Trần Thiên Tường đứng phía dưới lầu toà nhà mình ở, nheo lại ánh mắt như có chớp sáng lạnh lẽo, anh chỉ vừa mới đột nhiên quay đầu, một loạt mấy cây sồi mới trồng liền run rẩy rồi đổ rào rào, vậy mà cũng không che được cái tên to con đang nấp đằng sau.
“Đi ra!” Trần Thiên Tường lúc này thật sự tức giận, âm thầm thủ thế phòng bị. Không biết tên khốn kia rắp tâm làm gì, cứ vậy mà lén lút theo anh về tận nhà, anh còn chưa muốn để lộ tính hướng cho hàng xóm đâu.
Tề Hải Dương nhấc một nhánh cây ra khỏi đầu, hắc hắc hắc cười một trận ngượng ngùng.“Thì …, tôi chỉ định nhìn xem cửa nhà nào là của anh…… Vừa rồi tôi xin số điện thoại anh không cho, tôi sợ sau này có muốn cũng không liên lạc được.”
Trần Thiên Tường thoáng nhướng mi, “Liên lạc? Tôi với cậu không hợp nhau còn liên lạc cái gì?”
“Tôi cảm thấy rất thích hợp, aiz, đừng đi mà …… Nghe tôi nói……”
Tề Hải Dương mặt dày mày dạn đuổi theo sau, chỉ kém một bước nữa là tới thì bị gác cổng chặn lại. Nhìn thấy Trần Thiên Tường căn bản không thèm quan tâm cậu mà bước vào cầu thang, cậu gấp đến độ ôm cổng kêu to.
“Trần Thiên Tường, anh Tường! Tôi nghĩ kĩ rồi, chúng ta đều không nguyện ý ‘thượng”, thì vẫn còn biện pháp dung hoà mà! thật đó!”
Trần Thiên Tường trán bốc hỏa, sợ cái loa công suất lớn này nói ra chuyện kinh thiên động địa, đành dậm chân thình thình thình quay trở về phía cổng! Kéo cổng mở ra làm thành một tiếng thật lớn, rồi tóm cổ cậu ta kéo vào hoa viên trong tiểu khu.
“Có rắm mau phóng, phóng xong mau cút!” Hiểu được cái thằng ôn này không nói hết là không chịu đi, đành dứt khoát nghe xem cậu nói cái gì. Dù sao lúc này cũng đã mười hai giờ, đứng giữa hoa viên nói cũng không sợ người khác nghe.
“Aiz, không được, rắm tôi thối, sợ ngạt chết anh.” Tề Hải Dương cào đầu hắc hắc cười, nhìn thấy Trần Thiên Tường đen mặt xoay người định đi liền vội vàng kéo anh lại.
“Đừng đi mà, tôi nói giỡn thôi. Tôi còn định, nếu chúng ta không ai chịu làm 1, lần sau gặp mặt cứ mang gậy rung theo không phải được sao!”
Tề Hải Dương tự thấy mình nghĩ rất chu đáo, Trần Thiên Tường lại tức giận đến mức muốn một đấm cho cậu bay vào bồn hoa. Anh chỉ muốn tìm người làm tình, nếu muốn dùng gậy rung tự an ủi, vậy tự mình chơi ở nhà không được sao, còn phải hẹn hò rồi cùng chơi? Cậu cho rằng cậu là học sinh tiểu học sao, đi WC còn phải có người đi cùng!
“Anh Tường, hôm nay vừa thấy anh, tôi liền thích anh, thật đó.” Tề Hải Dương nói rất chân thành, chỉ vì đèn đường mờ ảo không thấy rõ mặt anh, cậu lại rướn mặt lên phía trước cơ hồ đụng vào chóp mũi anh. “Đêm nay anh ngồi trước quầy bar, tấm lưng kia, thẳng thắn nghiêm nghị! Tôi vừa thấy mặt anh lại càng thích, lạnh lùng giống James Bond, lúc ấy tôi đã biết nhất kiến chung tình là thế nào, thật đó!”
Trần Thiên Tường thầm nghĩ hoá ra cậu ta cũng là người chuộng vẻ ngoài, đáng tiếc chúng ta đều là 0, có nhất kiến chung tình cũng vô dụng, trừ phi……
“Cậu nguyện ý làm 1 vì tôi?”
Tề Hải Dương lại tỏ vẻ khó xử chép miệng, “Chuyện này …… Chậm rãi bồi dưỡng có được không? Chỉ cần chúng ta kết giao, chắc chắn có thể phát hiện ai thích hợp làm 1 hơn.”
Vừa nghe đã biết tiểu tử này chỉ đang tính cách kéo dài, chỉ sợ còn đang tính cách bắt anh thượng cậu. Trần Thiên Tường càng lúc càng mất kiên nhẫn, dùng tay đẩy cậu ra.
“Cậu về đi! Không thì tôi gọi bảo an!”
“Anh Tường anh Tường!” Tề Hải Dương sợ anh bỏ đi, gấp gáp tóm lấy vai anh, nhưng vừa đụng đến liền bị anh tóm lấy tay khoác lên vai, dùng một tư thế cực kì xinh đẹp quật ngược cậu ngã xuống đất.
Trần Thiên Tường đắc ý nheo mắt liếc cậu, cuối cùng lại nhìn thấy mắt cậu ướt ướt phản chiếu ánh sao, không hề có chút gì gọi là buồn bã, ngược lại còn tỏ ra sung sướng cùng hưng phấn.
Chẳng lẽ cái thằng này không phải chỉ là 0, mà còn là M? Trần Thiên Tường thầm run rẩy, vòng qua tên khốn nằm dưới đất mà nhanh chóng rời đi, anh không có ham mê mấy cái sở thích đó.
“Anh Tường! Tôi rất sùng bái anh!” Tề Hải Dương vừa lăn vừa bò đứng dậy, tay vẫy vẫy người vừa bỏ đi. “Bây giờ chỉ thế thôi! Ngày mai tôi lại tìm anh!”
Trần Thiên Tường thầm gào thét trong lòng, tôi với cậu còn gì để nói hả! Nhưng quay đầu lại thì thấy thằng nhóc đó đã phủi đít chạy mất, còn lảm nhảm ta là một con dê, nháy mắt chạy mất dạng.
—-
Trần Thiên Tường đứng bên cửa sổ quán Hắc miêu, đèn xanh đỏ đã chuyển năm vòng. Cái thằng nhóc ngày hôm qua không biết có đến đây hay không, vạn nhất lại bị cậu ta dây dưa thì làm sao đây, chỉ sợ gặp được đàn ông vừa mắt cũng sẽ bị cậu phá đám …… Không đúng, vạn nhất có vừa mắt, khẳng định cũng là mục tiêu của thằng đấy luôn!
Trần Thiên Tường đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, sải bước hướng vào cửa quán. Anh làm sao có thể bởi vì sợ tên Tề Hải Dương dây dưa liền không đến đây? Anh là khách quen nơi này, có đàn ông anh cũng phải chọn trước!
Bất quá anh còn chưa đụng đến cửa thuỷ tinh của quán, liền nghe thấy phía sau có người vui mừng kêu to.
“Anh Tường! Chờ có lâu hông?!”
Tề Hải Dương xách một cái túi nilon màu đen, cười khoe hàm răng cá mập vui vẻ chạy tới, năm sáu ánh đèn màu ngoài đường chiếu vào mặt cậu, xán lạn như đóa hoa nở.
Đáng tiếc là đóa hoa cúc! Trần Thiên Tường thầm thở một tiếng dài thật dài, lại chường mặt lạnh ra, không khách khí phóng hai dao nhãn.
“Ai chờ ai! Tự tìm người đi, không được giành với tôi!”
Anh nói xong liền đẩy cửa đi vào, Tề Hải Dương lòng như lửa đốt chạy lại, vừa chạy vừa kêu to: “Anh Tường! Làm sao mới một đêm anh đã muốn đá tôi? Chúng ta không phải đã hẹn nhau rồi sao!”
Lần này thành công hấp dẫn ánh mắt mọi người trong quán, nhìn cái bản mặt đã đen hơn cả Bao Công của Trần Thiên Tường, ai cũng thầm nghĩ anh đúng là quá kén chọn, thằng nhóc con kia điều kiện tốt biết bao nhiêu, vừa trẻ vừa đẹp trai, dáng người tuyệt vời, tiêu chuẩn trên cả siêu mẫu.
Cho nên lập tức có hai “chuỵ gái” sáp đến gần Tề Hải Dương, một người kéo tay một người bấu vai. “Anh zai à, đừng để ý đến hắn, hắn ta làm bộ thanh cao vậy thôi, theo chúng ta đi uống một ly đi……”
“Này, buông ra buông ra!” Tề Hải Dương nổi da gà, dùng lực đẩy cũng không xong, thật vất vả rút cánh tay ra, lại bị tiểu 0 kéo lấy túi nilon. Cái túi chịu không được việc lôi kéo, rớt tạch xuống đất, cái hộp bên trong cũng rơi ra, vật trong hộp cũng rơi ra, lăn tròn xuống chân mọi người.
Nhìn thấy vật bên trong, hai chuỵ gái cảm thấy trước mắt choáng váng, đều đồng thời buông tay cậu ta ra. Mấy người ngồi gần lúc đầu còn sửng sốt, lúc sau đã cười vang, người phía sau nhìn không thấy cũng cố rướn đến xem cái vật đó nó buồn cười cỡ nào.
“Ai za, đừng chạy!” Tề Hải Dương quẫy mông chạy theo nhặt, nhưng sàn đá cẩm thạch trơn như gương, thứ đó vẫn lăn lông lốc đến giữa quán mới dừng.
Nghe được tiếng cười có gì đó không đúng, Trần Thiên Tường lúc này mới quay đầu lại, lại nhìn thấy dưới chân có một cái gậy rung hai đầu vừa to vừa dài, còn là màu hồng phấn rất chói mắt!
“Ha ha, hóa ra thằng kia kia cũng là 0 …… Thiệt thê thảm, hai 0 tìm không thấy 1, chỉ có thể dùng thứ này tự an ủi, còn không bằng theo tôi, súng thật đạn thật cho cậu rên đến thích.”
Bên cạnh vang lên tiếng cười nhạo chói tai, Trần Thiên Tường liếc mắt nhìn, là tên Tôn Ý từng bị anh cự tuyệt, khổ người rất lớn, nhưng nồi nước lèo trên thắt lưng kia thật sự khiến anh không thể có hứng thú.
“Nói cái gì hả! Ai thảm!” Bất quá anh còn chưa kịp phản bác, Tề Hải Dương đã nhặt gậy rung hai đầu lên, chạy đến xách cổ áo Tôn Ý, thuận tay mở ra công tắc, từ từ cầm thứ rung rung đó dí vào mặt gã mà uy hiếp.
“Nói cho mày biết! Anh Tường đã là người của tao, ai dám lại ve vãn ảnh ……” Tề Hải Dương nhìn quanh trái phải, không thấy cái gì có thể xài được liền dứt khoát dùng cái gậy hai đầu trong tay mình, bẻ nó thành góc vuông, lúc này mới to mồm cười gian tà.“Chính là kết cục này! Lão tử bẻ chym hắn!”
“Trước đó tôi sẽ bẻ cậu!” Trần Thiên Tường từ phía sau tiến lên nắm cổ áo cậu ta lôi ra ngoài, tức giận đến mức lời ra khỏi miệng còn khó khăn. “Tôi là người của cậu từ lúc nào! Cậu không phải chỉ nghĩ đến chuyện cắm người khác liền mềm hay sao!”
“Anh Tường anh Tường, là tôi sai, tôi là người của anh được không?” Tề Hải Dương hắc hắc cười, tuy rằng bị kéo đi, cậu vẫn dùng gậy rung hai đầu vẫy chào mọi người trong quán, thật giống tư thế ngọt ngào, tình nhân giận lẫy nhau.
“Tao với nó quan hệ cái rắm!” Trần Thiên Tường phát hiện tất cả mọi người đều phất tay ra vẻ chúc phúc cho họ, tức giận đến mức vứt mẹ thằng ôn con xuống đất, vắt chân lên cổ bỏ chạy. Quán rượu này anh không thể quay lại nữa, người khác chắc chắn đã cho rằng anh tìm không thấy bạn, cơ khát đến mức dùng gậy hai đầu tự an ủi.
Khốn kiếp! Hình tượng băng sơn mĩ nam lãnh khốc của anh mày đều bị thằng trời đánh kia phá huỷ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT