thiếu Bưu, hắn đau đớn chuyển thân, lộn ngược trở lại.

Mọi người trong Chiêu Tế quán thấy cảnh tượng này đều hoảng sợ. Quách Thiếu Bưu mặc dù võ công chưa phải là nhất lưu nhưng tuyệt không phải là kẻ yếu, thế nhưng lại bị một cục đàm đánh bại, chỉ có thể giải thích võ công của tên khiếu hóa này bằng bốn chữ “thâm bất khả trắc”

Liên Tam Thao lúc này cười hi hi ha ha, nói:

- Thôi Tương, Liên Tam Thao ta có đủ tư cách làm phu quân của Thôi Dư Thanh chưa? – Thanh âm thực bén nhọn, chói tai.

Thôi Tương kiểm tra qua thương thế Quách Thiếu Bưu, chỉ thấy mi tâm hắn chảy máu ròng ròng nhưng cũng chỉ là ngoại thương, không đáng ngại lắm.

Liên Tam Thao thấy thế bèn nói:

- Ngươi yên một trăm hai mươi cái tâm đi, lão tử không làm tổn thương con rể bảo bối của ngươi đâu. Phải biết sau này lão tử cưới Thôi Dư Thanh thì tiểu tử này cũng tính là em rể của lão tử, lão tử làm sao có thể giết hắn?

Miệng nói nhưng tay chân thì đảo loạn, chỉ đông đánh tây, chỉ nam đánh bắc, một hồi đánh ngã toàn bộ hộ vệ của Thôi gia, toàn trường chỉ còn vang lên tiếng kêu đau đớn “ ai da, ấy da” của mấy tên hộ vệ.

Chúng nhân trong đại sảnh đều hoa mắt, không ai nhìn rõ được chiêu thức của hắn, đều có gắng lục lọi trong trí nhớ của mình xem ở đâu lại chui ra một tên cao thủ tuyệt đỉnh như vậy, sao cho đến bây giờ vẫn chưa nghe qua tên hắn.

Liên Tam Thao sau khi đánh ngã bọn hộ vệ Thôi gia, nhìn thấy phía trước có một gã thiếu niên, hình dung xuất chúng, thần thái trấn tĩnh, ung dung, không khỏi cảm thấy tò mò, vội hỏi:

- Ngươi là ai, sao lại đứng trước mặt ta?

Thiếu niên đáp:

- Tại hạ Cung Chân, bái kiến Liên tiền bối.

Cung Chân là khách quý trong nội phủ sao lại đến Chiêu Tế quán? Thật ra hắn ở nội phủ cũng nhàm chán, định đến Chiêu Tế quán tìm Sử Thiên Thế nói chuyện phiếm, ai ngờ lại được chứng kiến một màn náo loạn do Liên Tam Thao gây ra, hắn đã nhận hoàng kim vải vóc của Thôi gia, làm sao có thể tọa thủ bàng quan được?

Cặp mắt Liên Tam Thao láo liên nhìn Cung Chân thoáng đánh giá, đoạn nói:

- Thì ra ngươi là thiếu niên có kiếm pháp kỳ dị, giết chết Phương Sơn, thảm sát Trì Đầu Đại Tế Tửu của Ngũ Đẩu Mễ Giáo đó ư?

Cung Chân đáp:

- Tiền bối quá khen.

Liên Tam Thao lại hỏi:

- Vậy ngươi có muốn giết ta không?

Cung Chân thản nhiên đáp:

- Không dám, tiền bối võ công cao cường, vãn bối không phải là đối thủ của ngài, vãn bối chỉ muốn nói vài câu đạo lý với ngài mà thôi.

Mấy ngày nay, ánh mắt của Cung Chân đã trở nên lợi hại hơn lúc mới đến Chiêu Tế quán rất nhiều. Hắn nhìn thấy Liên Tam Thao ra tay thì trong lòng đã có một đáp án đại khái về người này.

Lại thêm mấy ngày nay hắn được Tuệ Nhi dạy qua một chút lễ nghi ứng xử. Ăn nói đối đáp đã trở nên khiêm tốn, lễ phép hơn trước rất nhiều.

Liên Tam Thao nói:

- Lão tử trước nay không đếm xỉa đến đạo lý, chỉ dựa vào hành vi của mình mà thôi. Nhưng thấy ngươi dung mạo anh tuấn, kiếm pháp cao siêu, rất hợp nhãn lão tử. Nghe ngươi nói vài câu cũng không sao.

Cung Chân nghe vậy, yên tâm nói:

- Tiền bối nếu đã sớm có thê thất, Thôi tiểu thư lại là danh môn khuê tú, nếu gả cho ngài làm thiếp thì hình như đối với nàng có chút không công bằng?

Liên Tam Thao lắc đầu:

- Không đúng, Cung tiểu tử có điều không biết, lão tử hoàn toàn không phải là môn đồ của thánh nhân, hơn nữa quê quán của ta là ở Tề Lỗ - Lâm Truy.

Cung Chân nghe hắn nói câu này, trong đầu như chìm trong mây mù, vội hỏi:

- Cao kiến của tiền bối quá cao thâm, vãn bối thật sự không hiểu.

Liên Tam Thao lắc đầu, mỉm cười nói:

- Mạnh Tử đã có câu – Tề nhân hữu nhất thê nhất thiếp (3) – Lão tử là người Tề, tự nhiên phải có một thê, một thiếp mới gọi là tuân theo lời thánh nhân nói.

Cung Chân hoàn toàn không biết được có vị thánh nhân nào nói như vậy, nhất thời cứng lưỡi.

Thôi Tương nghe đến đây vội phản bác:

- Chuyện này là có thật nhưng ý của Mạnh Tử không phải là ý này – Nói đến đây thì bị Liên Tam Thao nhìn chòng chọc vào mặt, từ đáy lòng xuất hiện một sự sợ hãi, nhất thời không dám nói tiếp.

Liên Tam Thao cười lạnh nói:

- Lão tử bình sanh chỉ biết lý của kẻ mạnh, không nghe đạo lý, nếu ngươi muốn giảng đạo lý cho lão tử nghe thì e còn chưa đủ phân lượng.

Chợt một người lên tiếng:

- Liên bang chủ, vậy trẫm có đủ phân lượng không?

Chú thích:

(1): mất ở gốc đông, thu lại góc tây, ý nói mới ra lầm lỡ sau lại đền bù được vậy.

(2) Trời đất không có lòng nhân từ, coi bách tính như chó rơm.

(3) Người Tề phải có một vợ một thiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play