"Tôi quen biết với Nhứ Tiệp khi ở trong nước, chúng tôi mới gặp như đã quen thân, lập tức trở thành bạn tốt như hình với bóng. Bất luận là đi học, tan học, thậm chí là tan lớp ngắn ngủn mười phút, chúng ta đều ở cùng nhau, không người nào có thể chia rẽ chúng tôi." Tích Vĩ nói rõ cô với Nhứ Tiệp quen biết thế nào.
"Tôi chưa từng nghe cậu ấy nhắc tới cha đẻ, khi chúng tôi nói chuyện trời đất trên, vẫn không thể rời bỏ người mẹ xinh đẹp dịu dàng, cậu ấy nghiêm túc tìm cách thương yêu cha dượng, còn có một anh trai kế nâng cậu ấy trên lòng bàn tay che chở, lại chưa từng nghe cậu ấy nhắc tới cha đẻ, tôi cảm thấy rất kỳ quái, nhưng ngại đây là vấn đề riêng tư của Nhứ Tiệp, cho nên tôi vẫn chưa từng hỏi."
"Vì vậy, tôi hiểu rõ cuộc sống sau tám tuổi của Nhứ Tiệp trôi qua thế nào, nhưng không biết lúc tám tuổi cậu ấy mất trí nhớ, chỉ là về sau tôi mới biết." Tích Vĩ cười khổ nói. "Tôi cũng chẳng bất ngờ, tôi đã thấy rõ tình huống đó." Hơi nước dần dần nổi lên trong con ngươi, cô nắm chặt quả đấm, cắn răng nhịn không khóc.
"Xảy ra chuyện gì?" Tư Luật nhíu mi tâm lại, một lòng treo ngược lên cao.
(mi tâm: vùng ở giữa hai lông mày)
"Buổi sáng ngày đó, chính tôi đợi nơi chúng tôi thường ăn sáng mỗi ngày nhưng không đợi được Nhứ Tiệp, tôi càng nghĩ càng kỳ quái, bèn, đi nhà của cậu ấy tìm cậu ấy." Tích Vĩ kiềm chế mình, không để cho nước mắt chảy xuống. "Vừa bước vào nhà Nhứ Tiệp, tôi liền bị dọa sợ! Khi đó trong nhà Nhứ Tiệp không có ai, bác Bác cùng dì Dương xuất ngoại, chỉ có anh Bác cùng Nhứ Tiệp ở nhà, tôi tận mắt nhìn thấy anh Bác bị người ta đánh chảy máu đầu, mà. . . . . . Không chịu cho Diệp Thượng Lương mang Nhứ Tiệp đi, bị. . . . . ." Nói tới chỗ này, Tích Vĩ muốn nói cũng không nói được, cô bưng lấy mặt rơi nước mắt.
"Nhứ Tiệp giãy dụa, không chịu đi cùng Bang Hào cười, cho nên chọc giận Diệp Thượng Lương muốn lấy lòng Bang Hào cười, ông ta đoạt roi da của người đứng bên cạnh, hung hăng đánh Nhứ Tiệp. . . . . ." Đường Tuấn Bác đón lấy Tích Vĩ chưa nói xong, khổ sở nhắm mắt lại.
"Nhứ Tiệp kêu thảm thiết, kêu rên. . . . . . Tôi nghe thật là đau, thật là đau. . . . . . máu Nhứ Tiệp,. . . . . . Phun trên mặt tôi, tôi đây cả đời sẽ không quên được. . . . . . Tôi cho là Nhứ Tiệp sắp chết. . . . . . Ngay lúc đó tôi mới mười hai tuổi, việc có thể làm duy nhất là báo cảnh sát. . . . . . Tôi muốn cứu Nhứ Tiệp. . . . . ." Tích Vĩ thút thít nói, thời điểm đó tự trách chính mình không có năng lực.
Tư Luật trợn mắt há mồm. Mười hai tuổi. . . . . . Ngay lúc đó Nhứ Tiệp còn là một cô bé, tại sao lại có người nhẫn tâm như vậy, xuống tay với một cô bé?
"Kết quả nhân chứng đều có, Diệp Thượng Lương bị xử tội danh mưu sát, ở tù mười năm, tôi nghĩ. . . . . . Hiện tại ông ta đã ra tù, tìm Nhứ Tiệp hoàn thành tâm nguyện của ông ta." Đường Tuấn Bác lo lắng nói.
"Diệp Thượng Lương. . . . . . Người đàn ông kia thật sự là cha đẻ Nhứ Tiệp?" Tư Luật không tin trên đời này lại có một người cha ác như vậy. Hổ dữ không ăn thịt con! Ông ta thể nào hạ độc thủ với con gái như vậy?
"Không thể giả được, năm cậu ấy tám tuổi mẹ của Nhứ Tiệp, hướng tòa án xin ly hôn, lý do là bạo lực gia đình, dì Dương không thể tiếp tục chịu đựng Diệp Thượng Lương đánh hai mẹ con thêm lần nào nữa! Tôi mới biết, năm Nhứ Tiệp tám tuổi, căn bản là một đứa trẻ bị ngược đãi." Tích Vĩ nghĩ đến Nhứ Tiệp bị đánh lúc trước, không khỏi sợ phát run.
Cô cho là Nhứ Tiệp sẽ chết trước mặt cô!
"Mẹ kế mang theo Nhứ Tiệp đến nhà tôi không tới một năm, Diệp Thượng Lương không để lệnh cấm của tòa án vào mắt, thỉnh thoảng quấy rầy Nhứ Tiệp, sau khi bạo hành Nhứ Tiệp 8 năm, mới biểu hiện vẻ mặt của một người cha! Ha, chuyện cười! Nếu không phải hội trưởng Bang Hào cười đột nhiên có hứng thú với Nhứ Tiệp, Diệp Thượng Lương sợ bị hắn coi thường, nên phải đánh con gái để lấy lòng hắn?" Đường Tuấn Bác cười to, cười đến khổ sở. "Anh thế nào có mặt cùng Nhứ Tiệp nghe được yêu cầu kia. . . . . . Em ấy mới tám tuổi! Ông ta lại muốn Nhứ Tiệp đi bồi một ông lão, đây là cái kiểu cha gì?"
Máu trong người Tư Luật đông lại, càng nghe anh càng cảm thấy trái tim băng giá. Nhứ Tiệp của anh. . . . . . Tại sao không có một tuổi thơ sung sướng? Cô ấy kiên cường như vậy, vui vẻ, hơn nữa dễ dàng thỏa mãn, một cô gái tốt đẹp như vậy, chịu không nỗi đến nổi phải mất trí nhớ?
"Mười năm rồi, tôi hiểu rõ Diệp Thượng Lương tính toán lợi dụng Nhứ Tiệp củng cố địa vị của ông ta trong Bang Hào cười, bởi vì sáu năm trước ông ta bị bỏ tù đã thề, ông ta sẽ trở lại." Tích Vĩ nhớ lại ánh mắt Diệp Thượng Lương không cam tâm như vậy, liền cảm thấy rợn cả tóc gáy." Ông ta làm mỗi một chuyện, nói mỗi một câu, đều là cơn ác mộng của Nhứ Tiệp . . . . . . Ông ta gởi cho Nhứ Tiệp một thanh dao rọc giấy dính máu, hay là nói cho Nhứ Tiệp biết, ông ta đã trở lại."
"Như vậy, các cậu đối phó với Bang hào cười thế nào?" Tư Luật hít sâu một cái, nhắm mắt lại hỏi.
"Trừ trốn đi còn có thể làm sao?" Đương Tuấn Bác cười khổ nói."Bối cảnh của chúng ta cảnh quá đơn thuần, một kiến trúc sư nho nhỏ, chống lại thế nào với Bang phái mạnh nhất châu Á?"
"Trốn? Người phụ nữ của Phùng tư luật không cần hèn mọn như vậy." Tư Luật cười lạnh nói. "Tôi không cho bất luận kẻ nào hại người phụ nữ của tôi, coi như người nọ là cha đẻ của Nhứ Tiệp cũng giống vậy."
"Tư Luật, coi như cậu có bản lĩnh cũng giống vậy thôi, sao cậu địch nổi đối phương?" Đường Tuấn Bác cau mày nói ra vấn đề thực tế.
"Tôi cũng không tin bọn họ địch nổi nuclear weapon (vũ khí hạt nhân)." Tư Luật tàn nhẫn cười một tiếng. "Bác, tôi không thích nhắc tới cái này với cậu, tôi chỉ có thể nói, tôi có năng lực bảo vệ Nhứ Tiệp, hơn nữa ——Bang Hào cười sẽ biết, chỉ là một việc nhỏ."
"Phùng Tư Luật! Anh không cần mạo hiểm!" Tích Vĩ gấp gáp la lên.
."Bang Hào cười sẽ biết tổn thương mà mười năm nay gây ra cho Nhứ Tiệp, tôi sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời." Nói lời thề son sắt (lời hứa không thay đổi), Tư Luật cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
... ...... ...... ...... ........
Chương 6.2
Edit: Bonghongxingdep
Cô mang thai! Kiểm tra đã có kết quả, cô hiểu được cái này là sự thật.
Đi ra từ phòng tắm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn Nhứ Tiệp không có một giọt máu, tái nhợt khiến người ta đau lòng.
Bước chân của cô không yên đi tới phòng khách, vô lực nhắm mắt lại, dựa vào sô pha bên cạnh.
Tại sao lúc này xảy ra chuyện như vậy? Cô thế nào nói cho Tư Luật? Ông trời, vì sao ông đùa kiểu này với tôi?!
Nhứ Tiệp rất muốn khóc, nhưng cô không chảy ra nước mắt, ngay từ lúc quyết định rời khỏi Tư Luật, cô đã không có nước mắt rồi.
"Em cho rằng làm như vậy, là quan tâm anh sao? Là yêu anh sao?"
Nhứ Tiệp cả kinh, ngẩng đầu nhìn người đàn ông nói chuyện——
"Tư Luật. . . . . ." Cô cho là cô sẽ không khóc, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt sương lạnh của Tư Luật, nước mắt tràn đầy.
"Cái người ngốc này!" Tư Luật đi tới, một tay ôm chặt Nhứ Tiệp vào trong ngực, giống như sợ cô sẽ biến mất, cả người run rẩy.
“Sao anh biết em ở đây?!" Nhứ Tiệp đẩy anh ra, hoảng sợ hỏi: "Sao anh biết em ở nhà anh Bác?"
"Đương nhiên là Bác nói cho anh biết." Sắc mặt Tư Luật âm trầm. "Nhứ Tiệp, anh là chồng em, có nhớ không? Bất luận xảy ra ra chuyện gì, em phải thương lượng với anh, nhất là chuyện như vậy. . . . . . Ông trời, em đưa cho anh giấy ly hôn làm gì? Em không thương lượng với anh mà tự chủ trương, em cho như vậy là tốt với anh? Nhứ Tiệp, em quá xem thường anh! Anh sao có khả năng bởi vì em gặp phải nguy hiểm liền rời khỏi em?! Em thật là một người ngốc!"
"Em không muốn anh bị thương. . . . . ." Nhứ Tiệp không nhịn được khóc. "Em không muốn có người bởi vì em mà bị thương. . . . . . Nhất là anh."
"Ngu ngốc." Tư Luật la cô. " Nhứ Tiệp ngu ngốc, thật nên đánh cái mông nhỏ của em, không người nào có thể tổn thương được anh, trừ em ra."
"Tư Luật, thật xin lỗi." Nhứ Tiệp xin lỗi nói. "Nhưng em. . . . . ."
"Lòng của anh tan nát, Nhứ Tiệp." Cầm tay nhỏ bé của cô, để ở trước ngực. "Đừng nữa dọa anh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta cùng nhau vượt qua, không cần dọa ly hôn làm anh sợ, được không?”
"Thật xin lỗi. . . . . . Tư luật, thật xin lỗi. . . . . ." Nàng khổ sở liều chết rơi nước mắt, đưa tay lau đi trên mặt hắn không cẩn thận trượt xuống nước mắt.
Một Tư Luật luôn luôn kiêu ngạo, lại vì cô mà rơi lệ.
"Anh sẽ không để cho em rời khỏi anh, Nhứ Tiệp, anh sẽ không để người khác cướp em bên cạn anh, anh không cho! Anh lại càng không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương em, gây nguy hiểm cho em!" Ôm cô vào trong ngực, Tư Luật, ở bên tai cô thề.
"Nhưng Tư Luật, em. . . . . ." Nhứ Tiệp còn muốn nói cái gì đó để gạt bỏ suy nghĩ của anh, lại bị anh ngăn cản.
"Tin tưởng anh được không? Tin tưởng anh." Ánh mắt Tư Luật thành khẩn nói.
Nhứ Tiệp khuất phục, khuất phục bởi vì Tư Luật kiên trì."Em tin tưởng anh."
Tư Luật xúc động hôn lên đôi môi trắng bệch của cô, đột ngột tiếng chuông vang lên phá tan sự ấm áp này, rất chói tai.
Nhứ Tiệp tỉnh táo lại, kỳ quái nhìn mặt Tư Luật không vui, loại tiếng chuông này cô chưa từng nghe qua, là cái gì phát ra?
Chỉ thấy Tư Luật lấy trong túi áo vét ra một chiếc điện thoại xinh xắn, ấn ngón cái xuống một cái, điện thoại di động đột nhiên mở rộng ra, một màn hình tinh thể lỏng hình chữ nhật xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Tư Luật tiên sinh." Trên màn hình xuất hiện một người đàn ông nở nụ cười, nhìn một cái là biết người đàn ông kia là người Ấn Độ, diện mạo rất đẹp trai, khóe miệng có lúm đồng tiền, mang dáng vẻ một người con trai vui vẻ.
"Ali, cậu có thể lăn ra đây rồi." Tư Luật không khách khí nói.
"Á! Tư Luật tiên sinh, tôi đã sớm đến Đài Loan! Mệnh lệnh của ngài Ali nào dám không nghe? Vừa nhận được lệnh liền hết sức khẩn cấp cứu giá, tôi chính là trung bộc!" (nô bộc trung thành)
"Nói nhảm đủ rồi hãy mau xuất hiện trước mặt của tôi, hạn cho cậu mười giây đồng hồ." Tư luật không để ý tới cậu ta đùa giỡn, híp mắt một cái, bắt đầu đếm ngược .
"Ah, anh không mở cửa, tôi thế nào xuất hiện tại trước mặt anh? Nếu như chủ nhân người đồng ý cho tôi cho nổ cửa, vậy thì. . . . . ."
"Ba, hai. . . . . ."
"Được được rồi, tôi sợ anh." Ali nói nhỏ không biết nhắc đi nhắc lại cái gì, không tới một giây đồng hồ, chỉ nghe thấy được âm thanh cửa mở ra.
"Á!" Nhứ Tiệp kêu lên. Làm người giật mình, anh ta thế nào mở cửa được? Đúng rồi, Tư Luật vừa rồi làm sao vào được?
Cô đến bấy giờ mới nghĩ lại, chuyện này không thể tưởng tượng được.
"Xin chào, lần đầu gặp mặt, xin chỉ giáo nhiều, tôi là Ali." Anh ta lộ ra nụ cười thân thiện với Nhứ Tiệp."Tốt một cô gái mảnh khảnh! Tư Luật tiên sinh, vị này chính là người len lén bỏ trốn cô vợ nhỏ sao?" Trên mặt Ali tràn ngập tò mò.
"Ngậm miệng chó của cậu lại." Tư Luật không có nhiều kiên nhẫn với cậu ta như vậy, giọng điệu cực kém.
"Hả. . . . . . Phân biệt đối xử." Ali ai oán thở dài.
Vẻ mặt Tư Luật như vậy, kém rất nhiều so với bình thường!
Nhứ Tiệp há hốc mồm cứng lưỡi, nhìn người đàn ông kỳ lạ này, còn Tư Luật kỳ quái nữa.
Cô lúc này mới phát hiện, thật ra Tư Luật là một rất người đàn ông thần bí, hiện tại xảy ra chuyện liền có một người xuất hiện, cô không nghe anh nhắc qua.
"Nhứ Tiệp, đây là Ali, không có việc gì có thể không cần để ý tới anh." Tư Luật giới thiệu với Nhứ Tiệp.
"Tư Luật tiên sinh! Việc này. . . . . . Độc ác quá!" Ali vì mình khiếu nại.
Đường đường là đệ nhất của một dòng họ vệ sĩ của Thiên môn, lại bị người ta xem thường như vậy! Ali thiếu chút nữa hộc máu.
"Ta muốn chọn Bang Hào cười." Sắc mặt Tư Luật âm trầm, hơi thở tràn đầy máu tanh."Diệp Thượng Lương, bắt hắn tới đây cho ta."
"Vâng" Ali vừa rồi không đứng đắn, vừa nghe liền nghiêm túc trả lời.
Cảm thấy không khí không đúng, Nhứ Tiệp lo lắng dựa vào Tư Luật.
"Không cần sợ, anh bảo vệ em an toàn." Anh nở nụ cười trấn an cô.
"Tư Luật, em không muốn anh mạo hiểm. . . . . ."
"Sẽ không, tin tưởng anh." Tư Luật ôm chặt cô, dịu dàng cười, cho cô một cảm giác an toàn."Ali, tôi muốn cậu mang Nhứ Tiệp rời khỏi."
"Tư Luật! Em không muốn." Cô vừa nghe mình sắp bị đưa đi, liều mạng lắc đầu."Em không muốn tách ra khỏi anh. . . . . ."
"Nhứ Tiệp, nghe lời, anh muốn toàn tâm đối phó Bang Hào cười, anh không thể để em rơi vào trong tay bọn họ, cho nên anh phải đưa em đến chỗ an toàn." Tư Luật nhẫn nại khuyên bảo. "Không để cho anh lo lắng, được không?"
"Đồng ý với em, anh sẽ an toàn, bình an. . . . . ." Cô cầm chặt bàn tay to của anh, muốn anh cam kết.
"Anh sẽ bình an đi đón em, ngoan, đi cùng với Ali." Đẩy Nhứ Tiệp về phía Ali, ánh mắt hắn sắc bén trừng vẻ mặt vô tội của Ali. "Tôi nhắc lại một lần nữa, nhiệm vụ của cậu bây giờ, chính là Nhứ Tiệp cho tôi, cô ấy mất một cọng tóc, tôi sẽ bắt cậu trả lại gấp 10 lần, đưa Nhứ Tiệp an toàn đến Thiên môn, đó là mệnh lệnh của tôi."
"Vâng" Ali cung kính trả lời.
"Thiên môn?" Nhứ Tiệp không hiểu nháy mắt. Chỗ này. . . . .
"Thiên môn là chỗ an toàn toàn nhất thế giới, em yên tâm ở đó, anh mỗi ngày chat webcam với em, không phải sợ, không có ai có thể chưa thông qua sự đồng ý của anh gây tổn thương cho em." Tư Luật dịu dàng trấn an cô.
"Em nghe qua cái này chắc là một tổ chức, Tư Luật, tại sao anh có thể đưa em đến chỗ đó?" Nhứ Tiệp cực kỳ kinh ngạc, cô thật là không ngờ Tư Luật lại biết một bang phái lớn như vậy.
"Đến Thiên môn, tự nhiên có một người nhiều chuyện nói cho em biết tại sao." Tư Luật trừng mắt nhìn kẻ nhiều chuyện Ali. "Sẽ có người bảo vệ em, yên tâm."
"Thiên môn ở đâu?"
"Canada."
... ...... ...... ...... ...... .....
Chương 6.3
Edit: Bonghongxingdep
Không còn kịp tạm biệt anh Bác à bạn tốt Tích Vĩ, Nhứ Tiệp lập tức bị Ali mang đi, đi máy bay mười mấy tiếng, đi tới Canada.
Tổng bộ Thiên môn nằm ở Vancouver, một diện tích vượt qua một khu nhà cấp cao.
Cô được an bài trong một gian phòng lớn gian gần trăm mét vuông, đầy đủ tất cả thiết bị, phòng đọc sách, phòng khách, phòng ngủ, hoàn toàn là thiết bị trang hoàng cao cấp nhất, bao gồm bên trong phòng đọc sách này có một màn hình tinh thể lỏng 72 in, Ali nói cho cô biết, đó là Tư Luật đặc biệt vì cô chuẩn bị để chat webcam.
Cô có rất nhiều nghi vấn, tại sao Ali phỉa hoàn thành những chuyện mà Tư Luật giao phó? Một chút cũng không dám chậm trễ, nhưng Ali không muốn trả lời cô, chỉ nói với cô Tư Luật là người quan trọng, chính là người Thiên môn phải bảo vệ.
Cô hiểu tư luật, Tư Luật chỉ muốn làm người bình thường, kết hôn bình thường, sống chết, cả đời thương cô, yêu cô, không cần quá nhiều tiền bạc cùng quyền thế, chỉ cần bọn họ trôi qua vui vẻ là được. Cho nên, sau khi bọn họ có những ngày hạnh phúc, anh tuyệt đối không có khả năng chủ động nhắc tới, anh có quan hệ tới Thiên môn.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi bật cười. Cô từng hỏi tư luật, tại sao anh có bản lĩnh tốt như vậy, không ngờ anh thế nhưng dang hai tay, vô tội nói anh cũng không muốn như vậy, anh chỉ luyện chơi, luyện để tốt cho cơ thể, không nghĩ tới lại trở luyện thành cao thủ.
Tư Luật. . . . . . Cùng anh tách ra không tới một ngày, cô bắt đầu nhớ tới anh, trong cuộc sống trong mấy tháng này, trong sinh hoạt của cô vẫn có anh làm bạn bên cạnh, đến nỗi cô sẽ không sợ mình một trở thành một người cô đơn.
Suy nghĩ, cộng thêm hoàn cảnh xa lạ làm cô lo lắng, cô không khỏi muốn khóc.
Lúc này, cửa phòng bị mở ra.
Nhứ Tiệp ngẩng đầu nhìn phía cửa phòng, cô không lo lắng có người xông tới, bởi vì nơi này là Thiên môn, không người nào có thể đột phá Thiên môn vách sắt thành đồng phòng thủ kiên cố mà xông vào, nơi này là chỗ an toàn nhất thế giới.
Đang ở một mình suy tư, ngay lúc đó đột nhiên vang lên tiếng chuông chói tai, cô hoài nghi nhướng mày. "Cái âm thanh này có phải . . . . ."
"Tư Luật." Úy Liêu, Thiếu Môn Chủ trẻ tuổi của Thiên môn, nhẹ giọng cười nói.
Anh tới xem một chút cô gái khiến Tư Luật bất thường.
Cô thuận theo âm thanh đi về phía phòng đọc sách, trên mặt màn hình tinh thể lỏng vừa đúng lúc dừng hình, gương mặt đẹp trai lịch sự của Tư Luật mang theo sát khí xuất trên màn hình.
"Tư Luật!" Nhứ Tiệp kinh ngạc nhìn khuôn mặt quen thuộc trên màn hình. "Em rất nhớ anh. . . . . ."
"Nhứ Tiệp." Tư Luật cũng thấy cô. Nhìn thấy hai mắt cô sưng đỏ, là anh biết, cô nhất định lại khóc nữa."Anh cũng nhớ em."
"Khụ khụ." Úy Liêu ở một bên trêu chọc giả bộ ho cười trộm."Tư Luật, không ngờ anh cũng có một mặt nhi nữ tình trường như vậy."
"Câm miệng!" Tư Luật nói với anh ta.
Nhứ Tiệp nghe Úy Liêu bên cạnh nhạo bang như vậy, không khỏi xấu hổ đỏ hai má.
"Khụ, được rồi, tôi biết anh không nói giỡn." Úy Liêu trêu chọc thấy vô vị liền cười nói.
"Tôi cử đủ người cho anh chứ? Có đủ anh dùng hay không?"
"Tôi còn cần một đội thay tôi quét nhà cầu, không biết nô bộc trung thành Ali có nguyện
ý hay không? Hoặc là anh, Thiếu môn chủ Thiên môn——anh có nguyện ý giúp tôi chuyện này không." Tư Luật cắn răng nói.
Bệnh thần kinh! Phải điều động cho anh ta một đại đội, cười chết người, cũng chỉ là một Bang Hào cười nho nhỏ, còn cần đưa nuclear weapon nhóm nhỏ (vũ khí hạt nhân loại nhỏ) cho anh? !
Chỉ cần anh bố trí xong, anh ta Phùng Tư Luật một người là có thể diệt Bang Hào cười rồi.
"Ha ha." Nghe Tư Luật nói ác độc tựa như thường ngày, Úy Liêu không khỏi cười ha ha.
"Hừ." Tư Luật hừ lạnh một tiếng.
"Nếu có cần thì liên lạc." Úy Liêu lên tiếng chào anh, đem không gian tặng cho đôi vợ chồng. "Hồng Vi, chào hỏi Tư Luật đi."
"Tư Luật tiên sinh." Úy phong Hồng Vi —— Hà Dự Vi, phụ trách an toàn của Nhứ Tiệp.
"An toàn của Nhứ Tiệp làm phiền cô." Giọng điệu của Tư luật đối với Vi rõ ràng là tốt hơn nhiều.
"Không, đây là vinh hạnh của tôi." Sau khi Vi khẽ mỉm cười với anh, lập tức rời đi.
Cô biết, đôi vợ chồng cần ở chung một chỗ.
Thấy những người không có nhiệm vụ đều rời đi, Nhứ Tiệp mới bạo gan bày tỏ nhớ nhung với Tư Luật trên màn hình.
"Tư Luật, làm thế đây? Em. . . . . . Em thật sự rất nhớ anh!"
Tư Luật nghe vậy, ánh mắt, dịu dàng nói: "Anh cũng thế. . . . . ."
Khoảng cách không gian vào giờ khắc này biến mất, nhìn qua địa cầu thấy một chỗ khác, ở trong mắt bọn họ nhìn thấy cái bóng của nhau, tựa như bình thường, không có khoảng cách.
Chỉ vì lòng của bọn họ, ở bên nhau.
... ...... ...... ...... .....
Trôi qua những ngày vô vị, Nhứ Tiệp ở đây mấy ngày trong cùng Hồng Vi trở thành bạn bè không giấu thứ gì (nói cho nhau nghe hết những chuyện của mình), trong thời gian này cô giúp Úy Liêu một phen, khiến Vi nhận rõ tình cảm của mình, để trong cuộc sống của cô tìm được niềm vui.
Nhìn điện thoại di động xinh xắn trên tay, Nhứ Tiệp không khỏi thở dài.
Tối ngày hôm trước Tư Luật nói cho cô biết, anh phải đi xử lý một ít chuyện, cho nên trong thời gian ngắn không liên lạc với cô, nhưng anh hứa, lần tới gặp mặt chính là lúc anh tới đón cô.
Cô chờ đợi ngày đó tới!
Ở bên trong phòng đọc sách cả buổi tối, Nhứ Tiệp xoa xoa mắt, vươn lưng, tính đến phòng bếp tìm một chút nước uống giải giải khát.
Cô vừa bước khỏi phòng, lại phát hiện một cảnh tượng kỳ quái ——
"Ah?" Cô mở to hai mắt nhìn hành lang trống không, nháy mắt mấy cái, không tin nữa dụi mắt.
Mới vừa rồi ——cô "Giống như" nhìn thấy Vi trùm một cái chăn nhỏ màu trắng đi vào bên trong gian phòng, cô nhìn lầm rồi sao?
Vi làm sao chỉ trùm một cái chăn nhỏ đi lại trên hành lang? Cô ấy có thói quen mặc áo quần màu đỏ mà?
"Ah. . . . . ." Nhứ Tiệp đột nhiên thấy Úy Liêu đang ôm Vi, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ rực. "Àh. . . . . . Cô biết rồi." Cô giống như phát hiện bí mật cười y hệt đứa trẻ.
Đi từ từ đến Vi trước cửa phòng, nàng lẳng lặng không phát ra âm thanh. Vi tính cảnh giác rất mạnh, một điểm nhỏ âm thanh đều sẽ bị nàng phát hiện, cho nên phải cẩn thận làm việc.
Cô chỉ là muốn dọa Vi một chút mà thôi, không ngờ, chính cô mới bị dọa.
"Cậu đi đâu vậy?" Nhứ Tiệp không nhịn được lên tiếng hỏi, đã trễ thế này Vi còn mặc áo quần màu đỏ, không nghỉ ngơi là muốn đi đâu?
Thì ra là Vi muốn rời khỏi Thiên môn, mặc dù không nói với cô tại sao nàng lại vội vàng như vậy, nhưng cô nghĩ, ít nhiều gì cũng không thoát khỏi liên quan tới Úy Liêu.
Một đôi này, cũng là oan gia!
Vừa được biết Vi muốn rời khỏi Thiên môn, Nhứ Tiệp vui mừng. Cô quyết định muốn theo Vi rời khỏi Thiên môn.
Hồng Vi không chịu nổi Nhứ Tiệp cầu khẩn, cộng thêm chính cô cũng gấp gáp rời đi, thế là cô đồng ý.
Bị buồn bực làm cho Nhứ Tiệp không nghĩ đến tình cảnh của cô bây giờ rốt cuộc là như thế nào, ở trong vách sát thành đồng kiên cố của Thiên môn quá lâu rồi, hoàn toàn quên bên ngoài có những gì đang đợi cô.
Cô hiện tại chỉ muốn thấy chồng yêu của cô, bạn tốt cùng anh trai, cô muốn nhanh chóng gặp mặt bọn họ.
Nhưng cô quên, Vi mang cô rời khỏi Thiên môn là đi làm việc, Vi sẽ bởi vì nàng chịu đựng tức giận khủng bố của Tư Luật. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT